TRƯỜNG NINH TƯỚNG QUÂN

Khương Hàm Nguyên nhận được thám tử phía trước hồi báo, đại doanh binh Địch vốn vẫn giằng co trước giờ bỗng xuất hiện động thái lạ, nhìn từ xa, hình như có dấu hiệu tập kết người ngựa, nhưng xem ra không giống như định tiến quân mà đang dỡ trại lui binh.

Cô không dám lơ là, sợ đối phương giở chiêu trò, nhằm đề phòng nhỡ có chuyện, bèn chọn ra một toán người, dự định đến một trạm canh quan trọng chiến lược cách Phong Diệp Thành ngoài trăm dặm, đồng thời hạ lệnh khởi động phòng bị trong thành, cả đại đội chuẩn bị sẵn sàng ra khỏi thành ứng chiến.

Chu Khánh hôm đó bị thương quá nặng, việc phòng thành giao cho Trương Mật và Tiêu Lễ Tiên, cô tự mình dẫn hai ngàn người tuyển chọn rời doanh. Trong tích tắc, bầu không khí gần cổng thành đột ngột thay đổi, chiến mã hí vang, quân sĩ bày vẻ sẵn sàng đón địch, thường dân bị cách ly, lệnh cho toàn bộ về nhà, đóng cửa không được ra ngoài.

Không khí chiến sự khẩn trương, hết sức căng thẳng.

Phàn Kính thấy Thúc Tiển đứng ở đầu tường không đi, mấy lần mở miệng nhắc nhở. Thúc Tiển như không nghe thấy, trơ mắt nhìn Khương Hàm Nguyên dẫn một đội kỵ binh xuất doanh, vó ngựa đạp tung bụi đất trên đường, toán quân xa dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

“Tiểu công tử! Chốn này không an toàn! Ngài phải xuống, quay về!”

Phàn Kính cao giọng, gọi cậu lần nữa.

Thúc Tiển chậm rãi xoay người, dè dặt từng bước, bất đắc dĩ xuống tường thành.

Khương Hàm Nguyên dẫn kỵ binh đến tuyến đường phòng hộ trước đây mượn cơ hội ngừng chiến xây dựng nên, Trương Tuấn dẫn người đi trước điều tra.

Sau một canh giờ, Trương Tuấn quay về bẩm báo doanh trại Địch đang rút lui thật, nhìn không giống giở trò.

Trước khi xuất binh, Khương Tổ Vọng từng liên tục căn dặn, mục tiêu chủ yếu chuyến này là bức lui binh Địch, giải trừ nguy cơ tám Bộ. Nếu tin tức hiện tại là thật, tất nhiên là chuyện cực tốt.

Khương Hàm Nguyên tự mình dẫn theo một tiểu đội đi đến một triền dốc cách Địch doanh không đến hai dặm, leo lên đỉnh, từ cao nhìn lại. Cô nhìn thấy khu quân doanh liên miên dàn trải đối diện kia hơn phân nửa đã dỡ doanh trước, chỉ còn một đội để lại ở phía trước trông như là toán quân cảnh giới. Xa hơn một chút, loáng thoáng nhìn thấy là xe chở đồ quân nhu và đội ngũ đã quay lại hướng Tây, chậm chạp tiến về U Châu.

Khương Hàm Nguyên đăm đăm dõi theo, mãi đến tối, không phát hiện gì lạ thường.

Sau một đêm, vùng đất vốn mấy vạn binh mã trú đóng đã trống trải, toàn bộ người ngựa rút lui sạch sẽ, chỉ còn đám lều trướng rách và rác rưởi mấy vạn quân vứt lại.

Xem ra lui binh là thật.

Nhưng mà, nguyên nhân đến cùng như nào?

Nếu là vì chủ tướng bị thương quá nặng không thể chỉ huy tác chiến, Nam Vương phủ hoàn toàn có thể phái người khác tiếp nhận.

Nhìn quy mô hành động lần này của Nam Vương phủ, Sí Thư đối với trận chiến này là thế tất phải thắng. Dù lúc trước có gặp khó khăn song tổn thất tổng thể cũng không tính là lớn, hoàn toàn có thể ngóc đầu. Bây giờ lại đột ngột lui binh không điềm báo trước, Khương Hàm Nguyên kết luận, nguyên nhân duy nhất hẳn là ở Nam Vương phủ.

Chả lẽ là có chuyện lớn gì cô không biết, Nam Vương phủ cân nhắc không thể không lui binh?

Sau mười mấy ngày, Trương Tuấn lẻn vào U Châu điều tra đưa về một tin, nghiệm chứng phán đoán của Khương Hàm Nguyên.

Đúng là hoàng đình nước Địch xảy ra chuyện.

Theo chỗ Trương Tuấn dò xét, lần này Nam Vương phủ xuất binh, vốn có hứa hẹn với triều đình nước Địch, trong một tháng nắm được tám Bộ. Nào ngờ, sau thắng lợi ngắn ngủi ban đầu, khúc sau cực kỳ không thuận lợi.

U Châu là phạm vi thế lực Nam Vương phủ bao trùm lại bị người Ngụy đâm thủng, thần binh trên trời rơi xuống xuất hiện ở thành Phong Diệp, liên tiếp chết hai Đô Uý địa vị không thấp, Nam Vương phủ nhận chất vấn ồ ạt từ phía Địch đình, chủ yếu là thế lực anh em của Sí Thư. Sau đó tuyến phía Nam còn gặp trắc trở, Khâm Long bị thương nặng.

Giằng co từ trước, nên Sí Thư hai chiều gặp áp lực, đương lúc cân nhắc tiến lùi thì, ngay mấy hôm trước, có tin truyền ra, bệnh tình Hoàng đế đang nguy kịch.

Theo một điều tra khác, thật ra trước khi Địch doanh lui binh, bản thân Sí Thư hẳn đã rời Nam Vương phủ từ trước.

Khương Hàm Nguyên đã rõ.

Địch đình có biến, động tĩnh thế này, hẳn gã biết trước tiên.

Sở dĩ lúc ấy không lập tức lui binh là sợ đi quá gấp gáp, nhỡ dẫn tới truy binh.

Theo cô biết, quyền đấu ở hoàng đình Bắc Địch so với hoàng triều người Hán, chỉ có hơn chứ không kém. Chí ít, trong tranh quyền của Hán đình, nếu không phải thân bất do kỷ, giữa cha con anh em chú cháu, nếu không đến bước cuối cùng, bình thường sẽ không đao kiếm gặp nhau.

Nhưng ở Bắc Địch nơi không có lễ pháp này, dùng bạo lực cướp đoạt chính quyền, tàn khốc thanh trừng đối thủ, chuyện ấy cũng là chuyện thường ngày.

Phía trước chiến sự gặp khó, phía sau hoàng đình có bất trắc. Đổi lại là ai cũng rõ ràng nên quyết đoán thế nào.

Đây thực sự là lui binh.

Khương Hàm Nguyên trước mắt không thể suy đoán biến cố lần này ảnh hưởng đến tương lai hai phe Ngụy Địch ra sao song đối với thành Phong Diệp đương nhiên là chuyện cực tốt.

Tin tức truyền về thành Phong Diệp, từ cha con họ Tiêu xuống đến dân chúng tám Bộ, cả thành vui mừng. Cha con họ Tiêu ngay sau đó tìm Khương Hàm Nguyên thỉnh cầu tướng sĩ Đại Ngụy tiếp tục ở lại thêm ít lâu giúp đỡ diệt trừ triệt để đám phản tộc cha con Diệp Kim.

Cha con Diệp Kim giảo hoạt như hồ ly, ngửi được mùi khác thường, biết một khi người Địch quyết định lui binh họ sẽ mất giá trị lợi dụng, sẽ không còn đường sống. Nên hơn mười ngày trước, chúng hoảng sợ như chó nhà có tang, âm thầm bắt đầu tìm kiếm đường lui, biết có một nhóm dân chúng địa phương dân số lên tới một vạn tự phát gom nhóm, lên kế hoạch mang theo gia sản, lùa dê bò, nương náu vào thành Phong Diệp.

Trong số đó, một số là dân của hai bộ Bạch Thủy, Phục Nhân, nghe nói hiện giờ Đại Hách Vương được Đại Ngụy trợ giúp, tình thế đã tốt bèn dứt khoát quyết định trốn đến nương náu. Cũng có rất nhiều người Hán là người Tấn cũ chạy trốn đến bị kẹt ở U Yến rất nhiều năm ở vùng lân cận, lâu nay lấy người tám Bộ ở chung, không chịu nổi đàn áp tàn khốc của cha con Diệp Kim. Không ngờ tin tức truyền tai cha con Diệp Kim, khi Khâm Long lui binh, quyết định nhanh chóng, dẫn toán người quay lại, chặn đám dân chúng bắt làm con tin, xua đến Đông Hà là đại bản doanh do phản quân còn chiếm cứ sau cùng, tàn khốc ép dân, ngày lẫn đêm xây dựng thành phòng.

Thật ra không cần cha con họ Tiêu mở miệng, trước khi rời đi, Khương Hàm Nguyên cũng đã dự định bình định triệt để, giải cứu dân chúng.

Thế tử Đại Hách Tiêu Lễ Tiên tự báo xuất chiến, về phía Ngụy quân, Khương Hàm Nguyên điều động Dương Hổ lĩnh quân, xuất năm ngàn binh mã.

Nghị sự cùng ngày, Chu Khánh cũng có mặt.

Bụng ông vẫn còn băng bó, vì vết thương nghiêm trọng, thời gian này chịu đủ tra tấn. May mà căn cơ dũng mãnh nên chịu đựng nổi, hôm nay xuất hiện, dù sắc mặt vẫn còn mang bệnh song tinh thần đã thấy tốt hơn.

Ông là một trong số ít có danh mãnh tướng ở Nhạn Môn thống lĩnh doanh binh, rất có uy, tư lịch cũng sâu, xét về tuổi tác và bối phận cũng là chú bác của Khương Hàm Nguyên. Danh hào tướng quân của hai người về đẳng cấp cơ bản là giống nhau. Không chỉ thế, giữa các doanh cũng âm thầm cạnh tranh với nhau, ai cũng muốn lên đầu, tranh thủ vị trí số một. Trước kia thái độ ông đối với Khương Hàm Nguyên dĩ nhiên cũng khách khí, song ít nhiều cũng luôn mang chút ngầm phản đối. Giờ đã có phần khác biệt.

Toàn bộ buổi nghị sự ông đều im lặng, Khương Hàm Nguyên cố ý chuyển sang hỏi ông có bất kỳ ý tưởng gì không.

Chu Khánh lắc đầu, lập tức nói: “Đúng là có một chuyện!”. “Ta rất hâm mộ Tiểu Thất Lang Dương gia! Nếu không phải bây giờ ta nửa chết nửa sống, nào đến phiên cậu ta ra trận!” Nói xong cười ha hả, không ngờ cười quá mức, vô ý động đến tổn thương nơi bụng, mặt lộ vẻ đau đớn đưa tay đè lại.

Dương Hổ cười hắc hắc: “Chu tướng quân! Tương lai ngài còn nhiều cơ hội, giờ cứ yên tâm dưỡng thương, đừng nghĩ tranh với tôi!”

Chu Khánh cười to, quay sang Khương Hàm Nguyên: “Chu Khánh ta là người thô kệch, người bội phục trong đời không nhiều, Đại tướng quân là người đầu tiên, giờ xem như Trường Ninh cô cũng là một trong số đó! Ở đây cô đã tính toán, ta tâm phục khẩu phục, không gì để nói!”

Khương Hàm Nguyên mỉm cười.

Bàn xong, Dương Hổ Tiêu Lễ vội vàng rời đi, chuẩn bị ngày mai xuất binh.

Chuyến này Chu Khánh lãnh binh không có cơ hội lập công không nói, đến cả chính mính suýt cũng góp cả mạng vào, lòng không khỏi tiếc nuối.

Nhưng, cảm thấy tiếc nuối, ngoài Chu Khánh, trong thành Phong Diệp còn một người khác.

Dĩ nhiên là Thiếu đế Thúc Tiển.

Từ khi tin quân Địch lui binh truyền ra, Thúc Tiển tìm Khương Hàm Nguyên liên tục năn nỉ, nói muốn ra quân doanh ngoài thành xem xét. Khương Hàm Nguyên cuối cùng đồng ý, dặn dò Phàn Kính không cần hạn chế cậu, chỉ cần đừng đi quá xa là được.

Sáng sớm hôm sau, Dương Hổ Tiêu Lễ Tiên dẫn quân chuẩn bị, tập kết ngoài cổng quân doanh.

Năm ngàn tướng sĩ, từng người khôi giáp, ngồi trên lưng ngựa. Nắng thu mới lên chiếu rọi từng khuôn mặt kiên nghị, oai hùng uy vũ.

Khương Hàm Nguyên ra lệnh một tiếng, cùng với tiếng chiến mã hí vang, đội quân bắt đầu xuất phát. Dân chúng nghe tin chạy đến tụ tập gần cổng thành quan sát reo hò trận trận.

Thúc Tiển đứng chỗ vọng lâu cao nhất trên tường thành nhìn thấy, lòng ngứa ngáy khó chịu, quay lại nói với ông râu xồm một tấc không rời kia: “Phàn tướng quân! Đây là trận đấu cuối rồi, ông ngày đêm đi theo ta, không muốn có cơ hội lập công à?”

Phàn Kính không biết thiếu niên này đến cùng là ai, song nữ tướng quân đã trịnh trọng giao phó đặc biệt, tất nhiên ông không dám lười biếng.

Ông tỉnh bơ, không nói không rằng.

Thiếu đế thầm thở dài, lại ra nhìn ngoài thành, bỗng, ánh mắt cậu khựng lại.

Ngay cách chỗ quân doanh không xa, một đám thiếu nữ trong thành đang tụ tập, phất tay reo hò với tướng sĩ cưỡi ngựa ngang qua. Đứng đầu là một thiếu nữ áo đỏ. Dưới ánh mặt trời mới mọc, cô nàng áo đỏ như lửa, đầy nổi bật trong đám đông.

Chính là Tiêu Lâm Hoa. Nàng cũng ra, vui vẻ đưa tiễn anh trai mình.

Thúc Tiển chằm chằm nhìn một lát, chờ đội quân đi đến, quay lại nói: “Phàn Tướng quân, ta muốn đi dạo ngắm rừng phong ở ngoài thành. Vương nữ kia — ” Cậu chỉ bóng áo đỏ, “Hẳn cô ấy biết đường, chỗ nào cảnh đẹp nhất. Ta cũng chỉ quen biết cô ấy, nhờ dẫn đường cho ta.”

Sở dĩ thành Phong Diệp được đặt tên này là vì ở ngoài thành có mảng rừng phong lớn, hiện giờ vào thu, tầng tầng lớp lớp rừng nhuộm cả, lá phong như lửa, leo lên đầu thành từ xa có thể trông thấy. Cảnh sắc đúng là vô cùng đẹp.

Phàn Kính chần chừ, gọi tùy tùng sang đó hỏi xem nàng ấy có đồng ý đi cùng không.

Tiêu Lâm Hoa dù sao cũng là Vương nữ, Phàn Kính tưởng nàng ấy sẽ cự tuyệt. Nào ngờ nàng ngẩng lên ngó về tường thành, nhìn thấy thiếu niên, gật đầu, không chỉ thế còn lập tức đi tới cổng thành, thành thành thật thật chờ ở đó.

Phàn Kính bất đắc dĩ, đành sắp xếp ngựa, dẫn theo vài tên tùy hành, đi theo thiếu niên và Vương nữ thẳng ra khỏi thành.

Rừng phong nhìn thì gần, đường đi khe vũng mấp mô, có phần tốn thời gian. Toán người cưỡi ngựa đi hơn một canh giờ mới đến. Dừng ngựa ngoài bìa rừng, Thúc Tiển vào trong vừa thưởng thức phong cảnh chung quanh vừa tám chuyện với Tiêu Lâm Hoa nào là chỗ nào chơi vui có gì đặc sản.

Tiêu Lâm Hoa thoạt đầu rất câu nệ, dần dần cảm thấy Thiếu đế nước Ngụy này cũng hiền hoà, hoàn toàn chả có cao ngạo của Hoàng đế, hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của mình trước kia, bèn buông lỏng, hỏi gì đáp nấy.

Tuổi hai người gần gần, Thúc Tiển càng không ngừng khen thành Phong Diệp hay, địa linh nhân kiệt, Tiêu Lâm Hoa càng thêm vui vẻ. Nhanh chóng cười cười nói nói, tựa như bạn bè quen biết đã lâu.

Thúc Tiển vừa nói, vừa không rảnh, khi thì nhảy lên kéo một cành lá phong, khi thì đá đống lá rơi chồng chất, khi thì xoay người, hái một nhánh cỏ. Dần dà vào đến chỗ rừng sâu, cây dầy cỏ cao, cậu hơi quay đầu thoáng nhìn phía sau lưng.

Phàn Kính dẫn theo mấy người, theo sau như trước. Không xa không gần.

Cậu đi ra sau một gốc đại thụ mấy người ôm, dừng lại.

Tiêu Lâm Hoa cũng dừng theo: “Sao không đi nữa?”

Thúc Tiển chăm chú nhìn nàng, tươi cười: “Nàng rất đẹp. Theo ta thấy, ngoài Tam Hoàng thẩm của ta, cả Trường An, trong cung ngoài cung cũng tìm không ra cô gái đẹp như nàng.”

Tiêu Lâm Hoa ngẩn ra, chẳng thể ngờ vị Thiếu đế nước Ngụy quốc tự dưng ngó mình vậy, nói mấy câu thật buồn nôn.

Nàng kịp phản ứng, gương mặt xinh đẹp đỏ lên trong giây lát, mấy phần khẩn trương mấy phần ngượng ngùng, đang không biết nên đáp thế nào, lại thấy bỗng nhiên cậu ta biến sắc, nhìn mình, giọng cực kỳ khẩn trương nói: “Coi chừng! Trên người nàng có con sâu đang bò! Sắp bò lên cổ rồi!”

Tiêu Lâm Hoa cúi đầu, thật sự nhìn thấy một con sâu róm to mọng chừng ngón tay đang lắc lắc trên vạt áo mình.

Bình thường nàng cưỡi ngựa bắn tên, tính tình hoạt bát, lá gan cũng lớn, song từ nhỏ sợ côn trùng, huống hồ là loại sâu róm uốn qua uốn lại, thất sắc tại chỗ, hét lên, nhảy dựng cả người.

“Đừng sợ đừng sợ —— có ta!” Thúc Tiển lập tức bước tới, bắt con sâu béo hất ra. Tiêu Lâm Hoa chưa kịp tỉnh hồn đã thấy tay nóng lên, phát hiện bị cậu ta thuận thế nắm lấy, nàng giật mình chưa kịp phản ứng đã thấy cậu ta sát tới, thì thầm bên tai: “Ra phía sau gốc cây này với ta đi! Ta có lời nói với cô!” Nói xong, kéo tay nàng đi ra sau gốc đại thụ.

Ở trong mắt người ngoài, tình cảnh giữa hai người cực kỳ thân mật.

Phàn Kính đã kịp thu vào đáy mắt.

Thiếu nam thiếu nữ thân mật, ông cũng không tiện xem thêm, dĩ nhiên không đuổi theo, chờ ở tại chỗ. Ban đầu còn nghe tiếng nói chuyện xì xầm không rõ, sau đó, nghe tiếng Tiêu Lâm Hoa nhẹ giọng hát truyền theo gió.

Tiêu Lâm Hoa vẫn đang hát bài này đến bài khác. Phàn Kính cho là nàng hát cho thiếu niên kia nghe, mới đầu không để ý, dần dà thấy không đúng, nghiêng tai nghe ngóng rồi đi đến sau gốc cây kia, ho một tiếng: “Tiểu công tử? Vương nữ?”

Giọng ông vừa buông, tiếng hát cũng im bặt. Vương nữ như chần chừ hỏi: “Dừng được rồi sao?”

Không có tiếng đáp lại.

Phàn Kính có dự cảm xấu trong lòng, không để ý có chỗ xúc phạm, lập tức vọt ra sau cây, chỉ thấy Tiêu Lâm Hoa tựa vào gốc cây, khăn bịt mắt, chỉ còn lại một mình.

Nào có bóng dáng thiếu niên kia nữa?

Tiêu Lâm Hoa nghe động tĩnh, giật khăn xuống nhìn quanh, trợn mắt nhìn Phàn Kính: “Hắn đâu!”

“Vừa rồi là hắn muốn ta hát cho nghe. Hắn còn bịt mắt ta, bảo ta hát mãi, không được ngừng nếu chưa được phép hắn. Hắn…”

Hắn là Hoàng đế nước Ngụy. Dù lòng thầm cảm thấy yêu cầu của hắn quá quái dị song lệnh của hắn, nàng không dám không nghe theo.

Hiện giờ nàng cũng chẳng dám nói ra thân phận thiếu niên kia.

Đừng nói là Phàn Kính, có là phụ huynh nàng, nàng cũng không dám nhắc tới nửa câu.

Nàng nói không nên lời, thấy mặt Phàn Kính lộ vẻ lo lắng, cao giọng gọi người đi tìm xung quanh, hiểu ra mình đã bị đối phương lợi dụng.

Tên Thiếu đế nước Ngụy cười hỉ hả bảo nàng khờ ngốc hát mãi, yểm trợ cho hắn chạy mất.

Nàng biết mình đã gây đại họa. Vừa hoảng hốt, vừa oán hận, răng cắn chặt môi, rơi nước mắt.

Khi Khương Hàm Nguyên biết tin đã là chạng vạng tối.

Thúc Tiển thoát khỏi Phàn Kính, vụng trộm chạy ra bìa rừng tự cưỡi ngựa chạy mất.

Không chỉ thế, cậu còn đuổi mấy thớt ngựa còn lại đi, kết quả khi Phàn Kính quay về báo tin đã mất không ít thời gian đi đường. Tiêu Lâm Hoa khóc đến mắt mũi đỏ bừng, cúi đầu, đứng im.

Khương Hàm Nguyên nghe tin Thúc Tiển chạy trốn đã biết cậu đi đâu. Cô an ủi Tiêu Lâm Hoa vài câu, lập tức ra doanh, lên ngựa, tự thân dẫn theo một toán người, lần theo tuyến hành quân của Dương Hổ vừa tìm kiếm dọc đường vừa đuổi theo.

Đông Hà nằm ở Tây Bắc thành Phong Diệp, chạy gấp rút hai ngày liền đến. Sáng sớm hôm sau, Dương Hổ phát hiện một vị khách không mời mà đến.

Tống Thời Vận dẫn một thiếu niên đến, bảo cậu ta cưỡi ngựa một đêm đuổi theo, yêu cầu được theo quân cùng đi Đông Hà.

Dương Hổ nhận ra thiếu niên này, chính là cháu họ của nữ tướng quân hôm đó theo xe lương đến tìm chỗ dựa. Phàn Kính ngày ngày đi theo cậu ta.

“Dương tướng quân! Ngài dẫn ta theo! Ta cam đoan không gây thêm phiền phức cho ngài!”

Dương Hổ ngồi trên ngựa đưa mắt đánh giá đối phương, thấy thiếu niên đăm đăm nhìn lại mình. Một đêm không ngủ, hai mắt lấp lánh, khát vọng nơi đáy mắt vô cùng nồng đậm.

Cậu ngó về hướng thành Phong Diệp, dù đã suy đoán đối phương hẳn trộm theo đến, nhưng hành quân gấp rút, trong tích tắc không quản được nhiều, chỉ lá cờ nói: “Cũng được! Ngươi khiêng cờ! Đi theo bên cạnh ta!”

Thúc Tiển cực kỳ mừng rỡ, lập tức chạy lên nhận cờ vác trên vai, giục ngựa gấp đi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc