TRỌNG SINH TRUY MỸ KÝ

"Các người quen nhau được bao lâu, thích, cậu có biết cái gì gọi là thích không?"
Quan Dương trừng mắt hỏi.
"Tớ dám khẳng định, tớ vô cùng thích hắn!"
Tuyết Quân nói xong câu đó đột nhiên cảm giác mình nhẹ nhõm hẳn đi, vấn đề khó khăn nhất đã nói ra rồi, nên Tuyết Quân cũng có chút thả lỏng, nói:
"Khi báo danh, chúng tớ đã quen nhau rồi, lúc đó tớ bị người khác khi dễ, rất nhiều người chỉ đứng xem, chỉ có hắn động thân giúp tớ, giúp tớ giải quyết khốn cảnh, từ lúc đó, tớ đã thích hắn, chẳng nhẽ cậu không nghe nói cái gì gọi là nhất kiến chung tình hay sao!"
"nói nhảm, nghe thì rất lãng mạn đấy!"
Quan Dương biến sắc, có chút lạnh lùng nói:
"Tuyết Quân, chúng ta quen biết nhau một thời gian dài như vậy, cậu cũng biết Quan Duơng là hạng người gì! Tớ nói cho cậu biết, tớ là một người vô cùng độc ác, cậu có thấy vậy không?"
"Cậu….cậu độc ác…"
Tuyết Quân nghe thấy những lời này, có chút sợ hãi, Quan Dương là hạng người gì, mấy năm qua nàng biết rất rõ.
"Cậu nếu như biết tớ độc ác, hắc hắc, nhẫn nại của tớ có giới hạn, bạn trai của cậu nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, thì cậu cũng đừng có hối hận.
Quan Dương cười hắc hắc, uy hiếp nói.
Mà lúc này, tôi ở trong phòng ăn có chút tức cười, người này độc ác? Còn muốn gây chuyện ngoài ý muốn với tôi, tôi cũng muốn xem hắn làm như thế nào.
Thế nhưng Tuyết Quân cũng không biết tôi lợi hại, lần trước giúp nàng giải quyết chuyện bình hoa kia. Chỉ dùng trí, cũng không có động võ, nên Tuyết Quan vô cùng lo lắng.
Quan Dương ở cấp 3 nổi danh là người độc ác, ở trường học xưng vương xưng bá, có người nói hắn có quan hệ với cả xã hội đen.
Có mấy học sinh chọc tới hắn, đều bị đánh thành tàn phế, trong đó có một người bị gãy hai chân, phải nằm viện nửa năm. Trong khi Quan Dương chỉ phải nộp một chút tiền bảo lãnh mà thôi.
"Quan Dương, cậu…cậu sao lại như vậy, cậu chớ làm bừa, hiện tại cậu đã lớn rồi, pháp luật sẽ xử lý!"
Tuyết Quân nói.
"
Pháp luật sẽ xử lý? Ha ha, Tuyết Quân, cậu cũng lên đại học rồi, cậu cũng hiểu pháp luật đúng không? Hắc hắc, tớ cho cậu biết, Quan Dương muốn giết người là giết, ai làm gì được tớ, chẳng qua chỉ là vấn đề nhiều tiền hay ít tiền mà thôi!"
Quan Dương làm càn cười nói.
Giờ khắc này. Tuyết Quân đột nhiên cảm giác được, Quan Dương thật xa lạ với mình, quả thực là quá xa lạ! Hóa ra, từ trước tới giờ sao mình có thể coi hắn là người bạn khác phái được.
Mình coi hắn là một người bạn tốt, nhưng giờ hắn lại nói với mình như vậy, thực sự là hối hận khi tới cuộc họp lớp này!
"
Cậu muốn làm chuyện gì thì cứ làm, nếu như cậu dám động tới hắn, thì hai chúng ta không còn là bạn bè nữa!"
Tuyết Quân lắc đầu, xoay người đi vào trong phòng.
Mà trong nhà hàng, tôi cũng nhận thấy vấn đề khác thường.
"
oa, thật là đẹp trai"
Có một cô gái nhìn thấy tôi kêu lên, bạn trai của nàng ở bên cạnh thì lại tỏ ra xấu hổ.
"
Anh là ban trai của hoa hậu giảng đường?"
Lại có một cô gái khoa trương, há to miệng hỏi.
Đây là lân thứ 2 tôi thấy có người gọi Tuyết Quân là hoa hậu giảng đường.
Nếu như suy nghĩ kỹ, thì với nhan sắc của Tuyết Quân, thừa sức làm một hoa hậu giảng đường.
