TRÚC MỘC LANG MÃ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt mấy năm qua tuy không có sự kiện trọng đại gì để thể hiện tình cảm anh em sâu đậm giữa hai đứa, nhưng ngoài thi thoảng cãi cọ mấy câu, những lúc khác gần như đều rất hòa bình. Phó Nhất Kiệt hiểu chuyện, tính tình Phó Khôn thì không ra sao, nhưng lúc ở trước mặt Phó Nhất Kiệt vẫn nhớ ra được mình là anh, càng không bao giờ đánh nhau hay gì.

Không cần anh quan tâm.

Câu nói như vậy, giờ mới là lần đầu Phó Nhất Kiệt nói ra, chuyện này khác với bọn họ cãi cọ vì Phó Khôn vẽ tranh, hoặc là chơi điện tử gì đó.

Phó Khôn kinh ngạc không nhẹ, em trai khi nào có chuyện gì cũng sẽ nói cho cậu, giờ thế nhưng lại có thể nói, không cần anh quan tâm?

Cậu chưa bao giờ nghĩ xem có cần cậu để tâm hay không, chỉ cảm thấy nếu đã là chuyện của em trai mình, cậu không để tâm thì ai để đây!

Nhưng giờ lại!

“Em nói cái gì?” Phó Khôn đã bực mình lắm rồi, thằng ranh con này lớn rồi đây mà, siêu rồi đây mà!

“Bảo anh đừng quan tâm thì anh đừng quan tâm,” Phó Nhất Kiệt không biết nên nói thế nào, nói chung là nó sẽ không nói chuyện này cho Phó Khôn.

“Phó Nhất Kiệt!” Phó Khôn đạp một cái lên ghế thằng bé, “Em nghĩ anh thích quản à! Nếu không phải vì em là em trai anh…”

“Không thích quản thì đừng có quản.” Phó Nhất Kiệt nằm nhoài ra bàn, lấy ngón tay bịt tai lại.

Phó Khôn nhìn nó chằm chằm mãi một lúc lâu, không nói nên lời, cuối cùng lấy tay từ trong quần ra đập một cái lên lưng Phó Nhất Kiệt: “Được rồi! Em nói đấy!”

Cậu quay đầu đi ra ngoài cửa, phản ứng kỳ quái của Phó Nhất Kiệt làm cậu bực bội không nhịn nổi, dở hơi!

Ra cửa đi lại hai bước, ngẫm lại vẫn thấy tức, thế nên lại quay đầu vào nhà, đứng trong phòng khách chỉ vào Phó Nhất Kiệt vẫn đang gục mặt xuống bàn, quát to một tiếng: “Sau này bị ai đánh cũng đừng có gọi anh trút giận hộ!”

Phó Nhất Kiệt không ngờ sẽ khiến chuyện thành ra như vậy, nhưng lời Phó Khôn nói cũng làm cho nó không dễ chịu gì, nó nói nhỏ một câu: “Chỉ biết đánh nhau ngu ngốc.”

“…” Phó Khôn quay đầu ra khỏi nhà, giờ cậu thật sự không phản đối được, không sai, cậu chỉ biết đánh nhau, lại còn là đánh ngu ngốc…

Đứng trong phòng tắm xối nước lạnh, cơn giận trong lòng Phó Khôn chậm rãi lắng xuống.

Cậu nhắm hai mắt, quay mặt về phía dòng nước, trước đây cậu thật sự không nghĩ tới vấn đề này, vấn đề đánh nhau.

Cậu đánh nhau, bình thường sẽ không dẫn Phó Nhất Kiệt theo, cậu cũng biết đây chẳng phải chuyện gì tốt đẹp, Phó Nhất Kiệt ở trường vẫn luôn là con ngoan trò giỏi, thầy cô đều nói sau này Phó Nhất Kiệt sẽ có tương lai, đừng nói bố mẹ mỗi lúc nhắc tới Phó Nhất Kiệt đều sẽ tươi cười mãn nguyện, ngay cả chính cậu, cũng cảm thấy đứa em trai này là niềm hãnh diện của mình.

Chỉ là cậu thật sự không ngờ được, Phó Nhất Kiệt sẽ nói như vậy.

Là không nhìn lọt thằng anh trai này nữa?

Nghĩ tới đây, Phó Khôn lập tức hắt xì hơi, nước chảy trên người cũng trở nên lạnh căm.

