TRỌNG SINH THẦN Y KIỀU THÊ: THỦ TRƯỞNG, MƯỢN CÁI HÔN!

Dù sao Eden thế nhưng là giám đốc kiêm phó chủ tịch tổng bộ tập đoàn quốc tế Thiên Hằng Trí Địa, cho nên một ngày anh khẳng định là bận trăm công nghìn việc, không nghe được điện thoại là điều rất bình thường.

Nếu như anh ấy không thích chính mình thì sẽ không đặc biệt kéo Chung Noãn Noãn ra một bên tìm hiểu những chuyện liên quan đến cô.

Nghĩ như vậy, trong lòng Chung Thiên Thiên lại an ổn xuống dưới.

Cô nhất định phải làm một người danh viện cao quý, phải hiểu được thận trọng. Không thể mắc lại sai lầm giống như những sai lầm mà cô đã mắc phải ở trên người Xích Dương.

Nóng vội không ăn được miếng đậu nóng.

Cô muốn chờ Eden chủ động gọi điện thoại cho cô, chủ động mời cô, cô mới có thể tiếp chiêu.

* * *

Sau khi Giang Xu Uyển quăng sắc mặt cho Chung Khuê Quân phát hiện chính mình chẳng qua là tự rước lấy nhục, một lát sau lại tiến đến. Giang Xu Uyển chạy vào phòng bếp, tự tay lấy mâm đựng trái cây đưa tới cho Chung Khuê Quân, còn đưa cho ông ăn một miếng hoa quả, lúc này mới lên tiếng.

"Khuê Quân, ông thật sự không biết thân phận của Xích Dương?"

"Bà lại có ý định gì? Tôi nói cho bà biết, Xích Dương sẽ không thích Chung Thiên Thiên, bà cùng nó tốt nhất là đánh mất tâm tư này đi!"

"Hừ!" Giang Xu Uyển bĩu môi: "Thiên Thiên nhà chúng ta bây giờ có Eden theo đuổi, ai mà thèm Xích Dương!"

"Vậy bà hỏi về cậu ta làm cái gì?"

"Vậy tôi hỏi ông, ông là thật sự không biết thân phận của Xích Dương hay là giả vờ không biết?"

"Tôi cần phải giả vờ sao? Rốt cuộc bà muốn nói cái gì?"

Trong mắt Giang Xu Uyển lóe lên một ánh sáng tính toán, không trả lời mà hỏi lại: "Ông biết lễ phục hôm nay Xích Dương đưa cho Noãn Noãn bao nhiêu tiền không?"

"Bao nhiêu?"

"750 vạn!"

"!"

"Đây là lễ phục đính hôn cao cấp Vinia tự mình thiết kế! Chúng ta chỉ biết giá cả lễ phục, đôi giày đó khẳng định cũng không rẻ." Dứt lời, Giang Xu Uyển liền đem chuyện xảy ra hôm nay tại quầy chuyên doanh của Vinia kể lại.

"Một quân nhân 26 tuổi có thể làm đến cấp bậc đại tá, chỉ dựa vào cố gắng mà không có bối cảnh khẳng định là không thể nào. Chúng ta chỉ biết cậu ta là người có bối cảnh, nhưng mà cậu ta có bối cảnh gì, bối cảnh thâm hậu cỡ nào, chúng ta lại không rõ ràng."

Thấy Chung Khuê Quân vẫn không nói lời nào, Giang Xu Uyển lại nói: "Lúc trước ông không tiện thăm dò thân phận của Xích Dương, nhưng mà mượn chuyện hôm nay cậu ta đưa lễ phục định chế cao cấp giá trị 750 vạn này, ngày mai ông liền có thể đi tìm chính ủy hỏi thăm một chút."

Thấy Chung Khuê Quân nổi giận hơn, Giang Xu Uyển vội vàng nói nhanh hơn: "Ông đừng nóng giận vội, nghe tôi nói hết đã! Ông tới tìm lãnh đạo, đem chuyện này nói cho ông ta biết, liền nói là ông cảm thấy rất sợ hãi, sợ đây là khoản thu nhập bất hợp pháp của Xích Dương. Dù sao cậu ta là người sắp trở thành con rể ông, ông rất lo lắng, nhưng lại không tiện trực tiếp hỏi cậu ta, cho nên mới hỏi lãnh đạo.

Chính ủy nhất định là biết thân phận của Xích Dương, biết đâu vì bình phục nỗi hoảng sợ của ông, liền đem thân phận của Xích Dương nói cho ông biết? Tôi đoán bối cảnh của Xích Dương tuyệt đối không đơn giản! Tuổi của ông cũng lớn rồi, ưu thế được thăng chức cũng trở nên nhỏ hơn, nếu như ông có thể có được lực lượng sau lưng Xích Dương, tiền đồ tiến thêm một bước thậm chí là hai bước đều là có khả năng. Nếu ông thật sự trở thành tướng quân, nhà họ Chung chúng ta coi như là vinh qung cửa nhà."

Chung Khuê Quân nghe Giang Xu Uyển phân tích, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.

Ông trông mong vị trí đội trưởng đội trang bị rất lâu rồi, nhưng đội trưởng đội trang bị lại là quân chức cấp sư.

Nếu như có thể có được sự ủng hộ của lực lượng sau lưng Xích Dương, không nói thiếu tướng, chỉ cần có thể thăng thành đại tá, để ông tiếp nhận chức đội trưởng đội trang bị, cuộc sống của ông liền trở nên hoàn mỹ.

* * *

Buổi tối, Giang Xu Uyển gọi Chung Thiên Thiên và Chung Noãn Noãn xuống nhà ăn cơm.

Được Xích Dương tặng quà, Chung Noãn Noãn vui vẻ ăn thêm một bát cơm.

Nhưng mà Chung Thiên Thiên, lại rõ ràng có chút không ở trong trạng thái.

Bình luận

Truyện đang đọc