TRỌNG SINH THẦN Y KIỀU THÊ: THỦ TRƯỞNG, MƯỢN CÁI HÔN!

Mặc dù là giọng nói nghiêm túc hơi mang chút mệnh lệnh, nhưng Chung Noãn Noãn lại ngửi thấy một mùi chua.

Thật ra nói nhiều như vậy, anh chính là muốn nói với cô, Eden là một người đàn ông không tốt, cho dù ưu tú đến đâu cũng không cần tới gần đúng không?

Hiểu rõ tâm tư của Xích Dương, Chung Noãn Noãn đáp lại nói: "Anh yên tâm đi, em là người đã có chồng chưa cưới, tới gần anh ta làm gì? Cho dù bất đắc dĩ tới gần, đó cũng là ở chung như người thân thôi. Anh Xích Dương, anh cứ yên tâm đi, Chung Thiên Thiên muốn làm cái gì thì kệ cô ta, không có liên quan gì đến em. Trừ anh ra, em sẽ không thích bất kỳ người đàn ông nào khác."

Trừ anh ra, em sẽ không thích bất kỳ người đàn ông nào khác..

Trừ anh ra, em sẽ không thích bất kỳ người đàn ông nào khác!

"..."

Xích Dương chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, toàn bộ thế giới tràn ngập câu nói khiến anh vô cùng vui vẻ này.

Hai người cầm điện thoại nói hai tiếng đồng hồ, trong lúc đó không có bất kỳ gián đoạn nào.

Cúp điện thoại, Chung Noãn Noãn có loại cảm giác không thể nào tưởng tượng nổi.

Đây thật sự là người đàn ông nói hai câu liền đem câu chuyện đưa vào ngõ cụt?

Tốc độ tiến bộ này cũng quá nhanh đi?

Mà người đàn ông tiến bộ cấp tốc, giờ phút này cũng là khóe môi giương lên một ý cười thư giãn, đưa tay đè xuống nút bấm, tắt đi điều hòa trong văn phòng.

Lúc trước anh mới nói năm câu đã căng thẳng đến mức toàn thân ra mồ hôi.

Mà cuộc điện thoại vừa rồi, mặc dù ban đầu anh cũng rất căng thẳng, nhưng là nói chuyện một lúc, anh đã cảm thấy rất hưởng thụ, rất thích ý.

Tâm sự suốt hai tiếng đồng hồ, cúp điện thoại, trên người anh vậy mà khô mát thoải mái dễ chịu, không có mồ hôi.

"Trần Khoa."

Cảnh vệ viên đứng ở cửa nghe được mệnh lệnh của thủ trưởng nhanh chóng đi vào.

"Thủ trưởng."

"Cuối tuần cho cậu nghỉ hai ngày."

"Hả?" Đối với cái bánh từ trên trời rơi xuống này, Trần Khoa giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Xích Dương cầm lấy hai tờ giấy A4 ở trên bàn, trên giấy là lít nha lít nhít chữ viết.

Trần Khoa vừa nhìn thấy, trong nháy mắt liền hiểu ra. Anh ta cười một tiếng, lộ ra hàm răng trẵng noãn.

"Thủ trưởng, vừa rồi có tiến bộ sao?"

"Tôi cùng vợ chưa cưới nói chuyện suốt hai tiếng đồng hồ." Xích Dương đắc ý nói.

"Thủ trưởng, anh thật lợi hại, lúc trước em cùng vợ em lúc mới bắt đầu nói chuyện cơ bản là không nói được lâu như vậy."

"Được rồi, cuối tuần về nhà tranh thủ thời gian ở bên cạnh vợ cậu đi."

"Cảm ơn thủ trưởng! Chúc mừng thủ trưởng!"

Trần Khoa vui vẻ muốn chết rồi, anh ra ý tưởng ngu ngôc cho thủ trưởng liền không duyên cớ được hai ngày nghỉ, sau khi chúc mừng thủ trưởng, anh liền đắc ý ra ngoài tiếp tục đứng gác.

Xích Dương nhìn hai trang giấy lưu loát ở trên bàn, khóe môi không nhịn được mỉm cười.

Buổi chiều anh rất nhớ cô vợ nhỏ nhà mình, cho nên sau khi Ninh Văn Hạo báo cáo đã đưa điện thoại, anh lập tức liền gọi điện cho cô vợ nhỏ.

Ai ngờ mới nói vài câu, hai người liền không thể không cúp điện thoại.

Loại cảm giác rõ ràng rất nhớ nhưng không cách nào biểu đạt, rõ ràng có vô số lời muốn nói, nhưng lại không cách nào đem nỗi nhớ trong lòng nói ra này khiến anh rất khó chịu.

Tống Kình là người độc thân, cho nên anh không hỏi ý tưởng của Tống Kình. Nhưng mà anh biết, cảnh vệ viên đứng gác ở cửa tên Trần Khoa, mặc dù tuổi không lớn lắm, cũng đã kết hôn từ năm ngoái, hơn nữa còn đem vợ dỗ dành đến vui vẻ. Cho nên buổi chiều anh tìm Trần Khoa để cậu ta ra ý tưởng cho anh.

Đừng nhìn cậu ta tuổi còn nhỏ, nhưng về phương diện EQ, anh đúng là có bay cũng không đuổi kịp cậu ta.

Sau khi nghe vấn đề của anh, Trần Khoa liền nói cho anh ba chữ - - Làm, bản, nháp!

Đều nói nói dối không cần bản nháp, nhưng mỗi lần nói chuyện liền nói cũng không nói ra lời, rất căng thẳng, vậy thì nhất định phải làm bản nháp.

Bình luận

Truyện đang đọc