Xối người xong quay về nhà, Phó Nhất Kiệt vẫn ngồi trước bàn vùi đầu làm bài tập, Phó Khôn vốn cũng có thể qua đó làm bài, nhưng lại chẳng có hứng, cứ thế nằm lên giường Phó Nhất Kiệt nhắm hai mắt lại.

Qua một lúc, Phó Nhất Kiệt hỏi một câu: “Anh không làm bài tập à?”

“Không làm nổi.” Phó Khôn trả lời uể oải, nhấc tay trái lên vung vẩy trên không mấy lần rồi thả xuống giường.

“…Anh, vừa nãy em không có ý như thế.” Phó Nhất Kiệt đặt bút xuống, quay đầu lại nhìn cậu.

“Có ý gì cũng chẳng sao.” Phó Khôn nhắm hai mắt lại, “Sau này chuyện của em anh không quan tâm, dù sao có quan tâm, cũng chỉ là đánh nhau, còn là đánh nhau ngu ngốc.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, quay đầu nhoài người xuống bàn, tiếp tục làm bài.

“Phó Nhất Kiệt, anh nói cho em biết,” Phó Khôn ngẫm lại vẫn thấy khó chịu, tự mình xúc động với mình như đang dặn dò hậu sự, “Bình thường em đừng như vậy…. mặt mũi đã như con gái, tính tình cũng đừng có giống con gái nữa, tốt xấu gì cũng mạnh mẽ lên, đừng để người ta bắt nạt.”

“À.” Phó Nhất Kiệt đáp một tiếng.

“Em giờ là bị người ta bắt nạt quá rồi…” Phó Khôn nhíu mày, sách vở Phó Nhất Kiệt bị xé nát cùng với vết thương trên mặt khiến cậu càng nghĩ càng khó chịu, cảm giác dặn dò trăn trối tự nhiên bị lửa giận đuổi đi, cậu ngồi bật dậy, “Mẹ nó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”

Phó Khôn không hỏi ra được đáp án.

Phó Nhất Kiệt từ nhỏ tới lớn, chỉ có đúng hai chiêu, một là vẻ mặt tội nghiệp có gắn công tắc nước mắt kia, một là… im lặng.

Chỉ cần nó đã quyết tâm không mở miệng, dù có hỏi thế nào, nó cũng sẽ không hé răng chỉ một chữ.

Buổi tối, mẹ hỏi vết thương trên mặt nó là thế nào, Phó Nhất Kiệt cũng chỉ nói lúc trực nhật bị chổi tre làm xước.

Mẹ kiểm tra qua, bôi cho nó ít thuốc, vết thương cũng không sâu, hẳn là sẽ không để lại sẹo.

Phó Khôn chỉ có thể tự mình suy nghĩ chuyện này.

Có điều, suy nghĩ mất mấy ngày, cậu vẫn chẳng nghĩ ra được gì.

Cậu còn lén lút đi nghe ngóng từ Hạ Phi, Hạ Phi rất thân với Phó Nhất Kiệt, nhưng cả Hạ Phi cũng không biết.

Không nhìn ra được Phó Nhất Kiệt có gì khác thường, ngày ngày vẫn ngồi sau xe cậu đến trường như cũ, tan học cũng về nhà đúng giờ, làm bài tập xem tivi đi ngủ, ngoài mấy ngày đến phiên nó trực nhật về muộn hơn mọi khi một lúc, thời gian biểu làm việc nghỉ ngơi của Phó Khôn còn chẳng chuẩn được như nó.

Phó Khôn thậm chí còn chặn Tưởng Tùng giữa đường lại một lần, nhưng Tưởng Tùng thấy cậu chỉ nói đúng năm chữ, chào anh, em không biết.

Phó Khôn hơi tuyệt vọng, nếu như Phó Nhất Kiệt không chịu nói, có khi chuyện này lại bị biến thành án treo.

“Cậu không định nói cho anh cậu thật à?” Tưởng Tùng ôm cặp đứng trước cửa phòng học chờ Phó Nhất Kiệt.

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt ngồi vào chỗ mình, “Hôm nay cậu về trước đi, tớ đi mua đồ, không cùng đường với cậu.”

“A? Lại để tớ đi một mình? Đã bao nhiêu ngày rồi, ngày nào cậu cũng đi mua gì thế?” Tưởng Tùng rất thất vọng, “Ngộ nhỡ anh cậu lại chặn tớ lại thì làm sao giờ, tớ sợ anh ý lắm.”

“Anh ấy tan học muộn, nếu cậu không vừa đi vừa ăn thì ai chặn cậu được.” Phó Nhất Kiệt không ngẩng đầu, chỉ nói một câu.

“…Tớ đi đây.”

“Bai bai.”

Phó Nhất Kiệt đeo cặp ra khỏi trường, không đi theo con đường về nhà, mà đi theo hướng ngược lại về phía Thất Trung.

Mấy hôm nay nó không đi về nhà cùng Tưởng Tùng, mà đều đi về phía này.

Phó Khôn mấy ngày nay rất phiền muộn, nó cảm nhận được, nhưng nó chẳng biết nên giải thích với Phó Khôn thế nào.

Nó không muốn để Phó Khôn ra mặt hộ nó, Phó Khôn thật thà, sĩ diện, nhất định là sẽ cứng đối cứng, nhất là nếu như biết trong phe kia có Uông Chí Cường, vậy thì thật sự sẽ chẳng biết sẽ thành thế nào nữa.

Lúc Đường Tuấn tới cướp tiền, Uông Chí Cường giả vờ không biết mình, có lẽ đang nín chuyện gì đó không hề hay ho, nó không muốn Phó Khôn dính phải phiền phức gì hết.

Nhưng thế cũng không có nghĩa là nó sẽ cho chuyện này trôi qua như vậy.

Có một số chuyện, Phó Nhất Kiệt thù dai cực kỳ.

Món nợ này nó đã ghi lên đầu Uông Chí Cường.

Đường Uông Chí Cường về nhà mỗi ngày đều không khác mấy, cùng mấy đứa Đường Tuấn đi tới gần tòa nhà bách hóa thì tách nhau ra, rẽ trái đi xuyên qua một con ngõ nhỏ về nhà.

Phó Nhất Kiệt rất kiên trì, vóc dáng Uông Chí Cường cao hơn Phó Khôn, người cũng to, đánh nhau một chọi một với kiểu người đánh nhau không cần mạng như Phó Khôn thì còn hòa được, mình còn chưa cao tới vai Phó Khôn, chỉ có thể nhẫn nại chờ cơ hội.

Trải qua mấy ngày quan sát, Phó Nhất Kiệt cuối cùng cũng chọn được cho mình một chỗ thích hợp để ẩn nấp.

Đầu ngõ nhà Uông Chí Cường, có một cây long não rất to, che một người rất đơn giản.

Nó cũng đã chọn xong đường chạy trốn, quay người chừng mười bước là một con ngõ nhỏ khác, có một chợ thực phẩm ngay đường, thời gian này người đông đúc, chạy vào là thoát được.

Hôm nay chính là cơ hội.

Uông Chí Cường về nhà sớm hơn mọi khi, chỉ có một người, tay đang cầm cuốn sách gì đó vừa đi vừa lật.

Thằng cha đọc mà say mê, lúc Phó Nhất Kiệt nhảy ra từ sau cây cổ thụ, thằng cha vẫn đang đọc sách chăm chú, còn không kịp ngẩng đầu.

Thật ra Phó Nhất Kiệt cũng chẳng nhìn rõ gã, cái mũ lưỡi trai đen nhặt được từ sân luyện của trường đã chặn hết tầm mắt của Phó Nhất Kiệt.

Nhưng nó đã nhìn kỹ phương hướng và góc độ, giơ cái ván gỗ dài trong tay đập chếch lên trên.

Nó nghe thấy tiếng ván gỗ đập lên người, còn không nhìn rõ được đập vào đâu, chấn động tới mức ngứa ngáy trên tay khiến nó cảm nhận được, lần này đã khiến Uông Chí Cường ăn đủ.

Uống Chí Cường bị tấn công đột ngột làm cho mê man, đau đớn lan ra trên mũi khiến thằng cha có muốn hét cũng không hét ra được.

Thằng cha ôm mặt co quắp người xuống, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân chạy đi, thằng cha cố nén đau quay đầu lại nhìn sang, chỉ thấy một cái bóng màu xanh nước biển đôi mũ lung lay rồi biến mất ở góc đường.

“AAAAA” Giờ nó mới kêu ra tiếng, chất lỏng ấm áp tuôn ra từ trong lỗ mũi cùng cơn đau khó nhịn khiến thằng cha dẫm chân mạnh mấy lần xuống đất, đuổi theo hai bước đã không đuổi được nữa, chỉ thiếu điều nằm xuống đất lăn lộn nữa thôi.

Uông Chí Cường không nhìn rõ người đánh thằng cha là ai, chuyện tới quá đột ngột, nó cũng chỉ nhìn thấy được kẻ kia đội mũ, ngay cả cao thấp béo gầy ra sao cũng không nhìn rõ.

Thằng cha thấy cái bóng kia cũng không quen mắt, nó cũng không nghĩ ra được ai lại dám làm như vậy.

Gần đây nó cũng chẳng xung đột với ai, để bị người ta trả thù như thế… Uông Chí Cường bịt mũi, máu mũi chảy qua khe ngón tay, một giọt rơi xuống dưới chân nó.

Phó Khôn ghét nhất là chuyện trực nhật, mỗi lúc tới phiên cậu trực nhật, cậu đều cảm thấy cả người rã rời.

Phải quét phòng học, phải lau bảng đen, phải dội sàn hành lang, còn phải quét khu được chia cho mỗi lớp, cuối cùng còn phải xách giỏ rác đi vứt.

Đối với quỷ lười như cậu, kể cả có bốn người cùng làm trực nhật, làm xong cũng mệt chết.

Cậu ngồi trên chỗ mình, nhìn Cẩu Thịnh kéo giỏ rác đi đổ rác về, lấy từ trong cặp ra một gói khoai chiên vứt tới: “Vất vả rồi.”

“Vẫn chưa về à?” Cẩu Thịnh bắt được gói khoai chiên, đổ một ít ra tay, rồi đổ hết vào miệng, học sinh trong lớp đã về gần hết, vẫn có mấy đứa phải làm xong hết bài tập ở lớp rồi mới đi đang vùi đầu xuống bàn gian khổ làm.

“Sặc chết mày đi…” Phó Khôn ôm cặp đứng dậy, “Đi đây.”

Lúc cửa sau phòng học bị một đứa nào đó đá văng, người ngồi trong đều sợ hết hồn, Phó Khôn mới vừa đi ra cửa trước định đi ra ngoài cũng bị dọa sợ giật mình.

Mấy đứa mặc đồng phục Thất Trung đi vào phòng học bằng cửa sau, thằng cầm đầu ngậm thuốc lá, hất hàm với mấy học sinh trong phòng: “Không có việc gì thì cút hết.”

Đám học sinh trong phòng đều không di chuyển, không biết là chưa kịp phản ứng lại, hay là chưa làm rõ xem ai có việc, ai không có việc, đi nhầm liệu có thể nào bị đánh không.

Phó Khôn hơi híp mắt lại, cậu nhận ra người nọ là Đường Tuấn, đại ca bên Thất Trung.

Có điều, Uông Chí Cường phía sau Đường Tuấn thì cậu phải nhìn tới mấy lần mới nhìn ra.

Nửa mặt Uông Chí Cường bị băng gạc che lại, nhất là trên mũi, băng gạc dày dùng băng dính dán vào, mũi thằng cha chẳng hiểu sao lại trông đẹp lên nhiều.

“Tìm ai?” Trần Lị đang thu dọn cặp đột nhiên hỏi một câu rất to rõ ràng.

“Không tìm mày, cút!” Uông Chí Cường mở miệng, không biết có phải là băng gạc trên mũi dày quá ảnh hưởng tới miệng hay không, thằng cha nói cũng không rõ.

“Đùa hay thật đấy,” Trần Lị để cặp sách xuống bàn, “Đây là Nhất Trung! Đây là lớp chúng tôi! Có cút cũng là mấy người cút chứ!”

Nói thật, Phó Khôn bị gan của Trần Lị làm cho ngỡ ngàng.

Nhất Trung là trường học khá tốt, học sinh trong cấp hai đều là con ngoan trò giỏi như học sinh tiểu học, gặp phải chuyện như vậy, sẽ chẳng có ai chống đối, khác với cái “truyền thống lưu manh” vừa có chuyện gì là nửa cái lớp cùng nhau nhào lên như ở Thất Trung.

Phó Khôn nhìn thấy mấy đứa trong phòng học đều đang cúi đầu không nói năng gì, không ngờ Trần Lị lại nói ra một câu như vậy.

Muốn ăn đòn đấy phỏng.

“Không liên quan đến cậu, đi đi,” Phó Khôn nói với Trần Lị một câu, rồi quay người ném cặp lên dãy bàn đầu tiên, nhìn Đường Tuấn: “Tìm tao à?”

Đường Tuấn thật ra mới chỉ nghe nói tới tên Phó Khôn, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp cả, trước đó Phó Khôn chỉ là một đứa học sinh tiểu học chẳng làm ra được trò trống gì, thằng cha không có hứng thú.

Nó nghiêng đầu, Uông Chí Cường ở phía sau nói một câu: “Chính là thằng ranh này.”

Đường Tuấn không nói gì, nhìn Phó Khôn từ trên xuống dưới, Phó Khôn cũng không mở miệng, dựa vào bàn cùng thằng cha nhìn nhau.

Uông Chí Cường nhìn một chốc, thấy cả hai đều không có ý định nói năng gì, đành phải tự mở miệng: “Phó Khôn, mẹ nó, mày có bản lĩnh thì đến đàng hoàng, sai người ném dao sau lưng đéo ra cái gì cả! Mẹ nó, mất mặt!”

Phó Khôn bị một câu này của Uông Chí Cường làm cho sững sờ, ném dao sau lưng? Cậu sống hơn mười năm cũng chưa bao giờ làm chuyện như vậy, tuy cậu thật sự lười giải thích thêm với Uông Chí Cường, nhưng vẫn nói một câu: “Đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tao, ai đánh mày thì đi mà tìm thằng đấy.”

“Hôm qua đập ông mày đéo phải mày thì là thằng nào!” Uông Chí Cường quát to.

“Ai thích đập thì đập.” Phó Khôn liếc mắt nhìn nó.

Đường Tuấn đột nhiên giơ tay lên, cầm cái ghế bên người lên, đập vào phía trước Phó Khôn.

Học sinh trong phòng vừa thấy tình hình như vậy, đều chạy hết ra ngoài, chỉ có Cẩu Thịnh vẫn đang đứng ở cửa trước không biết nên lên hỗ trợ hay là quay đầu đi.

Phó Khôn nhìn ghế đập vào trước mặt mình, cậu không động đậy, thật ra là chưa kịp động đậy gì, so với loại lưu manh lớp chín như Đường Tuấn, cậu vẫn hơi non, cậu không ngờ rằng Đường Tuấn có thể ra tay ngay trong phòng học.

Có điều, Đường Tuấn không nhìn ra được là cậu chưa kịp hành động, nếu như Phó Khôn tránh, thằng cha sẽ đi qua tát mấy cái đấm mấy cú, coi như ra mặt thay Uông Chí Cường, nhưng Phó Khôn vững vàng dựa vào bàn lại rất có chiêu thức, nó thấy hứng thú.

“Hôm nay giải quyết hết chuyện ở đây đi, một một hay lên cả đám, cho mày chọn.” Đường Tuấn rút từ trong cặp ra một con dao dưa hấu*, cắm xuống bàn.

Chất lượng dạy học ở Nhất Trung tốt đã đành, chất lượng bàn cũng lại không tệ, dao không hề găm vào bàn như mong muốn của Đường Tuấn, mà lại sượt đi, đổ xuống.

Đường Tuấn đành phải cầm lên cắm vào khe bàn, vẫn không xuyên được, thằng cha không thể làm gì khác là cầm lấy dao vỗ mạnh lên bàn.

Dao cũng không phải dùng để đâm người, chỉ dùng để ra oai, thế nhưng oai của Đường Tuấn rõ ràng đã bởi vì mặt bàn ngoan cường này mà không thể nào ra được thành công.

Uông Chí Cường ném cặp xuống đất, tiện tay ôm lấy cái ghế vọt tới.

Phó Khôn cảm thấy mình oan tày trời, không hiểu sao lại tự dưng đánh nhau với Uông Chí Cường làm cho cậu phiền lòng vô cùng, nhưng vẫn nhanh chóng lùi lên bục giảng, nhặt lên cái hót rác bằng sắt để dưới bục giảng lên.

Ngay lúc Uông Chí Cường ôm ghế tựa xông qua phòng học lên bục giảng, trong hành lang vang lên giọng nói dõng dạc của một người đàn ông: “Ở đâu!”

Cẩu Thịnh đứng cạnh cửa vừa nghe thấy, cũng không quan tâm xem người kia là ai, hỏi chuyện gì, lập tức lao ra gọi to: “Ở đây, ở đây ở đây…”

Phó Khôn thì lại lập tức nghe ra được đây là giọng của chú bảo vệ kiêm bảo an của trường, hót rác sắt vừa bị nhặt lên đã bị ném rất nhanh về lại dưới bục giảng.

Trần Lị dẫn chú bảo vệ nhanh chóng chạy vào phòng, chỉ vào Uông Chí Cường và Đường Tuấn, nói rất to: “Chính là bọn họ! Lưu manh Thất Trung!”

“Mấy đứa vào đây bằng cách nào!” Chú bảo vệ nhảy vào phòng học, giọng vẫn vang dội như cũ, “Làm cái gì đây! Đi ra ngoài hết cho tôi!”

Đường Tuấn liếc mắt nhìn ông chú, rồi quay người đi về phía cửa sau: “Đi.”

Uông Chí Cường giơ ghế sững sờ, bọn chúng có ngang ngược hơn nữa, cũng không có gan đánh người trước mặt bảo vệ trường, nó do dự mấy giây, ném ghế một cái, chỉ vào Phó Khôn, vừa lui ra sau vừa nói: “Mày đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu!”

Với tính tình của Uông Chí Cường, chuyện này quả thực là không xong được dễ như vậy.

Cho nên, lúc đi ra khỏi cổng trường, Phó Khôn rất cảnh giác, nhìn qua bốn phía, cậu coi thường chuyện đánh lén, nhưng không có nghĩa là Uông Chí Cường sẽ không đánh lén.

Có điều, ngoài cổng trường không có thành phần nào đáng nghi, chỉ có Tôn Vĩ ngậm thuốc lá ngồi xổm trước một tiệm sách quái quỷ.

“Trương Khả Hân bảo tao là bọn Đường Tuấn với Uông Chí Cường đến tìm mày, không sao đấy chứ?” Tôn Vĩ vừa nhìn thấy cậu là chạy tới, rồi quan sát cậu từ trên xuống dưới một lượt, “Ầu, công nhận đồng phục Nhất Trung trông cũng ra gì thật.”

“Trương Khả Hân?” Phó Khôn nhìn lướt qua Tôn Vĩ, “Mày học hút thuốc lá từ bao giờ đấy?”

“Còn chưa học được đây,” Tôn Vĩ nhả khói ra, “Thế này không phải là để nhìn dữ dằn chút à, sao chúng nó lại tìm mày? Gần đây mày cũng có chọc vào chúng nó đâu.”

“Không biết nữa, đi thôi.”

Phó Khôn với Tôn Vĩ từ lúc lên cấp hai đã không cùng nhau về nhà nữa, cũng chẳng mấy khi tụ họp, lần này gặp, Tôn Vĩ nói hơi nhiều, báo cáo hết tất cả chuyện của mấy đứa trước đây học Tam Tiểu giờ lên Thất Trung.

“Tao nói cho mày biết, Uông Chí Cường nhìn trúng Trương Khả Hân rồi,” Tôn Vĩ nghiến răng, “Đây là cố ý đến sinh sự với mày mà, muốn khoe khoang trước mặt Trương Khả Hân xem nó trâu bò thế nào.”

“Mũi nó là ai đánh?” Phó Khôn hỏi, Phó Khôn cũng chẳng quá để ý chuyện ai thích Trương Khả Hân, cậu và Trương Khả Hân cũng chỉ có vậy, đến tay Trương Khả Hân cũng chẳng nắm mấy lần.

“Ai biết được, mũi hình như còn gãy mất.” Tôn Vĩ cười.

Hai đứa chậm rãi vừa đạp xe vừa nói chuyện, lúc sắp tới ngã tư, hai bọn họ đồng thời bóp phanh xe.

Bọn Uông Chí Cường và Đường Tuấn đang chặn lại trước bọn họ.

Con đường này không đông người, bên cạnh đều là tường vây của cơ quan, còn có một con ngõ cụt.

Uông Chí Cường cũng biết chọn chỗ đấy.

Phó Khôn quay đầu lại nhìn phía sau, vài kẻ phía sau không biết đã ra từ lúc nào, hai đứa nó đã bị chặn cả trước lẫn sau.
*dao dưa hấu: mùa hè mang con dao bổ dưa đi học cũng hạp ní, lúc nào nóng quá mua quả dưa ăn cũng có sẵn dao để bổ, mát ruột

Bình luận

Truyện đang đọc