TRƯỜNG NINH TƯỚNG QUÂN

Mùng mười tháng giêng. Hôm ấy là buổi triều hội đầu tiên sau kì nghỉ Tết, cộng thêm chuyện xảy ra mấy hôm trước, bá quan đã sớm vào cung. Thiếu đế chưa lộ diện tảo triều, chỉ truyền lời, rằng khó chịu trong người. Không chỉ thế, Nhiếp Chính Vương cũng không xuất hiện.

Không nghị triều, vậy thì bá quan theo lệ bãi triều đi nha môn làm việc. Phương Thanh nhận được tin, nói bọn Cao Chúc không đi, biết Thiếu đế đang ở Ngự thư phòng, đuổi theo tới. Phương Thanh tất nhiên cũng không lùi, cùng đi theo. Ông chạy tới, thấy Thiếu đế ngồi trên ngôi vị, Cao Chúc lĩnh người dạt ra, quỳ dưới đất, tay cao cao nâng tấu chương, miệng đang khẳng khái phân trần.

“Triều đình mới yên ổn không lâu, nên duy trì cục diện, tiếp tục để dân sinh sống, chứ không phải hao người tốn của, cực kì hiếu chiến!”

“Như chuyện Sí Thư đăng cơ, không dám mạo hiểm phạm đến thiên uy Đại Ngụy ta, chủ động đi sứ cầu hoà, chính là cơ hội trời cho. Thần nghe nói người này thí huynh đoạt vị, không thể phục chúng, hiện giờ trong Địch còn tồn tại nhiều phần thế lực. Hiện giờ nếu ta tùy tiện xuất binh, ngược lại nhắc nhở Địch đình tự hoà giải, một lòng đối ngoại, Đại Ngụy ta được không bằng mất. Chi bằng thuận nước đẩy thuyền chấp thuận, ngồi xem Địch đình nội đấu, chờ bọn chúng tự chém giết lẫn nhau, lưỡng bại câu thương, đến chừng đó, sức nước Đại Ngụy ta càng hùng hậu hơn giờ, bệ hạ ra lệnh một tiếng, chỉ huy Bắc thượng, lẽ nào không nắm vững thắng lợi?”

Mấy năm qua mặc dù ông ta nửa lui về ở ẩn, nhưng quân công hiển hách trước đây, không kể tư lịch vẫn cò uy vọng, sáng chói một thời, diệt trừ Cao vương, phải tính tới ông, lời nói rất có sức nặng, lần này góp lời chẳng những làm đám đại thần quỳ trình can gián theo phe ông ta cực lực phụ họa, mà trong đám người theo Phương Thanh tới cũng có người bị thuyết phục, thấp giọng bàn tán, thấy không phải không có lý.

Phương Thanh không biết sao hôm nay Nhiếp Chính Vương không lên triều, mới rồi âm thầm phái người đi mời, đang lo lắng chờ đợi, thấy Cao Chúc như thế, người bên cạnh đều đang nhìn mình, đành bước ra, lễ bái Thiếu đế xong, cân nhắc nói: “Lời của Cao thượng thư tất nhiên cũng là có lý. Nhưng theo thần biết, người Bắc Địch không trung không nghĩa, tất thảy chỉ vì lợi mà tụ, không có lợi thì tan. Một đám không biết dạy dỗ thế nào, đều có toan tính, hiện giờ bị ép dưới dâm uy, mới tụ tập dưới trướng Sí Thư thôi, một khi bị binh mạnh đánh ép, nói bọn chúng vứt bỏ nội đấu đồng lòng đối ngoại, vẫn cần quan sát. Huống hồ liên quan tới Sí Thư, thủ đoạn người này thế nào, Nhiếp Chính Vương chuẩn bị cuộc chiến đã lâu, chắc hẳn hiểu rõ không hề nông cạn. Nếu bây giờ không đánh, nếu nhỡ đâu cuối cùng Địch đình không lưỡng bại câu thương, ngược lại bị Sí Thư ngồi vững ngôi vị, đến chừng đó, cục diện e sẽ khó mà dọn dẹp.”

Phương Thanh vừa dứt lời, đám người vừa dao động kia, lại cảm thấy có lý.

Cao Chúc lộ vẻ giận dữ, quay sang Phương Thanh: “Ý ông là gì? Hẳn ám chỉ ta bất lợi triều đình? “

Phương Thanh phủ nhận: “Cao Thượng thư chớ trách. Ta cũng chỉ nói vài câu suy nghĩ của ta thôi. “

Cao Chúc bỗng dập đầu với Thiếu đế lần nữa: “Bệ hạ! Thần vốn chỉ muốn yên lòng phụng dưỡng mẹ già đến cuối đời, thực là giờ đã vượt ra ngoài bổn phận của nhân thần, mới không thể không tấu lên. Thần không dám xen vào chủ trương của Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương tự có lý của ngài ấy. Nhưng thần tuyệt đối không phải sợ cuộc chiến, năm đó thần đã từng đi theo Thánh Võ Hoàng đế Nam chinh Bắc chiến vào sinh ra tử, nếu triều đình cần, bệ hạ tín nhiệm, thần tình nguyện lập tức mặc giáp ra trận!”

Ông vừa dứt lời, tháo vạt áo quan bào trên người lộ thân trần, chỉ vào vết thương cũ, “Đây chính là chứng cứ cho tấm gan trung trinh của thần! Chiến sự trọng đại, liên quan đến quốc vận, xin bệ hạ thận trọng suy nghĩ!”

Giọng ông to vang, lại hành động vậy, khí thế cực kỳ bức người. Trong Ngự thư phòng lập tức lặng ngắt như tờ.

Phương Thanh thầm ngó Thiếu đế. Ngài vẫn im lặng.

Ông thực không rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong đấy. Đến tận đây, ông không dám nói thêm gì, đành ngậm miệng.

“Thần khẩn cầu bệ hạ, lập tức hạ lệnh, Nhạn Môn thu binh!” Cao Chúc sửa lại y phục, lại nói.

“Chúng thần khẩn cầu bệ hạ!” Trong Ngự thư phòng vọng một tiếng hô chỉnh tề theo.

Nhiếp Chính Vương đến cùng đi đâu nhỉ?

Phương Thanh lặng lẽ ngước mắt, thấy Thiếu đế như bị âm thanh can gián làm bừng tỉnh, bỗng nhúc nhích, nhướng mắt như có vẻ nhìn đến tấu chương nâng trên tay Cao Chúc, không khỏi khẩn trương tim đập nhanh thêm.

“Bệ hạ!” Cao Chúc đang định bò dậy trình lên tấu chương, đúng lúc này, nghe có tiếng mở cửa chầm chậm sau lưng.

Phương Thanh quay lại, trái tim vừa bị nhấc cao, rốt cuộc rơi xuống.

Người mấy ngày không hề lộ diện, Thúc Thận Huy cuối cùng đã tới.

Y tự tay chậm rãi đẩy cửa ra, xuất hiện ngoài cửa Ngự thư phòng.

Ngay lập tức, mấy người kia cũng quay đầu nhìn theo tiếng động.

Chung quanh tĩnh lặng như tờ. Trong ánh mắt mọi người, y cất bước đi đến, dừng trước mặt Thiếu đế thi lễ, cũng không nhìn chung quanh, chỉ nói: “Toàn bộ lui ra.”

Giọng y không lớn, lại mang uy nghiêm không gì sánh kịp.

Phương Thanh hồi thần, cực kì vui mừng, lập tức dẫn người đứng ra sau y hành lễ, nhanh chóng lui ra.

Những người vừa rồi còn quỳ dưới đất, len lén liếc Cao Chúc, thở cũng không dám thở.

Cao Chúc từ dưới đất chậm rãi đứng dậy, bóng người hơi gượng.

“Bổn vương và bệ hạ có việc muốn bàn, sao, ông muốn dự thính?” Thúc Thận Huy quét mắt qua ông ta, lạnh lùng thốt.

Mặt Cao Chúc lộ vẻ ngượng ngùng, hơi khom người với y, nói: “Không dám.”

