TRƯỜNG NINH TƯỚNG QUÂN

Thúc Tiển thấy Lý Thái phi chậm rãi đi tới, bằng ánh mắt tràn ngập từ ái nhìn cậu, vẻ đau lòng hiện trên mặt, thở dài nói: “Mấy ngày qua, trong ngoài triều đình liên tiếp xảy ra chuyện, không chuyện nào có thể để bệ hạ bớt lo. Hôm nay là đại triều hội, chắc hẳn ít nhất cũng phải một hai canh giờ, lão thân nghe mẫu hậu người nói, gần đây người không hào hứng ăn uống, lão thân cũng rất lo lắng, cố ý chuẩn bị chút bữa sáng cho bệ hạ, đều là món bệ hạ thích ăn từ nhỏ, giờ còn sớm, không cần vội, bệ hạ dùng xong, đợi bá quan đến hẵng đi điện Tuyên Chính, cũng không muộn.”

Dứt lời, mấy người hầu dâng hộp cơm mạ vàng nhanh nhẹn bước vào bày bữa sáng ra.

“Bệ hạ, dùng bữa trước nào!”Lý Thái phi mềm giọng khuyên nhủ.

Thúc Tiển như chưa từng lọt vào tai, tiếp tục cất bước đi ra, mới mấy bước, sau lưng có tiếng quát: “Dừng lại!”

Thúc Tiển dừng bước, quay lại, thấy nụ cười từ ái trên mặt Thái phi mất sạch, bà quét mắt hai bên, kẻ hầu theo bà tới lập tức rối rít rời khỏi, cuối cùng chỉ còn cung nhân của Đế cung.

“Các ngươi cũng lui ra! Lão thân có lời muốn nói với bệ hạ.” Lý Thái phi sai Giả Hưu.

Giả Hưu ngó Thiếu đế, thấy y cứng đờ, không nói không rằng, chần chừ một lúc rồi khom người hành lễ xong dẫn người lui ra.

Trong tẩm cung, cuối cùng chỉ còn lại hai người Thúc Tiển và Lý Thái phi.

“Đêm qua ở cửa Nam ngoài cung bí mật thay quân, ý các người là thế nào?” Thúc Tiển mở miệng liền hỏi, giọng khô khốc.

Lý Thái phi nói: “Lão thân thấy có vẻ như bệ hạ không hạ quyết tâm nổi, hiện giờ là lúc khẩn yếu quan đầu, vừa may gặp cơ hội tốt, bất đắc dĩ lão thân chỉ có thể giúp bệ hạ quyết định.”

Sắc mặt Thúc Tiển đại biến: “Các người là muốn ra tay ngay lúc ngài ấy vào cung?”

“Bệ hạ! Đã đến lúc này, chả lẽ ngài còn nhớ tình cũ, do dự?”

Thúc Tiển khựng lại.

“Trước đây y không màng tới ý nguyện của bệ hạ, ép bệ hạ hạ chỉ phát binh, chỉ riêng điều ấy đã thấy lòng mưu phản, sớm nên tru sát, có thiên đao vạn quả cũng không đủ hết tội! Đến khi Tây Quan có biến, trời cao cảnh báo mà y vẫn không hề muốn ăn năn, khư khư cố chấp!”

“Dụng binh cũng vậy, đường đường Đại Ngụy ta, lẽ nào ngoài nhà họ Khương, trong triều không có kẻ dùng ư? Cao Chúc là lão tướng mà tiên đế để lại cho bệ hạ, trung với bệ hạ, tương lai đủ có thể vì bệ hạ đuổi hổ trục lang, bình định thiên hạ, y lại gạt đi không cần, mấy năm ấy, để Cao Chúc không thể không dùng danh nghĩa tận hiếu mà tránh càn quét của y, mong tự vệ. Giờ cũng vậy, quả nhiên, y vẫn chẳng thèm màng tới tiếng phản đối của cả triều đình, kiên trì muốn đưa một đứa con gái lên làm thống soái binh mã thiên hạ! Kỳ cục! Chưa từng nghe thấy bao giờ! Cô gái kia là gì của y lẽ nào bệ hạ không biết? Nói gì mà đợi đến triều hội hôm nay lại bàn, rõ ràng là y lấy đó tạo áp lực, ép triều thần đứng về phía bên kia!”

“Nếu là trước đây, y dùng khuôn mặt giả nhân giả nghĩa lung lạc bệ hạ, bệ hạ bị y mê hoặc thì cũng thôi, chuyện đã đến nước nầy, y đối đãi bệ hạ thế nào, ngài không biết ư? Ngang ngược đến bước này, y đặt bệ hạ ở đâu? Lẽ nào đến giờ bệ hạ vẫn chưa tỉnh ngộ?”

“Còn không ra tay, chờ y từng bước một trừ bỏ trung thần tiên đế giữ lại cho bệ hạ, ta e rằng sau này ngài hối hận thì đã muộn!”

Thúc Tiển dừng mắt trên mặt bà, gằn từng chữ: “Năm ngoái vào đêm đại hôn ngài ấy gặp chuyện, xem ra, cũng là ý của Thái Hoàng Thái phi?”

Tuổi Lý Thái phi thật ra chưa đầy ngũ tuần, song vì người mập, bình thường chẳng hoạt động gì, đứng một chút, nói nhiều thế này sắp không chịu đựng nổi, thở hổn hển mấy hơi rồi chậm rãi ngồi xuống, mới nói: “Là lão thân an bài. Đáng tiếc lúc ấy chuyện chưa thể thành!”

Bà nhấc tay, hận đập ghế ngồi mấy lần, nghe bôm bốp. “Nếu ngày ấy thành công, sớm trừ bỏ kẻ này giúp bệ hạ, thì thiên hạ này, triều đình này, sao đến mức loạn đến hôm nay chứ?”

Thúc Tiển ngó sắc trời, không nói không rằng, dợm bước đi, Lý Thái phi đứng phắt dậy, quát: “Lẽ nào là bệ hạ đã quên di chỉ của tiên đế? Tiên đế khổ tâm một bận, trời đất chứng giám, bệ hạ dám kháng chỉ bất tuân!”

Giọng bà sắc bén vô cùng, như một mũi tên đâm vào người Thúc Tiển, đóng hai chân cậu xuống đất.

Cậu đã bước đến cửa tẩm cung, chợt dừng lại, cũng không cách nào rút ra.

Lý Thái phi từ sau đuổi kịp: “Bệ hạ có trách tội lão thân, lão thân cũng đành gánh chịu một mình. Đang lúc sống còn, tru sát kẻ này là thời điểm đúng lúc! Tất thảy những gì lão thân làm, gồm cả sắp xếp ngày hôm nay, đều tuân theo di mệnh của Tiên đế, vì giang sơn xã tắc Đại Ngụy, vì đế nghiệp tương lai của bệ hạ!”

Thúc Tiển đứng bất động tại chỗ chốc lát, hơi ngửa đầu nhìn về bầu trời đen như mực hướng cửa Nam ngoài hoàng cung.

Bỗng nhiên, trong tai cậu có tiếng báo khắc kéo dài.

Đó là tiếng báo khắc nhắc nhở khi mặt trời mới mọc, cung nhân trong đế cung nhắc Hoàng đế chuẩn bị thức dậy. Bắt đầu từ giờ Dần bốn khắc, cứ qua mỗi một khắc, âm thanh này sẽ vang lên một lần.

Giờ giấc ra ngoài của Thúc Thận Huy năm nay, Thúc Tiển tự nhiên rõ rành rành. Cậu biết, đương lúc vang lên âm thanh báo khắc này, Tam Hoàng thúc của cậu hẳn đã đến cửa Nam.

Nếu buông xuôi bỏ mặc, đến khi âm thanh báo khắc vang lên lần nữa, e rằng ngài đã đẫm máu cửa Nam, xác ngã ra đất…

Thúc Tiển rùng mình, bỗng tỉnh táo lại.

Cậu nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ “Có thật sự phải ra tay, cũng phải để tự ta đích thân!” Nói xong bỏ lại Lý Thái phi xông ra ngoài, nào ngờ Lan Vinh đã đứng dưới bậc, sải bước tới.

“Bệ hạ! Bệ hạ nghĩ lại! Đừng xúc động! Người của Cao Thượng thư đã mai phục xong, đã đến nước này không thể quay đầu nữa! Cho dù giờ bệ hạ kêu dừng cũng không thể giấu được hắn! Sao hắn buông tha được chứ? Chúng thần thì đành vậy, làm việc tuân theo di chỉ Tiên đế, bảo vệ bệ hạ, kết quả thế nào là do mệnh trời! Song bệ hạ thì tuyệt đối không thể! Chuyện đã như vậy, chắn chắn hắn cũng hận bệ hạ thấu xương, bệ hạ không thể để mình lâm vào nguy hiểm!”

“Ngăn ngài ấy lại! Ngăn ngài ấy lại!” Lý Thái phi trong kinh hoàng cũng đuổi theo, vì cơ thể mập mạp lại thở quá gấp, cuối cùng buộc phải vịn cửa điện dừng lại, khàn giọng gào Lan Vinh.

Thúc Tiển mắt điếc tai ngơ, đẩy Lan Vinh ra, vừa tiếp tục phóng nhanh tới trước, vừa gào tên Giả Hưu.

Lan Vinh kinh ngạc đến ngây người.

Ông ta chân chính hiểu rõ ý đồ Lý Thái phi, chuyện bắt đầu từ đầu năm ngoái lúc Thúc Thận Huy cầu thân Khương Hàm Nguyên.

Lý Thái phi thông qua Lan Thái hậu mơ mơ hồ hồ, cùng ông ta âm thầm đạt thành nhận thức chung.

Cũng là lúc ấy, ông ta mới biết, thì ra vị Đôn Ý Thái Hoàng Thái phi mà trước đây mình không để mắt tới lại không đơn giản, đến cả Cao Chúc mình gặp mặt phải kính mấy phần kia cũng là người của bà. Bà ta hận Thúc Thận Huy tận xương, chắc chắn muốn trừ bỏ cho thống khoái. Dù không biết tường tận trong đó, song Lan Vinh suy đoán, hẳn không khỏi liên can đến tranh giành tình cảm hậu cung trước đây. Có điều, dù là nguyên nhân gì, đây cũng chính là ý muốn của ông ta. Diệt trừ Thúc Thận Huy đối với ông trăm lợi không một hại. Cứ thế, ông không chút do dự dùng tư thái khiêm nhường, đầu quân vào doanh trận này.

Đêm đại hôn của Thúc Thận Huy gặp chuyện ngoài cổng lớn Vương phủ, việc ấy cũng không do Lan Vinh chủ đạo, ông chỉ dùng quyền lực ngầm trong tay tạo chỗ thuận lợi cho thích khách mai phục. Còn người cụ thể làm việc chính là của Cao Chúc đã mờ nhạt khỏi tầm mắt đám người lúc bấy giờ.

Phía Lan Vinh vốn cho rằng chuyện chắc chắn thành, nào ngờ thất bại, ngay trong đêm ông liền bị Thúc Thận Huy triệu đến hỏi thăm, chuyện qua đi nghĩ mà đầy kinh sợ, không dám tiếp tục làm việc chưa suy tính kỹ, những chuyện Lý Thái phi muốn ông ta hiệp trợ cũng không chịu gật đầu tùy tiện. Mãi đến cuối năm ngoái, khi biết trong tay Lý Thái phi có di chiếu của tiên đế mới rõ, vì sao Cao Chúc làm việc lại có dũng khí bực ấy.

Hành động lần này, cũng là Cao Chúc đi đầu.

Người này và Lý Thái phi quan hệ không cạn, trước đây luôn ẩn náu, giờ cuối cùng có cơ hội ra mặt, bề ngoài gánh trọng trách, luôn mồm tự cho mình là trung thần, ủng hộ Thiếu đế, thực tế có ý gì, sao Lan Vinh lại không biết.

Lão ta có đứa cháu nội vừa độ tuổi, có ý ngó Hậu vị. Nghe nói, đây là ý nguyện của Tiên đế.

Lan Vinh khịt mũi coi thường việc này. Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ dã tâm mượn tay đàn bà muốn thay thế Thúc Thận Huy độc chưởng đại quyền thôi. Có điều, chuyện đó sau này tính, chuyện gấp gáp hiện giờ là người bọn hắn muốn cùng nhau đối phó nhất, Thúc Thận Huy.

Hành động lần này, sau nhiều lần liên tục cân nhắc, đến cả Lan Vinh bản tính luôn cẩn thận, cuối cùng cũng cho rằng có thể thực hiện.

Giấu Thiếu đế, tiền trảm hậu tấu, làm ngài bất mãn, là hậu quả bất lợi lớn nhất có thể có.

Song với mình mà nói, có Lý Thái phi phía trước gánh, còn có di chiếu của tiên đế, sau chuyện này, cho dù Thiếu đế có thật sự trách tội thì ông ta cũng hoàn toàn có thể dùng chiêu thân bất do kỷ xin Thiếu đế khoan thứ.

Quan trọng nhất là, cho đến hôm nay, mặc dù Thiếu đế còn chưa công khai trở mặt với Nhiếp Chính Vương, nhưng trong lòng ngài tất nhiên đã có chỗ đề phòng, điểm này, tin chắc không còn nghi ngờ.

Lão hồ ly Cao Chúc dám can đảm thế, cũng là vì nhìn thấu điểm này, cho rằng chỉ cần trừ bỏ Thúc Thận Huy, tương lai của Thiếu đế sẽ rơi vào tay hắn. Thế là kế hoạch hành động, cứ thế bày ra thực thi.

Lan Vinh đã tính cả, thậm chí còn tính sau khi chuyện thành ông ta sẽ đối phó Lý Thái phi và Cao Chúc thế nào, chỉ mỗi không tính được phản ứng Thiếu đế đối với chuyện này, lại lớn vậy.

Ông ta sợ đến mặt cắt không hột máu, vọt nhào tới quỳ sụp.

“Bệ hạ! Tuyệt đối không thể!” Ông chụp ôm lấy chân Thúc Tiển. “Bệ hạ! Tên rời cung không thể quay đầu! Chuyện đã đến nước này, lẽ nào bệ hạ nghĩ rút lui nhân thủ sẽ hết, các người sẽ có thể trở lại trước đây? Dù bệ hạ có tình nguyện thì hắn cũng không bỏ qua đâu, không chết không thôi… “

Lúc này Giả Hưu dẫn người vọt vào: “Bệ hạ!”

“Giả Hưu nghe lệnh! Người nào dám can đảm ngăn trở trẫm, giết không tha!”

Lan Vinh thấy Thiếu đế cúi đầu, mắt lóe tia hung tợn nhìn mình chằm chằm, lập tức nhớ tới cảnh đêm giao thừa năm ngoái suýt thì mình bị ngài một kiếm đâm chết, rùng mình, nhẹ buông tay, người bị cậu ta đá văng ra.

Giả Hưu tỉnh táo lại, thấy Thiếu đế phóng ra ngoài, vội vã theo sau.

Lý Thái phi được người dìu tới, rốt cuộc cũng thở hồng hộc chạy vội tới gần, mặt mũi xám xanh, thịt thõng xuống bên hai má đang không ngừng run rẩy: “Mau! Mau gọi người, phải ngăn Hoàng đế lại! Có việc gì lão thân chịu trách nhiệm! Giờ mà làm hỏng để y trốn được thì Hoàng đế có thể vô sự, còn mỗi một người các ngươi, đừng mong xong chuyện!”

Lan Vinh biết rõ lợi hại, hốt hoảng chồm dậy đuổi ra tẩm cung, chạy về hướng cửa Nam.

Từ đế cung đến cửa Nam hoàng cung cách ba lớp cung thành, gác cổng không dưới mười chỗ, bình thường đi đường dù nhanh, đường thẳng gần nhất, chí ít cũng cần một khắc.

Giả Hưu một đường cao giọng rống gọi phía trước nhanh chóng mở cửa, thủ vệ gấp gáp làm theo, Thúc Tiển chạy vọt đi không gặp trở ngại,một hơi vọt tới trước lớp cung thành ngoài cùng.

Không ngờ, ngay trước khi còn cách cửa Nam một bước, bước chân cậu bỗng chậm lại.

Cửa Nam đến cùng xảy ra chuyện gì, Giả Hưu vừa rồi đã đoán được.

Hắn tuy là người của Thiếu đế, hiện giờ Nhiếp Chính Vương và Thiếu đế mơ hồ như nước với lửa, song tận trong lòng hắn lại có phần kính trọng vợ chồng Nhiếp Chính Vương, hiện giờ tin đồn bên ngoài vốn khiến hắn thấy không đúng lắm. Hắn biết là Thiếu đế muốn chạy đến chặn cuộc giết chóc sắp xảy ra, nên mới âm thầm thở phào, ước gì có thể chắp cánh bay đến. Thấy Thiếu đế dừng lại, không khỏi khẽ giật mình, bèn dừng theo, thấy cậu một tay vịn tường, thở hào hển, đỏ mắt nói: “Ngươi lập tức thay trẫm truyền lệnh ra ngoài, ai dám giết ngài ấy, trẫm chắc chắn sẽ liên luỵ cửu tộc!”

Cậu dừng đoạn, “Ngươi tự mình dẫn người tiễn ngài ấy về Vương phủ, chờ lệnh của trẫm!” Giọng cậu đầy run rẩy song mỗi chữ mỗi câu, vô cùng rõ ràng.

Giả Hưu biết đây là ý giam lỏng. Lòng hắn chùng xuống, nhưng vẫn lập tức gật đầu: “Tuân chỉ!”

Hắn quay người, dẫn cấm vệ tiếp tục gấp gáp chạy xông ra cửa cung.

Thúc Tiển hạ lệnh xong, đưa mắt nhìn bóng lưng đám Giả Hưu biến mất, chân nhũn ra, tựa như sức lực cả người đều bị rút sạch, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Cậu tựa lưng vào thành cung, từ từ trượt ngồi xuống đất.

“Bệ hạ!”

Lan Vinh đuổi theo, thấy thế, không chắc rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không dám ra ngoài, đành quỳ một bên, thầm mong ngóng phía Cao Chúc tuyệt đối không có sai lầm gì.

Từng giây chớp mắt rồi chớp mắt trôi qua. Thúc Tiển vẫn ngồi bệt trên cung đạo như hóa đá. Bên cạnh cậu là Lan Vinh quỳ hầu, xa xa cũng là cung nhân thị vệ một hàng dài đuổi đến cũng quỳ theo.

Phía trống lâu Hoàng cung, đã chậm rãi vang lên nhịp trống giờ Dần sáu khắc.

Ngày xưa vào lúc này, Thúc Thận Huy đã vào cửa Nam, đang trên đường đến Văn Lâm các.

Lát sau, Lan Vinh nhìn thấy Giả Hưu chạy thục mạng về, không khỏi cuồng loạn trong lòng, hắn một hơi vọt tới trước mặt Thiếu đế, bẩm: “Bệ hạ! Không thấy Nhiếp Chính Vương! Ngài không từ chỗ ấy vào cung!”

Thúc Tiển bỗng ngẩng lên, trố mắt chốc lát, nhảy phốc dậy chạy ra ngoài.

Cậu xông ra cửa Nam.

Trời vẫn tối. Trên ngự đạo, trống rỗng, không có bất kì ai.

Sắc trời hơi sáng, canh năm sắp tới.

Bá quan như thường lệ, lần lượt từ cửa Nam vào cung, cuối cùng tề tụ bên ngoài điện Tuyên Chính.

Triều hội hôm nay, tất nhiên sẽ không nhẹ nhõm.

Trên từ Hiền Vương Phương Thanh, xuống đến quan viên bình thường chức vị dưới cùng, không ai dám buông lỏng. Chờ khi thăng điện, bất ngờ phát hiện, Nhiếp Chính Vương thường ngày chưa từng vắng mặt, hôm nay không biết vì sao, người chưa đến. Không chỉ thế, hai người Thượng thư bộ Binh Cao Chúc và Lan Vinh, cũng không thấy bóng dáng.

Đám người không khỏi ngoài dự kiến, thấp giọng xì xào cùng nhau.

Lúc này, trống chính canh năm vang lên, trong điện phát ra âm thanh thăng điện du dương mà réo rắt.

Bá quan lập tức im lặng, nhanh chóng xếp hàng theo thứ tự đi vào đại điện, bất ngờ nhìn thấy trong điện có người.

Người ấy đang đứng trước mặt gần chỗ đan bệ nhất.

Trong điện ánh nến sáng rực chiếu đến, dưới chân ngài, trải một bóng đen thật dài.

Chính là Nhiếp Chính Vương Thúc Thận Huy.

Thì ra ngài ấy đã đến từ trước.

Chỉ là chẳng biết tại sao, hôm nay một mình đến sớm, đứng ở vị trí của y.

Đợi bá quan ai vào chỗ nấy, Thúc Thận Huy như thường lệ, nhìn về phía điện hầu, bằng giọng thong thả, nói: “Mời bệ hạ thăng tọa.”

Bình luận

Truyện đang đọc