TRƯỜNG NINH TƯỚNG QUÂN

Ta đường đường là một nam tử

Người gác cổng Vương phủ biết đêm nay Nhiếp Chính Vương ở lại trong cung, trời tối, chờ Vương phi trở về, tri sự và mấy thị vệ trong phủ cũng về hết bèn đóng cổng. Nào ngờ hơi muộn chút, có người gõ cửa, vốn tưởng khách không mời mà đến, mấy hôm nay, chỉ riêng chỗ gã đã từ chối không biết bao nhiêu thiếp mời muốn bái phỏng nữ tướng quân Vương phi, ra ngoài xem, thấy đúng là xe ngựa Nhiếp Chính Vương dừng bên ngoài. Y từ trong cung về phủ.

Người gác cổng vội vàng mở cửa đón người.

“Vương phi về chưa?” Thúc Thận Huy vừa vào cửa đã mở miệng hỏi.

“Bẩm điện hạ, đã về, đã về một lúc.”

Thúc Thận Huy trực tiếp đi thẳng đi đến Phồn Chỉ đường.

Lúc này còn chưa tính đã khuya, tầm giờ Tuất hai khắc, Khương Hàm Nguyên còn chưa ngủ. Buổi chiều sau khi cô về phòng, đầu tiên là sắp xếp lại mớ hành lý mấy ngày qua nhận mang hộ về cho các binh sĩ, đa số là quần áo mùa đông với giày, sửa soạn xong hết, còn chưa muốn ngủ, bèn đến thư phòng trong nội viện, lấy bút mực giấy nghiên, chọn tự thiếp, muốn viết vài tờ trước khi ngủ.

Mặc dù từ nhỏ cô sinh hoạt ở quân doanh, song trước kia, Khương Tổ Vọng luôn ôm suy nghĩ sau này con gái lớn lên có thể quay về cho nên cũng không vì cô đang ở quân doanh mà bỏ mặc không quan tâm. Ngoài việc an bài Cung mã sư phụ dạy khát vọng học võ công của chính cô, cũng không bỏ qua kinh thư, Khương Tổ Vọng cho trưởng sử có xuất thân từ tiến sĩ Ngũ Kinh dạy. Cô thiên tư thông minh, kế thừa thiên phú quân sự của Khương Tổ Vọng, học võ học binh pháp vô cùng có linh khí, có thể suy một ra ba, song chữ của cô, nói thật, từ nhỏ đến lớn, vẫn viết chẳng ra sao cả.

Đây là việc cần hao tốn thời gian đổi lấy. Cô không đủ thời gian và hứng thú để chia cho việc luyện chữ, cho nên nhiều năm qua, cũng chỉ loe ngoe quẹt qua phủi lại trong thời gian rảnh rỗi ngồi không trong quân thôi. Trước kia không quan trọng, nhưng mấy năm gần đây, với chức vị ngày càng cao trong quân, văn thư qua tay cô ngày càng nhiều, lòng hiếu thắng vĩnh viễn không chịu thua của cô cũng bắt đầu thúc đẩy cô coi trọng chữ của mình hơn. Không biết sao chức vị cao cũng cùng ý nghĩa với quân vụ bận rộn, càng không có thời gian chừa cho cô luyện. Vừa vặn bây giờ, ăn no rảnh rỗi, không còn gì bằng để làm.

Chữ viết của cô thì chẳng ra hồn, song vẫn có mấy phần biết thưởng thức, trưởng sử từng dạy cô đọc sách là một tay viết thư pháp đẹp, dạy dỗ cô xong, liền chuốc lấy danh nói thì hay làm thì dở.

Phồn Chỉ viện dùng làm tân phòng này, khắp nơi đều có mùi chỗ mới, thư phòng cũng vậy. Có lẽ mới sửa soạn, sách cũng rất mới, nhưng trái lại chủng loại đầy đủ, cũng có thiếp cô muốn.

Cô nhìn trúng một bức chữ khắc mẫu, xem nội dung giống như là một bia khắc về một vị quan viên đức cao vọng trọng qua đời, không có kí tên, nhưng không biết sao, chữ như dùng thiết họa ngân câu, thế bút phiêu dật, càng xem càng thích, thế là lấy mang về tẩm đường, đốt nến trên bàn sáng rực, hết sức chuyên chú tập viết theo mẫu. Đã lâu không cầm bút, xúc cảm thô ráp, nắm cán bút ba tấc này gian nan hơn cầm đao không biết bao nhiêu. Chậm rãi viết hai trang, khó khăn lắm mới hơi hơi có phần vào đề, tự thấy chữ viết cũng có vẻ không tệ, hơi hơi hài lòng, đang thưởng thức, chợt nghe có người gõ cửa bên ngoài.

Cô tưởng thị nữ muốn tới hỏi mình ăn khuya, hô: “Không đói, không cần chuẩn bị ăn khuya…”

Tiếng gõ cửa ngừng lại, nhưng rất nhanh, lại vang lên.

“Là ta.” Một giọng nam tử truyền vào trong tai.

Khương Hàm Nguyên dừng lại, quay mặt nhìn ra cửa, hơi cảm thấy mất hứng, tâm tình một lát trước mất sạch.

Là y?

Sao đột nhiên y lại về? Không phải nói rõ sắp đại triều nghị, tối nay muốn qua đêm trong hoàng cung à?

Cô đành đứng dậy, mắt nhìn bàn, quay lại thu dọn mớ tự thiếp cực nhanh, cầm sách khác đè lên rồi mới đi mở cửa.

Thúc Thận Huy vào phòng, đóng cửa, chậm rãi xoay qua.

Khương Hàm Nguyên cũng không hỏi sao đột nhiên y quay về, chỉ hơi gật đầu, nói ta đi ngủ, rồi định đi đến giường mỹ nhân, lại nghe y gọi giật: “Khương thị!”

Khương Hàm Nguyên dừng lại, ngó qua.

Y bước tới cô mấy bước, nhưng lại thoáng do dự, dừng lại. “Vừa rồi ta vào đến, nghe Trương Bảo nói, hôm nay tất cả thư, nàng đã đưa xong?” Y nói, giọng bắt chuyện.

Khương Hàm Nguyên vâng.

“Thật sự vất vả cho nàng. Quân tốt trong Thanh Mộc doanh chắc hẳn hết sức ủng hộ nàng.”

“Điện hạ có gì muốn nói, cứ nói thẳng là được.” Y không cần nhìn trái nhìn phải mà nói, chụp mũ cao cho cô.

Y ho một tiếng, “Là vầy… Mấy hôm tới là thọ thần của Hiền vương Lão Vương phi, đến chừng đó, Hiền Vương phủ sẽ tổ chức thọ yến chúc mừng cho Lão Vương phi. Ta biết nàng không thích xã giao, quan hệ khác không đi cũng được, song Hiền vương là Hoàng bá phụ, Lão Vương phi cũng luôn thân thiết, cho nên đến lúc đó nếu nàng có thể đi, tốt nhất hãy đi một chuyến.”

“Hiểu rồi.” Khương Hàm Nguyên đáp, “Đến chừng đó ta sẽ đi.”

Y nhìn cô nở nụ cười: “Đa tạ thông cảm.”

Khương Hàm Nguyên gật đầu, quay người định đi.

“Khương thị!” Y lại gọi giật.

Dường như cuối cùng y đã hạ quyết tâm, “Nàng biết Ôn Tiết Ôn gia chứ?” Y hỏi.

Khương Hàm Nguyên nhìn y, không trả lời, không gật, cũng không lắc.

Y tiếp tục nói, “Ôn Tiết là thái phó trước đây của ta. Ông ấy có một cô con gái tên là Ôn Loan. Hôm nay anh trưởng của nàng ấy tìm đến gặp ta, Ôn gia gặp chút phiền phức, hy vọng ta có thể giúp đỡ.”

“Là con gái Ôn gia gần đây bàn chuyện cưới, hôn sự bị ngăn trở, đúng không?” Khương Hàm Nguyên nói thẳng.

Y khẽ giật mình, “Nàng cũng biết rồi?”

“Trương Bảo có kể.”

Y gật nhẹ, “Phải. Vì Thái phó mà ta, quả thật có chút ngọn nguồn với Ôn gia, lúc thiếu niên cũng từng qua lại nhiều. Bây giờ dù Thái phó đã qua đời, song chuyện này đã cầu đến trước mặt ta, về tình về lý, ta cũng không thể ngồi yên không màng. Đêm nay về đây là muốn báo chuyện này cho nàng trước.”

Y ngừng đoạn, giọng chậm dần, như đang cân nhắc từ ngữ. “… Ta biết cho đến giờ bên ngoài vẫn còn đồn đãi liên quan đến ta và con gái Ôn gia, có thể nàng cũng đã có lúc nghe thấy, ta cũng không có ý chối, tất cả đều là khuyết điểm của ta. Nhưng mà, hiện giờ ta đã lấy nàng, nàng đã là vợ ta. Lần trước ta nói, ta sẽ kính nàng, tuyệt đối không phải nói ngoa. Lần này ta muốn giúp đỡ, tuy là từ lòng riêng nhưng tuyệt đối không phải từ dị tâm, cũng không phải bất kính với nàng, nàng chớ nên hiểu lầm…”

Khương Hàm Nguyên ngắt lời.

“Ta có gì mà hiểu lầm? Người nhà họ Ôn đã cầu đến trước mặt ngài, là đã cùng đường mạt lộ, ngài bảo vệ, là đương nhiên! Nếu ngài đây mặc kệ thì còn gì là con người! Ở đây giải thích với ta làm gì? Còn không mau đi! Con gái Ôn gia đã đủ không dễ dàng, lẽ nào phải chờ xảy ra chuyện lớn, một cô gái cứ thế bị hủy hoại cả đời sao?”

Có lẽ Thúc Thận Huy không ngờ cô sẽ phản ứng như thế, thoạt đầu thoáng kinh ngạc, rất nhanh, y nhìn ra, lời cô không phải mượn vẻ.

Đối với con gái Ôn gia cô không những không hề có khúc mắc, nói ra còn như có rất nhiều thiện cảm che chở.

Thúc Thận Huy dù không rõ cho lắm, song giờ phút này y như trút được gánh nặng, gật đầu: “Đa tạ nàng đã thấu hiểu, vậy ta đi.”

Y xoay người vội vàng định đi. Khương Hàm Nguyên đưa mắt nhìn bóng lưng y, bỗng gọi lại, “Chờ một chút.”

Thúc Thận Huy quay đầu.

“Điện hạ định giúp thế nào?”

“Ôn gia cũng không phải thân thiết với ta, liên quan đến chuyện hôn nhân, nói thật, ta cũng không tiện trực tiếp nhúng tay. Có điều, ta biết gã con của Đại trưởng công chúa từng phạm không ít chuyện trong quá khứ. Năm ngoái vào quốc tang của tiên đế còn lén xông vào hoàng lâm đi săn, Ngự sử đương thời định tham tấu, có thể lớn có thể nhỏ, ta không muốn nhiều chuyện bèn ép xuống. Giờ cho người lật lại truy cứu chuyện cũ trị tội, dĩ nhiên Đại trưởng công chúa cũng sẽ hiểu.”

Khương Hàm Nguyên nói: “Biện pháp này không tệ, song, ta cũng có một ý tưởng, có thể đưa điện hạ tham khảo.”

“Nàng nói đi.”

“Điện hạ có nghĩ tới việc lấy nàng ấy làm trắc phi không? Như thế, sau này sẽ không còn phiền phức. Ngài yên tâm, ta tuyệt đối không phải thăm dò mà là chân tâm thật ý. Nếu con gái Ôn gia vào đến, ta tuyệt đối không so đo.”

Thúc Thận Huy khẽ giật mình, nhìn cô, quả quyết lắc đầu, “Ta không có ý này. Cách này cũng không phải kết cục tốt nhất cho nàng ấy!”

Nên buông thì buông, huống chi đã sớm vật đổi sao dời, bây giờ y há sẽ vì muốn đền bù mà lại làm chuyện ngu xuẩn mức đó từ việc không đâu? Dẫu cho là thật như lời nàng, nàng không so đo, nhưng trong mắt người ngoài, khác nào làm nhục vợ mới cưới?

Y nói xong, thấy cô nhìn mình, sắc mặt như mơ hồ thương hại, nhịn không được nhíu mày: “Khương thị, nàng nhìn ta thế làm gì? Hẳn là nàng không tin?”

Khương Hàm Nguyên thu ánh mắt, tiếp tục nói, “Vậy ta còn một cách khác. Hẳn là Hiền vương Vương phi không e ngại Đại trưởng công chúa đâu nhỉ. Sao không mời Vương phi nhận con gái Ôn gia làm con, như thế, Vương phi làm chủ, đương nhiên, Đại trưởng công chúa cũng tự nhiên biết khó mà lui. Không chỉ thế, con gái Ôn gia có thân phận bậc ấy, về sau cũng như có bùa hộ thân, trong kinh sẽ không bị coi như là con côi, chịu khinh thường, im lặng nhẫn nhịn.”

Thúc Thận Huy nghe xong, chợt ổn định lại.

Nói thật, khi còn thiếu niên đúng là y từng có hảo cảm với con gái Ôn gia. Một cô gái dịu dàng kiều hoa ai mà không thích. Nhưng mà, một khi con người đã lấy nước làm nhà, vai gánh giang sơn, bèn không còn lựa chọn, tất nhiên phải vứt bỏ mọi tư dục đi ngược tất cả. Y biết Ôn gia vẫn còn gửi gắm hy vọng con gái vào mình, sợ lỡ dở đối phương, đã mượn cơ hội thăm bệnh năm đó uyển chuyển nói riêng với thái phó, sau này ngày đại hỉ Loan nương chắc chắn y sẽ dùng lễ huynh trưởng làm lễ gả. Từ đó về sau, với y, người Ôn gia hoàn toàn nhạt phai khỏi thế giới của mình, song y không ngờ Loan nương vẫn luôn lầm tưởng.

Hôm đó ở Hộ Quốc tự, sau nhiều năm, y đã đối thoại thẳng thắn một lần với bạn cũ thuở nhỏ, dĩ nhiên từ áy náy mà đảm trách an ủi, để bảo toàn thể diện nàng uổng phí thời gian mà há chẳng phải cũng chôn cất hoàn toàn tự do và thẳng thắn thời niên thiếu của mình sao.

Lấy hôn nhân ra giao dịch, đổi lấy ủng hộ tuyệt đối của quân đội, đương nhiên đáng khinh nhưng y sẽ không hối hận. Người như y vì xuất thân lại lựa chọn vì nước, tất yếu sẽ có lúc ngay cả tính mạng của y cũng có thể đem lên thành quả cân, huống chi chỉ là hôn nhân hay tình cảm.

Nhưng trong tích tắc, khi y nghe người vợ có được từ cuộc hôn nhân này, nữ tướng quân Khương gia, nói ra lời ấy, tâm trạng của y, vẫn từ từ nảy ra cảm động và chút ít kinh ngạc, thậm chí, còn có phần hơi cảm kích.

Trùng hợp vô cùng, thật ra cách đầu tiên y nghĩ đến, cũng giống như cô nói, để Lão Vương phi nhận Ôn Loan làm con gái nuôi. Mặc cho y có từng có chỗ ám chỉ hay không, Ôn Loan vẫn đúng là lỡ làng vì y, điểm này y không thể trốn tránh trách nhiệm. An bài thế này cũng coi là đền bù ít nhiều cho Ôn gia. Có điều, ý nghĩ này rất nhanh bị y bác bỏ.

Thật ra y có phần cố kỵ, cho rằng nếu quá cất nhắc Ôn Loan sẽ chọc Khương nữ không vui, nên lui lại mà cầu việc khác, suy nghĩ cách khác.

Y thật không ngờ, nàng ấy nghĩ chung hướng với mình, chịu suy nghĩ cho con gái Ôn gia.

Y chăm chú nhìn cô một lát, không nói một lời.

Khương Hàm Nguyên thấy y nhìn mà không nói gì, vẻ mặt có vẻ hơi quái lạ, bèn nói: “Ngài nhìn ta làm gì? Nếu cách này ngài thấy ổn thỏa thì đi xử lý đi.”

Thúc Thận Huy chợt tỉnh táo lại, quay đầu mở cửa vội vàng đi.

Khương Hàm Nguyên nhìn bóng lưng y đi, đứng tại chỗ, từ từ ngây ra, bỗng thở dài ra một hơi, lắc lắc đầu, như lắc đi mọi tạp niệm, nhặt về tâm tình ban nãy mới bị đứt quãng, quay lại bàn ngồi xuống, lôi giấy bút giấu ở đấy tiếp tục chịu khó viết thiếp.

Vừa viết vài chữ, đột nhiên, cùng với một tràng bước chân dồn dập, cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy cửa bị đẩy ra, Thúc Thận Huy bước vào, nhìn trái nhìn phải, thấy cô, bước nhanh đến.

Khương Hàm Nguyên giật nảy mình, cũng không muốn để y nhìn thấy chữ của mình, một tay lấy giấy chặn lên, đứng lên.

“Sao ngài quay lại? Có chuyện gì?” Dáng vẻ cô không quá vui.

Y thoáng lia mắt qua bàn sách, lập tức nhìn cô, “Không có gì, chỉ là nhớ ra, ban nãy ta chưa tạ ơn nàng.”

“Khương thị, đa tạ nàng!” Y trịnh trọng nói, khóe mắt nhanh liếc qua giấy bút trên bàn, bỏ cô sang một bên.

Tim Khương Hàm Nguyên còn đập thình thịch, chằm chằm nhìn y bước ra, thấy y ra tới cửa, lại như nghĩ tới chuyện gì, quay lại ngó mình một chút, quay lại nữa.

“Điện hạ còn có việc à?” Khương Hàm Nguyên lo cho chữ mình, thật sự có phần mất kiên nhẫn.

“Khương thị,” y nhìn chiếc giường mỹ nhân, dùng giọng thương lượng nói, “nếu không, nàng cứ ngủ bên trong kia đi? Ta đường đường một nam tử, há có thể để nàng ngủ ở bên ngoài, truyền ra ngoài người ta nhìn ta thế nào? Hay là, nếu ta không ở nhà, một mình nàng cứ vào kia ngủ, chẳng phải cũng thế…”

Y nói, thấy cô từ đầu đến cuối không phản ứng, chỉ dùng ánh mắt như chứa khinh thường nhìn mình chằm chằm, ngừng lại.

“Thôi thôi, ta nói cũng nói rồi, tuỳ ý nàng đi! Ta đi!”

Y phủi tay, mang theo mấy phần hậm hực xoay đi.

Khương Hàm Nguyên theo tới ngoài cửa, nhìn bóng y biến mất ngoài cửa viện, này là đi thật, đóng cửa, tiện tay cài then cửa luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc