TRỌNG SINH TRUY MỸ KÝ

"A!"
Lưu Duyệt cả kinh kêu lên.
Bởi vì tên gia hỏa cầm chủy thủ này, từ phía sau xông tới chỗ chúng tôi, mà con người thì đâu có mắt ở sau lưng, nên nàng rất sợ hãi. Nhưng ở sau lưng của tôi mặc dù không có mắt, nhưng khi người này xông lên, thì tinh thần lực của tôi đã báo động rồi!
Tôi nghe thấy Lưu Duyệt hô lên, lại cho rằng nàng xảy ra chuyện, vốn là tôi có thể dễ dàng né tránh, nhưng đã chậm một bước. Tôi thấy người cầm chủy thủy này sắp đâm vào người tôi, không có cách nào khác, dưới tình huống cấp bách, tôi chỉ còn cách dùng tay tóm lấy chủy thủ!
Lấy tay tóm chủy thủ! Trong mắt những người ở đây, chẳng phải là muốn chết hay sao! Người này nghĩ thầm, mày chẳng phải muốn tóm chủy thủ hay sao! Vậy thì đừng trách tao không khách khí, hai tay hắn tăng cường dùng lực, tăng tốc đâm chủy thủ tới.
Tên cầm chủy thủ vẫn mong đợi cảnh tượng máu tươi từ trong tay tôi chảy ra, nhưng đợi rất lâu, mà không có tý máu nào, hắn kinh ngạc vạn phần, vội vàng rút thanh chủy thủ ra, thì hai mắt thiếu chút nữa nổ tung, bởi thanh chủy thủ đã biến thành một sợi mì!
Nhị Lại Tử rốt cục cũng biết người này không dễ chọc, hắn không phải là người, mà là quái vật! Vội vàng nói:
"Đối phương có chút cứng rắn, mau rút lui!"
"Chúng mày chờ đã! Tam Thạch Bang của chúng tao sẽ không bỏ qua cho tụi mày đâu!"
Nhị Lại Tử vừa chạy, vừa hung hãn nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trước khi bỏ chạy, thường nói vài câu, đó chính là đặc điểm của hắc bang, muốn giữ thể diện cho chính mình.
Tôi thấy họ đi rồi thì thôi, nhưng thấy tên gia hỏa này là người của Tam Thạch Bang thì lập tức thay đổi chủ ý.
"Đợi một chút!"
Tôi vung tay lên nói:
"Các ngươi là người của Tam Thạch Bang ?"
Nhị Lại Tử cho là tôi nghe được cái tên Tam Thạch Bang, đắc ý dừng bước lại, nói:
"Không sai! Hừ hừ! Như thế nào, sợ chưa, ở thành phố Tân Giang này vẫn chưa có ai dám đối nghịch với Tam Thạch Bang đâu !"
"Lão đại của mày là ai?"
Tôi hỏi.
Nhị Lại Tử cũng không ngu. Biết người trước mặt này có thể hỏi như thế, khẳng định là có quen biết những người trong xã hội đen, cho nên đáp:
"Tao đi theo Sài Ca !"
"Sài ca?"
Tôi lắc đầu nói:
"Chưa nghe nói qua!"
Những tiểu đầu mục của Tam Thạch Bang thực sự là rất nhiều, tôi không cách nào biết hết được, đoán chừng ngay cả Quách Khánh cũng không nhớ hết.
"Mẹ kiếp, mày không nhận ra thì mau đưa tiền đi! Tam Thạch Bang của chúng tao không phải dễ chọc đâu!"
Nhị Lại Tử nói.
Lúc này hắn cũng không lo lắng nữa, người này biết Tam Thạch Bang, thì cũng biết Tam Thạch Bang không dễ chọc!
"Đinh Bảo Tam mày có biết không?"
Tôi hỏi.
"Đinh Bảo Tam là ai?"
Nhị Lại Tử hỏi ngược lại nói.
Tôi sửng sốt, ở trong Tam Thạch Bang lại có người không biết Đinh Bảo Tam? Nhưng mà lập tức tôi nghĩ tới một chuyện, người trong xã hội đen rất ít khi dùng tên, chỉ dùng ngoại hiệu.
Tôi không trả lời hắn, mà gọi điện thoại.
Nhị Lại Tử nghĩ thầm, mày gọi đi, cho dù mày tìm người, nhưng Tam Thạch Bang sợ ư. Nhưng hắn không nghĩ tới, tôi vừa lên tiếng đã nói:
"Quách Khánh tiểu tử, cậu ở đâu vậy?"
Quách Khánh là ai, là lão đại của Tam Thạch Bang! Tên người khác thì hắn không biết, nhưng tên Quách Khánh thì Nhị Lại Tử không thể không biết! Nhưng mà có thể chỉ là một người trùng tên mà thôi.
"Lão Đại. Tôi mới xử lý xong chuyện ở Tô châu, sáng hôm nay mới trở lại Tân Giang, sao vậy, có chuyện gì à?"