Ông ta ngó Thiếu đế một chút, chậm rãi ra ngoài. Những người còn lại cuống quít bò dậy, hỗn loạn tranh nhau hành lễ với Thúc Thận Huy rồi lập tức vội vàng đi theo. Ngay lập tức, Ngự thư phòng vừa mới chật chội vì người đứng đầy trở nên trống trải.

“Nếu thần thưa bệ hạ, thần đối với bệ hạ, tuyệt đối không hai lòng, bệ hạ tin không?”

Thúc Thận Huy nhìn Thúc Tiển, mở miệng hỏi.

Nắng sớm từ cửa sổ phía Nam Ngự thư phòng xuyên vào. Bóng nắng tràn trề, trong mắt y cũng mang ý cười ôn hòa, không còn vẻ uy nghi giận dữ khi đối mặt quần thần.

Thúc Tiển từ chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, lúng túng nói: “Tin…”

Thúc Thận Huy gật đầu: “Đa tạ bệ hạ tín nhiệm, thần vô cùng cảm kích.”

Y lấy một cuốn văn thư, đi đến trước mặt Thúc Tiển, đặt lên đống hồ sơ trên bàn, dùng ngón tay thon dài chậm rãi mở quyển trục.

“Đây là chiếu thư, đêm giao thừa, thần và bệ hạ đã bàn xong chuyện thứ hai. Vốn rằng đã phát đi từ hôm Tết, trì hoãn đã lâu, không phát ra nữa e rằng trong quân Nhạn Môn sẽ dấy lên nghi ngờ vô căn cứ, bất lợi cho lòng quân.”

“Thần xin bệ hạ phát binh. Bây giờ là cơ hội tốt nhất. Bệ hạ xem qua, nếu không chuyện gì thì có thể ký chương, giao cho Trung Thư tỉnh phát xuống, các Bộ chấp hành.”

Thúc Tiển không phản ứng.

Thúc Thận Huy chờ đợi chốc lát: “Nếu bệ hạ không phản đối, thần cho là đã cho phép.”

Y mở hộp gấm giữ bảo ấn trên bàn, lấy đại ấn, mở ra, đóng trên văn thư.

Đóng dấu xong, y rà xét lại chiếu thư, cất lại đâu đó, lại nói: “Nghe nói sáng sớm nay bệ hạ khó chịu trong người, chắc là suy nghĩ quá độ. Được bệ hạ tín nhiệm, không cho phép thần từ vị nhiếp chính, thần sẽ liều mạng cơ thể vô dụng này, ra sức ít lâu vì bệ hạ.”

“Thần cáo lui.”

Y kính cẩn hành lễ với Thúc Tiển, lùi lại mấy bước, lập tức quay người định đi ra, nghe tiếng Thúc Tiển lẩm bẩm sau lưng: “Tam hoàng thúc, nhất định phải vậy sao?”

Thúc Thận Huy dừng bước, chậm rãi quay lại, đối diện một đôi mắt ửng đỏ của Thúc Tiển. Y nhìn Thúc Tiển, gật đầu: “Nhất định.”

“Bệ hạ, trận chiến này, thời cơ đã đến, không thể bỏ lỡ.”

“Nhất định phải đánh!”

Thúc Thận Huy nói xong, bước đi.

Thúc ấy rõ ràng biết, mình vừa hỏi, không phải trận chiến mà mình đã không thể là gì.

Thúc ấy lại trả lời mình như vậy.

Thúc Tiển nhìn bóng lưng Thúc Thận Huy, đờ đẫn.

Cậu tin Tam hoàng thúc, cậu thật sự tin tưởng! Sở dĩ cậu xoay ngược chiều cuộc chiến xảy ra dao động, nguyên nhân cũng tuyệt đối không phải vì di chỉ kia. Nếu Tam hoàng thúc có thể tạm thời đình chiến, mình sẽ có đầy đủ lực lượng, có thể không cần ngó ngàng đến di chiếu kia của phụ hoàng.

Trong lòng Thúc Tiển tự nhấn mạnh với chính mình.

Thế nhưng không.

Thúc Tiển cảm thấy, dù thấy thái độ thúc ấy vẫn đối với mình như cũ, song thúc ấy đã buông mình. Ngài trở nên lạ lẫm, không còn là người quen thuộc kia.

Trong khoảnh khắc, Thúc Tiển bị niềm mất mát bất an to lớn, thậm chí như bị cảm giác sợ hãi siết chặt lấy. Lúc này, cậu nghĩ tới Khương Hàm Nguyên.

Nếu như thím ở đây thì thật tốt biết mấy, thím chắc chắn tin tưởng mình, lý giải khó xử của mình. Song, lại nghĩ lúc này thím đang chờ triều đình phát binh lệnh, nếu để thím biết, mình lại chần chừ đi ngược chiều chiến, thím sẽ ý kiến gì?

Thúc Tiển uể oải vô cùng, cả người mềm nhũn ngồi xuống.



Nhạn Môn.

Chớp mắt, tháng giêng năm thứ ba trôi qua hơn nửa, ngày đông giá rét, trên đường đóng băng tuyết thật dày, mấy hôm nay quang tạnh, ngựa và binh sĩ không ngừng chà đạp qua lại, băng tuyết cũng chầm chậm bắt đầu tan dần. Nhưng, chiến lực chính thức và uỷ nhiệm của triều đình theo dự liệu vẫn chậm chạp chưa đến.

Ban đầu, đám người cũng chỉ chờ đợi, nghĩ triều đình nhiều việc, có lẽ chậm trễ chút. Song mấy ngày trước có một tin tức truyền đến, toàn bộ quân doanh bắt đầu bạo động.

Khương Hàm Nguyên hôm nay đang có mặt ở Thanh Mộc doanh. Tướng sĩ toàn doanh từ lâu đã chờ xuất phát, đợi ngày phát binh, đây là con đường phải đi qua. Tướng Thanh Mộc Doanh là một trong đội tiện trạm trung lộ, đi đầu mở hướng phương Bắc.

Buổi chiều, cô đang cưỡi ngựa tuần biên ngay tiền tuyến, Trương Tuấn vội chạy đến, phía đại bản doanh đưa tin, Đại tướng quân bảo cô qua một chuyến.

Khương Hàm Nguyên lập tức theo về.

Cô đến lúc chạng vạng, dừng ngựa ngoài khuôn viên, đối diện gặp Chu Khánh vừa chỉ huy binh sĩ vận chuyển đồ quân nhu trở về, liền cười thưa Chu thúc.

Sau khi định ra kế hoạch tác chiến hôm trước, bố trí tướng lĩnh, Chu Khánh vốn muốn đoạt cánh trung lộ, song Khương Tổ Vọng lo vết thương cũ của ông, lệnh ông dẫn quân cánh phải, xem như cơ hội rửa sạch nhục nhã, ông đành tiếp nhận. Thấy cô tới, mắt sáng lên, bước nhanh ra đón mở miệng nói luôn: “Trường Ninh, mấy hôm nay có tin, nói phía Bắc gã Sí Thư mới đăng cơ tính toán, mưu trí khôn ngoan, muốn cùng triều đình giảng hoà ngưng chiến, Cao Chúc trắng trợn thổi phồng, triều đình đang cân nhắc lại kế hoạch! Chuyện này là thật ư? Cô có tin gì của Nhiếp Chính Vương không?” Hỏi xong, lại mắng Cao Chúc trong miệng, “Tên họ Cao kia, không phải bị con nít người Hồ sợ vỡ mật đâu, mà có dụng ý khác, ngoài miệng, còn tin tên tiểu Hồ ăn nói bừa bãi!”

Lời đồn này, gần đây cũng ầm ĩ ở Thanh Mộc Doanh, Khương Hàm Nguyên vừa nghe liền hiểu. Hôm nay cha đột nhiên bảo cô đến, hẳn là vì thế.

Cô ậm ừ đáp đôi câu, bước nhanh tới đại trướng.

Tin cô đến truyền ra, chẳng bao lâu, ngoài trướng không ít tướng lĩnh tới, rồi binh sĩ từ từ tụ tập.

Khương Tổ Vọng gọi cô đến đúng là vì chuyện ấy, cau mày nói: “Trong quân gần đây lòng người hỗn loạn. Đại chiến sắp đến, ngày đêm động viên chờ chiếu lệnh cuối từ triều đình, nếu thật sự kêu dừng, sẽ một hơi giết xuống, ảnh hưởng sĩ khí không nói, ta lo thực tế cũng không dừng được bao lâu. Để qua đi, nếu khởi động lại, e rằng địch ta sẽ là cục diện khác rồi. Hủy Hủy, phía con có tin tức chuẩn xác gì từ Nhiếp Chính Vương liên quan tới việc này không?”

Mỗi khi trời tối người yên, một mình nằm trong doanh trướng, lúc không ngủ yên, hễ nhắm mắt lại Khương Hàm Nguyên sẽ nhớ đến y. Cơn mất ngủ này, so với trước đây vì ác mộng mà ngủ không ngon giấc, là cảm giác hoàn toàn khác.

Mà gần đây, vì tin này, cô càng không chỉ một lần nhớ đến tình cảnh ước định lúc y nói với mình, ánh mắt và giọng điệu của y.

Trên người y, có một thứ cảm giác vững như Thái Sơn để cô hoàn toàn tin tưởng dựa vào.

Chưa nói tới mấy chuyện đạo lý nước nhà to lớn, trong tư tâm, Khương Hàm Nguyên tin tưởng, nếu y đã đáp ứng cô, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Điểm này, cô chưa bao giờ nghi ngờ.

Sở dĩ triều đình chậm chạp không hạ chiến lệnh, hẳn là có nguyên nhân khác, không phải y đổi chủ ý. Mà chỉ cần chủ ý của y chưa đổi, đừng nói một Thượng thư bộ Binh, có là Thiếu đế Thúc Tiển không muốn đánh, cũng không có khả năng ngăn cản y hành động.

Cô nghe tiếng binh sĩ ngoài trướng thấp giọng bàn luận xôn xao.

“Triều đình thật sự không đánh hả?”

“Thật không đánh cũng được, chỉ sợ là giờ thì ngừng, vài bữa lại đến, ngày đêm chuẩn bị chiến đấu, đến cùng ngày nào mới… “

“Trường Ninh tướng quân mới vừa đến, cô ấy không phải Nhiếp Chính Vương phi sao? Nói không chừng cô ấy có tin! Chúng ta chờ chút!”



Khương Tổ Vọng ngó bên ngoài một cái, thấp giọng: “Con đi đường vất vả rồi, nghỉ ngơi trước. Cha ra ngoài, gọi người tất cả giải tán.”

Ông muốn ra trướng, Khương Hàm Nguyên nói: “Cha, ngài nói với bọn họ, chiến lệnh chắc chắn sẽ mau tới! Bảo bọn họ không thể thư giãn, chờ đợi là được!”

Khương Tổ Vọng nhìn cô.

“Trước khi rời nhau, ngài nhận lời con. Ngài không có lý do không chiến.” Ngữ điệu cô cực kỳ kiên định.

Khương Tổ Vọng suy nghĩ một lát, rời đi giải tán đám đông. Tướng sĩ đã biết, hẳn chỗ Nhiếp Chính Vương đã nắm chắc, ầm ĩ mấy ngày giờ mới lắng lại, đang định rời đi thì ngoài đại doanh bỗng có tiếng ồn ào, lính đưa tin chạy vào thông báo: “Đại tướng quân! Thánh chỉ triều đình đến, lệnh Đại tướng quân ra trướng nghênh chỉ!”

Khương Tổ Vọng nhanh chóng dẫn thuộc cấp ra cổng, thấy một toán người dừng chỗ đó, quả nhiên, là tin thừa khẩn cấp xuất phát Trường An ven đường tiếp sức vừa chạy đến, đưa đạo thánh chỉ vẫn luôn được mong đợi kia.

Đương kim Hoàng đế phong Khương Tổ Vọng làm Binh Mã Đại Ngụyên soái, nhận Hổ Phù, ban thưởng Trảm Mã bảo kiếm, tự có thể châm chước phân công thuộc cấp, tùy ý xuất binh Nhạn Môn, thu phục Bắc cảnh.

Khương Tổ Vọng quỳ xuống tiếp chỉ, đêm đó tin tức truyền ra, mười dặm bắt đầu từ năm ngoái tụ về liên doanh này đợi chiến đã sôi trào, tướng sĩ đánh trống reo hò, lòng quân phấn chấn. Khương Tổ Vọng tổ chức hội nghị giữa các tướng lĩnh ngay trong đêm, xác định ngày xuất binh, kiểm duyệt sắp xếp trước cuộc chiến, tuyên bố chiến sự chính thức khởi động.

Công cuộc chuẩn bị trận chiến mãi đến khuya mới kết thúc.

Khương Hàm Nguyên trước khi rời đi, nhìn cha. Ông đứng trước sa bàn, xoay người cắm cờ nhỏ ở từng mỗi yếu điểm chiến lược, không hề có chút mệt mỏi, ho khan vài tiếng rồi nén xuống ngay, tinh thần cực kỳ quắc thước, cả người giống như đột nhiên trẻ hơn mười tuổi.

Cô biết trông mong nửa đời ông cuối cùng hôm nay đã đến, lòng không khỏi vui mừng, song không biết sao, lại như có mấy phần sầu não.

Cô đứng ở một bên, yên lặng hầu.

Khương Tổ Vọng lướt qua một lần chiến lược, ngẩng lên thấy con vẫn còn đó, giục: “Sao con còn ở đây? Không còn sớm, mau đi nghỉ ngơi!” Thấy cô con muốn nói lại thôi, chợt hiểu: “Cha cũng đi nghỉ đây! Con yên tâm, hiện giờ cha ổn cả, sẽ không chậm trễ chiến sự!”

Năm ngoái Thúc Thận Huy gọi lương y đến, dù không chạy chữa kịp cậu, nhưng sau khi chẩn trị cho cha xong, có bốc ít thuốc, ông ấy luôn dùng, tuân theo lời dặn y quan.

Khương Hàm Nguyên gật đầu: “Được.”

Cô rời khỏi đại trướng của cha, đón gió đêm, vừa chậm rãi đi, vừa ngắm nhìn lửa trại điểm xuyết trong liên doanh rộng lớn, cảm xúc chập trùng, đợi đến trước căn lều của mình thì thấy thân binh dẫn một người đến, thưa: “Tướng quân, tối nay có một người đến từ Trường An bảo là theo lệnh Nhiếp Chính Vương, đến đưa đồ cho Vương phi.”

Người nọ bước lên, khom người gọi Vương phi. Khương Hàm Nguyên nhận ra, đúng là Thống lĩnh thị vệ của Vương phủ Vương Nhân, không khỏi kinh ngạc, hỏi là vật gì.

Vương Nhân tháo vật buộc chặt trên người xuống, dâng lên hai tay, cung kính nói: “Khởi bẩm Vương phi, chính là vật này.”

Khương Hàm Nguyên nhận lấy, thoảng qua nắm nắm, cảm giác bao ở bên trong bên trong dường như hộp dài loại hình vật, đè xuống nghi hoặc, gật đầu nói câu vất vả, lại hỏi: “Hắn phải chăng có chuyện?”

“Đúng vậy. Điện hạ nói, lúc cầu hôn Vương phi đã chuẩn bị vật này. Bây giờ đưa tới, xin Vương phi phải bảo vệ cho tốt, chuẩn bị dùng vào tương lai.”

Khương Hàm Nguyên nghe xong, càng không hiểu, lại hỏi: “Ngài còn dặn dò gì khác không?”

Vương Nhân lắc đầu: “Đây là tất thảy. Ti chức sợ chậm trễ, tự mình tới, tự tay giao cho Vương phi. Vật đã đến tay, sáng mai ti chức sẽ về ngay.”

Mượn ánh lửa trưởng bên cạnh, Khương Hàm Nguyên thấy anh ta phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là do gấp rút đi đường, hô thân binh dẫn anh đi nghỉ ngơi, mình cầm món đồ quay vào lều, không nhịn nổi mở bao vải cột bên ngoài, lộ ra một chiếc hộp dài.

Đây là hộp đao, cô từng thấy qua, cũng không lạ. Cô đã đoán được bên trong là gì.

Cô nhanh chóng mở ra nắp hộp, quả nhiên, thanh đao đính ước quen thuộc, đập ngay vào tầm mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc