TRÚC MỘC LANG MÃ

Phó Nhất Kiệt đứng dưới vòi sen, nước nóng xối ào ào từ đầu xuống chân.

Nó đã không hề động đậy xối nước được mấy phút rồi, ngày thường nó rất thích cảm giác được ấm áp ôm lấy lúc nước nóng chảy lên người, ngày hôm nay lại hoàn toàn chẳng hề cảm nhận được.

Nguyên nhân hiện giờ nó xối người lâu như vậy, rất đơn giản, chỉ là vì không muốn di chuyển, từng động tác dường như đều sẽ khiến cả người đang khó chịu phải dồn hết sức lực để làm.

Chống tay lên tường, cả người bất động, thứ duy nhất còn đang hoạt động, chắc cũng chỉ có bộ não, còn chẳng hề hoạt động trôi chảy, bởi vì chuyện hiện giờ nó phải đối mặt, hơi vượt ra ngoài dự tính của nó.

Đây không phải vài quyển sách, cũng không phải một đứa con gái được giới thiệu cho nó… Đây là chuyện nó đang xem phim đen tự dưng cưỡng hôn anh mình, đã vậy còn bắn đầy người anh mình.

Phó Nhất Kiệt xuyên qua màn nước nhìn chằm chằm xuống chân mình, chuyện như vậy, giải thích thế nào mới qua được?

Phó Khôn trước mắt vẫn không có phản ứng gì, thế nhưng, chính yên ắng này lại khiến nó sợ sệt.

Nó hiểu Phó Khôn, nếu như Phó Khôn thật sự không có cảm giác gì, anh sẽ mắng, sẽ chỉ vào mình nói Phó Một Khúc em bị ngu à! Hoặc là ít nhất cũng sẽ cười nhạo mình mới chạm một cái đã bắn… Chứ sẽ không phải như thể chẳng xảy ra chuyện gì như bây giờ.

Làm sao bây giờ?

Bỗng nhiên, đến cả can đảm bước ra khỏi nhà tắm nó cũng không có.

Bố mẹ về nhà từ lúc nào, nó cũng không nghe thấy, hôm nay có lẽ mình đã điếc luôn rồi!

Lúc bước ra khỏi nhà tắm, bố mẹ và Phó Khôn đều đang ngồi trong phòng khách, Phó Nhất Kiệt sợ hết hồn, suýt nữa thì muốn quay đầu xông về lại nhà tắm.

“Nhanh nhanh ăn mấy cái kẹo cưới đi,” Mẹ vừa thấy nó đã cười, “Có kẹo thỏ trắng, con thích ăn cái này mà đúng không?”

“Vâng.” Phó Nhất Kiệt nhìn một đống kẹo để trên bàn uống nước, lúc muốn đi tới lấy lại hơi do dự, Phó Khôn đang ngồi trên sofa bên cạnh bàn uống nước.

Trong mấy giây nó đang do dự, Phó Khôn đã đưa tay ra cầm một viên kẹo thỏ trắng ném cho nó.

Nó nhanh chóng đưa tay ra bắt.

Cúi đầu bóc kẹo rồi bỏ vào miệng xong, Phó Nhất Kiệt thử thăm dò liếc mắt nhìn về phía Phó Khôn, phát hiện Phó Khôn đang không nhìn nó, mà nhìn chằm chằm vào tivi, có vẻ còn xem rất say sưa, Đâu Đâu đi tới bên chân, Phó Khôn còn chẳng phát hiện ra.

“Đâu…” Phó Nhất Kiệt vừa định gọi Đâu Đâu đi ra, Đâu Đâu đã liếm một cái lên chân Phó Khôn.

Phó Khôn ngu người, cúi đầu thấy là Đâu Đâu, sợ tới mức nhảy dựng cả người dậy, co chân ngồi xổm lên ghế, gào lên: “AAAAAAAAAAA”

“Ôi dời, phiền chết đi thôi,” Mẹ từ ghế sofa bên cạnh với lại đập lên cánh tay cậu một cái, “Muốn ném mày vào trong ổ chó một ngày thật đấy!”

“Lưỡi Đâu Đâu còn có cả xước mang rô nữa,” Phó Khôn cười, “À đúng rồi, tối mai con không về.”

Tay Phó Nhất Kiệt ôm Đâu Đâu định đi ra hành lang run lên.

“Làm gì đấy?” Mẹ hỏi.

“Chơi với Tôn Vĩ,” Phó Khôn cầm viên kẹo ăn, “Vừa nãy nó gọi điện bảo sắp vào nam, mấy ngày nữa là đi.”

“Nó đi một mình à,” Bố xen vào một câu, “Nó làm ở cái tiệm thẩm mỹ ô tô kia không phải đang làm tốt lắm mà?”

“Ít tiền chứ sao,” Phó Khôn dựa vào ghế sofa, “Chút tiền mỗi tháng này còn chẳng đủ để nó mua thuốc lá, giờ còn có bạn gái nữa, không đủ tiêu.”

“Bạn gái nó là cô lần trước mẹ gặp trên đường phải không? Tóc dài, mắt to, một cô bé xinh lắm.”

“Ừm, phải đấy, yêu nhau lâu lắm rồi.” Phó Khôn gật đầu, “Đã mang về gặp phụ huynh rồi.”

“Bao giờ anh mới dẫn một cô về cho bố với mẹ anh gặp?” Bố nhấp ngụm trà hỏi cậu.

“Vội làm gì,” Phó Khôn cười, “Con không có thời gian.”

Phó Nhất Kiệt bỏ Đâu Đâu lại vào ổ, bố mẹ vẫn đang bàn chuyện bạn gái với Phó Khôn, nó không muốn nghe, cứ thế đi thẳng về phòng.

Buồn bực mất tập trung lấy đề thi hóa học ra, đeo tai nghe lên, tìm một bài hát nhịp điệu chậm rãi để nghe, cố ép mình bình tĩnh lại làm bài.

Làm bài đọc sách tới mười một giờ, mọi ngày, thời gian này hẳn là giờ nó đi ngủ, nhưng hôm nay lại hoàn toàn chẳng hề buồn ngủ, Phó Khôn vẫn đang ở ngoài phòng khách cùng bố mẹ xem tivi.

Phó Nhất Kiệt thu dọn đồ đạc, đi rửa mặt rồi trở về phòng, Phó Khôn nói một câu: “Ngủ à?”

“Ừm.” Nó gật đầu.

“Con cũng đi ngủ sớm đi, ngày nào cũng bận như thế,” Mẹ đẩy Phó Khôn một cái, “Tối mai kiểu gì cũng lại ngồi nói chuyện với Tôn Vĩ không ngủ cả đêm…”

Nhưng càng sốt ruột thì càng tỉnh táo, vốn không buồn ngủ, giờ dằn vặt xong lại càng tỉnh táo hơn, lúc Phó Khôn vào phòng, trong đầu nó, buồn ngủ vẫn không thấy bóng dáng đâu như cũ, quả thực là tỉnh như sáo.

Phó Khôn tắt đèn, nằm xuống bên cạnh nó.

Nếu là ngày thường, giờ Phó Nhất Kiệt đáng lẽ ra sẽ duỗi tay tới xoa quần trong anh, nhưng hôm nay lại sững sờ, đến đầu ngón tay cũng không dám động đậy.

Phó Khôn cũng không ngủ, tay vẫn luôn gãi đông gãi tây.

Đúng mười hai giờ sang ngày mới, đồng hồ trong phòng kêu “cạch” một tiếng, Phó Khôn trở mình, quay mặt về phía Phó Nhất Kiệt, đột nhiên nói một câu: “Em không ngủ à?”

“Ừm.” Phó Nhất Kiệt nằm không nhúc nhích, như thể bị điểm huyệt.

“Hôm nay em làm sao thế?” Giọng Phó Khôn rất khẽ, hỏi một câu.

Tay Phó Nhất Kiệt run lên rất nhẹ: “…Chắc là kích động quá.”

“À,” Phó Khôn nhẹ giọng đáp lại, “Vậy à.”

Phó Khôn có vẻ còn định nói gì đó, nhưng im lặng rất lâu rồi cũng chỉ nói một câu: “Ngủ đi, mai còn đi học nữa.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, nhắm mắt lại nghe tiếng Phó Khôn trở mình, quay mặt vào tường.

Quá kích động. Lý do gượng gạo này được Phó Nhất Kiệt tìm ra cho mình từ góc độ của Phó Khôn. Phó Khôn bị động đáp lại có lẽ là vì nó chủ động, vậy thì nó chủ động là bởi vì cái gì?

Kích động? Chắc chẳng có ai tin nổi.

Cả đêm không nằm mơ, lúc tỉnh dậy, Phó Nhất Kiệt cảm thấy mình như thể chỉ mới ngủ có mấy phút.

Nó nhìn qua Phó Khôn, Phó Khôn vẫn chưa tỉnh, một tay khoát lên mắt.

Phó Nhất Kiệt không nhìn anh chằm chằm như bình thường, mà nhanh chóng thay sang quần áo thể thao, dẫn Đâu Đâu ra ngoài.

Đâu Đâu giờ không còn thích vận động nữa, đã vậy còn rất bướng, dẫn nó chạy bộ, lúc nó muốn chạy thì sẽ chạy, lúc nó không muốn chạy, Phó Nhất Kiệt vòng quanh đường cái một vòng trở về, nó vẫn đang ở chỗ cũ, hít hít đông cào cào tây.

Phó Nhất Kiệt sợ nó béo quá không tốt cho cơ thể, ngày nào chạy bộ xong cũng phải nghĩ ra đủ trò để chơi với Đâu Đâu ở dưới tầng, bắt nó vận động.

Phó Khôn đứng trên ban công, ngơ ngẩn nhìn Phó Nhất Kiệt ở dưới tầng ném cục đá bắt Đâu Đâu chạy tới chạy lui.

Chuyện hôm qua, cậu cố ép mình không cả nghĩ, con trai xem phim đen cùng nhau có là gì, cùng nhau xóc lọ cũng bình thường, kể cả cái hôn cuối cùng của Phó Nhất Kiệt cùng với đáp lại thần kỳ của mình, cậu cũng quy tất cả vào hưng phấn quá độ.

Đúng, đơn thuần chỉ vì dục vọng thôi.

Phó Khôn xoay người, gật đầu với cái bóng của mình trên tường.

Từ ban công về lại phòng, thay quần áo xong, cậu lại không nhịn được mà đá một phát lên cửa tủ, hạ thấp giọng văng tục một câu: “Đệt!”

Vậy trước đây lúc mình xem phim siếc với Tôn Vĩ sao chưa bao giờ kích động như vậy? Tôn Vĩ mà dám hôn cậu như vậy, chắc chắn sẽ bị cậu tát cho một phát dính lên tường, gỡ cũng chẳng gỡ xuống được!

Phó Khôn hơi mê man, hưng phấn dường như không chỉ bị mỗi dục vọng khơi lên khiến lòng cậu lạnh run từng cơn.

“Khôn Tử,” Mẹ đang chuẩn bị đồ ăn sáng trong phòng khách, “Em con hè này bắt đầu học thêm đúng không?”

“Vâng, truyền thống của Nhất Trung mà.” Phó Khôn cầm cái bánh bao lên.

“Mẹ định là, em con như thế thì mệt lắm, nếu không thì đừng bắt nó đưa cơm đến cho con nữa? Trời nóng bức ngày nào cũng chạy đi chạy lại mấy chuyến.” Mẹ hỏi.

Phó Khôn ngơ ngác, nuốt bánh bao xuống xong mới gật đầu: “Được, giờ cơm hộp của Đại Thông cũng khá hơn ngày trước nhiều.”

Phó Nhất Kiệt đưa Đâu Đâu về, mẹ vừa ăn cháo vừa nói: “Về rồi à, mau ăn sáng đi, à còn nữa, sau này con đừng mang cơm đến cho anh nữa, mệt lắm.”

Phó Nhất Kiệt rõ ràng đã ngây người, đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Phó Khôn, mê man chợt lóe lên trong ánh mắt nó khiến Phó Khôn lập tức hơi buồn phiền, cậu nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Không phải anh không cho em…”

“Ồi, đưa cơm cho anh con cũng có phải chuyện gì tốt đẹp đâu, mẹ sợ con say nắng, mấy đứa sắp phải học thêm rồi, mệt lắm,” Mẹ chậc một tiếng, “Ăn nhanh đi.”

“À,” Phó Nhất Kiệt ngồi xuống cạnh bàn, cúi đầu bắt đầu ăn sáng.

Buổi trưa, Phó Nhất Kiệt quả nhiên không tới Đại Thông đưa cơm, Phó Khôn qua một lúc mới nhớ ra mình chưa ăn cơm, trước đó người đưa cơm hộp đi qua trước mặt cậu mà cậu còn không phản ứng được.

“Chị Trần,” Phó Khôn đi tới quầy hàng bên cạnh, “Chị giúp em…”

“Phó Khôn!” Phía sau vang lên tiếng Khổng Tuệ ngắt lời Phó Khôn.

Phó Khôn quay đầu lại, nhìn thấy Khổng Tuệ đang mỉm cười xách một cái túi đứng phía sau cậu: “Em rảnh thế?”

“Em họ em đến, đang trông hộ em,” Khổng Tuệ lấy từ trong túi ra hai chùm nho, đưa cho cậu và chị Trần bên cạnh, “Ăn thử đi, nhà em họ em trồng, rửa sạch cả rồi.”

Phó Khôn cầm lấy một chùm, đặt vào trong cốc thủy tinh của mình: “Chốc nữa anh ăn, vẫn chưa ăn cơm.”

“Hơn một giờ rồi mà vẫn chưa ăn?” Khổng Tuệ đi theo sau cậu, “Hôm nay em trai anh không đưa cơm đến à?”

“Ừ, nó sắp lên lớp 12 rồi, bận lắm.” Phó Khôn quay người lại, muốn nới với chị Trần nhờ chị trông hàng hộ cậu, cậu đi mua hộp cơm.

“Vậy anh có định đi mua cơm hộp không?” Khổng Tuệ hỏi.

“Vâng, chị Trần chị giúp em…”

“Để em trông hộ cho,” Khổng Tuệ ngồi xuống ghế nhỏ trong quầy cậu, “Dù sao thì em cũng đang rỗi mà, anh đi mua đi.”

Phó Khôn hơi do dự, Khổng Tuệ có ý với cậu, cậu cảm nhận được, ấn tượng của cậu về Khổng Tuệ cũng không tệ, nhưng không có ý gì khác nữa, cậu không muốn quá thân thiết với cô nàng.

“Mau đi đi,” Chị Trần nở nụ cười, “Có người đẹp trông hộ cậu rồi còn gì, còn nghĩ gì nữa.”

“Mười phút nữa anh về.” Phó Khôn liếc mắt nhìn Khổng Tuệ một cái, cầm tiền đi.

Quầy cơm hộp gần nhất đã dọn sạp, Phó Khôn không thể không chạy tới quầy chỗ ngã tư.

Lúc trở về, trên quầy có người, Khổng Tuệ đang vừa nói gì đó với người ta vừa lấy tiền, nhìn thấy cậu trở về, cười chỉ vào người kia: “Khôn Tử anh xem, anh giai này mặc màu này hợp nhỉ.”

Phó Khôn nhìn lướt qua rồi gật đầu: “Ừ, nhìn có tinh thần lắm.”

“Em đã nói rồi, anh à, giá này anh mua cái áo này đảm bảo có lời, anh cao, mặc cái này vào nhìn phong độ lắm.” Khổng Tuệ nhìn người kia từ trên xuống dưới, khen không ngớt miệng.

Người kia cầm quần áo ra ngoài, cười với Phó Khôn: “Bà xã cậu giỏi thật, khéo ăn nói lắm.”

Phó Khôn há hốc miệng, người đã đi mấy bước rồi cậu mới nói một câu: “Mặc thích nhớ quay lại.”

“Tiền của anh này.” Khổng Tiền nhét tiền lấy được vào túi cậu, cười ngọt ngào.

“Cảm ơn,” Phó Khôn ngồi xuống bắt đầu ăn, “Em mau trở về đi, em họ em cũng khéo ăn nói như em à.”

“Được rồi, emđi đây,” Khổng Tuệ phủi phủi tay, quay người đi ra, đi được hai bước lại nói một câu, “Ngày mai em mang cho anh một phần cơm, anh đỡ phải chạy.”

“Đừng, thôi,” Phó Khôn sặc một cái, vừa ho vừa đuổi theo, Khổng Tuệ đã chạy một mạch vào trong, “Không cần… Ài..”

“Sao lại không cần,” Chị Trần ngồi trước quầy nói chuyện với mấy người chủ quầy khác, nhìn thấy cậu như vậy thì cười, “Con gái người ta tốt như thế đưa cơm cho cậu, cậu còn không muốn.”

“Cũng không phải không mua được cơm mà.” Phó Khôn hơi bất đắc dĩ.

“Ai, thằng nhóc này còn giả ngu nữa,” Chị Hoàng bên cạnh cười rất hăng say, “Không thì để chị mang cho mày, mày có nhìn trúng chị không?”

“Cảm ơn chị, em không muốn bị chồng chị chém cho một dao đâu,” Phó Khôn cười, chồng chị Hoàng là cai thầu, cao lớn vạm vỡ, câu cửa miệng chính là “Ông đây chém một dao chặt đứt mày!”

Phó Khôn không nói nhảm với mấy bà chị nữa, cầm hộp cơm trở về ngồi ăn nốt, hơi lo lắng sau đó Khổng Tuệ thật sự sẽ ngày ngày mang cơm cho cậu.

Buổi chiều, Khổng Tuệ lại chạy tới trò chuyện với cậu thêm một lúc, Phó Khôn vừa nói chuyện tám nhảm với cô nàng, vừa làm ăn, vừa mong ngóng trong lòng rằng em họ Khổng Tuệ nhanh chóng đi đi, sau này cũng đừng đến nữa, nếu không Khổng Tuệ ngày nào cũng không có chuyện gì là lại đến một lúc như vậy, cậu thật sự sẽ không chịu nổi.

Mãi tới tận bốn giờ chiều, Tôn Vĩ tới, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Tôn Vĩ mà như thấy họ hàng.

“Dọn hàng đi, chiêu đãi mày bữa vịt nướng.” Tôn Vĩ lật từng bộ quần áo trên quầy, “Giới thiệu cho tao cái quần đi, cho tao giá may mắn nữa, tao mặc đi lên đường.”

Phó Khôn chọn một cái quần cho nó: “Tám mươi tám.”

“Được!” Tôn Vĩ hài lòng vỗ vai bạn.

“Lúc nào đi?” Phó Khôn hỏi nó.

“Ngày kia, mua xong vé rồi.”

Tôn Vĩ kéo Phó Khôn đi ăn vịt nướng, đây là chân ái của nó, bắt nó cả một tuần bảy ngày đều ăn vịt nướng, ăn nguyên một tháng nó cũng chẳng ngán.

Ăn xong vịt nướng thì đi ăn xiên nướng, vừa nói chuyện vừa ăn, mấy chai bia vào bụng, Tôn Vĩ nói ngày càng nhiều, nói tới chuyện hồi nhỏ của hai thằng, nước mắt long lanh trong hốc mắt.

“Khôn Tử,” Tôn Vĩ đập lên vai Phó Khôn liên tục, vỗ như nghiện rồi nắm mấy cái, “Tuyệt đối đừng có nhớ tao, tao sẽ gọi điện cho mày!”

“Ừm!” Phó Khôn gật đầu phối hợp, Tôn Vĩ uống rượu vào là thành ra thế này, cậu đã quen rồi, trước đây uống say còn ôm chân Phó Khôn gọi cậu là Tam đại gia.

“Nếu không phải bên kia đang phát triển, tao cũng chẳng muốn đi, ở đây tao đang tốt, bạn bè đông người quen nhiều,” Tôn Vĩ cầm chai bia dập lên tay Phó Khôn, “Nhưng mày nói xem, ông chủ chọn tao muốn đưa qua đó, cơ hội này tốt như thế, làm tốt thì sau này chi nhánh sẽ do tao lo, tao đúng là không có cách nào bỏ không đi được.”

“Đúng, đi là đúng,” Phó Khôn gật đầu, cầm bia lên uống một hớp, “Nhưng mà mày nhớ cẩn thận, có chuyện gì thì hỏi han, bàn bạc với người ta.”

“Khôn Tử,” Tôn Vĩ đột nhiên bóp mạnh lên vai cậu một cái, khóc nức nở, “Xuân Vũ thì mày để ý giúp tao, tao đưa số điện thoại của mày cho cô ấy rồi, nếu cô ấy có chuyện gì thì mày nhớ giúp đỡ, tao ở xa quá…”

“Yên tâm, chuyện này mày không phải dặn,” Phó Khôn bị nó bóp tới mức suýt nữa khóc lên cùng nó, “Bảo cô ấy có chuyện gì thì nhớ nói.”

“Anh em tốt!” Tôn Vĩ dùng sức vỗ lên lưng cậu, “Cạn nào.”

Phó Khôn nhẫn nhịn cơn ho khan, ngửa đầu uống sạch bia, lúc nhìn tay Tôn Vĩ run lên bật chai bia, cậu đột nhiên hơi buồn phiền.

Thằng bạn từ nhỏ cùng cậu lớn lên, mấy ngày nữa phải tới nơi xa như vậy, tuy rằng cậu không giống như Tôn Vĩ, chuyện buồn rầu gì cũng thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng thật sự cũng luyến tiếc, mấy lần đều định mở miệng nói không thì đừng đi.

Lớn như vậy, cậu còn chưa bao giờ nói lời từ biệt với bạn bè.

Uống thêm mấy chai nữa, cậu đột nhiên nhớ tới Phó Nhất Kiệt, thằng nhóc này nếu như thi đậu đại học ở nơi khác, đi một lần là cả một học kỳ, mình sẽ có cảm giác thế nào đây?

Cậu lắc đầu một cái, uống một ngụm bia to, đè nén ý nghĩ này xuống.

Đối với Phó Nhất Kiệt, trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ quá nhiều, dù Cẩu Thịnh và Trần Lị đều nói cậu đối quá tốt với em trai, nhưng từ xưa tới nay, cậu chưa bao giờ nghĩ nhiều cả.

Nhưng hiện giờ, bất kỳ ý nghĩ nào có với Phó Nhất Kiệt, đều sẽ khiến cậu cả kinh trong lòng, tiếp đó sẽ thấy lạnh run…

Mà cậu lại không dám nghĩ thêm nhiều hơn nữa, Phó Nhất Kiệt hôm qua rốt cuộc là làm sao, cậu không dám chắc, cũng không muốn xác định, cậu chỉ muốn biết, mình đã xảy ra chuyện gì.

Cậu vừa cảm thấy, mình cần phải tạo khoảng cách với Phó Nhất Kiệt, bọn họ từ nhỏ tới giờ đều dính với nhau, e rằng cũng chỉ bởi vì như vậy mới khiến lúc đáp lại Phó Nhất Kiệt, mình vậy mà lại không hề thấy lúng túng, nhưng cậu lại vừa lo lắng rằng mình đột nhiên thay đổi gì đó sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của Phó Nhất Kiệt, dù sao thì qua kỳ nghỉ hè này, Phó Nhất Kiệt cũng sẽ vào lớp 12.

Làm sao bây giờ? Nên xác định chuyện này thế nào đây?

Phó Khôn và Tôn Vĩ hai thằng uống rượu tới nửa đêm, Tôn Vĩ đi bộ còn phải treo người trên cổ cậu, mà vẫn kêu gào đòi đi hát.

“Mày đã thành ra thế này rồi, lưỡi ở đâu mày còn biết không đấy?” Phó Khôn điều chỉnh nó, hai thằng loạng chà loạng choạng đi trên đường, thi thoảng có người đi ngang qua nhìn thấy, đều sẽ tránh đi thật xa.

“Ở đây này!” Tôn Vĩ xoay mặt qua, thè lưỡi ra thật dài cho cậu nhìn, “Mày nhìn đi, thấy không?”

“Thấy rồi thấy rồi,” Phó Khôn nhanh chóng đẩy mặt nó ra, sợ nó nhân tiện lại liếm lên mặt mình một cái, “Không thì hai ta đi tìm chỗ nào đó tỉnh rượu đã?”

“Được, đi nhà tắm công cộng.” Tôn Vĩ gào to lên.

“Tao sợ mày chìm luôn vào nhà tắm mất.” Phó Khôn kéo nó về phía ghế ngồi bên cạnh luống hoa ven đường, bắt nó ngồi xuống, “Ngồi nghỉ ở đây một lúc cái đã.”

Phó Khôn và Tôn Vĩ ngồi trên bệ đá ven đường cả đêm, Tôn Vĩ đầu tiên là nôn ra, nôn xong thì nói mê sảng, mê sảng xong đòi uống nước, uống hết nước thì rượu đã tan đi không ít, đổ người ra ghế ngủ.

Phó Khôn không gọi nó tỉnh được, cũng không bắt xe được, xe taxi vừa thấy Tôn Vĩ là đạp chân ga bỏ chạy, cậu đành phải cùng Tôn Vĩ như hai gã đàn ông lang thang không nhà để về, mơ màng một đêm trên vỉa hè.

Đợi tới sáng Tôn Vĩ tỉnh, hai thằng mới từng người về nhà.

Phó Khôn về tới nhà, gặp phải Phó Nhất Kiệt đang đưa Đâu Đâu đi chạy bộ dưới tầng.

“Về rồi à?” Phó Nhất Kiệt nhìn thấy cậu thì ngây người, “Không ngủ à, sắc mặt kém thế.”

“Đừng nói nữa, rúc trên vỉa hè một đêm, buồn ngủ chết đi được.” Phó Khôn theo thói quen định đưa tay ra ôm Phó Nhất Kiệt vò tóc gì đó, tay đã giơ lên rồi, lại đột nhiên thấy có lẽ không nên làm như vậy, muốn rút tay về lại cảm thấy không thỏa.

Đang giơ tay lên không biết nên làm gì, Phó Nhất Kiệt đã cười: “Thế anh đi lên ngủ lại sức đi, em chạy bộ.”

Phó Nhất Kiệt nhanh chân đưa Đâu Đâu đi chạy bộ, Phó Khôn rút tay về, chậm rãi lên tầng.

Phó Nhất Kiệt chạy rất nhanh, như thể bỏ chạy, chạy được một đoạn đường dài, Đâu Đâu không theo kịp liều mạng sủa phía sau, nó mới lấy lại tinh thần, ngồi xổm xuống chờ Đâu Đau chạy tới rồi sờ lên đầu nó: “Đâu Đâu à, cậu có cảm nhận được không… Anh tớ…”

Đâu Đâu liếm tay cậu, quay đầu cắn một cọng cỏ từ luống hoa ven đường, nhai trong miệng.

Phó Nhất Kiệt thở dài, đứng dậy: “Tớ đi chạy một vòng đây, cậu còn chạy nữa không?”

Đâu Đâu chạy vào bụi cỏ, nằm xuống, Phó Nhất Kiệt cười: “Thế thì cậu chờ tớ ở đây đi.”

Phó Nhất Kiệt ngày thường đều chạy bộ ba vòng to, hôm nay chạy được hai vòng rưỡi nó đã hơi mệt, không hiểu vì sao.

Còn hơi buồn bực, như thể một vòng này vĩnh viễn sẽ không chạy xong được, cứ vòng đi vòng lại, cùng là một con đường, cùng là một phong cảnh…

Nó đá lên tảng đá ven đường một cái.

Ngày tháng sau đó, như thể yên bình trở lại, Phó Khôn mỗi ngày đúng quy củ đến Đại Thông, nó thì mỗi ngày lên lớp tan lớp đi tự học buổi tối.

Từ nghỉ hè tới khai giảng lớp mười hai, Phó Nhất Kiệt đã cảm nhận được rõ ràng thay đổi của Phó Khôn, nhưng lại không nói ra được là thay đổi ở chỗ nào, chỉ là không còn ôm tới ôm đi nữa, cũng không thể coi là thay đổi được, hai người bọn họ trước đây đâu phải lúc nào cũng như vậy.

Phó Khôn tối về vẫn sẽ thường mang đồ ăn khuya cho nó, lúc nó đang ôn tập, Phó Khôn cũng sẽ không ngủ, luôn ngồi vẽ hoặc đọc truyện tranh bên cạnh cùng nó, chờ nó ôn tập xong đi sửa soạn, Phó Khôn mới nằm xuống.

Tất cả những thứ này, đều vẫn như trước kia, không có gì thay đổi, nhưng Phó Nhất Kiệt vẫn cảm nhận được… xa lánh.

Đúng, dưới vỏ ngoài như thể mọi thứ đều bình thường, là xa lánh không một dấu vết của Phó Khôn.

Phó Khôn vẫn giữ thói quen như trước kia, cố gắng duy trì quan hệ thân mật thoạt nhìn chẳng hề thay đổi của bọn họ, nhưng tầng cảm giác quan trọng nhất đã biến mất.

Cảm giác hi vọng em trai vĩnh viễn sẽ đi theo mình, chẳng biết từ lúc nào, đã biến mất.

Phó Nhất Kiệt nằm nhoài trên bàn, nghe tiếng sàn sạt khẽ vang lên lúc bút Phó Khôn xẹt qua trang giấy.

Không khí yên tĩnh mà an tâm lúc ai làm việc nấy như này, là hưởng thụ lớn nhất của nó trước đây, nhưng giờ lại chỉ khiến nó cảm thấy mất mát, có thế nào cũng không thấy vững lòng.

Phó Nhất Kiệt ghét cảm giác này, không có cảm giác an toàn, cảm giác bốn phía không có chỗ dựa.

Nó không muốn bị rơi xuống cảm giác khiến người ta mất trọng lực này, nó không muốn cứ hao tổn như vậy, chẳng biết lúc nào mới có thể thay đổi.

Làm gì cũng được, chung quy cũng phải có thay đổi gì đó.

Phá vỡ sự bình tĩnh giả tạo mà lúng túng, khiến người ta nghẹt thở này.

“Anh.” Phó Nhất Kiệt khép sách lại, quay đầu sang nhìn Phó Khôn.

Phó Khôn đang vẽ cô gái tai thỏ, đặt bút xuống, cũng nhìn lại nó: “Sao thế?”

“Em muốn trọ ở trường.” Phó Nhất Kiệt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc