TRỌNG SINH TRUY MỸ KÝ

"Thật sao? Mày nói là đem tới ư? Nhưng sao phải vậy?"
Tôi nhướng lông mày hỏi.
"Tôi... Tôi trước tiên giải trừ hôn ước với nàng, sau đó bắt nàng tới dâng cho ngài!"
Lôi Tiểu Long nói.
"A? Đúng là có ý tứ, không tệ, con người của tao rất thích người có ý tứ, chuyện này đúng là có lợi hơn giết người!"
Tôi gật đầu nói.
"Đúng! Đúng! Giết tôi thì không có ý nghĩa gì, nhưng mà chơi nữ nhân thì thoải mái hơn nhiều!"
Lôi Tiểu Long phụ họa nói nói.
"Vậy sao ? Nhưng mà tao làm sao có thể tin tưởng được vào mày? Mày hôm nay đi rồi, mai sẽ không thừa nhận, vậy thì tao kiện ra tòa án có lợi ích gì!"
Tôi suy nghĩ một chút nói.
"Không đâu tôi khẳng định sẽ giữ lời! Tôi lập tức nói với cha tôi, cùng nàng giải trừ hôn ước!"
Lôi Tiểu Long nói.
"Như vậy đi, tao tin tưởng mày, nhưng mà mày phải viết cho tao một từ giấy chứng nhân, chứng minh mày đã cùng nàng giải trừ hôn ước, sau này tao còn có chứng cớ."
Tôi nói.
"Được, được! Tôi viết!"
Lôi Tiểu Long thấy tôi đồng ý, sợ tôi đổi ý, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Chú Bân thở dài, ở bên cạnh lắc đầu, cảm giác chuyện này rất không đơn giản, dường như là mưu kế của người khác. Nhưng mà hắn không biết đối phương làm như vậy có mục đích gì.
"Mang cho hắn giấy và bút!"
Tôi nhìn Hán Khắc nói.
Hán Khắc cũng không sợ Lôi Tiểu Long chạy, giờ phút này Lôi Tiểu Long đã sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất, không tạo thành sóng gió gì cả.
Hắn đi tìm giấy bút, đưa cho Lôi Tiểu Long.
Lôi Tiểu Long nơm nớp lo sợ bắt đầu viết.
"Tôi... bỏ vợ...! Con mẹ nó, mày sao có thể viết như vậy, nàng hiện giờ là lão bà của mày à? Con mẹ nó, mày có văn hóa không đó!"
Đỗ Tiểu Uy liếc mắt nhìn Lôi Tiểu Long một cái, sau đó trực tiếp đạp cho hắn một cái mắng.
"Tôi... Tôi không biết viết như thế nào!"
Lôi Tiểu Long run rẩy nói.
"Như thế này, tao đọc mày viết!"
Tôi lắc đầu nói, xem ra trình độ văn hóa của Lôi Tiểu Long cũng không cao.
"Được, được! Như vậy là tốt nhất!"
Lôi Tiểu Long gật đầu đáp ứng nói.
"Tôi là Lôi Tiểu Long cùng Hạ Nhu tính tình khác biệt, nên chủ động đề nghị giải trừ hôn ước. Đồng thời bồi thường cho đối phương tiền..."
Tôi nói.
"Nhà của tôi không nhận tiền của nàng..."
Lôi Tiểu Long chen miệng vào nói.
"Mẹ nó, bảo ngươi bồi thường thì cứ bối thường đi!"
Đỗ Tiểu Uy vừa đá Lôi Tiểu Long một cước.
"Tôi bồi, tôi bồi!"
Lôi Tiểu Long vội vàng gật đầu.
"Được rồi, vậy thì viết tiếp đi, bồi thường cho đối phương 1 tỷ USD..."
Tôi tiếp tục nói.
"Một tỷ? Nhiều như vậy sao..."
Lôi Tiểu Long đau lòng nói.
"Mẹ kiếp, mày ngại nhiều!"
Đỗ Tiểu Uy lại một lần nữa đá Lôi Tiểu Long một cước.
"Đợi một chút, tao đột nhiên cảm thấy chuyện này không khoái, giết người thú vị hơn!"
Tôi khoát tay áo nói.
"Được được, tôi đồng ý, 1 tỷ không nhiều lắm! Quá ít!"
Lôi Tiểu Long liên tục không ngừng sửa lời nói.
"A, mày cảm thấy 1 tỷ quá ít phải không ?"
Tôi hỏi.
"Đúng, quả thực là quá ít!"
Lôi Tiểu Long nào dám nói không ít cơ chứ!
"Nếu như vậy, thì 2 tỷ USD đi!"
Tôi nói.
"A... Được."
Lôi Tiểu Long không dám phản đối nữa.
