TRÚC MỘC LANG MÃ

Phó Nhất Kiệt không xem nhật ký của Lưu Vĩ ngay, nó kẹp cuốn nhật ký và sách của mình vào với nhau, bỏ vào trong một cái túi, xách tới phòng tự học chiếm một chỗ, sau đó chạy trở về quán net.

Mấy người Tưởng Tùng vẫn đang chiến đấu kịch liệt trong quán net, Phó Nhất Kiệt biến mất từ đầu tới cuối chưa đến nửa tiếng, không hề bị ai phát hiện ra, nó gia nhập chiến cuộc, hại chết Tưởng Tùng hai lần, sau đó cùng mấy đứa ra ngoài quán đi tìm thứ gì đó ăn.

“Phó Nhất Kiệt khao,” Tưởng Tùng khoát tay lên vai Phó Nhất Kiệt, “Cậu nói xem cậu thông minh như thế, chơi game sao lại như kiểu não bị nướng sạch thế?”

“Vậy lúc nào nghỉ học cậu tìm anh tớ chơi đi,” Phó Nhất Kiệt cười, “Đầu óc anh ấy lớn chỉ vì chơi game thôi.”

“Không dám,” Tưởng Tùng chép miệng, Phó Khôn hồi tiểu học chơi game đã khiến cả mấy chủ quán điện tử gần Tam Tiểu nghe thấy tiếng mà sợ mất mật, “Anh cậu giờ còn có thời gian chơi kia à, giờ đầu óc anh ấy chắc chỉ để kiếm tiền chứ?”

“Khuya về nhà sẽ chơi, không thì vẽ…” Phó Nhất Kiệt cúi đầu nhìn đường nhựa dưới chân mình, hình ảnh Phó Khôn nằm sấp trên bàn cắn bút vẽ tranh lại thoảng qua trước mắt nó, nó lập tức hơi xúc động.

“Sao nhắc đến anh cậu cái là cậu lại thế,” Tưởng Tùng đột nhiên ghé vào tai nó, nói rất khẽ một câu.

“Thế nào?” Phó Nhất Kiệt sợ hết hồn, nhưng giọng vẫn rất bình tĩnh.

“Hoặc là rất vui vẻ, hoặc là rất ngẩn ngơ,” Tưởng Tùng cười, lấy cánh tay đang khoát lên vai nó xuống, chỉ về phía trước, “Ăn lẩu đê!”

Phó Nhất Kiệt sờ lên mặt mình, thật vậy à?

Ăn lẩu xong, bốn đứa đi về ký túc xá, vừa vào ký túc xá đã sững người lại.

Lưu Vĩ đứng chính giữa phòng ký túc, nét mặt hơi vặn vẹo, trên đất tán loạn không ít sách vở, mấy cái giường đều bị đảo loạn hết lên, tủ Hứa Hào không khóa, cũng đã bị mở ra, bên trong bị đảo lộn tung tóe cả.

“Thế này là thế nào!” Hứa Hào hô một tiếng, “Có trộm vào à?”

Lưu Vĩ ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi hỗn loạn, trừng mấy người bọn họ: “Không biết, tôi có đồ không tìm thấy.”

“Tìm thấy chưa?” Tưởng Tùng đi qua, xách chăn của mình lên giũ giũ, chăn có vẻ như trước đó đã bị ném xuống đất, ở trên có một đám bụi bẩn, cậu ta vỗ vỗ chăn, “Tìm thấy trên giường bọn tôi?”

“Mất cái gì?” Ngũ Bình Sơn hỏi Lưu Vĩ, cả một phòng bị xáo tung, cậu ta không nhịn được nhíu mày, “Đây là trộm phá hay là cậu tìm đồ làm ra?”

“Phó Nhất Kiệt,” Lưu Vĩ đột nhiên nhìn vào Phó Nhất Kiệt đang leo thang lên giường trên của mình, “Là mày làm đúng không!”

“Tôi làm cái gì?” Phó Nhất Kiệt quay đầu lại, hỏi một cách khó hiểu.

“Mày xuống đây!” Lưu Vĩ đột nhiên xông tới, tóm lấy áo Phó Nhất Kiệt giật xuống.

Động tác này khiến mấy người đều giật mình, Tưởng Tùng nhảy sang đẩy cậu ta một cái: “Mẹ nó, mày nói rõ ràng ra xem nào, muốn động tay động chân thì để chốc nữa tao động với mày!”

Hứa Hào từ sau lưng siết tay Lưu Vĩ, gỡ tay cậu ta ra: “Cậu mất cái gì? Cậu nói rõ ra, bốn người bọn tôi cả chiều đều ở với nhau!”

“Không thể nào!” Lưu Vĩ trợn tròn hai mắt, mắt toàn là tơ máu, siết nắm đấm thật chặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Phó Nhất Kiệt, “Trưa nay lúc tao đi ăn cơm vẫn còn ở đấy, lúc từ thư viện về đã không có nữa rồi! Có người lấy! Là Phó Nhất Kiệt! Thằng biến thái này! Đồng tính! Ghê…”

Lưu Vĩ còn chưa nói xong, Phó Nhất Kiệt đã đi qua cho một bạt tai lên mặt cậu ta, cậu ta lảo đảo chưa phản ứng lại được, đã bị Phó Nhất Kiệt tóm lấy cổ áo nhấc hai chân khỏi đất đè lên tường.

Người trong phòng đều im bặt đi, Lưu Vĩ mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, hai môi run lẩy bẩy, muốn vặn bung tay Phó Nhất Kiệt ra.

“Cậu nói chuyện chú ý một chút,” Giọng Phó Nhất Kiệt không cao, nhưng từng chữ nói ra đều rất rõ ràng, bình tĩnh, “Nếu cậu cảm thấy tôi làm không đúng ở chỗ nào thì nói, còn chửi bới vô căn cứ như thế, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy trí não cậu buông tay nhân gian hết rồi thôi, một người đàn bà chanh chua còn biết nói vào mấu chốt đấy.”

“Mở tủ bọn mày ra!” Lưu Vĩ giãy dụa rống lên, “Tao muốn nhìn tủ bọn mày!”

“Dựa vào cái gì?” Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, đột nhiên thả tay ra, Lưu Vĩ lảo đảo vài bước, dựa vào thành giường cạnh đó.

Phó Nhất Kiệt đi tới bên cạnh tủ, nhìn thấy trên cửa tủ có một chỗ lõm nhỏ không biết bị đập bằng thứ gì, chắc là do Lưu Vĩ làm. Tủ trong ký túc đều là tủ sắt, khóa Phó Nhất Kiệt khóa tủ là do Phó Khôn cố tình mua rồi đổi lại, mở ra cũng không dễ, cái lỗ này không biết là Lưu Vĩ dùng thứ gì đập, xem ra là đã cuống cuồng lắm rồi.

Lưu Vĩ lao tới, đập thình thình lên cửa tủ mấy lần: “Mày mở ra! Nhất định là mày cầm! Không thì là Tưởng Tùng!”

Ngũ Bình Sơn đứng bên cạnh đã không nhìn nổi nữa: “Lưu Vĩ, cậu rốt cuộc mất cái gì!”

“Tao…” Thịt trên mặt Lưu Vĩ giật giật mấy cái, “Tao mất một thứ rất quan trọng… nhất định là bọn mày lấy! Phó Nhất Kiệt lấy!”

“Mày có nói luôn vào trọng điểm đi không, hỏi mày mất thứ quan trọng gì! Là vật gia truyền nhà mày hay mẹ nó là quần lót của mày!” Tưởng Tùng đóng cửa phòng lại, không nhịn được nói, “Chứng cứ mày bảo người khác lấy đâu, đây là đồ riêng tư, không phải mày há mồm gào vài câu là để cho mày đảo tung lên!”

“Là một vật quan trọng,” Giọng Lưu Vĩ đột nhiên hạ thấp xuống, “Trưa nay vẫn còn, tao về rồi là không có nữa, không còn nữa…”

“Mấy người bọn tôi ăn cơm trưa xong là vẫn luôn ở cùng nhau, ở quán net cả chiều, sau đó ăn cơm cùng nhau rồi về, cậu nghi ngờ vô căn cứ quá,” Ngũ Bình Sơn thở dài khe khẽ, “Vậy không hay lắm đâu.”

Lưu Vĩ không nói gì nữa, đột nhiên quay người bỏ chạy ra khỏi ký túc.

“Nó rốt cuộc là mất cái gì?” Hứa Hào sững sờ nửa ngày, cuối cùng cũng coi như nói ra được một câu, “Nó chạy ra ngoài không phải là đi tự tử đấy chứ!”

“Ai biết được, thằng thần kinh! Nó có thứ gì để mất được,” Tưởng Tùng khom lưng nhặt từng quyển sách dưới đất lên để lại trên bàn, “Cậu cũng đừng lo nó đi tự tử, nó làm gì có cái gan đó.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, cùng nhau thu dọn lại đồ đạc rơi đầy đất, rồi mở tủ ra nhìn qua bên trong, Ngũ Bình Sơn cũng nhìn thấy vết đập trên tủ nó, vỗ vỗ vai nó: “Chắc cậu phải đền rồi.”

“Không sao,” Phó Nhất Kiệt cười, khóa chặt tủ, cầm quyển sách rồi đi ra ngoài, “Tớ đi tự học đây.”

Phó Nhất Kiệt vẫn cảm thấy trong quyển nhật ký của Lưu Vĩ có thứ gì đó không thể để người khác biết, nhưng hẳn không phải là nội dung quá khác người, Lưu Vĩ trong ấn tượng của nó là một kẻ nói chuyện làm việc mãi mãi đều phải so kè với người khác, còn thêm ít ghen ghét và tự tôn biến vị…

Có điều, nhìn vào biểu hiện vừa nãy của Lưu Vĩ, nội dung bên trong cuốn nhật ký hẳn là còn muôn màu muôn vẻ hơn so với nó tưởng tượng.

Ngồi xuống trong phòng tự học, nó lấy cuốn sổ kia, mở ra bắt đầu đọc.

Chữ Lưu Vĩ viết cũng không tệ lắm, đỡ hơn chữ mình nhiều, Phó Nhất Kiệt nhìn vào trang thứ nhất, trang thứ nhất không có nội dung gì, chỉ viết ngày tháng.

Sau đó là phần nhật ký đầu tiên, viết ngày đầu tiên đến trường. Vừa mới đầu là nói cuối cùng cũng thi được vào đại học mơ ước, tâm trạng không tệ, muốn nổi bật hơn người gì gì đó, coi như bình thường, tiếp theo đã hơi khiến Phó Nhất Kiệt không thoải mái.

Lưu Vĩ không hề vừa lòng với lớp học, nhất là bạn bè cùng phòng ký túc, Phó Nhất Kiệt là một người không có tư cách, rõ ràng nhìn ra được người đi cùng cậu ta là bố cậu ta rồi, còn cố tình hỏi lại nữa, đây là bố cậu à? Rõ ràng là xem thường nhà cậu ta nghèo, bố cậu ta ăn mặc giản dị, cố tình châm chọc cậu ta.

Đoạn này làm cho Phó Nhất Kiệt rất giật mình, nó chẳng còn ấn tượng gì về bố Lưu Vĩ cả, chỉ mơ hồ nhớ tới bố cậu ta ăn mặc rất giản dị, là bộ dạng người nông dân thông thường, bố mẹ mình cũng chỉ là công nhân phổ thông trong công ty giao thông công cộng, điều kiện kinh tế của gia đình cũng thường thường, cũng từng có ngày tháng khó khăn, Phó Khôn thậm chí còn chọn từ bỏ đại học, làm sao nó có thể coi thường người nghèo được?

Ngoài Phó Nhất Kiệt ra thì, Lưu Vĩ cũng chẳng có ấn tượng tốt với bất kỳ ai trong phòng cả, giữa những hàng chữ đều nhìn ra được, cậu ta cho rằng tất cả mọi người đều đang coi thường cậu ta, cố ý ăn những thứ cậu ta không ăn nổi, mua những thứ cậu ta không mua nổi… Còn cả cái người tên Tưởng Tùng cả ngày lang thang ngoài đường không về phòng, vừa nhìn đã biết không phải người đàng hoàng.

Hứa Hào chỉ biết ăn, người như vậy chẳng có tiền đồ gì, Ngũ Bình Sơn nói chuyện chậm rì rì, chắc chắn IQ thấp!

Phó Nhất Kiệt lật về sau, nhật ký không phải là ngày nào cũng ký, nhưng nội dung mỗi lần đều không khác nhau mấy, xung quanh cậu ta đều là rác rưởi, hơn nữa, cậu ta còn là một người bị đám rác rưởi ác ý xa lánh và tổn thương.

Từ sau cái ngày có “sự kiện đồng tính luyến ái”, Tưởng Tùng và Phó Nhất Kiệt là người mà cậu ta mở nhật ký ra là mắng chửi, Phó Nhất Kiệt mặt mũi thế kia, vừa nhìn đã biết là đồng tính luyến ái! Tưởng Tùng cả ngày làm thuê ở quán bar, chắc chắn cũng là một tên đồng tính quan hệ bừa bãi!

Cậu ta nhất định phải dồn hết sức lên chuyện học, dùng thành tích đánh bại mấy tên rác rưởi coi thường cậu ta nghèo khó.

Thế nhưng…

Có người ngồi xuống cách không xa chỗ Phó Nhất Kiệt đang ngồi, Phó Nhất Kiệt tạm thời khép cuốn sổ này lại, cầm quyển sách giải phẫu học hệ thống ra chậm rãi đọc.

Nó dường như hơi hiểu được nguyên nhân ngay từ đầu Lưu Vĩ đã nhìn nó không vừa mắt, Phó Nhất Kiệt không có thói quen không lấy được số một là không thể, nhưng nó có thói quen học bất cứ thứ gì cũng đều nghiêm túc, bỏ công sức, thành tích của nó cũng không tệ.

Nó không ngờ Lưu Vĩ sẽ chỉ vì mấy thứ này, thành tích của nó, máy tính của nó, tiền nó đãi mọi người ăn cơm, quần áo Phó Khôn mua cho nó, tất cả đều khiến Lưu Vĩ khó chịu.

Phó Nhất Kiệt cũng không đọc kỹ nhật ký của Lưu Vĩ, dù sao Lưu Vĩ có đáng ghét hơn đi nữa, đó cũng là đồ riêng tư của cậu ta, Phó Nhất Kiệt đọc cũng không thản nhiên được, hơn nữa nó cũng chẳng có hứng thú gì với những nội dung này, đủ loại bất mãn và oán giận vô căn cứ của Lưu Vĩ đối với bạn học, cũng không phải thứ nó muốn, đây cùng lắm chỉ là một người nội tâm không quá ngay thẳng lại còn nghĩ quá nhiều mà thôi.

Phó Nhất Kiệt thậm chí còn cảm thấy cậu ta hơi đáng thương, sống như vậy thật là mệt, ngày nào trong đầu cũng chỉ nghĩ những thứ âm u ẩm ướt mọc rêu xanh đó.

Lật mãi tới nhật ký của học kỳ này, Phó Nhất Kiệt mới nhìn thấy giữa những oán giận đó, một cái tên.

Lục Ngữ Manh.

Lưu Vĩ có ấn tượng rất tốt về Lục Ngữ Manh, lúc nghỉ Tết xong về lại trường, thẻ cơm của cậu ta rơi xuống bàn của nhà ăn, Lục Ngữ Manh đuổi theo trả lại cho cậu ta.

Cậu ta cho rằng, Lục Ngữ Manh là “làn gió xuân tươi mới” trong cuộc sống bị áp bức, tối tăm, không một tia sáng của cậu ta.

Một đứa con gái ở cấp bậc hoa khôi trường, tính cách cởi mở lại hướng ngoại, nổi bật như Lục Ngữ Manh, trả thẻ cơm lại cho cậu ta, nhất định là có cái nhìn không tầm thường với cậu ta.

Có điều so sánh ra thì, bố của Lục Ngữ Manh, cũng chính là chủ nhiệm Lục của khoa bọn họ, Lưu Vĩ lại không có ấn tượng tốt đẹp được như vậy, không hiểu sao lại xếp chủ nhiệm vào trong hàng ngũ kẻ ác chắc chắn sẽ chia loan rẽ thúy vì coi thường cậu ta, còn ảo tưởng ra tình tiết sau khi cậu ta tốt nghiệp thành công, nổi trội hơn người, chủ nhiệm Lục nhất định sẽ xin cậu ta lấy Lục Ngữ Manh.

Mà so sánh với đó, khiến Phó Nhất Kiệt vừa giật mình vừa lợm giọng từng cơn, chính là mấy miêu tả thân mật cặn kẽ về cậu ta và Lục Ngữ Manh mà Lưu Vĩ tưởng tượng ra.

Phó Nhất Kiệt dạ dày nôn nao, khép lại cuốn nhật ký.

Một chút đáng thương dành cho Lưu Vĩ, lập tức biến thành vị chua, nó cầm cốc uống nửa cốc nước, mới lấy lại sức, Lưu Vĩ này sắp thành tác giả tiểu thuyết XXX rồi!

Tự học xong, nó trở về ký túc xá, vẫn không thấy bóng Lưu Vĩ đâu, nó bỏ quyển nhật ký vào dưới cùng một chồng sách bên cạnh gối mình, rửa mặt xong thì đi ngủ.

Nằm xuống xong, cũng không muốn quay mặt về phía chồng sách kia, cứ cảm thấy buồn nôn.

Lúc Lưu Vĩ về lại ký túc xá, đã không còn kích động như trước đó nữa, hơi rầu rĩ, không nói một lời, ngồi bên giường rất lâu, tắt đèn xong cậu ta vẫn luôn lăn qua lộn lại, nửa đêm vẫn có thể nghe thấy tiếng cậu ta trở mình.

Trạng thái này của Lưu Vĩ, khỏi nói bao xa, chỉ một tháng đã đủ hành hạ cậu ta không chịu nổi rồi.

Ngày hôm sau lúc Phó Nhất Kiệt đi siêu thị mua kem đánh răng, ngồi thêm hai bến, đến một hàng photocopy đằng sau học viện kiến trúc, photocopy kế hoạch viết thư tình nặc danh cho Lục Ngữ Manh của Lưu Vĩ cùng với suy nghĩ trước mỗi lần viết của cậu ta, bao gồm cả mấy trang vì không để người khác nhận ra cậu ta sẽ đều dùng tay trái chép lại một lần, mấy đánh giá về chủ nhiệm Lục cùng với miêu tả khiến người ta buồn nôn kia, nó copy lên một tờ khác.

Nó không mang quyển nhật ký về, mà xé nát, vứt vào thùng rác ven đường.

Hai bản photocopy kia, Phó Nhất Kiệt bỏ vào ngăn dưới cùng của cặp, lúc nào cũng đặt bên người, nó vẫn chưa định dùng.

Nó biết một khi những thứ này bị lộ ra ngoài ánh sáng, sẽ đả kích thế nào đến Lưu Vĩ, không ép nó tới đường cùng nó sẽ không làm.

Đối với nó, bộ dạng bi thảm lo lắng của Lưu Vĩ từ khi bị mất cuốn sổ nhật ký, gần như đủ cho nó phải từ từ thưởng thức một quãng thời gian, cũng có thể khiến cho ký túc xá yên bình đi được một dạo.

Dày vò trong nội tâm, cùng với sợ hãi không ngừng cảnh giác không biết nội dung trong nhật ký sẽ đột nhiên bị lộ ra vào lúc nào, dưới tình huống nào, chính là dằn vặt lớn nhất dành cho Lưu Vĩ.

Thời gian khoảng một tháng sau đó, Lưu Vĩ như người mất hồn, từ sáng tới tối ngủ không yên, ánh mắt nhìn vào người khác vẫn luôn là lảng đi, tránh né, thường ngồi ngây người, ai hơi mạnh tay hoặc làm ra tiếng động hơi lớn cũng có thể khiến cho cậu ta sợ nhảy dựng lên khỏi ghế, lúc ở trong phòng cũng không nói nữa, tối cũng không còn nằm nhoài ra bàn viết sàn sạt nữa.

Có điều, cũng không hẳn là không sàn sạt, Phó Nhất Kiệt mấy lần nhìn thấy cậu ta lúc đi học vẫn đang sàn sạt, Lục Ngữ Manh vẫn cứ đúng giờ là nhận được thư tình nặc danh như trước, mấy bức thư lần nào cũng bị Lục Ngữ Manh xé vụn ném vào thùng rác, nội dung ngày càng cuồng nhiệt, nghe đâu, cách gọi đã từ “bạn học Lục Ngữ Manh” biến thành “ánh nắng duy nhất trong sinh mệnh tôi”, kí tên chuyển từ “một kẻ em không quen biết”, trở thành “một người vĩnh viễn yên lặng dõi theo em”.

Ngoài mỗi ngày nhìn thấy Lưu Vĩ cưỡng chế bất an trong lòng, thi thoảng còn cảm nhận được ánh mắt giận dữ của Lưu Vĩ ra, thì cuộc sống của Phó Nhất Kiệt không có thay đổi gì, thư nặc danh của Lưu Vĩ không tạo thành thương tổn thực chất lên nó, nó tạm thời không có dự định tiến thêm một bước, lại nói, thời gian bức ép quá gần, sẽ quá lộ liễu.

Cách kỳ thi cấp bốn chưa tới một tháng, tuy thi cấp bốn cũng chẳng phải áp lực gì với nó, nó vẫn dồn hết tâm sức vào chuyện ôn thi, nó không phải loại người tàm tạm qua là được, nó muốn tranh thủ lấy được điểm cao nhất.

“Này, gần đây Lưu Vĩ xảy ra chuyện gì đấy à? Buồn tới mức người cũng gầy xọp đi rồi kia,” Hứa Hào tranh thủ hỏi lúc Lưu Vĩ không ở trong phòng, “Như bộ xương bọc một lớp da lên.”

“Gọi là da bọc xương, nhưng tớ thấy giờ cậu ta cũng không nói lung tung nữa,” Ngũ Bình Sơn đứng cạnh cửa sổ, “Cũng tốt, vốn cậu ta như thế cũng làm người khác khó chịu.”

“Liệu có liên quan tới chuyện lần trước nó bị mất đồ không?” Hứa Hào suy nghĩ, “Nếu thật sự bị ai trộm còn phải cảm ơn người ta, tốt nhất là nó cứ như thế đi, bớt cho bọn mình nói chuyện chưa được hai câu đã bị nó quét sạch hứng.”

“Cậu ta không báo cáo vô căn cứ về Phó Nhất Kiệt với khoa hoặc là phòng chúng ta trộm đồ của cậu ta là đã tốt lắm rồi,” Ngũ Bình Sơn thở dài, Lão Trương đã tìm người trong phòng để tìm hiểu nội dung mâu thuẫn hôm đó, bọn họ cũng đều đã biết chuyện có người viết thư gửi khoa, tuy vì thư bị giấu tên, không xác định được là ai biết, nhưng trong lòng ai cũng rõ, “Nếu không thì bọn mình thật sự nên đề nghị cậu ta chuyển kí túc xá, phòng 305 có người mãi không chịu giặt tất còn bị bắt đổi phòng kìa, phòng chúng ta nằm cạnh bom hẹn giờ hơn một năm.”

“Phòng mình ai cũng tốt tính, nó mà ở phòng khác đã bị đánh từ lâu rồi.” Hứa Hào chép miệng.

“Tớ đã muốn đánh rồi đấy chứ,” Tưởng Tùng nằm dài trên giường chơi game, “Không phải bị bạn Phó Nhất Kiệt ngăn lại à.”

“Phó Nhất Kiệt là học sinh ngoan hiền điển hình, đương nhiên là phải cản cậu lại rồi, hôm đó cậu ấy tát cho Lưu Vĩ một cái đến tớ còn giật mình,” Ngũ Bình Sơn cười, “Nhưng cũng đúng là hả giận, cậu ấy không đánh tớ cũng muốn đánh.”

Phó Nhất Kiệt cười không nói gì, Tưởng Tùng liếc mắt nhìn nó, cũng không mở miệng.

Nguyên một tháng, Lưu Vĩ vẫn giữ trạng thái kia, Phó Nhất Kiệt đã không còn hứng thú thưởng thức nữa, người trong phòng cũng gần như quên mất sự tồn tại của cậu ta.

Trời ấm lên, nghỉ hè sau khi thi cấp bốn, là trông chờ lớn nhất của Phó Nhất Kiệt.

Tưởng Tùng kéo nó đi vào nội thành mua ít quần áo, nó cũng muốn đi vài vòng nhìn xem có gì mua được làm quà cho Phó Khôn không, cho nên buổi chiều không chui vào ngồi trong thư viện nữa, mà cùng Tưởng Tùng chen lên xe buýt vào nội thành.

“Chốc nữa mời cậu ăn cái gì, muốn ăn gì thì nghĩ trước đi.” Tưởng Tùng cùng nó đi xuống cuối xe, tìm một nơi để đứng rồi nói một câu.

Câu này khiến Phó Nhất Kiệt trong nháy mắt nhớ lại hồi học tiểu học, bộ dạng lúc Tưởng Tùng ôm cặp đứng trước cửa phòng học, nói, Phó Nhất Kiệt tớ khao cậu ăn, nó không nhịn được cười: “Ăn hết đi, ăn từ đầu này phố tới đầu kia phố.”

“Được.” Tưởng Tùng cười.

Chỗ bọn họ muốn đến là trung tâm thương mại, đầu tiên vào dạo trung tâm thương mại, sau đó lấy trung tâm thương mại làm tâm, đi dạo ra xung quanh, thích ăn gì thì ăn.

Xe mới vừa vào nội thành, cách trung tâm thương mại còn có vài bến, điện thoại Phó Nhất Kiệt reo lên, nó mất công sức nửa ngày mới lôi điện thoại ra được, thấy là số Hứa Hào.

“Hào ca, cần mang gì về không?” Phó Nhất Kiệt nghe.

“Nhất Kiệt, cậu đang ở cùng Tưởng Tùng đúng không?” Giọng Hứa Hào nói rất to.

“Đúng, cậu tìm cậu ấy à?”

“Tớ tìm cả hai cậu, mau về ký túc xá, có chuyện phiền phức.”

Ký túc xá bị trộm vào, Lưu Vĩ phát hiện ra đầu tiên, năm trăm đồng cậu ta kẹp trong sách bị mất, cậu ta làm ầm trong ký túc xá một trận, sau đó cả Ngũ Bình Sơn và Hứa Hào đều phát hiện tiền mình đặt trong phòng bị mất, Ngũ Bình Sơn mất hai trăm, thẻ cơm cũng không thấy đâu, Hứa Hào là hơn bốn trăm, thêm vào thẻ điện thoại một trăm chưa kịp nạp.

Lưu Vĩ rất kích động, gọi bảo vệ trường học tới, yêu cầu điều tra.

Lúc Phó Nhất Kiệt và Tưởng Tùng chạy về đến ký túc xá, người của phòng bảo vệ vẫn đang đứng trong phòng, hai người mới vừa bước vào cửa, Lưu Vĩ đã hô lên: “Mau nhìn xem hai cậu có bị mất tiền hay vật gì đáng tiền không đi!”

“Tôi không có gì để mất…” Tưởng Tùng mở ngăn kéo của mình ra kiểm tra.

Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn Lưu Vĩ, Lưu Vĩ đã cả một tháng không nói gì nhiều, giờ đột nhiên nhiệt tình thân ái bắt bọn họ kiểm tra đồ đạc của mình, khiến Phó Nhất Kiệt cảm thấy rất mất tự nhiên.

Nó không hiểu được Lưu Vĩ có ý gì, mà người của phòng bảo vệ vẫn đang đứng đó, nó cũng không nhiều lời, đi qua lục lọi giường mình cùng với đồ đạc trong ngăn kéo.

“Đệt,” Tưởng Tùng đột nhiên trầm giọng kêu, “Tai nghe của tôi đâu?”

Phó Nhất Kiệt sững sờ: “Không thấy tai nghe đâu à?”

“Sao! Cậu cũng mất đồ à! Mất tai nghe? Còn mất gì nữa không nhìn lại xem!” Lưu Vĩ lại gần, hơi kích động.

“Ông đây mất đồ mà cậu nhảy nhót lên làm gì, chơi tìm thăng bằng với tôi đấy à?” Tưởng Tùng không hề khách sáo đẩy cậu ta ra, rồi nói với người của phòng bảo vệ, “Tôi bị mất tai nghe, những cái khác hình như không mất.”

“Nhất Kiệt cậu thì sao?” Hứa Hào hỏi Phó Nhất Kiệt một câu, cả phòng ký túc đều bị mất đồ, cộng hết lại với nhau, giá trị cũng không nhỏ.

Phó Nhất Kiệt cẩn thận kiểm tra ngăn kéo và giường mình, phát hiện đồ đạc của mình dường như không bị mất gì cả, cũng không hề có dấu vết bị động vào, nó đột nhiên hiểu ra được chuyện này là thế nào.

“Tớ không bị mất gì cả.” Phó Nhất Kiệt nhảy xuống khỏi giường.

“Chỉ mình cậu không bị mất đồ?” Lưu Vĩ nói, rồi lại lên giọng lặp lại lần nữa, “Cả bốn người bọn tôi đều mất tiền, chỉ có cậu không mất gì cả?”

“Ừ, tôi không mất gì cả, tiền của tôi không đặt trong phòng.” Phó Nhất Kiệt nhìn người ở phòng bảo vệ.

Lưu Vĩ cười mỉa rất lớn tiếng: “Số may thật đấy.”

“Cậu có ý gì!” Tưởng Tùng chỉ vào cậu ta.

“Tôi có thể có ý gì được, tại sao chỉ mình cậu ta không mất gì cả!” Lưu Vĩ kích động một cách lạ thường, “Giờ tôi nghi ngờ Phó Nhất Kiệt trộm tiền của mọi người trong phòng.”

Người của phòng bảo vệ liếc mắt nhìn cậu ta, rồi lại nhìn qua người đang tụ tập ngoài cửa phòng: “Giờ mọi chuyện chưa rõ, không nên nói bừa.”

“Tôi yêu cầu mở tủ ra kiểm tra!” Lưu Vĩ hô một tiếng, “Mọi người đều phải mở ra kiểm tra!”

Phó Nhất Kiệt suýt nữa muốn giơ tay lên cho cậu ta một tràng vỗ tay, mất bao nhiêu công sức như thế, chỉ là để có thể danh chính ngôn thuận, mở ra tủ của nó trước mặt nhiều người như vậy.

Đầu tiên hắt nước bẩn, sau đó kiểm tra tủ của Phó Nhất Kiệt, nếu như có thể tìm thấy cuốn nhật ký của cậu ta ở trong, vậy thì càng tuyệt, thông minh thế kia chứ.

Người của phòng bảo vệ suy nghĩ, rồi nói với người trong phòng: “Mở tủ ra xem đi, cũng vừa hay kiểm tra xem có còn mất thứ gì nữa không.”

Mấy người họ đều không nói gì, đi qua mở tủ ra, Phó Nhất Kiệt cũng mở tủ mình ra, quay đầu lại nhìn Lưu Vĩ, ánh mắt Lưu Vĩ vẫn đang dán chặt vào tủ Phó Nhất Kiệt, nếu như không phải vẫn còn người của phòng bảo vệ đứng đó, có khi cậu ta sẽ vồ thẳng tới.

Phó Nhất Kiệt lấy từng cái quần cái áo trong tủ mình ra, ném lên giường Tưởng Tùng cạnh đó, ngoài cửa, có người nói vọng vào một câu: “Phó Nhất Kiệt, quần áo của cậu còn toàn hàng hiệu hết cơ à.”

“Lão đại,” Hứa Hào không nhịn được, nói với người của phòng bảo vệ, “Phó Nhất Kiệt không thể lấy tiền của bọn em được, trong phòng ký túc của bọn em, cậu ấy là giàu nhất.”

“Bình thường mỗi tiền tiêu vặt trong thẻ thôi đã đến mấy vạn rồi, để ý chỗ tiền tổng cộng lại mới được có một nghìn của bọn em chắc?” Tưởng Tùng cười lạnh, “Đúng là trò cười.”

Phó Nhất Kiệt vẫn luôn im lặng, ngoài cửa có vài lời bàn tán xì xào, nó biết mình là người thế nào trong mắt người khác, từng thứ nó cho mọi người thấy, đều là che chở cho nó, là vũ khí của nó vào những lúc này, sẽ chẳng ai lại tin nó trộm tiền của người trong ký túc cả.

Giờ nó đang nghĩ, là chuyện khác.

Mâu thuẫn giữa nó và Lưu Vĩ, tuy đều bắt nguồn từ phán đoán của Lưu Vĩ, nhưng người này là người đầu tiên, sau khi biết được tính hướng của mình, làm cho nó cảm nhận được ác ý.

Ác ý đến từ chán ghét và bài xích mãnh liệt đối với đồng tính luyến.

Lưu Vĩ tưởng tượng nó là người đồng tính, từ một câu biến thái và buồn nôn, đến tận mâu thuẫn dần dần trở nên gay gắt như bây giờ, làm cho nó đột nhiên không thở nổi.

Người của phòng bảo vệ hỏi han từng người một, viết ghi chép sau đó rời đi.

Bầu không khí trong phòng ký túc hơi kỳ quái, dù mọi người đều không nói gì nữa, thế nhưng ánh mắt nhìn Lưu Vĩ của từng người đều có nghi ngờ.

“Chính là nó làm,” Tưởng Tùng ngậm thuốc lá đứng ngoài hành lang cạnh cửa sổ, “Tớ không rõ tại sao nó lại muốn xem tủ của cậu, sao nó lại cứ khăng khăng là cậu cầm đồ quan trọng của nó.”

“Cậu ta cũng bất chấp thật.” Phó Nhất Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ, cười.

Ba ngày sau, Lục Ngữ Manh dẫn mấy đứa con gái xông thẳng vào phòng tự học, đập một bức thư vào trước mặt Lưu Vĩ.

Lưu Vĩ hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Lục Ngữ Manh quăng một bạt tai vang dội lên mặt cậu ta.

“Biến thái!” Lục Ngữ Manh cắn răng, rút bản photocopy từ trong phong bì ra quơ trước mặt cậu ta, “Lưu Vĩ, cậu là kẻ biến thái nhất ghê tởm nhất làm người ta buồn nôn nhất tôi từng gặp cho tới giờ!”

Mấy đứa con gái bên cạnh cũng chỉ vào Lưu Vĩ mắng chửi, sinh viên trong phòng ai nấy đều sợ ngây người.

Trên bản photocopy chính là nhật ký của tác giả mấy bức thư tình nặc danh gửi cho Lục Ngữ Manh.

Bên trong nhật ký cũng không có tên tác giả bức thư tình, nhưng lại rất khéo, xuất hiện tên bạn cùng phòng ký túc xá của tác giả – Ngũ Bình Sơn cả ngày nhìn bàn cờ học đánh cờ, làm như bản thân tao nhã lắm không bằng…

Lục Ngữ Manh bị quấy rầy phiền phức cả một học kỳ, đã chẳng thèm giữ thể diện cho Lưu Vĩ nữa, bao nhiêu độc thoại nội tâm cùng với dòng suy nghĩ lúc thì say đắm mãnh liệt “ngẩng đầu nhìn trăng sáng” lúc lại đa sầu đa cảm “cúi đầu nhớ cố hương” trong lúc sáng tác bức thư tình, đều bị lan truyền ra ngoài, cả trường lập tức nháo nhào.

Lưu Vĩ lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường, mà còn chưa kịp cho cậu ta lấy lại tinh thần từ biến cố bất thình lình này, Lão Trương gọi điện bảo cậu ta vào văn phòng khoa.

“Em xem cái này đi,” Lão Trương để một phong bì thư trước mặt cậu ta.

Lưu Vĩ rút giấy bên trong phong bì ra, lúc nhìn thấy nội dung bên trên, cậu ta lập tức ngã xuống khỏi ghế.

Bình luận

Truyện đang đọc