TRỌNG SINH THẦN Y KIỀU THÊ: THỦ TRƯỞNG, MƯỢN CÁI HÔN!

Tầng 3, trong phòng Chung Thiên Thiên, Giang Xu Uyển vẻ mặt khó coi, Chung Thiên Thiên thì khóc thành một cái nước mắt người.

Khóc đủ rồi, Chung Thiên Thiên lớn tiếng hỏi: "Mẹ, tại sao con đ* Chung Noãn Noãn kia lại không biết xấu hổ như vậy, cô ta còn chưa kết hôn với anh Xích Dương liền muốn cùng anh ấy ở cùng một chỗ, cô ta dựa vào cái gì? Ô ô ô.."

"Ôi, tổ tông nhỏ của mẹ, con nhỏ giọng một chút được không? Căn phòng đó mặc dù đã được cách âm, nhưng con lớn tiếng như vậy, nếu như bị Xích Dương hoặc con đ* kia nghe được thì làm sao?"

"Nghe được thì sao? Ô ô ô.. Đều tại mẹ! Lúc trước, sau khi cô ta vào trại tạm giam, con đã bảo là vào thăm cô ta, vậy mà mẹ không cho. Bây giờ thì tốt rồi, cô ta ghi hận con, còn tranh giành anh Xích Dương với con, mẹ trả lại anh Xích Dương cho con!"

Giang Xu Uyển nghe xong, bỗng cảm giác vô cùng đau đầu.

Lúc trước, vì làm Chung Noãn Noãn chết hoặc là tàn phế ở trong trại tạm giam, bà đã bỏ ra một cái giá rất lớn. Nếu lại đi thăm cô ta, bà sẽ cảm thấy chột dạ.

Đột nhiên cửa bị mở ra, hai mẹ con giật mình kêu lên.

Thấy người vào là Chung Khuê Quân, hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chung Khuê Quân khuôn mặt bình tĩnh, cũng mặc kệ mẹ con hai người vì sao mà khóc, lạnh lùng nói: "Giang Xu Uyển, Noãn Noãn hiếu thuận, nhường nhịn nhưng không có nghĩa là nó ngu, cho nên tốt nhất là bà nên có thái độ tốt một chút! Còn có, Xích Dương là một người có độ nhạy bén rất cao. Hôm nay, thái độ của bà đã khiến cậu ta nghi ngờ, cho nên từ giờ trở đi, bà tốt nhất vẫn là nên cầu nguyện cậu ta không đi tra rõ thân thế của Noãn Noãn. Nếu không bà mà bị ngồi tù, ai cũng không thể cứu được bà!"

Sau khi thấy mặt của vợ bởi vì câu nói của ông trở nên trắng bệch, ông lại nhìn về phía Chung Thiên Thiên: "Còn có con, ba mặc kệ con thích Xích Dương như thế nào, từ giờ phút này trở đi, đều dừng lại cho ba! Chẳng lẽ con không nhìn ra, cho dù không có Noãn Noãn, Xích Dương cũng tuyệt đối sẽ không nhìn nhiều con một chút sao? Thật là không biết điều!"

Mắng xong, Chung Khuê Quân liền rời đi.

Chung Thiên Thiên miệng một bẹp, oa một tiếng lại khóc lên.

"Mẹ.. Con không muốn từ bỏ anh Xích Dương! Anh ấy ưu tú như vậy, con không muốn từ bỏ anh ấy! Anh ấy chính là mơ ước của con!"

Giang Xu Uyển sau khi tỉnh táo lại, khuôn mặt tràn đầy sự thù hận, ôm Chung Thiên Thiên, vỗ lưng cô: "Thiên Thiên, ngoan, mẹ biết! Mẹ nhất định sẽ giúp con!"

"Nhưng mà giúp như thế nào? Anh Xích Dương thích Chung Noãn Noãn như vậy, Chung Noãn Noãn cũng thích anh ấy, con căn bản là không chen chân vào được!"

Đôi mắt của Giang Xu Uyển hơi híp lại, suy nghĩ một chút: "Chung Noãn Noãn là một người có lòng dạ rất cao. Lúc trước Xích Dương trúng thuốc cưỡng bức cô ta, cô ta thật sự rất chán ghét Xích Dương. Như vậy bây giờ, con lại khiến cô ta ghê tởm một chút."

Đôi mắt Chung Thiên Thiên sáng lên: "Làm thế nào mới khiến cho cô ta ghê tởm?"

"Bây giờ Xích Dương khẳng định là đang tắm, con lập tức đến phòng của cậu ta. Chờ Xích Dương tắm rửa xong, con liền trực tiếp nhào lên người cậu ta. Mẹ ở bên ngoài canh cửa giúp con, chờ con xong xuôi mẹ sẽ gọi Chung Noãn Noãn vào. Nếu như lúc cô ta bước vào có thể vừa lúc nhìn thấy con cùng Xích Dương quần áo bại lộ, tốt nhất là trần trụi ở cùng một chỗ. Như vậy, cho dù là hai người không làm chuyện gì, cô ta nhất định cũng sẽ bởi vì hai người làm loạn quan hệ nam nữ mà lui ra. Nếu cô ta không rời khỏi, mẹ cũng có thể bởi vì hai người làm như vậy khiến cho Xích Dương đổi tên trong báo cáo kết hôn thành tên của con. Cho dù không thể đổi thành tên của con, mẹ cũng có thể khiến cậu ta thu hồi lại báo cáo kết hôn."

Chung Thiên Thiên nghe xong, đôi mắt hoàn toàn sáng lên.

"Mẹ, mẹ thật thông minh!"

Bình luận

Truyện đang đọc