Quách Khánh hỏi.
"Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần, đừng có thu phí bảo vệ! Tại sao cậu vẫn còn thu?"
Tôi không vui nói.
Dù sao hắn cũng là bạn của tôi, tôi không muốn qua hệ của hai bên có chuyện gì.
"Phí bảo vệ? Đâu có? Lúc đầu tôi cũng có thu phí bảo vệ ở một số địa bàn, nhưng nghe lời cậu, mở ra mấy sòng bạc. Tiền của bang hội chủ yếu dùng những thứ này để kinh doanh, với lại một chút tiền phí bảo vệ, tớ còn không để trong mắt." Quách Khánh nói.
"Tớ với bạn tớ mở một đại lý xe. Hôm nay vừa mới khai trương, đã có 3 người của Tam Thạch Bang tới thu phí bảo vệ, mới há mồm đã là 50 vạn, cậu nói với bọn họ một chút?"
Tôi nhìn Nhị Lại Tử một cái nói.
"Cái gì? Mẹ kiếp, cái bọn tôm tép này, đúng là không muốn sống, cậu đem điện thoại cho đầu lĩnh của bọn chúng một chút !"
Quách Khánh cả giận nói.
Tôi ném điện thoại cho Nhị Lại Tử, đồng tình nhìn hắn một cái. Tiểu tử này xem chừng xong rồi, quy củ trong xã hội đen là nghiêm khắc nhất! Quy củ trong quân đội có nghiêm không? Có nghiêm, nhưng không tới mức chết người? Nhưng trong xã hội đen thì lại khác, phạm vào bang quy, cho dù không chết, cũng bị lột da!
Nhị Lại Tử nghi ngờ nhận lấy điện thoại, hắn vẫn còn rất kiêu ngạo, nói:
"Mày là thằng nào?"
Nhưng khi thanh âm trong điện thoại vang lên, thì Nhị Lại Tử mặt lập tức tái đi!
"À, Tao là Quách Khánh!"
Quách Khánh chỉ nói có một câu, Nhị Lại Tử thiếu chút nữa không đứng vững được nữa!
Mặc dù không gặp người, nhưng thanh âm của Quách Khánh thì Nhị Lại Tử làm sao không biết? Đại hội của Tam Thạch Bang vừa qua, Quách Khánh liên tục xuất hiện trên đài chủ tịch nói chuyện!
"Báo... Báo cáo lão Đại! Em là người đi theo Sài ca !"
Nhị Lại Tử lập tức đổi vẻ mặt cung kính nói.
"Sài ca là thằng nào?"
Quách Khánh quả nhiên cũng không biết người có danh hiệu là Sài ca. Nhưng mà hắn không cần biết, trực tiếp hỏi:
"Ai bảo chúng mày tới thu phí bảo vệ? Tao chẳng phải nói, không cho phép thu phí bảo vệ nữa rồi mà!"
"Lão Đại, chuyện này…là do Sài ca phân phó, bọn em là tiểu đệ, nên không dám hỏi!"
Nhị Lại Tử buồn bã nói.
"Được rồi, tao sẽ điều tra chuyện này, phí bảo vệ không được thu nữa, hiện giờ mày tới tổng bộ, vào phòng làm việc gặp tao!"
Quách Khánh nói xong cúp điện thoại.
Cái tên Nhị Lại Tử này chết lặng, Quách Khánh lão đại tức giận, thì xem ra mình lành ít dữ nhiều rồi! Nhị Lại Tử không khỏi than thở, làm tiểu đệ đúng là khổ, toàn chịu tiếng xấu cho người khác !
Tôi thấy hắn buồn bã như vậy, có chút đáng thương, dù sao hắn cũng chỉ là thi hành mệnh lệnh của Sài ca, thu phí bảo vệ không phải là chủ ý của hắn, cho nên nói:
"Không sao đâu, gặp Quách Khánh thì cứ nói thật cho hắn biết, tin tưởng hắn cũng không đổ trách nhiệm lên đầu của mày! Nếu như tới mức cuối cùng, thì cứ bảo tao nói một tiếng là được!"
Nhị Lại Tử cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và Quách Khánh, biết tôi cùng với Quách Khánh có quan hệ không tầm thường, nghe tôi nói như vậy, thì lập tức cao hứng, nói cám ơn:
"Dạ Dạ! Cám ơn ngài, mới vừa rồi đắc tội, xin ngài đừng có tìm Quách lão đại nói chuyện, xin ngài thông cảm!"
Nói xong, hắn mang theo hai thủ hạ rời đi.
"Đúng là không biết, anh còn quen biết xã hội đen?"
Lưu Duyệt nhìn tôi nói.
"Ha hả, lão đại của bọn hắn thật ra thì cũng là người cùng trường của chúng ta !"
Tôi cười nói.
"A?"
Lưu Duyệt kinh hô. Nghĩ thầm, cái trường Tứ Trung này đúng là đầm rồng hang hổ, tại sao mình trước kia không phát hiện ra cơ chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc