TRỌNG SINH TRUY MỸ KÝ

"Xuyên Phong lão đại, con bé này tốt như vậy, nếu không phải là Yamamoto tiên sinh đã đáp ứng đáp cho chúng tôi một số tiền lớn để phát triển bang phái, tôi đã không nhịn được mà cưỡi lên nàng rồi!"
Tôi lẳng lặng nghe cuộc nói chuyện trong phòng.
"Hừ, chúng mày tốt nhất không nên có chủ ý với nàng, cuộc mua bán này là chúng ta làm trên lưỡi đao, chỉ là bất đắc dĩ, đừng nói Yamamoto tiên sinh, cho dù là thế lực sau lưng của cô gái này, chúng ta cũng không chọc nổi!"
Người nói hiển nhiên là Xuyên Phong lão đại.
"Hắc hắc, tôi chỉ nói như vậy mà thôi!"
Thanh âm kia ngượng ngùng nói.
"Được rồi, tôi cũng nhắc nhở mọi người một chút là đừng làm ra chuyện gì sai lầm! Yamamoto tiên sinh nhất định là rất coi trọng cô nàng này!"
Xuyên Phong lão đại phân phó nói.
Tôi ở cửa do dự một chút, thông qua khe cửa, tôi có thể thấy rõ được tình hình.
Mà Vương Thư thì bị người ta đút trong bao tải, buộc vào một cái máy tiện, bên cạnh nàng còn có một người cầm đao đứng.
Mấy tên này thì tôi không sợ, nhưng ngộ nhỡ tên cầm đao gây tổn thương cho Vương Thư, thì làm sao bây giờ?
Lúc này, tôi bất đắc dĩ phải sử dụng dị năng lần thứ 2 vọt vào cứu người.
Nghĩ tới đây, tôi đẩy cửa, vọt tới bên cạnh tên cầm đao, đạp hắn một cái văng vào cửa, ôm lấy Vương Thư nhanh chóng rút lui.
Mấy tên trong phòng bị tốc độ của tôi làm cho kinh sợ, vì họ không thấy được thân ảnh, mà chỉ thấy một cái bóng lướt đi trong phòng.
Tôi ôm Vương Thư tới bên cạnh Quách Khánh, Quách Khánh và Hoành Lộ Kính Bát vội vã giúp nàng cở dây. Thế nhưng làm cho tôi kinh ngạc là, người trong bao tải lại không phải là Vương Thư!
Nhưng cũng là một cô gái cực đẹp của nước R!
Cô gái này sau khi được bóc băng dính ở miệng, khẩn cấp hét lớn:
"Các ngươi là ai? Mau thả tôi ra, không thì các người sẽ đẹp mặt!"
Trong lòng tôi bực bội, vốn cứu ra một người khác đã không thích, vậy mà người này lại dám nổi trận lôi đình, nhìn chúng tôi chửi bới! Tôi cứu nàng ngay cả câu cảm tạ cũng không nói, lại dùng thái độ này nói chuyện, làm tôi chịu không nổi
"Cô câm miệng cho tôi!"
Tôi trừng mắt nhìn cô gái kia, dùng tiếng Nhật nói.
Cô gái kia còn định nói gì nữa, nhưng bị tôi dán băng dính trở lại, thuận tay nhét luôn vào trong túi.
"Lão đại, bọn bắt cóc này làm sao bây giờ?"
Quách Khánh chỉ vào nhà xưởng nói.
"Cho nổ tung!"
Tâm tình tôi không tốt, nên sẽ không nương tay, huống chi mấy người kia đã thấy dị năng của tôi, cẩn thận không lại tiết lộ ra ngoài.
"Mẹ nó, lão Đại cho cho nổ nhà xưởng, mày có nghe thấy không!"
Quách Khánh liếc mắt nhìn Hoành Lộ Kính Bát mắng.
Hoành Lộ Kính Bát lúc này đang trợn mắt nhìn cô gái kia, bị Quách Khánh quát, thì lập tức hồi tỉnh, nhìn các tiểu đệ, lập tức rốc két phóng ầm ầm.
Hoành Lộ Kính Bát thấy có cơ hội thể hiện tài năng trước mặt thượng cấp, thì vô cùng tận sức, hận không thể san bằng cái nhà xưởng này. Cho nổ xong rồi. Hoành Lộ Kính Bát vẫn chưa yên tâm, phái mấy tiểu đệ tiến lên kiểm tra có người còn sống hay không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Một lát sau, mấy tên tiểu đệ hưng phấn chạy về báo:
"Lão đại, người bị nổ chết là người của Thần Xà Bang, có cả Xuyên Phong lão đại ở trong đó!"
"A?"
Hoành Lộ Kính Bát sửng sốt, gần đây bản thân hắn liên tục chèn ép Thần Xà Bang, hầu như đã diệt trừ ở trong thành phố Thủy Nguyên, thế nhưng lão đại của Thần Xà Bang cứ trốn đông, trốn tây, nên tới tận bây giờ vẫn chưa tìm được, hôm nay thế nào lại chó ngáp phải ruồi, nói:
"Thật tốt quá. Lão đại thực sự là cát nhân thiên tướng, mang lại vận may cho tiểu đệ. Thật sự là quá tốt!"
Nổ chết mấy người này, tâm tình của tôi cũng không khá hơn, vì Vương Thư hiện giờ còn chưa rõ tung tích ở nơi nào?
Trên xe, Hoành Lộ Kính Bát có chút thần bí nhìn tôi nói:
"Lão đại, anh có biết cô gái này là ai không?"
"Là ai?"
Tôi thuận miệng hỏi. Nói thật tôi cũng không quan tâm tới nàng.
"Nàng chính là minh tinh ca sĩ Thương Tỉnh Ưu Hương, cha của nàng là gia chủ gia tộc Thương Tỉnh đương thời, Thương Tỉnh gia tộc kinh doanh rất lớn, có một công ty đó là công ty điện tử Thương Tỉnh!"
Hoành Lộ Kính Bát giải thích.
"Cái gì mà điện tử Thương Tỉnh, tôi chưa nghe qua, chỉ nghe qua tập đoàn Tô thị."
Tôi không có hứng thú với minh tinh ca nhạc này, thì đương nhiên không có hứng thú nghe chuyện của nàng.
"Chuyện này!"
Hoành Lộ Kính Bát lập tức gật đầu nói:
"Đương nhiên là không so sánh được với tập đoàn Tô thị rồi."
Tổng bộ Tam Thạch Bang ở thành phố Thủy Nguyên.
"Cởi băng dán trên miệng nàng xuống, hỏi xem có chuyện gì!"
Tôi muốn hỏi một chút xem nàng có biết nơi của Vương Thư hay không, tuy rằng tôi không ôm hi vọng gì, nhưng vẫn hỏi một chút thì hơn.
Thương Tỉnh Ưu Hương lúc này cũng không dám lớn tiếng, nhưng lại dùng ánh mắt phẫn hận nhìn tôi.
"Nhìn cái gì vậy! Cô nói xem vì sao bọn họ bắt cô?"
Tôi quát hỏi nói.
"Tôi tại sao phải nói cho anh biết? Anh là ai!"
Thương Tỉnh Ưu Hương khinh thường nói.
Tôi hiện giờ đang lo lắng cho sự an toàn của Vương Thư, nghe được Thương Tỉnh Ưu Hương nói như vậy, lập tức phát hỏa:
"Tôi hảo tâm cứu cô ra, vậy mà cô có thái độ đó à!"
"Hừ, cứu tôi? Tôi đâu có biết anh là người như thế nào? Chớ giả bộ, không phải là vì tiền sao, nói đi, muốn bao nhiêu tiền thì có thể thả tôi đi?" Thương Tỉnh Ưu Hương hừ một tiếng nói.
"Tiền? Nói cho cô biết, lão tử không cần tiền, đừng có chọc giận tôi, nếu không tôi lột truồng cô ra bây giờ"
Đây là tôi lần đầu tiên tôi dùng thái độ thô bạo như vậy nói chuyện với con gái.

Bình luận

Truyện đang đọc