TRÚC MỘC LANG MÃ

Tiếng “tút tút tút” liên tục trong điện thoại vang vọng bên tai Phó Nhất Kiệt rất lâu, nó đứng trong phòng khách, sững sờ cầm ống nghe điện thoại.

“Anh?” Dù cho điện thoại đã ngắt, nó vẫn theo bản năng muốn tìm giọng Phó Khôn giữa nhưng tiếng tút tút này, “Anh nói đi…”

Không có đáp lại.

Phó Nhất Kiệt chậm rãi ngồi sụp xuống, dựa vào ghế sofa, ngồi trên sàn nhà, trong tay nắm thật chặt ống nghe điện thoại không dám dập xuống, như thể chỉ dập điện thoại xuống, nó sẽ mất đi chút tăm hơi cuối cùng của Phó Khôn.

Trong hành lang vọng vào tiếng động, Phó Nhất Kiệt giờ mới lấy lại được tinh thần, phát hiện Một Nắm không biết từ lúc nào đã chạy ra hành lang.

Nó nhanh chóng nhảy dựng lên, để ống nghe về chỗ cũ, hai chân trần suýt nữa ngã lộn nhào ra sàn nhà.

“Mẹ con chưa về à?” Bố cầm túi đựng mì sợi đi vào.

“Vẫn chưa,” Phó Nhất Kiệt chạy tới nhận lấy mì, hơi chột dạ đi vào nhà bếp, cất mì xong cũng không dám ra ngoài, đứng một lúc, quay người lại nhìn thấy bố vẫn đứng ngoài cửa phòng bếp, nó lập tức hơi căng thẳng, rồi quay người về cầm nồi qua, “Để con nấu cơm trước, mẹ bảo mấy hôm nay muốn ăn cơm.”

“Ừ.” Bố đáp một tiếng, tiếng bước chân đi về phía phòng ngủ, vào phòng, Phó Nhất Kiệt nghe thấy bố thở ra một hơi thật dài.

Từ cuộc điện thoại ngày đó cho tới mãi tận hết Tết, Phó Khôn đều không hề gọi lại vào số nhà lần nào nữa, Phó Nhất Kiệt bắt đầu cảm thấy cuộc điện thoại nhận được hôm đó chỉ là ảo giác, hoặc là thật sự chỉ là một cuộc gọi nhầm số, Phó Khôn từ sau khi biến mất đã không hề xuất hiện nữa.

Nó biết mùng một hàng tháng Phó Khôn đều sẽ gọi điện cho mẹ, báo cáo đơn giản, mỗi lần nói chuyện điện thoại xong, tâm trạng của mẹ sẽ suy sụp đi mất mấy ngày, nó đã vô số lần cố lấy dũng khí muốn hỏi mẹ, rồi lại vô số lần đè ý nghĩ này xuống.

Cho dù bản thân có tưởng niệm thế nào, có mơ mộng viển vông thế nào, giãy dụa ra sao, đều giống như thể ngồi trên xe từ từ lái đi xa, hết thảy của Phó Khôn đều ngày càng nhạt đi, hơi thở Phó Khôn trên gối, trên áo quần cũng ngày càng khó bắt giữ lấy.

Những thứ ấy cũng khiến Phó Nhất Kiệt hoảng hốt, nó sợ sệt, tối ngày càng khó vào giấc, thuốc ngủ từ một viên tăng thành hai viên, từ sau khi trời ấm dần lên, lúc mất ngủ nó phải uống ba viên mới chợp mắt được.

Mà khiến cho nó không thể nào nhịn được, chính là nhung nhớ, nhung nhớ theo Phó Khôn dần dần xa lại càng ngày càng mãnh liệt.

Thực tập sắp kết thúc, Phó Nhất Kiệt bắt đầu chuẩn bị luận văn, công tác chuẩn bị ban đầu của phòng khám đều đã xong xuôi, tài liệu cũng đã phê, trang trí cũng xong cả, Lã Diễn Thu cũng đã đưa thiết bị theo yêu cầu của nó tới.

Phó Nhất Kiệt dốc hết sức lực vùi đầu vào những việc này, chỉ để đầu óc mình không ngừng suy nghĩ, nó mới có thể yên bình được trong chốc lát, mới có thể qua loa thở một hơi từ trong nỗi nhớ Phó Khôn khiến người nghẹt thở.

Nhưng một khi dừng lại, dẫu chỉ là mười phút, nụ cười của Phó Khôn sẽ thoảng qua trước mắt nó, một lần nữa đẩy nó vào trong nỗi nhớ vô bờ.

“Quách Vũ mai đến,” Tưởng Tùng ngồi trên ghế nha khoa, “Tớ đi đón anh ta, đợt trước cậu nói là y tá tuần sau bắt đầu tới đúng không?”

“Hả?” Phó Nhất Kiệt ngồi trên ghế, cầm một xấp tài liệu.

“Y tá, lúc nào đến làm.” Tưởng Tùng lặp lại lần nữa.

“Thứ hai.” Phó Nhất Kiệt nói.

“Mấy thứ dán trên tường thì sao? Lúc nào lấy?” Tưởng Tùng lại hỏi.

“Hả?” Phó Nhất Kiệt ngẩng đầu lên.

Tưởng Tùng hơi bất đắc dĩ lặp lại lần nữa, “Tranh dán trên tường lúc nào lấy về?”

“Mai tớ đi lấy.”

“Phó Nhất Kiệt,” Tưởng Tùng nhảy từ trên ghế nha khoa xuống, đá chân ghế nó đang ngồi, “Cậu như thế này không được, trạng thái này có làm việc được không?”

“Hai hôm nay không ngủ ngon.” Phó Nhất Kiệt nhíu mày, cầm cốc lên uống hai ngụm nước to.

“Tớ về trước, phải dọn một căn phòng khác trước để cho Quách Vũ ở,” Tưởng Tùng đi ra khỏi phòng khám, “Cậu ngừng dùng thuốc ngủ đi.”

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt cắn môi, đúng là phải dừng, cứ uống như thế người cũng chậm chạp đi.

Tiêu Thục Cầm nhẹ nhàng đẩy cửa căn phòng ngủ của Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt ra, Phó Nhất Kiệt vẫn chưa về, đồng chí Phó Kiến Quốc thì đang đọc báo, bà khẽ khàng không để phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Trong ngăn kéo Phó Nhất Kiệt để đồ lót có một cái lọ, bà nhẹ nhàng duỗi tay tới lần mò.

Đây là một lọ thuốc ngủ, bà đổ thuốc trong lọ ra, đặt lên bàn đếm từng viên một, đếm xong thì cau mày trả thuốc về lại trong lọ, cẩn thận bỏ vào trong ngăn kéo.

Lúc xoay người vừa định đi ra ngoài, đột nhiên lại thấy đồng chí Phó Kiến Quốc đang đứng ngoài cửa phòng ngủ, bà sợ tới mức che ngực lại kêu lên: “Phó Kiến Quốc anh làm cái gì đấy!”

“Em làm gì đấy?” Phó Kiến Quốc nhìn bà, “Mau ra đây, chốc nữa Nhất Kiệt về mà nhìn thấy thì nó nghĩ thế nào!”

“Nó thêm thuốc,” Tiêu Thục Cầm ấn ngực chạy ra ngoài, lông mày vẫn luôn nhíu chặt, “Giờ lần nào cũng nhất định phải uống hai, ba viên, em đếm cả rồi, cứ như thế tiếp thì làm sao được!”

Phó Kiến Quốc thở dài nặng nề, ngồi xuống sofa.

“Hay là chúng ta nói chuyện với nó đi?” Tiêu Thục Cầm ngồi xuống sofa, tay ôm lấy mặt, không cầm được nước mắt được, bà cứ nghĩ tới hai đứa con trai là lại khóc, gần đây có nhỏ thuốc nhỏ mắt cũng chẳng có tác dụng, “Khôn Tử một năm không về, cũng không biết giờ ra sao… Nhất Kiệt ngày nào cũng hồn vía lên mây đến em còn không dám nói chuyện với nó, nghe thấy nó nói mẹ, con xin lỗi là em chỉ muốn phát điên…”

Phó Kiến Quốc ôm chầm lấy bà, vỗ nhẹ lên vai bà, không nói gì cả.

“Giờ cả nhà biến thành như thế, đến Một Nắm cũng không thích sủa nữa, ngày nào em cũng không muốn về nhà,” Tiêu Thục Cầm khóc thành tiếng, dựa lên người ông, vai run lên lẩy bẩy, “Sao lại như thế này cơ chứ? Tại sao cố tình lại là con trai em? Hai đứa con trai?”

Phó Kiến Quốc vẫn không nói gì, chỉ ấn lên khóe mắt mình.

Đồng hồ treo tường kêu một tiếng, Tiêu Thục Cầm nhảy dậy chạy vào bếp: “Em đi nấu ăn, em đi nấu ăn.”

Phó Nhất Kiệt trưa về nhà ăn cơm, rồi về phòng nằm một tiếng.

Tiêu Thục Cầm vẫn đứng bên ngoài cửa phòng ngủ, bà thường hay đứng ngoài cửa phòng ngủ như vậy, đứng không nổi nữa thì ngồi xổm xuống, bà cũng không hiểu được tại sao mình lại muốn làm như thế, nghe thấy Phó Nhất Kiệt rời giường rồi bà sẽ chạy về lại phòng.

Bà nhìn từ khe cửa phòng mình ra bên ngoài, Phó Nhất Kiệt mặt mày mệt mỏi đi từ trong phòng ra, rửa mặt thay quần áo rồi ra khỏi nhà, cả người đều rất sa sút.

Bà ngồi trở về trên giường, ngây người rất lâu.

“Em đi ra ngoài một lúc.” Bà đứng dậy, thay quần áo, cầm lấy túi.

“Em không đi làm à?” Phó Kiến Quốc ngạc nhiên, ông được nghỉ thay phiên, Tiêu Thục Cầm đi làm đúng giờ hành chính.

“Em nói với chị Trịnh một tiếng là được, chiều không đến, em buồn lắm, muốn ra ngoài đi dạo.”

“Để anh đi cùng.” Phó Kiến Quốc ngồi dậy từ trên giường, chuẩn bị thay quần áo.

“Không cần anh đi cùng,” Tiêu Thục Cầm ôm túi chạy ra hành lang đổi giày, “Em muốn ở một mình.”

Tiêu Thục Cầm không biết mình muốn đi dạo ở đâu, bà chỉ không muốn ở nhà, mỗi một góc trong nhà đều là hồi ức, hồi ức một nhà bốn người vui vẻ, đè ép bà không thể nào suy nghĩ yên ổn được.

Bà đứng ở bến xe buýt bên ngoài khu nhà, lên bừa một chuyến, ngồi bên cạnh cửa kính, nhìn ra bên ngoài.

Xe đến bến cuối, bà đứng dậy xuống xe, không có mục đích, đổi sang một chuyến khác.

Cùng với xe buýt không ngừng tới trạm, lên đường, bà ngồi trên xe giữa những điểm đầu và điểm cuối.

Một điểm đầu, điểm cuối, một điểm đầu khác, một điểm cuối khác.

Bốn giờ chiều, bà lại lên một chuyến xe không biết lái về nơi nào, dựa vào cửa kính hàng cuối cùng.

Mỗi lần tới bến đều sẽ có người lên xe, thế nhưng người rất ít, sau khi dừng mấy bến, vẫn có không ít ghế trống.

Lại có người lên xe, bà ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt tùy ý lướt qua người lên xe, rồi lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa kính.

Mà rất nhanh, bà đã lấy lại ánh mắt, nhìn chằm chằm vào một người con trai đang đi về phía sau xe.

Mười năm rồi chưa gặp, bà vẫn liếc mắt cái đã nhận ra được Trương Thanh Khải bên ngoài không có thay đổi gì mấy.

Trương Thanh Khải không nhìn thấy bà, nói đúng ra thì cậu ta không nhìn bất cứ ai cả, chỉ là đi tới ghế cách chỗ Tiêu Thục Cầm hai hàng thì ngồi xuống.

Tiêu Thục Cầm nhìn chằm chằm liên tục vào cậu ta, mười năm, khiến một người trở nên chín chắn, kín đáo, nhưng ngoài những điều ấy, thứ bà cảm nhận được càng sâu lại là… sa sút.

Trương Thanh Khải ngồi xuống xong là nghiêng đầu ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, trạng thái cả người thoạt nhìn đều không tốt lắm, cảm giác đi xuống.

Cảm giác này, Tiêu Thục Cầm rất quen thuộc.

Đã gần một năm nay, Phó Nhất Kiệt vẫn luôn là như vậy, ngày càng sa sút, ngày càng ít nói, mới đầu trên mặt còn cố giả vờ cười, giờ như thể giả vờ cũng không giả vờ ra nổi nữa, lần nào nhìn vào ánh mắt nó cũng đều là vô định, không biết đang nhìn về nơi nào, đang suy nghĩ gì.

Bà không biết Trương Thanh Khải giờ đang định đi đâu, về nhà, hay là đi làm, bà nhìn về phía bảng tên bến trong xe, lúc nhìn thấy tên bến cuối cùng thì đột nhiên đơ người, lấy điện thoại di động ra xem lịch.

Mười năm rồi…

Phó Nhất Kiệt từ phòng khám về đến nhà, mẹ vẫn chưa về, chỉ có một mình bố, đang ở trong bếp cố gắng nấu ăn.

“Mẹ vẫn chưa tan làm?” Phó Nhất Kiệt thấy hơi lạ.

“Ừ, mẹ… chắc là có việc,” Bố cầm con cá, “Hấp hay kho?”

Phó Nhất Kiệt hoàn toàn không có lòng tin vào bố: “Bố biết làm kiểu nào thì làm kiểu đấy đi.”

“Hấp đi,” Bố gật đầu, “Đều không biết, nhưng cái này không phải cứ vứt vào nồi chưng lên là được à? Đơn giản ấy mà.”

“Không thì…” Phó Nhất Kiệt định nói không thì để con làm, ít nhất nó còn từng xem mẹ nấu ăn rồi.

Còn chưa nói hết câu, điện thoại bố để ngoài phòng khách đã vang lên, bố thả cá xuống chạy ra ngoài.

“Alo? Alo? Em làm sao?” Bố nghe điện thoại, giọng lập tức lên cao, “Em đừng khóc vội, em nói cho anh xem làm sao nào? Xảy ra chuyện gì? Em đang ở đâu?”

Phó Nhất Kiệt nghe thấy cũng nhanh chóng lao ra phòng khách: “Mẹ à?”

Bố gật đầu, rồi nói vào điện thoại: “Em đến đấy làm gì….Ai? Trương…”

Bố liếc mắt nhìn Phó Nhất Kiệt, quay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Phó Nhất Kiệt đứng sững sờ giữa phòng khách.

Mẹ gọi điện, mẹ khóc? Tại sao? Không phải đang đi làm sao? Gặp phải chuyện gì mà lại khóc?

Trương? Trương gì? Ai?

Mấy phút sau, bố đi ra, Phó Nhất Kiệt chạy tới nắm lấy điện thoại trên tay bố: “Mẹ làm sao thế?”

Nó đưa điện thoại lên bên tai: “Mẹ?”

“Dập rồi, mẹ con không sao,” Bố vỗ vai nó, “Mới vừa xuống xe, về đến nhà ngay.”

“Mẹ làm sao thế? Mẹ khóc? Sao lại thế?” Phó Nhất Kiệt hỏi liên tiếp, nó sợ nhất là nhìn thấy mẹ đau lòng, mỗi một giọt nước mắt của mẹ đều như thể búa tạ giã vào lòng nó, nó cắn nhẹ răng, “Là vì… con à?”

“Không hẳn,” Bố bóp vai nó, “Chờ mẹ về đã, đừng lo, mẹ con là người lạc quan, đừng lo.”

Phó Nhất Kiệt phấp phỏm, nó đã không chịu nổi thêm bất cứ chuyện gì nữa rồi, dù là bố mẹ hay là Phó Khôn, chịu đựng của nó đã sắp tới cực hạn rồi, giờ chỉ cần bất kể biến cố nhỏ nhoi gì thôi, cũng đều có thể đánh gục nó.

Một Nắm hừ hừ nhảy từ trên ghế sofa xuống sàn, chạy vào hành lang như một làn khói, vừa phe phẩy đuôi vừa sủa trước cửa nhà.

Phó Nhất Kiệt chạy theo, mở cửa ra, nhìn thấy mẹ đang đứng bên ngoài cúi đầu lấy chìa khóa.

“Mẹ,” Phó Nhất Kiệt thấy hai mắt đỏ hoe của mẹ, lập tức cuống lên, “Mẹ làm sao thế?”

Mẹ cúi đầu không nói gì, mãi một lúc sau mới đột nhiên ném túi trong tay xuống đất, bổ nhào vào người Phó Nhất Kiệt ôm lấy nó, khóc nức nở hô: “Con à…”

Phó Nhất Kiệt bị nhào vào lùi một bước lại mới đứng vững được, mẹ gọi xong tiếng này thì không nói nên lời, khóc như một bé gái, hoàn toàn không im lặng đè nén như bình thường, mà khóc tới đất trời mịt mù, cả người bùng nổ.

“Mẹ!” Phó Nhất Kiệt ôm chặt lấy mẹ, nó có thể cảm nhận được mẹ khóc tới mức cả người đều đang run lên, đau lòng không chịu nổi, tay đang ôm mẹ xoa mạnh lên lưng mẹ mấy cái, “Mẹ, mẹ làm sao thế, mẹ đừng làm con sợ, mẹ…”

Bố đi tới, kéo cánh tay mẹ: “Vào phòng nói rõ ràng.”

Mẹ quay người nhào vào người bố, bị bố kéo vào phòng ngủ, bố quay đầu lại nhìn Phó Nhất Kiệt: “Con chờ đây, chốc nữa bố mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Bố mẹ vào phòng mãi lâu vẫn không đi ra, Phó Nhất Kiệt vào nhà bếp xử lí con cá kia, học theo mẹ cắt ít hành gừng tỏi, lấy cái đĩa xếp vào cùng với con cá, bỏ vào trong nồi, rồi nhìn lên một đống lọ hồi lâu, chọn bình xì dầu đổ một ít lên cá.

Bắc cá lên hấp rồi, nó đứng ngây người trong phòng bếp, hơi sợ sệt, trong nhà đã lâu lắm rồi không có bất cứ cơn sóng dậy nào, yên ả như một cái hồ sâu, nó không biết có phải là vì mình đã quen với cuộc sống đè nén tình cảm như vậy rồi hay không, giờ mẹ đột nhiên bùng nổ như vậy, làm cho nó rất không yên tâm.

Lúc nồi bắt đầu bốc lên hơi nước, cửa phòng ngủ bố mẹ mở ra, vành mắt bố cũng hơi đỏ, cầm bình trà uống hai ngụm, ngồi trên ghế sofa một lúc, rồi mới gọi về phía nhà bếp: “Nhất Kiệt à.”

“Vâng.” Phó Nhất Kiệt đi ra nhà bếp, đứng trước mặt bố.

Mẹ cũng lau mắt đi từ trong phòng ra, ngồi bên bàn: “Bỏ muối không?”

“Dạ?” Phó Nhất Kiệt không phản ứng lại được.

“Con hấp cá có bỏ muối không?” Mẹ nắm ống tay áo lau nước mắt, giọng mũi rất nặng.

“Không, để con đi bỏ,” Phó Nhất Kiệt quay đầu đi vào nhà bếp, “Con chỉ bỏ xì dầu…”

“Chắc là khó ăn lắm, con đừng làm, cứ hấp đi đã, chốc nữa mẹ làm đĩa nước chấm,” Mẹ gọi nó lại, “Mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Phó Nhất Kiệt trở lại đứng bên người mẹ: “Vâng, mẹ nói đi.”

Mẹ im lặng nhìn nó, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói một câu: “Mẹ không có số điện thoại của anh con.”

Người Phó Nhất Kiệt lảo đảo, nó phải chống tay lên bàn.

Cả một năm nay, đây là lần đầu tiên nó nghe từ trong miệng mẹ hai chữ “anh con”, thời gian dài như vậy, Phó Khôn như thể đã biến mất khỏi ngôi nhà này, ngoài cú điện thoại mùng một hàng tháng, anh như thể một người không tồn tại.

Ai cũng cẩn thận, dè dặt, cố không nhắc tới.

Giờ đột nhiên nghe thấy câu này của mẹ, Phó Nhất Kiệt gần như không đứng nổi.

“Anh gọi về đều không hiển thị số,” Mẹ kéo một góc khăn trải bàn qua tóm chặt lấy, “Mẹ đi tra, không tra được.”

“Mẹ, con…” Phó Nhất Kiệt không biết câu này của mẹ có ý gì, nó cắn răng muốn nói con không cần số điện thoại của anh, nhưng đã bị ngắt lời.

“Con đừng nói, nghe mẹ nói đã,” Mẹ tiếp tục bám lấy khăn trải bàn, “Mẹ chỉ biết nó làm cái vườn ươm, buôn bán hoa cây cảnh, nhưng… làm ở đâu thì mẹ cũng không biết, nó cũng không nói gì.”

“Nhưng mà,” Mẹ kéo mạnh khăn trải bàn, tấm khăn trải bàn này đã dùng mấy năm rồi, bởi vì hoa văn là hoa nhài mẹ rất thích, cho nên vẫn chẳng hề đổi, khăn trải bàn giữa hai tay mẹ phát ra một tiếng “roẹt”, bị xé rách, mẹ giật mình, “Ôi khăn trải bàn bảo bối của tôi!”

Bố duỗi tay ra nắm lấy tay mẹ, nắm trong tay, rồi nhìn Phó Nhất Kiệt: “Ngoại thành đều là làm hoa cây cảnh, Phó Khôn không ra khỏi thành phố, lần trước gửi tiền cho mẹ cũng là ATM nội thành, nếu như muốn tìm… kiểu gì cũng tìm được.”

Phó Nhất Kiệt vẫn luôn cúi đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn bố: “Bố, ý bố là?”

“Ý của bố là… nếu như con không kịp đợi đến mùng một tháng sau anh gọi điện thoại về rồi nói,” Bố nói rất chật vật, câu cuối cùng như thể đã hạ xuống quyết tâm rất lớn, “Con đi tìm anh đi.”

Nói câu này xong, cả bố lẫn mẹ đều đồng thời ngả ra lưng ghế phía sau.

Phó Nhất Kiệt sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không nói gì, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là yên lặng nhìn bố.

“Hôm nay mẹ ra ngoài đi dạo mấy vòng,” Mẹ giơ tay ấn lên thái dương, “Vô tình gặp Trương Thanh Khải, trên xe buýt, chuyến xe kia đi tới… nghĩa trang.”

Phó Nhất Kiệt vẫn không nhúc nhích.

“Mười năm rồi,” Mẹ thở dài, “Đứa trẻ kia vẫn cứ như vậy, mẹ cảm thấy chắc mãi mãi cũng không thoát ra được.”

“Mẹ…” Phó Nhất Kiệt cuối cùng cũng phát ra âm thanh, nó cảm giác cả người mình như thể bị cuốn vào một cơn gió dữ, sức gió lôi kéo nó điên cuồng xoay tròn, mê muội, mê man, khó tin… Cuống họng như bị thứ gì đó lấp kín, nó không nói ra được nhiều hơn, thậm chí còn bắt đầu không đứng thẳng được.

“Mẹ đột nhiên thấy sợ… mẹ không muốn… mẹ không muốn đến hai đứa con mẹ cũng không có nữa,” Mẹ nhắm mắt lại, “Hai đứa là người mẹ để tâm nhất đời này, mẹ sợ cả đời này rồi cứ như vậy, con trai mẹ cứ như vậy… con đi tìm Phó Khôn đi, bố mẹ không ngăn nữa.”

Môi Phó Nhất Kiệt hơi mấp máy, mà không nói nên lời.

Đầu gối nó chậm rãi khuỵu xuống, cuối cùng, từ từ quỳ trước mặt mẹ, nước mắt lâu lắm rồi không chảy lập tức dâng trào, nóng bỏng.

Con xin lỗi, mẹ.

Con xin lỗi, bố.

Cảm ơn hai người.
*Chương này vừa khéo là chương số 77, thất tịch, Ngưu Lang với Ngưu Lang chuẩn bị được gặp lại nhau sau một năm xa cách. Hôm nay cũng vừa khéo là tròn một năm lẻ một ngày chủ nhà up chương đầu tiên của Giải Dược lên wordpress này. Cảm ơn mọi người vì đã tin tưởng và rồi dành thời gian cho truyện của Vu Triết dù truyện nào cũng khá là dài, cảm ơn mọi người rất rất là nhiều vì đã ủng hộ bản edit của tui bằng cách này hay cách khác dù bản edit vẫn còn nhiều thiếu sót.

Chắc ý chính là vậy thôi, cũng không biết nói gì nữa,,,,,,,

Bình luận

Truyện đang đọc