Mà ở bên cạnh tôi, có nhiều mỹ nữ, đương nhiên là cảm nhận sẽ khác, hiện giờ đúng là đã thấy được mị lực của nàng rồi.
"
Đúng vậy, tôi chính là…"
Tôi vui đùa nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"
Oa, hoa hậu giảng đường cùng với anh, quả thực là một đôi ông trời tác hợp!"
Mê trai nữ sinh ước ao nói.
"
Ha hả, các cô cũng rất đẹp, ở cấp 3 có lẽ cũng không dưới Tiểu Tuyết?"
Tôi thuận miệng khen ngợi các nàng vài câu.
"
Ha hả, anh thật nhận thấy vậy hay sao!"
Lại có một cô gái nói.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, sắc mặt của Tuyết Quân cực kỳ không tốt đi vào, câu chuyện trong phòng cũng ngừng lại, bọn họ đều biết tính cách của Quan Dương, biết hắn sẽ nói gì đó với Tuyết Quân, nên đều lựa chọn là im miệng, tránh cho tại họa không đâu.
Tôi đối với chuyện ở ngoài cửa rõ như trong lòng bàn tay, nếu như làm bạn trai giả mạo của nàng, thì tôi cũng chỉ coi như một chuyện bình thường. Nhưng bây giờ đã biết tiếng lòng của Tuyết Quân, thì tôi sẽ giúp nàng.
"Bạn học Quan Dương của em đâu rồi?"
Tôi cũng không có hỏi Tuyết Quân là Quan Dương nói gì với nàng, mà chỉ hỏi hắn đâu rồi.
Tuyết Quân có chút kỳ quái sao hắn không hỏi mình làm gì, mà lại quan tâm tới Quan Dương đi đâu, sắc măt có chút khá hơn, nhìn tôi nói:
"
Em không biết, có khả năng là hắn đi gọi món ăn rồi."
Tôi biết Quan Dương lúc này đang ở bên ngoài gọi điện thoại, Tuyết Quân nếu đã trở về, thì tôi cũng không thèm chú ý tới hắn ở bên ngoài làm gì.
Nếu như hắn có động thủ, thì tôi chỉ cần bảo vệ Tuyết Quân không bị tổn thương là được, tránh cho chuyện chó cùng rứt giậu.
"
Anh tại sao lại không hỏi hắn đã nói với em những gì?"
Tuyết Quân rốt cục không nhịn được tò mò hỏi.
"
Nói cái gì? Không phải hắn nói là bảo em rời xa anh hay sao?"
Tôi vừa cười vừa nói.
Tuyết Quân cười không nói, bất đắc dĩ gật đầu.
"
ha ha, quả nhiên là bị anh đoán trúng, vậy em nói sao?"
Tôi hoi.
"
Em còn có thể nói thế nào được nữa! Em đương nhiên là nói không được!"
Tuyết Quân có chút hờn dỗi, nhìn tôi liếc mắt nhỏ giọng nói:
"
Giả vờ giả vịt muốn em bộc lộ ra!"
"
A, A!"
Trong lòng tôi nghĩ, chỉ là giả vờ giả vịt sao? Nhưng mà ngoài miệng thì không có hỏi:"
Đúng vậy, đây cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, không ảnh hưởng gì đâu!"
"
Thế nhưng, thế nhưng Quan Duơng hắn…Hắn nói hắn…em sợ hắn đối với anh…"
Tuyết Quân nhất thời sốt ruột, ấp a ấp úng nói.
"
Cái gì mà hắn, rồi lại em, hắn nói hắn là người độc ác, sau đó uy hiếp em rời xa anh, nếu không thì động thủ với anh có đúng không?"
Tôi cười nói.
"
A?"
Tuyết Quân nghe xong thì sửng sốt vì "
người độc ác" là danh hiệu của Quan Dương, nàng buồn bực nghĩ tại sao tôi lại biết như vậy, nhưng nàng cũngk hông hỏi, mà nói:
"
Đúng vậy, hắn đúng là nói như vậy…"
Nói tới từ người độc ác, tôi đã cười, bởi vì tôi nhớ lại một bộ phim truyền hình, trong đó có một người luôn nói hắn là người độc ác, còn hỏi người kahcs xem hắn có phải người độc ác hay không.
"
Độc ác thì làm sao, có như Vương Thiên Lai không!"
Tôi nói.
"
Cái gì? Vương Thiên Lai là ai?"
Tuyết Quân buồn bực hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc