TRỌNG SINH THẦN Y KIỀU THÊ: THỦ TRƯỞNG, MƯỢN CÁI HÔN!

"Mặc dù cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng đêm hôm khuya khoắt con mặc một cái áo ngủ đi và phòng của đàn ông là không được. Ông nói có đúng hay không?"

Chung Khuê Quân nghe xong, cảm thấy đây là chuyện nhỏ, nên cũng không để trong lòng.

"Báo cáo kết hôn của Noãn Noãn và Xích Dương đều đã được phê chuẩn, nếu là chuyện đã chắc chắn, người làm mẹ như bà cũng đừng quản quá rộng."

Dứt lời lại nói với Chung Noãn Noãn: "Tuy rằng mẹ con quản lý nghiêm một chút, nhưng đối với một cô gái tới nói, tự trọng cùng tự yêu cũng vô cùng quan trọng. Bây giờ cũng đã muộn rồi, Xích Dương mệt mỏi cả một ngày cũng nên nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải về bộ đội, cho nên muốn nói chuyện thì nói nhanh một chút, biết chưa?"

Nghe thấy chồng muốn để Chung Noãn Noãn đi vào, trong lòng Giang Xu Uyển vô cùng vội vàng.

Nhưng mà bà không nghĩ tới, Chung Noãn Noãn cũng không có đi vào, mà là đứng ở tại chỗ, đối với Chung Khuê Quân đã xoay người chuẩn bị rời đi nói: "Nếu mẹ nghiêm khắc như vậy, như vậy mời ba nói với mẹ một chút, để mẹ quản Chung Thiên Thiên một chút. Mặc dù Chung Thiên Thiên không phải con gái ruột của mẹ, nhưng dù sao cũng lớn lên ở bên cạnh mẹ, gọi mẹ một tiếng mẹ. Làm một người mẹ, mẹ cần có nghĩa vụ dạy bảo cô ta tự trọng, tự yêu."

Chung Khuê Quân dừng bước, quay người lại, lông mày hơi cau: "Chuyện gì xảy ra?"

"Ba, vừa rồi con nghe được trong phòng của Xích Dương phát ra một tiếng hét, tiếng kêu này là của Chung Thiên Thiên."

"Cái gì?" Mặt Chung Khuê Quân trong nháy mắt đen lại, nhìn về phía Giang Xu Uyển, liền thấy trên mặt bà hiện rõ sự bối rối.

"Ba, con người của Xích Dương con rất rõ ràng. Lúc trước vì quyến rũ Xích Dương, Chung Thiên Thiên cởi sạch quần áo đứng trước mặt anh ấy, anh ấy đều không thèm nhìn một cái. Cho nên con tin rằng, cho dù bây giờ Chung Thiên Thiên có ở trong phòng của Xích Dương, Xích Dương cũng sẽ không lợi dụng cô ta. Nhưng mà Chung Thiên Thiên lặp đi lặp lại nhiều lần quyến rũ chồng chưa cưới của con, điều này khiến con không thể chịu đựng được nữa.

Nếu như ban đêm con tìm chồng chưa cưới của con nói chuyện là không tự trọng, không tự yêu, vậy con nghĩ hành vi của Chung Thiên Thiên là không muốn mặt, không muốn da thấp hèn. Xem ở cô ta là chị của con, con có thể tha thứ cho cô ta mấy lần, nhưng mà sự nhẫn nại của con người là có hạn, cho nên con hi vọng ba, đặc biệt là mẹ nên quản cô con gái không muốn mặt này một chút. Dù sao, cô ta cũng là tiểu thư của tập đoàn nhà họ Giang, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều đại biểu cho nhà họ Chung cùng với nhà họ Giang.

Còn nếu như ba mẹ không nỡ quản cô ta, vậy con sẽ dọn ra ngoài ở. Con tin tưởng bộ đội nhất định sẽ thu xếp tốt cho chuẩn vợ quân nhân như con."

Mặt của Chung Khuê Quân và Giang Xu Uyển đều đen xuống dưới.

Chung Khuê Quân là bị mẹ con Giang Xu Uyển làm cho tức giận, còn Giang Xu Uyển là bị lời nói của Chung Noãn Noãn làm cho tức giận.

Đây quả thật là trần trụi đe dọa!

Nếu cô ta tiến vào bộ đội, vậy Chung Thiên Thiên chẳng phải là không còn cơ hội?

"A- -"

Bên trong gian phòng đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết.

Chung Khuê Quân nghe thấy, mặt lập tức đen như đáy nồi, nổi giận một tay đẩy cửa ra.

Nhưng sau khi thấy rõ cảnh tượng bên trong, sắc mặt đen như đáy nồi của ông trong nháy mắt bị dọa thành trắng.

"Xích Dương, dừng tay!"

Giang Xu Uyển hét lên một tiếng, cả người lao về phía Xích Dương.

"Xích Dương, cậu muốn làm gì?"

Thấy Giang Xu Uyển lao tới, trong mắt Xích Dương hiện lên sự tàn khốc, đem người giơ lên rồi "Phanh!" một tiếng ném xuống mặt đất như thể đang ném một túi rác.

Chung Thiên Thiên tràn đầy hoảng sợ, từ chỗ cao như vậy ngã xuống, cô cố nhịn đau, tè ra quần ôm lấy Giang Xu Uyển.

"Mẹ- - Mẹ, cứu con! Cứu con! Anh ấy muốn giết con, ô ô ô.."

Bình luận

Truyện đang đọc