TRỌNG SINH TRUY MỸ KÝ

Trong phòng làm việc của chủ nhiệm phòng quản lý sinh viên của Đại học Thanh Hoa, Trần phó chủ nhiệm đang nhìn một nam nhân với khuôn mặt vẫn còn đầy máu điên cuồng hét lên:
"Con mẹ nó, mày nghèo lắm ư, mà cầm tiền giả đi đổi tiền thật với sinh viên!"
"Cậu, cháu..."
Nam nhân có khuôn mặt đầy máu này chính là người có âm thanh thô rè chịu trách nhiệm thu tiền học phí, bị người ta đá.
"Cháu, cháu cái gì!"
Trần phó chủ nhiệm tức giận nói:
"Tao tại sao lại có một thằng cháu ngoại như mày, nếu không phải chị xin tao, thì mày có công việc ở Đại học Thanh Hoa ư! Hừ!"
"Cậu, cháu... Đây chẳng phải là do cái khoản nợ do đánh bạc kia hay sao, cháu nghĩ chuyện này cũng không có gì to tát, sinh viên cũng không dám nói ra, nhưng không ngờ trong này có nhiều sinh viên trâu bà tới như vậy!"
Người có âm thanh thô rè nói:
"Cậu, cậu nhất định phải đuổi tên sinh viên đánh cháu, chuyện này thật quá vô lý!"
"Khai trừ? Khai trừ cái đầu mày! Mày có biết người đánh mày là ai không?"
Trần phó chủ nhiệm chỉ vào người có âm thanh thô rè quát.
"Ai vậy? Chẳng phải chỉ là một sinh viên thôi hay sao, cậu là chủ nhiệm phòng quản lý sinh viên của Đại học Thanh Hoa, chẳng nhẽ cậu không có quyền lực này hay sao?"
Người có âm thanh thô rè nói.
"Đừng nói tao chỉ là phó chủ nhiệm, cho dù là chủ nhiệm, hiệu trưởng cũng không thể khai trừ người ta! Mày có biết người ta có bối cảnh như thế nào không? Tư Đồ thế gia! Một trong Lục đại thế gia, Đồ Thư Quán của Đại học Thanh Hoa chúng ta chính là do người ta bỏ tiền dựng lên ! Cái loại thần tài này, mày đắc tội được ư?"
Trần phó chủ nhiệm nhìn đứa cháu ngoại không ra gì này, nói:
"Đừng nói người ta chỉ đá mày có một cước, cho dù đánh mày tới tàn phế, cũng là đáng đời!"
"A?"
Người có âm thanh thô rè há to miệng.
Sao mình lại có thể trêu chọc một nhân vật trâu bò tới vậy cơ chứ?!
"Được rồi, ai. Mày đánh bạc nợ bao nhiêu tiền?"
Trần phó chủ nhiệm hỏi.
"Sáu... Sáu mươi vạn!"
Người có âm thanh thô rè ấp úng nói.
"Cái gì? Sáu mươi vạn! Tiểu tử mày được lắm! Lần trước mới mười vạn, lần này đã lên đến sáu mươi vạn rồi? Mày giỏi lắm! Mẹ mày bị bệnh, vậy mà mày còn đi đốt tiền, ai!"
Trần phó chủ nhiệm mắng.
Nhưng mà mắng thì mắng, nhưng hắn vẫn là cháu ngoại của mình, không thể không quản, cho nên nói:
"Nợ ai?"
"Là... Là sòng bạc mới mở của Đại Hưng bang..."
Người có âm thanh thô rè nói.
"Đại Hưng bang? Là xã hội đen à! Loại người này mày cũng dám nợ, đúng là tức chết tao rồi!"
Trần phó chủ nhiệm quát lên như sấm.
"Đúng vậy... Cậu... Cháu bất đắc dĩ cần tiền mới dùng tới phương thức này! Đám người kia nói, nếu trong vòng 1 tháng không có đủ tiền, thì sẽ chém chết cháu!"
Người có âm thanh thô rè nói.
"Chém chết mày! Chém chết mày thì tốt quá! Tao cũng bớt lo, mà mẹ mày cũng được giải thoát!"
Trần phó chủ nhiệm nói:
"Quên đi, mày trước đem tiền đi trả đi, sau này không được đánh bạc như vậy nữa!"
Nói xong, hắn móc từ trong túi ra một tập chi phiếu, ký một tờ có giá trị 60 vạn đưa cho người có âm thanh thô rè.
"Cám ơn cậu! Cám ơn cậu!"
Người có âm thanh thô rè vội vàng nói nói cám ơn.
"Ai! Mau đi trả nợ đi. Sau này con gái tao, cũng chính là em mày lấy chồng, ngay cả hồi môn cũng không có!"
Trần phó chủ nhiệm lắc đầu.
Mặc dù mình là một người có chức vụ cao ở Đại học Thanh Hoa, tiền lương rất cao, lúc bình thường lại có thêm kinh phí nghiên cứu. Thỉnh thoảng còn lợi dụng chất xám của một, hai sinh viên, nhưng thu nhập một năm cũng chỉ khoảng 100 vạn, nếu cứ căn cứ theo tốc độ tiêu xài của thằng cháu này, thì không đủ!
Người có âm thanh thô rè trong lòng tức nghẹn, mẹ kiếp, cái tên Tư Đồ Lượng thì tao chọc không nổi, nhưng cái tên sinh viên đã vạch mặt mình, chẳng nhẽ mình cũng lại chọc không nổi? Nếu không phải hắn xen vào việc của mình, thì làm sao mình có thể bị phát hiện! Đúng rồi, mình vẫn nhớ tên của hắn là Lưu Lỗi, để lần này xem tao chỉnh mày thế nào!
... ... ... ...
"Bạn học, cậu có chuyện gì không?"
Tôi nhân cơ hội đánh giá cô gái ở trước mặt.
Cô gái còn làn da trắng nõn, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp có khảm một đôi mắt to, mái tóc tuy không được làm theo các kiểu hiện hành, nhưng được chăm sóc cẩn thận.Quần áo thì giản dị, có vài nơi giặt nhiều quá đã bạc trắng, nhưng không thể nào che giấu được vẻ đẹp nội tâm của nàng, nàng là một tiểu mỹ nữ.
Tôi lắc đầu, người có âm thanh thô rè kia cũng thật là không có nhân tính. Một tiểu cô nương đáng yêu như mà vậy cũng muốn hãm hại, thì đúng là không phải là người mà. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Tớ không sao."
Cô gái lắc đầu nói:
"Bạn à, cám ơn bạn... Nếu không... Nếu không tớ không có cách nào đi học được cả!"
"Ha hả, không có gì, chỉ là trong khả năng thôi, tớ tin là bất cứ một nam sinh nào biết chuyện cũng sẽ để ý tới!"
Tôi nói.
"Đâu có, trước khi cậu tới, tớ với giáo viên kia đã tranh chấp lâu rồi!"
Cô gái nói.
"Cái gì?" Tôi nghe vậy thì thiếu chút nữa tức chết, mẹ kiếp, hóa ra đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân! Nhìn Triệu Nhan Nghiên đang cười hì hì với ánh mắt mập mờ, trong lòng tôi sợ hãi vô cùng.
"Đúng rồi, lúc nãy tớ thấy giáo viên kia cố ý ghi tên của cậu lại, có lẽ hắn định trả thù..."
Cô gái bỗng nhiên nghĩ tới người có âm thanh thô rè kia, trước khi đi còn nhìn thoáng qua nam sinh này mấy lần, có chút lo lắng nói.
"A... rất có khả năng!"
Tôi thuận miệng đáp.
"A? Vậy làm sao bây giờ? Đều tại tớ làm liên lụy tới cậu, nếu hắn dùng trường học xử lý cậu thì làm sao bây giờ?"
Cô gái nghe vậy, lập tức lo lắng nói.
"Vậy sao ? Vậy thì tốt quá, vừa lúc tớ đang muốn chuyển trường."
Tôi nói.
Thi đậu Đại học Thanh Hoa, chỉ là một giấc mộng kiếp trước, nay Triệu Nhan Nghiên đã là lão bà của tôi, thì tôi còn sống ở nơi này làm gì cho đau đầu? ! Mà bây giờ thấy Đại học Thanh Hoa còn dùng nhân viên có tâm địa kém tới như vậy để làm việc, làm cho ấn tượng của tôi lại giảm thêm một ít, mặc dù đây chỉ là số ít trong một tập thể, nhưng cái kiểu một con sâu làm rầu nồi canh lại càng ghê tởm.
Sau khi thi tốt nghiệp trung học, có rất nhiều trường đại học trong cả nước vươn cành ô-liu tới tôi và Triệu Nhan Nghiên, đại học B, Z vân vân, dù sao trong kỳ thi tốt nghiệp, những người xếp trong bảng luôn là đối tượng được chú ý(1).
(1): Trung quốc không có kỳ thi đại học, khi thi tốt nghiệp xong, các trường đại học sẽ ra một số điểm làm tiêu chuẩn, ai đủ điểm thì có thể vào, vì vậy sự chọn trường của học sinh là rất lớn, không bị gò bó.
"A!" Cô gái sửng sốt, nàng không ngờ rằng lại có người đang học ở đại học Thanh Hoa mà lại muốn chuyển trường, phải biết rằng, làm thủ tục trong lúc đại học rất khó, không những phải báo cáo bên sở giáo dục, mà còn phải đợi các trường khác nhận mới được, nếu như chuyển trường, thì các trường khá một chút rất ít khi tiếp nhận.
"Ha hả, hắn đùa với bạn đấy, cho dù hắn muốn chuyển, hiệu trưởng cũng không cho hắn đi!"
Triệu Nhan Nghiên thấy cô gái lo lắng không nhịn được nữa, cho nên nói.
"Không cho hắn đi? Tại sao vậy?"
Cô gái ngạc nhiên nói.
"Trạng nguyên của kỳ thi tốt nghiệp trung học cả nước, làm gì có ai muốn cho hắn đi cơ chứ!"
Triệu Nhan Nghiên một câu nói toạc Thiên Cơ.

Bình luận

Truyện đang đọc