"Sau này tôi không được lấy bất kỳ lý do nào quấy rầy đối phương, nay viết tờ giấy này làm chứng."
Tôi nói xong, nhắc nhở:
"Sau đó ký và điểm chỉ vào!"
Lôi Tiểu Long nhất nhất làm theo.
"Đi tìm nhân viên sòng bạc tới đây, đem tờ giấy này đi công chứng!"
Làm như vậy là để đề phong Lôi Tiểu Long cắn ngược lại.
Hán Khắc bảo phục vụ sinh đi tìm nhân viên sòng bạc, đem tờ giấy đi công chứng, Lôi Tiểu Long cực kỳ phối hợp.
"Được rồi. Mày có thể đi."
Tôi không nhịn được phất phất tay:
"Nhưng mà, nếu như tao phát hiện mày không thực hiện lời nói, thì mày sẽ biết, tao làm gì, mày có thể hiểu."
"Sẽ không, sẽ không!"
Lôi Tiểu Long vội vàng gật đầu, sau đó cùng Chú Bân nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.
"Ông chủ? Chuyện này xong như vậy sao?"
Đỗ Tiểu Uy không thể tin nói, vốn tưởng rằng phải trải qua một trường đánh lộn ác liệt.
"Ừ, đây chỉ là mới bắt đầu. Cái tờ giấy này tôi chỉ làm chỗ dựa cho Hạ Nhu sau này mà thôi. Nếu như tôi công khai cướp đoạt, thì Lôi gia nhật định không bỏ qua. Thậm chí sẽ lật tung cả Trung quốc lên. Hạ gia ở Trung quốc có căn cơ, nhưng còn kém xa so với Lôi gia. Mà đã có tờ giấy này rồi, sau này Lôi gia có làm gì, thì chúng ta có thể công bố ra ngoài."
Tôi nói.
"Vậy thì còn 2 tỷ USD ở trong này?"
Hán Khắc hỏi.
"Ha hả, cậu cho rằng ông chủ của chúng ta quan tâm tới chút tiền này hay sao?"
Đỗ Tiểu Uy hỏi ngược lại.
"Cũng đúng!"
Hán Khắc gật đầu, mỗi tháng tiền từ trong tay hắn đem đi kinh doanh cũng vượt qua số này rất nhiều.
"Nhưng mà vạn nhất đến lúc đó Lôi gia chó cùng rứt giậu làm sao bây giờ?"
Đỗ Tiểu Uy có chút bận tâm.
"Cậu cho rằng, chó cùng rứt giậu thì có thể như thế nào?"
Tôi cười nói:
"Cho dù từ phương diện nào, chúng ta cũng có thể chơi chết hắn."
"Ông chủ, vậy thì còn cướp người làm gì, trực tiếp công bố thứ này ra ngoài là được mà?"
Hán Khắc không giải thích được hỏi.
"Cậu thật ngốc, ra ngoài đừng nói là đệ tử của tôi!"
Đỗ Tiểu Uy cả giận nói:
"Anh hùng cứu mỹ nhân, Bạch Mã Vương Tử cứu công chúa, cậu có nghe bao giờ chưa!"
"Tôi..."
Hán Khắc ngại ngùng cười cười.
... ... ... ...
"Thiếu gia, chúng ta phải bẩm báo chuyện này với lão gia như thế nào?"
Chú Bân hỏi.
"Bẩm báo? Báo cho cái gì! Chú muốn tôi bị đánh hay sao!"
Lôi Tiểu Long không nhịn được nói.
"Nhưng mà, giải trừ hôn ước chuyện này lớn như vậy..."
Chú Bân do dự nói.
"Hừ, hôn lễ vẫn cử hành đúng hạn, tới lúc đó phái thêm nhân thủ là được! Hơn nữa, lấy năng lực của cha tôi, nhất định có thể giải quyết chuyện này! Cùng lắm về nước kết hôn, ở trong nước quản lý súng ống rất nghiêm ngặt, đối phương sẽ không dám lộng hành như vậy!"
Lôi Tiểu Long nói.
"Nhưng mà, thiếu gia, những người đó rất lợi hại..."
Chú Bân thử nghĩ cũng đáng sợ, lấy võ công của mình mà người kia có thể 1 chiêu chế trụ. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Sợ cái gì, vệ sĩ của Lôi gia chúng ta cũng không phải là ngồi không!"
Lôi Tiểu Long khinh thường nói, hắn hồn nhiên quên mất bộ dạng của mình lúc trước.
Chú Bân thở dài, không có nói cái gì nữa. Hắn còn có thể nói cái gì nữa đây!

Bình luận

Truyện đang đọc