TRỌNG SINH THẦN Y KIỀU THÊ: THỦ TRƯỞNG, MƯỢN CÁI HÔN!

"Chị à, chị thật buồn cười. Xích Dương đẹp trai, dáng người tốt, lại là sĩ quan ưu tú nhất trong bộ đội, còn đối xử rất tốt với em.. Em lại không phải bị thiếu thông minh hay mắt mù mà không thích người đàn ông như Xích Dương. Chị thích Xích Dương thì là đúng, em thích Xích Dương thì không thể? Đây là cái gì logic?"

Trong cuộc cãi nhau của hai chị em, tâm tình vốn có chút thấp thỏm không yên của Xích Dương mới hoàn toàn ổn định xuống dưới. Không phải là anh nằm mơ, trước đó Chung Noãn Noãn sở dĩ không tiếp thụ anh, đúng là bởi vì Chung Thiên Thiên.

Mà sự chân thành đến sắt đá không dời của anh rốt cuộc đả động Chung Noãn Noãn. Chính điều này đã khiến cô từ bỏ trói buộc là Chung Thiên Thiên, mở rộng nội tâm với anh.

Xích Dương vốn dĩ đối với nhà họ Chung còn có bất mãn, nhưng giờ phút này anh lại cảm thấy rất trọn vẹn.

Về sau vợ của anh, có anh một người cưng chiều là được rồi.

Giờ phút này, ánh mắt của Chung Khuê Quân nhìn Chung Thiên Thiên giống như là đang nhìn một viên cờ hỏng, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Được rồi, Xích Dương là em rể con, tình cảm của Xích Dương với Noãn Noãn tốt thì người chị như con nên chúc phúc bọn họ mới đúng. Con nhìn lại dáng vẻ của con bây giờ xem, mất mặt xấu hổ!"

"Được rồi được rồi, ăn cơm đi. Noãn Noãn, nếu con là thật lòng thích Xích Dương, mẹ hy vọng con vó thể giữ vững được phần tình cảm này. Nếu không, con không những làm tổn thương Thiên Thiên mà còn làm tổn thương Xích Dương."

"Mẹ yên tâm đi, ở trong lòng con, không có người nào là quan trọng hơn Xích Dương!"

"Con ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn đi."

Chung Thiên Thiên thật sự là không ở nổi nữa, cô không những mất hết mặt mũi, mà còn phải xem hai người tình cảm ở trước mặt cô, giờ phút này cô chỉ muốn nôn.

Chung Thiên Thiên rời đi, bàn ăn một lần nữa lại khôi phục không khí hài hòa.

"Chú Chung, chú dự định bao giờ tổ chức tiệc hội cho Noãn Noãn?"

"Hả? Cái gì?" Chung Khuê Quân cho là mình nghe lầm. Đang yên lành tại sao phải chuyên môn tổ chức tiệc hội cho Noãn Noãn?

"Chú Chung không có dự định này sao? Trước đó bởi vì cái chết của Chu Cẩm Huy, không những danh dự của nhà họ Chung bị hao tổn, quan trọng là Noãn Noãn chịu ấm ức lớn như vậy. Hiện tại pháp luật đã trả lại trong sạch cho Noãn Noãn, nhưng mà những người khác không biết điều này. Chẳng lẽ chú không có ý định tổ chức tiệc hội, đem chuyện này thông báo cho những người khác, để về sau bọn họ không đi nói lung tung sao?"

Lời nói của Xích Dương khiến cho mặt mo của Chung Khuê Quân thẹn đến hoảng.

Sự tình này vốn nên là người làm ba như ông phải nghĩ đến, bây giờ lại bị Xích Dương nói ra.

Cười gượng hai tiếng: "À- - hóa ra cháu nói là chuyện này! Tiệc hội đương nhiên là nhất định phải làm. Hôm nay là chủ nhật, tuần sau Noãn Noãn mới có thể đi học trở lại, chú dự định cuối tuần sau tổ chức tiệc hội, cháu xem xem thế nào?"

Xích Dương gật đầu: "Có thể."

"Ừ, đến lúc đó chú muốn mời mấy đối tác làm ăn cùng với người quen trong bộ đội. Dù sao chuyện của Noãn Noãn huyên náo cũng tương đối lớn."

Xích Dương gật đầu, trận tiệc hội này đối với anh mà nói khẳng định là càng lớn càng tốt. "

Chung Khuê Quân trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mặt lo lắng nói:" Nhưng mà có một chút chuyện, lúc trước khi Noãn Noãn xảy ra chuyện, đúng lúc chú đang báo cáo công việc với tư lệnh, cho nên chuyện này tư lệnh cũng biết. Nhưng mà chú chỉ là một đoàn trưởng nho nhỏ, cùng tư lệnh không thân, nếu là mở tiệc mời tư lệnh, chú lại không đủ tư cách, nhưng nếu là không mời.. "

" Về phía tư lệnh cứ để cháu lo."

Cho dù biết Chung Khuê Quân có ý định gì, Xích Dương cũng thoải mái đáp ứng.

Bởi vì Chung Noãn Noãn không chỉ là con gái của Chung Khuê Quân, mà còn là vợ chưa cưới của Xích Dương anh. Anh không thể để cho vợ mình chịu oan được.

Nghe xong Xích Dương muốn mời tư lệnh giúp ông, Chung Khuê Quân kích động đến mức gân xanh trên cổ đều nhô ra.

Bình luận

Truyện đang đọc