TRÚC MỘC LANG MÃ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người anh trừng em em trừng em đực ra, phía sau Phó Khôn là tường, không còn chỗ để lui lại nữa, hai mắt Phó Nhất Kiệt sắp lác tới nơi, nhưng cũng không lùi về phía sau, cứ nhìn cậu chằm chằm như vậy.

“Em liếm anh làm gì?” Phó Khôn lau miệng, đẩy nó một cái, “Còn lác cả mắt rồi, em nghĩ cái gì thế hả?”

Phó Nhất Kiệt vẫn không nói gì, trừng mấy giây xong, đột nhiên nhảy từ trên giường xuống đất như bị giật mình, dép chưa buồn xỏ đã chạy ra khỏi căn phòng nhỏ.

Đợi tới lúc Phó Khôn mặc quần đùi và dép đuổi theo, Phó Nhất Kiệt đã không còn ở trong nhà nữa, trong phòng khách chỉ có bố mẹ đang xem tivi.

“Em con làm sao thế? Đau bụng à?” Bố nhìn qua cậu, “Ô, dáng người con trai tôi cũng được đấy chứ nhỉ.”

Phó Khôn lập tức khoát tay bày ra tư thế như người tập thể hình: “Ngài Phó Kiến Quốc, ánh mắt của ngài quá chuẩn.”

Đâu Đâu nằm úp sấp một bên ghế sofa, lỗ mũi thở phì phò, ngước nhìn cậu.

“Chuẩn quá luôn, chó còn thở dài kìa kìa,” Mẹ lườm cậu một cái, “Nhất Kiệt làm gì không biết, vội đến dép cũng chẳng đi!”

“Không biết.” Phó Khôn nhớ ra mình chạy ra không phải để tập thể hình, nên nhanh chóng mở cửa tiếp tục đuổi.

Phó Khôn không cần tìm cũng biết Phó Nhất Kiệt sẽ đi đâu, thằng nhóc này ngày thường ít nói, nếu như hờn dỗi gì, bình thường sẽ không ầm ĩ lên với cậu, cũng không cãi cọ, chỉ chẳng nói chẳng rằng trốn vào căn phòng đựng đồ đạc bỏ đi phía sau tòa nhà, chính là căn mà Đâu Đâu đã ở đó một tháng.

Chính vì thói quen này của nó, bố còn bỏ công thu dọn lại căn phòng chất đồ bỏ kia, đặt một cái ghế nhỏ bên trong.

Phó Khôn rón rén đi tới cửa căn xép, trời tối không nhìn rõ, suýt nữa bị ngáng chân ngã.

Bám lên khung cửa thò đầu vào, đưa tay lần mò vào bên trong căn phòng, mò tới mái tóc mềm mại trên đầu Phó Nhất Kiệt: “Ai…, biết ngay em ở đây mà.”

Phó Nhất Kiệt không nói câu nào.

Phó Khôn đi vào, ngồi xổm bên cạnh nó, ôm lấy nó: “Làm sao thế?”

“Anh.” Phó Nhất Kiệt gọi cậu rất khẽ.

“Đây.”

Phó Nhất Kiệt quay mặt sang, đôi mắt lóe lên ánh sáng nho nhỏ trong bóng tối: “Vừa nãy em liếm anh đúng không?”

“Ừ, liếm,” Phó Khôn ngơ ngác, “Em không biết à?”

“Buồn nôn không?” Phó Nhất Kiệt hỏi.

“…Cũng không,” Phó Khôn ngẫm nghĩ lại còn cười, “Anh cũng đã nói buồn nôn đâu.”

“Thật?”

“Thật với giả cái gì, em chỉ vì chuyện này thôi à?”

“Trước đây anh chẳng bảo hai đứa con trai hôn môi buồn nôn còn gì,” Giọng Phó Nhất Kiệt vẫn rất khẽ, nghe có vẻ tâm trạng không hề tốt.

“Đúng là buồn nôn, nhưng anh cũng bảo em hôn anh anh không buồn nôn còn gì.”

“Chạm lưỡi rồi có buồn nôn không?”

“…Em toàn nghĩ mấy cái chuyện này làm gì,” Phó Khôn không hiểu được, “Em định hôn ai xong lấy anh ra luyện tập đấy à!”

“Không,” Phó Nhất Kiệt đứng lên, suy nghĩ một chốc rồi lại hỏi, “Thế anh hôn Trương Khả Hân bao giờ chưa?”

Phó Khôn bị sặc nước miếng, ngồi xổm xuống đất ho khan mãi một lúc lâu.

“Nói đi.” Phó Nhất Kiệt đá đá mông cậu.

“Hôn lên mặt rồi.”

Phó Nhất Kiệt đột nhiên im bặt.

Phó Khôn đợi một chốc, không đợi được Phó Nhất Kiệt có phản ứng gì khác, đành phải đứng lên nói một câu, “Lên tầng đi, hình như có muỗi đấy.”

Phó Nhất Kiệt vẫn không nói một lời.

“Một Khúc?” Phó Khôn quay đầu lại nhìn nó, nhưng chỉ thấy được một cái bóng mờ trong bóng tối.

Phó Nhất Kiệt thở dài khe khẽ: “Anh cõng em lên tầng đi.”

“Hả?” Phó Khôn ngây người, cậu đang bị thương cả người, vừa nãy chạy xuống tầng đã chấn động tới mức ê ẩm rồi.

“Em quên đi dép.” Phó Nhất Kiệt nói.

“Lên.” Phó Khôn ngồi xổm xuống trước mặt nó.

Phó Nhất Kiệt cẩn thận nằm sấp lên lưng cậu, nghiêng mặt dựa vào vai cậu, hô hấp nóng hầm hập quét qua cổ Phó Khôn, khiến cậu cảm thấy buồn buồn, cứ muốn cười.

Cái việc cõng Phó Nhất Kiệt này, thật ra Phó Khôn cũng hay làm, lúc Phó Nhất Kiệt nhỏ hơn, cậu còn rất nóng lòng công kênh Phó Nhất Kiệt lên vai, nhưng chỉ dám làm trên giường hoặc trên sofa, bởi vì lần nào cũng ngã.

Có điều, hôm nay hẳn là lần đau khổ nhất, lúc đứng lên, trọng lượng của Phó Nhất Kiệt dồn lên lưng cậu khiến một mảng từ lưng tới hông cậu đau nhói.

“Đau không?” Phó Nhất Kiệt ghé vào tai cậu, nhỏ giọng hỏi.

“Em nói xem,” Phó Khôn nhếch miệng cười, lần mò lên khung cửa đi ra khỏi phòng để đồ, “Một Khúc, em lên cân đấy à, ngày nào cũng ăn tù tì từ sáng tới tối.”

“Ngày nào em cũng chơi bóng chạy bộ, mệt thì muốn ăn, em còn cao lên rồi đấy.”

“Cao lên à? Sao anh không phát hiện ra?”

“Trương Khả Hân mà cao lên đảm bảo anh phát hiện ra.”

“Bị làm sao thế cái thằng này,” Phó Khôn nhíu mày, “Liên quan gì đến con bé đâu?”

“Anh mới bị làm sao.” Phó Nhất Kiệt đá cậu một cái.

“Rồi rồi rồi, tôi mới bị làm sao, anh đừng có cử động nữa, anh mới cử động tí thôi tôi đã đau chết đi được rồi.”

Phó Nhất Kiệt thích đọc sách, trước lúc đi ngủ sẽ để đèn bàn tới đầu giường, nằm sấp trên giường đọc một tiếng, đọc hết sách trong nhà rồi, thì mượn từ chỗ của Hạ Phi.

Phó Khôn nằm trên giường trước quạt, ngón chân chốc chốc lại chạm lên mấy cái nan trên lồng bảo vệ quạt, cái lồng chốc quay chốc dừng theo chân cậu.

Người rõ là đau, có nằm theo hướng nào, cũng đè lên chỗ bị thương, Phó Khôn thở dài.

“Đau à?” Phó Nhất Kiệt ở giường dưới hỏi cậu.

“Không, hơi nóng thôi.”

“Hay để em xoa cho anh?” Phó Nhất Kiệt thò đầu từ giường dưới.

“Đọc sách của em đi, đã bảo không sao mà,” Phó Khôn nâng chân chống lên tường, từ lúc cậu bị đánh về nhà tới giờ, cậu cứ cảm thấy Phó Nhất Kiệt có chỗ nào đó không đúng lắm, cậu không muốn để cho Phó Nhất Kiệt lo lắng.

Có điều, ngẫm lại, Phó Khôn lại cảm thấy vẫn hơi nghi ngờ, phân vân nửa ngày, cậu gõ gõ lên ván giường: “Một Khúc.”

“Ừm.”

“Mũi Uông Chí Cường…” Phó Khôn chần chừ, “Em biết là chuyện thế nào không?”

“Mũi nó làm sao?” Phó Nhất Kiệt cầm sách, có điều cũng không đọc, một trang này thôi nó đã đọc gần mười phút rồi.

“Hình như là bị ai đập hay sao ấy,” Phó Khôn không nói cụ thể, mũi Uông Chí Cường bị người ta đập thành thế nào thì không biết, nhưng giờ chắc là gãy hẳn rồi, chuyện này cậu còn không dám nói với mẹ, “Hình như nó nghĩ là anh làm.”

“Em không biết.”

“Ôi, kệ đi, anh ngủ đây.” Phó Khôn cảm thấy Phó Nhất Kiệt không thể biết được là chuyện gì được, tuy cậu vừa mới đầu cũng nghĩ không biết có phải là Phó Nhất Kiệt làm không, thằng nhóc này vẫn luôn chơi bóng rổ, có lúc còn cùng Trương Thanh Khải đi giúp bạn bè đánh, lực tay rất khỏe, nhưng Phó Nhất Kiệt lúc nào cũng nghe lời, con ngoan trong mắt tất cả mọi người, có thế nào cũng không thể làm cho mũi Uông Chí Cường thành ra như thế được.

Vậy thì là ai đây…

Án treo….

Không biết đã giằng co bao lâu, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng chiến thắng cơn đau đớn, Phó Khôn tinh thần sảng khoái, bắt đầu mơ mơ màng màng.

Mơ màng một cơn, giường nhẹ nhàng rung, cậu cảm nhận được có người nằm sát xuống bên cạnh, một cái tay lần tới, xoa một cái rất nhẹ lên người cậu.

Cũng rất… dễ chịu.

“Một Khúc à?” Phó Khôn nửa tỉnh nửa mê hỏi một câu.

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt khẽ giọng đáp, “Ngủ đi.”

“Đừng xoa.” Phó Khôn nhắm hai mắt, đáp một câu hàm hồ.

“Anh cứ rên hừ hừ thế, đau à?”

“Anh rên à?” Giọng Phó Khôn tự dưng rõ ràng, người cũng lập tức tỉnh táo, đối với cậu, không có gì mất mặt hơn việc đau tới mức ngủ còn rên hừ hừ, còn trước mặt em trai nữa.

“Ài,” Phó Nhất Kiệt nhìn cậu, thở dài, “Anh không ngủ à.”

“Anh rên thật à?”

“Không.”

“…Biết chơi anh mày rồi!” Phó Khôn trừng mắt.

Phó Nhất Kiệt cười, đẩy gối nó ra, nắm lấy quần đùi cậu bắt đầu xoa.

“Em lên đây tìm Tiểu Mạc của em đúng không.”

“Ừ.”

“Xuống, nóng chết đi được rồi,” Phó Khôn vỗ lên tay nó, “Anh cởi quần ra cho em làm, em ôm lấy mà ngủ.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, cũng chẳng nhúc nhích, chỉ có ngón tay vẫn đang xoa.

“Nóng mà cục cưng.”

Phó Nhất Kiệt vẫn giữ vững trạng thái như đang ngủ.

“Phó Một Khúc, không ai như em cả, chơi xấu đấy à, thế để anh xuống,” Phó Khôn hơi bất đắc dĩ, mới vừa định dậy, chân Phó Nhất Kiệt đột nhiên gác lên bụng cậu, cậu đành phải nằm trở lại, “Hôm nay em uống nhầm thuốc đấy hả, kéo chân xuống tí đi, đừng đè lên bụng.”

“Xuống nữa không phải là đè lên chim chóc à.” Phó Nhất Kiệt nói.

“Ài… ngủ nhanh ngủ nhanh.”

Sáng sớm lúc Phó Khôn tỉnh dậy, Phó Nhất Kiệt đã chạy bộ rồi đi tắm, cậu dùng gần năm phút, mới lết được thân xác như thể bị vò nắn rồi đạp cho trăm chục lần xuống giường.

Mẹ đang chuẩn bị đồ ăn sáng, cậu đứng trước bàn, chậm rãi cử động cánh tay cẳng chân, bữa sáng hôm nay rất đầy đủ, cậu nhìn thấy một tảng thịt bò kho tương to tướng.

“Ăn Tết?” Phó Khôn hỏi.

“Không phải là đang có thành phần bị thương à,” Mẹ liếc mắt nhìn cậu, “Con trai, mẹ bảo con chuyện này nghiêm túc.”

“Mẹ nói đi,” Phó Khôn phất tay, “Hai ta ai với ai mà phải thế.”

“Sau này em con có chuyện gì, con không được giấu cả nhà, chuyện em bị bắt nạt, từ đầu mà con nói, đã không thành ra như bây giờ rồi.”

“Không phải con sợ bố mẹ lo lắng à, nó là tiểu tổ tông nhà ta mà.” Phó Khôn nhếch miệng muốn cười, nhưng rất nhanh đã thu lại, vết rách nơi khóe miệng kéo ra vẫn cứ đau.

“Con bị thương thì bố mẹ không lo chắc? Bố con hôm qua cả đêm không ngủ, đau lòng.”

“Thật?” Phó Khôn kinh ngạc nhìn mẹ.

“Bố con chỉ không nói ra thôi,” Mẹ nhíu mày, mặt buồn rầu xoa đầu Phó Khôn, “Cái lão miệng kín như hũ nút, ghét chết đi được.”

Phó Khôn nhếch nửa miệng, vẻ mặt này của mẹ nhìn thế nào trông cũng không giống như đang nói tới chuyện gì đàng hoàng, qua nửa ngày cậu mới trả lời:.”…Ồ”

“Mau đi rửa mặt đi!” Mẹ đẩy cậu một cái.

Phó Khôn đi ra ngoài, nhìn thấy mấy đường đánh dấu chiều cao sinh nhật hàng năm của cậu và Phó Nhất Kiệt thì dừng lại: “Một Khúc bảo nó cao lên, có cao à?”

“Cao mà, trước mãi mà chỉ cao tới ngực con, giờ sắp đến vai rồi,” Mẹ đập tay một cái rất vui vẻ, rồi hạ thấp giọng, “Ôi, ngày trước mẹ cứ lo bé con không cao được, con bảo xem em nó ngày nào cũng ăn nhiều như thế, không cao lên, thành bé chã, đi đòi lí lẽ ở đâu được đây.”

Phó Khôn vẫn như ngày thường, đạp xe chở Phó Nhất Kiệt tới trường học, có điều lúc đẩy xe ra cổng, cậu nhìn thấy Trương Thanh Khải đang đạp xe nhìn về phía này.

“Nhất Kiệt lên xe anh.” Trương Thanh Khải vẫy vẫy tay.

“Sao lại thế?” Phó Khôn sững sờ, ngày thường phải đến chiều mới thấy Trương Thanh Khải tới nhà Hạ Phi điểm danh mà.

“Sợ cậu ngã,” Trương Thanh Khải cười, “Hôm nay anh tan tầm xong thì đến Nhất Trung tìm cậu, cậu với anh về cùng nhau.”

“Tại sao?” Phó Khôn rất mê man.

Phó Nhất Kiệt lại nhảy lên xe Trương Thanh Khải rất lưu loát: “Anh Tiểu Phi bảo anh đến đúng không.”

“Ừ.” Trương Thanh Khải đạp xe đi.

“Sợ Uông Chí Cường ngồi canh em à?” Phó Khôn đuổi tới, đạp xe song song.

“Phòng thôi, thằng nhóc kia chẳng khác gì lưu manh, cấp trên anh mấy hôm nay đi công tác, anh rảnh rang không có việc gì.”

Trương Thanh Khải ngày nào cũng đều đứng trước cổng Nhất Trung cùng Phó Khôn về nhà, liên tục khoảng mấy ngày.

Nhưng Uông Chí Cường đều không xuất hiện, bọn Đường Tuấn cũng không thấy đâu.

Phó Khôn còn thấy hơi kỳ quái, chuyện này không thể nào dễ dàng cho qua như vậy được, Uông Chí Cường sở dĩ sẽ không hợp Phó Khôn nhiều năm nay như vậy, cũng là bởi vì thằng cha này có thù tất báo, không có chuyện gì còn vạch lá tìm sâu, đừng nói là ầm ra chuyện lớn tới vậy.

Thế nhưng mãi cho tới lúc cấp trên Trương Thanh Khải đi công tác về rồi, vẫn không hề xảy ra chuyện gì cả.

Phó Khôn lại thành về nhà một mình.

Cậu đang lưỡng lự xem hôm nay nên đến Thất Trung tìm Tôn Vĩ, hay là cứ thế tới thẳng nhà Tôn Vĩ luôn, kết quả là vừa ra khỏi cổng trường, đã thấy Tôn Vĩ và Trương Khả Hân đang mỉm cười với cậu.

“Sao lại chạy đến đây, tao còn đang định qua tìm mày.” Phó Khôn nhìn Tôn Vĩ.

“Mày không sao đấy chứ?” Tôn Vĩ săm soi mặt cậu, “Tao còn đang lo mặt mày có sẹo.”

“Vốn cũng có chuyện gì đâu, cũng có phải chưa bị đánh bao giờ đâu mà,” Phó Khôn cười, Trương Khả Hân nhích lại gần người cậu, quơ quơ tay trước mặt cậu, cậu chẳng cần suy nghĩ gì đã há miệng ra, Trương Khả Hân bỏ một viên kẹo vào miệng cậu, “Mày không bị gãy chỗ nào đấy chứ?”

“Yên tâm, tao chịu đòn giỏi lắm,” Tôn Vĩ vỗ xe, “Nói cho mày chuyện này, mày nghe xong tuyệt đối đừng có nhảy sồ lên!”

“Sao? Tao đánh chết Uông Chí Cường rồi?” Phó Khôn cười.

“Nó không học Thất Trung nữa.” Trương Khả Hân đáp một câu.

“Cái gì?” Cậu trợn tròn hai mắt.

“Bị đuổi rồi, trường bảo nhà nó đưa vào trường giáo dưỡng, nó không chịu.” Tôn Vĩ đưa tay ra lục lọi trong cặp Phó Khôn một lúc lâu, móc ra được một gói bánh xốp*, vừa ăn vừa nói, “Kết quả là không đi học nữa, cũng chẳng biết đi làm gì.”

“…Tao bảo sao mà chẳng thấy nó đến gây sự với tao.” Phó Khôn đột nhiên thấy rất cảm khái, cứ vậy mà không được đi học nữa?

“Không tìm anh được, mũi nó còn chưa xong kia mà,” Trương Khả Hân ôm cánh tay cậu, ngực cũng đè lên, gác cằm lên vai cậu, cười nói.

Trên người Trương Khả Hân có hương nước hoa nhàn nhạt, hơi thở phả vào cổ Phó Khôn, đột nhiên làm cho cậu thấy hơi hoảng, muốn tránh ra, nhưng lại sợ Trương Khả Hân mất hứng, ngày thường cậu không nắm tay Trương Khả Hân thôi cũng đã làm con bé giận dỗi rồi, giờ chỉ có thể tự tay đẩy mặt đi.

“Khôn Tử, em nói cho anh biết,” Trương Khả Hân không cười nữa, bóp tay cậu, ghé vào tai cậu hạ thấp giọng, “Giờ Hứa Giai Mỹ thành độc thân rồi.”

Cảm giác vừa là hô hấp vừa là thì thầm ngay sát bên tai này, thêm vào ngực Trương Khả Hân đang nhẹ nhàng đè lên tay mình, khiến Phó Khôn cảm thấy nửa người mình đã tê rần, cậu không thể không rút tay mình ra từ trong lồng ngực Trương Khả Hân: “Nó độc thân thì có liên quan gì đến anh đâu.”

“Không liên quan đến anh là tốt nhất,” Trương Khả Hân bĩu môi, “Có điều, mấy chuyện khác anh cũng đừng nghĩ là em không hay biết gì.”

“Em biết cái gì?” Phó Khôn nhíu mày, chẳng có việc gì cũng ghen bóng ghen gió làm cậu thấy rất mệt.

Trương Khả Hân khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

“Có ý gì thế?” Phó Khôn quay đầu nhìn Tôn Vĩ.

Tôn Vĩ đã quen với trạng thái này của hai người họ, cười khà khà: “Lớp mày có một đứa con gái, lần trước mắng Đường Tuấn, hai hôm trước bị vợ Đường Tuấn chặn lại giữa đường tát tầm chục cái, mày không biết à?”

“Cái gì?” Phó Khôn sửng sốt.

“Ô, cuống lên rồi kìa.” Trương Khả Hân ngồi vào yên sau xe cậu, đung đưa chân.

Phó Khôn liếc mắt nhìn Trương Khả Hân một cái, không nói gì, tự nhiên cảm thấy chẳng có gì hay, trầm mặc một lúc, cậu nói với Trương Khả Hân một câu: “Anh đưa em về.”

Trương Khả Hân rất miễn cưỡng, nhưng nhìn mặt Phó Khôn đã sa sầm xuống, cũng không nói gì thêm nữa.

Phó Khôn lên xe rồi, nó đưa tay ra từ sau ôm lấy eo Phó Khôn.

“Nóng,” Phó Khôn lấy ngón tay búng lên cánh tay con bé, “Đừng có siết chặt thế.”

Tôn Vĩ ở bên cạnh liếc mắt nhìn cậu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nở nụ cười.

“Ngày nào anh chở em trai anh đi học nó chẳng ôm eo anh đấy thôi, sao anh không nóng đi,” Trương Khả Hân không vui lắm, tay vẫn ôm lấy eo cậu không buông.

“Em là em trai anh à?” Phó Khôn cau mày, Phó Nhất Kiệt có giận dỗi với cậu thế nào đi nữa, cậu cũng chịu được, cùng lắm quát hai câu, mà quay đầu đi đã nguôi giận, cậu không tốt tính được với người khác như vậy.

“Đúng rồi Khôn Tử,” Tôn Vĩ nhanh chóng ngắt lời, tính khí Phó Khôn mà bị chọc lên rồi, có thể cứ vậy đẩy Trương Khả Hân xuống xe luôn, “Mẹ tao bảo mày cuối tuần lên nhà tao chơi, làm bánh nướng mặn cho mày ăn.”

Bánh nướng mặn mẹ Tôn Vĩ làm là tuyệt nhất, Phó Khôn vừa nghe thấy đã quên mất cánh tay Trương Khả Hân đang ghìm chặt trên eo cậu: “Đi, chắc chắn phải đi, nhưng buổi sáng mày phải cùng tao đi cắt tóc đã.”

“Tóc anh ngắn thế rồi còn cắt á?” Trương Khả Hân không nhịn được mà xen vào một câu, “Đừng cắt, để dài ra nhìn đẹp hơn.”

“Nóng.”

“Đừng cắt, để dài dài làm đầu Quách Phú Thành* đi.”

“Không,” Phó Khôn trả lời rất kiên quyết, đầu Quách Phú Thành giờ đang là mốt, bọn lưu manh trong Thất Trung đều để kiểu đó, nhưng rõ ràng là không cùng một đẳng cấp với Quách Phú Thành, Phó Khôn không thể nào chịu được, nhìn thế nào cũng thấy giống Hán gian.

“Sao anh nhà quê thế!” Trương Khả Hân sửng cồ lên.

“Đầu Hán gian thì sành điệu?”

“Lần trước bảo anh mặc quần ống rộng, anh cũng không chịu!”

“Em thích thì cứ tìm hai cái túi nilon cột lại vào chân là xong thôi.” Phó Khôn không chịu nổi, vặc lại một câu, cậu rất ăn diện, nhưng có cách nghĩ của mình, cậu chỉ thích mặc quần bò ống hẹp, trông chân dài, lại nhanh nhẹn, cái kiểu quần ống rộng kia, đũng quần rơi tận xuống đùi, mặc vào một cái, nửa cái chân bị cộng lên người, như Vũ đại lang.

“Dừng xe!” Trương Khả Hân đập một cái lên lưng cậu.

Phó Khôn bóp phanh xe, Trương Khả Hân nhảy xuống xe, chỉ vào Phó Khôn: “Người ta có bạn trai, đều chiều chuộng mình, chỉ có em đuổi theo chiều ngược!”

Phó Khôn cau mày, hơi híp mắt lại, nếu nói cậu với Trương Khả Hân thế nào, thật ra là vẫn có thích, nhưng lại không chịu được nó ngang ngược như thế: “Nói cái gì đấy.”

“Em nói cho anh biết Phó Khôn,” Trương Khả Hân tiếp tục chỉ vào cậu, giọng rất vang, “Em mà thấy anh cắt tóc, em không để yên cho anh đâu.”

Quát xong câu này, Trương Khả Hân quay đầu chạy đi.

Phó Khôn nhìn theo bóng lưng con bé, eo Trương Khả Hân rất nhỏ, chạy trông cũng vẫn rất được.

“Làm sao bây giờ? Đuổi theo không?” Tôn Vĩ hỏi cậu.

“Đuổi cái đéo gì, đi cắt tóc với tao.” Phó Khôn đá bàn đạp.

“Giờ luôn? Chốc nữa về muộn mẹ với bà lại càu nhàu tao.”

“Không muộn được, đi.” Phó Khôn quay ngược đầu xe, kiểu tóc này chẳng cần mấy phút đã xong.

Hai mươi phút sau, Phó Khôn và Tôn Vĩ đi từ trong cửa hiệu cắt tóc ra.

“Khôn Tử, tao thật sự không biết nên nói mày có gì hay,” Tôn Vĩ đi theo sau Phó Khôn, vẻ mặt khó nói rõ.

“Đẹp trai không?” Phó Khôn quay đầu nhìn nó.

“Như côn đồ.” Tôn Vĩ không biết nên nhận xét thế nào, Phó Khôn trông rất được, trên người có nét không đàng hoàng, bất cần, dửng dưng như không, bọn con gái thích cái kiểu như nó, nhưng kiểu tóc hiện giờ khiến Tôn Vĩ khó nói ra được cảm xúc gì khác, “Mày thế này là định làm cho Trương Khả Hân mất vui đấy à.”

“Tao chẳng quan tâm, nó có lúc nào không tự gây sự với tao đâu,” Phó Khôn cười, “Không đẹp trai à? Chỉ trông như côn đồ?”

“Nếu như cõi lòng em chưa từng tan vỡ thì em sẽ không hiểu được đau thương lòng anh, đừng hỏi lệ trong mắt anh là vì ai,” Tôn Vĩ bi thương hát một câu, “Hãy cứ để anh quên hết những chuyện này đi…”

“AAA, hãy cho anh một cốc nước tráng dương,” Phó Khôn đạp xe, “Đổi lấy một đêm không gục~”

*Câu gốc là: Hãy cho em một cốc nước vong tình, đổi lấy một đêm không rơi lệ.

Tôn Vĩ bị cậu hát chen vào như vậy, quên hết khúc phía sau, chỉ đành thở dài.

Phó Khôn về nhà muộn hơn ngày thường, người trong tòa nhà đã về cả rồi, lúc lên tầng gặp mấy người hàng xóm, ai nấy đều dùng vẻ mặt khó nói rõ nhìn cậu.

Hạ Phi đổ bã thuốc vào thùng rác xong, quay người lại nhìn thấy Phó Khôn, sợ giật mình: “Ô, đây là Phó Tiểu Khôn?”

“Nhìn phong cách lắm đúng không.” Phó Khôn cười khà khà.

“…Đúng, đẹp trai chói lòa thế gian.”

Lúc vào nhà, cả nhà đã về, Phó Khôn vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, không nhịn được mà hét một câu: “Ngửi thấy mùi sườn!”

Phó Nhất Kiệt đang bày bát đũa, ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu, hai mắt lập tức trợn tròn.

“Làm sao,” Phó Khôn đi qua nhón miếng sườn từ trong bát bỏ vào miệng, “Thấy anh trai anh tuấn quá sợ ngây người rồi à?”

“Anh là vừa ngồi tù mười năm được thả ra đấy à!” Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm lên đầu cậu.
*bánh xốp:



*đầu Quách Phú Thành:

Bình luận

Truyện đang đọc