TRƯỜNG NINH TƯỚNG QUÂN

Bóng đêm không rõ mà trầm tĩnh, ánh trăng cũng bị ngăn lại ngoài cửa sổ phòng. Trong màn đen bốn bề bao phủ, Thúc Thận Huy nhìn không rõ mặt cô, vẫn cảm giác được từ đầu đến cuối cô vẫn lặng yên nằm bên cạnh mình, tận ngón tay cũng không cử động. Sau khi khép mắt cô nhanh chóng thiếp đi, tiếng hít thở nhỏ đến không thể nghe thấy. Nghĩ đến cảnh cô nằm đây yên tỉnh ngủ, đằng sau tâm tình nặng nề là cảm giác thả lỏng như được thoả mãn tuôn ra. Một đường bôn ba gian nan khốn đốn giờ đây tất cả đều biến thành rã rời, bắt đầu ập tới y. Y cũng không dám ôm cô, chỉ ở dưới chăn tìm được một bàn tay cô, nhẹ nhàng nắm chặt, chậm rãi, thiếp đi.

Y ngủ một giấc cực sâu, đến khi mở mắt, thình lình giật mình không ngờ trời đã sáng rõ. Hết thảy đêm qua nhanh chóng dấy lên trong lòng, còn có cặp mắt đỏ muốn chảy máu của cô. Y quay sang, phát hiện trên giường chỉ còn mỗi một mình mình.

Toàn bộ chăn mền đều chồng chất đắp trên người mình. Không thấy cô.

Tim Thúc Thận Huy nhảy lộp bộp, vội vàng xoay người xuống giường, mở cửa, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đang đứng trong đình viện, nom như đã đứng đấy hồi lâu.

Y đang định gọi cô, thấy cô vừa lúc quay đầu, lộ vẻ mỉm cười với mình, nói: “Ta không sao. Đa tạ ngài. Chuyến này ngài đi đường không nhẹ nhàng gì, cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Ta đi xem mợ, không hầu ngài được.”

Đáy mắt cô vẫn mang tơ máu nhàn nhạt như lớp mạng nhện, giọng khàn đặc, nhưng nhìn không còn dáng vẻ dọa người như đêm qua.

Sau đó cô gọi tôi tớ dặn dò hầu hạ Nhiếp Chính Vương, cuối cùng gật nhẹ chào y rồi đi luôn.

Tôi tớ bảo, mẹ Thiếu chủ vốn không khỏe, cộng thêm đau thương quá độ, đêm qua sau khi y đưa cô đi, rốt cuộc gượng không nổi, ngã xuống.

Thúc Thận Huy thay y phục xong bèn sai tôi tớ dẫn mình đi thăm. Đến nơi, xuyên lớp cửa sổ mở, nhìn thấy cô đang đút bà uống thuốc.

“… Đều do con không tốt, làm mợ lo lắng. Mợ yên tâm, con thật sự không sao rồi…” Cô trấn an.

Người phụ nữ không uống thuốc, siết thật chặt ống tay áo cô, rơi lệ nói: “Hàm Nguyên không sao thì tốt rồi. Cậu của con không còn, trời đã sập… Nhưng con nhất định phải thật ổn, giúp em con một tay, bằng không, sao nó có thể gánh nổi…” Vừa nói vừa thương xót khóc không ngừng.

Cô buông chén thuốc, cầm tay bà liên tục an ủi. Người phụ nữ có được lời cô bảo đảm, lại nghĩ đêm qua Nhiếp Chính Vương Đại Nguỵ đã đích thân đến, rốt cuộc mới yên tâm đôi chút uống thuốc, được cô đỡ vào buồng, biến mất.

Yến Thừa cũng nghe tin chạy đến hầu, đứng phía sau y. Thúc Thận Huy quay sang, thấy cậu bình tĩnh đứng, cúi đầu cụp mắt vẻ kính cẩn.

Cảm thấy Thúc Thận Huy nhìn mình, Yến Thừa giương mắt hành lễ nói: “A tỷ chăm sóc mẫu thân, sợ là đã lạnh nhạt điện hạ. Nếu điện hạ có cần gì, cứ việc bảo thần.”

Thúc Thận Huy chậm rãi đi ra, hỏi: “Chỗ mà cô của cậu năm đó xảy ra chuyện là ở đâu?”

Mấy hôm sau, Thúc Thận Huy không báo ai, phóng khoái mã tìm được vách núi ngày xưa.

Vách núi đá trọc lởm chởm, cao vạn trượng. Chuyện xưa năm nao, hôm nay tìm lại đã không còn chút tung tích, chỉ thấy cỏ hoang và bụi gai bò khắp núi, mấy con kền kền vỗ cánh bay qua thung lũng, rít lên quái dị.

Tùy tùng đứng xa xa phía sau chờ y, nhìn bóng người đứng lặng.

Cuối cùng y đã hoàn toàn hiểu những chuyện xảy ra với cô năm ấy.

Sau khi mẹ cô ôm cô còn bọc trong tã lót nhảy xuống sườn núi, không lâu, phản tặc thành Xương Nhạc đã được bình định, người tham dự khi ấy khai ra chuyện đã xảy ra và địa điểm của mẹ con cô, ông ngoại, cậu, cha cô mới tìm được nơi này. Lúc đó, mẹ cô sớm đã hương tiêu ngọc vẫn, còn cô may mắn vẫn còn sống sót, nhưng từ đó về sau, cuộc sống của cô đã hoàn toàn thay đổi. Cô biến thành người mà chính cô nhận định sẽ mang lại vận rủi đến cho người thân.

Thúc Thận Huy lại nhớ tới dáng vẻ cô ngồi quỳ chân bên linh cữu cậu mình vào mấy hôm trước y chạy tới trong đêm.

Yến Trọng qua đời bất ngờ, phải chăng ít nhiều nàng lại có cảm giác xúc động gánh tội?

Thúc Thận Huy đứng trên sườn núi mãi đến khi hoàng hôn chìm xuống, chim bay quanh về tổ.

Y dựng một cột đá vụn trên sườn núi, cắm một nén nhang, yên lặng cầu khẩn xong, rời đi.

Chiếu theo tục lệ mai táng thành Vân Lạc, linh cữu thành chủ đặt chín ngày rồi chôn phát tang.

Sau tối hôm ấy, Khương Hàm Nguyên khôi phục dáng vẻ ban đầu. Mấy ngày qua, cô chủ trì tang sự, đưa Yến Thừa theo cùng, đáp tạ người thăm viếng gần xa nối tiếp không dứt, sắp xếp chuyện tiếp đãi các thứ. Lòng người đang dao động khủng hoảng rốt cuộc dần dần có thể yên.

Đến ngày hạ táng, mợ của Khương Hàm Nguyên cực kỳ bi ai ngất đi, Khương Hàm Nguyên đưa Yến Thừa chủ trì tang lễ.

Tang lễ kết thúc, tất cả tề tụ về nghị sự đường.

Người đến ngoại trừ gia thần và thuộc hạ Yến thị, còn có đông đảo Thành chủ xa gần mấy hôm nay lần lượt chạy đến. Họ đều là Vương chư hầu của Đại Ngụy. Ngoài ra, tướng quân Quy Đức Lưu Hoài Viễn của Đại Nguỵ đóng ở cửa Tây cũng chạy tới.

Thúc Thận Huy lấy thân phận Nhiếp Chính Vương Đại Nguỵ, tự mình chủ trì buổi gặp mặt, tuyên bố Yến Thừa kế thừa chức Thành chủ, kế thừa danh hào Tướng quân Vân Huy Đại Nguỵ vốn thuộc về Yến Trọng. Không chỉ thế, để kỷ niệm công lao oanh liệt của Yến Trọng, truy phong ông làm Bình Di Vương Đại Nguỵ, sắc phong và bảo ấn ít ngày nữa sẽ xuất phát từ Trường An, do đặc sứ đưa đến.

Gia thần bộ tộc Yến thị không khỏi cảm kích đến rơi lệ. Vô số dân trong thành tụ tập bên ngoài, nghe tin truyền ra, nhao nhao quỳ xuống bái tạ.

Tang sự đau buồn dài đăng đẳng, đến tận đây, rốt cuộc đã trần ai lạc địa. Người đi, vĩnh viễn yên giấc dưới mặt đất, mà người còn sống, còn phải tiếp tục chuyện nên làm.

Thúc Thận Huy đã dừng lại nơi đây ít lâu, y không thể không chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi đi, y còn một chuyện quan trọng chưa làm.

Y tìm Khương Hàm Nguyên, nói: “Hủy Hủy, ta phải đi rồi, trước khi đi, ta muốn đi tế bái mẹ nàng.”

Cô vừa hầu mợ đi ra, dừng mắt trên mặt y. Thúc Thận Huy cũng nhìn cô, không chút né tránh.

Tơ đỏ đáy mắt cô vẫn chưa tan hết. Cô nhìn y một lát, gật đầu: “Sáng mai ta dẫn ngài đi.”

Đêm ấy hai người ở chung một phòng. Ban ngày cô đưa Yến Thừa thăm viếng thành dân, dẹp yên lòng người, có vẻ đã hơi mỏi mệt, vừa đặt lưng đã nhắm mắt. Đã ngủ chung qua mấy đêm, Thúc Thận Huy không có quấy rầy. Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau, hai người đứng dậy đi ra, Phàn Kính Thúc Thận Huy mấy tùy tùng đã chờ sẵn. Đoàn người cưỡi ngựa ra khỏi thành, đi tới thung lũng kia.

Không còn huyên náo của ngày hạ táng Yến Trọng, hôm nay, nước hồ phản chiếu núi tuyết, gió nhẹ liu xiu, khôi phục vẻ yên bình tĩnh lặng vốn có.

Khương Hàm Nguyên đưa Thúc Thận Huy đến trước mộ mẹ mình, lui ra, để lại một mình y.

Thúc Thận Huy ôm lòng kính cẩn, trịnh trọng tế bái, xong xuôi, y bước ra, từ xa nhìn thấy cô đứng dưới một gốc đại thụ gần cửa thung lũng.

Cuối thu, cây khô khắp nơi, lá vàng đầy đất, từ xa nom như trải một lớp vàng óng.

Cô đứng thẳng, hơi ngửa đầu, như đang ngắm nhìn bầu trời xa trên đỉnh đầu.

Thúc Thận Huy dừng bước, theo ánh mắt cô nhìn lại.

Bầu trời thu xanh thẳm, mây trắng xóa như tuyết. Cuối chân trời, có bóng một đôi hồng nhạn về phương Nam, đang vỗ cánh bay trên trời không.

Cô như cứ mãi dõi theo cặp bóng hồng, y yên lặng chờ đợi. Thật lâu, một cơn gió thổi rơi lá khô từng mảng, cô thoáng giật mình, quay lại thấy y, bèn cất bước đi tới.

Cô vẫn bằng một giọng khàn khàn, mỉm cười nói: “Ta thay mặt cậu rất đa tạ điện hạ đã chiếu cố, thành dân cảm tạ ơn đức triều đình. Ta nghe nói điện hạ đã dặn Lưu tướng quân ngó chừng giúp Vân Lạc, đa tạ điện hạ an bài. Chờ khi ta về Nhạn Môn, ta sẽ để lại Phàn Kính, nhờ ông tạm thời giúp em trai. Như vậy, Vân Lạc hẳn sẽ ổn, không đến mức vì cậu đã đi mà ảnh hưởng đại cục vùng của Tây. Xin điện hạ yên tâm.”

Thúc Thận Huy chăm chú nhìn cô, lòng như có vô số lời muốn nói song lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ nói: “Nàng phải bảo trọng.”

Khương Hàm Nguyên gật đầu: “Điện hạ cũng vậy.” Nàng nói xong, đôi mắt đầy tơ máu hơi cong cong cười, ngừng đoạn, lại nhấn giọng, “Ta thật sự không sao! Ta biết hành trình ngài rất gấp, phía bệ hạ quan trọng hơn, ngài yên tâm đi đi. Sáng sớm mai phải khởi hành rồi, ngài về thành trước, nghỉ ngơi thật tốt. Ta muốn ở đây một mình một lát, về sau.”

Bọn Lưu Hoài Viễn còn trong thành. Trước khởi hành sáng mai, y còn phải gặp mặt thu xếp chuyện trấn giữ.

Thúc Thận Huy lại đứng im một lát, gật đầu: “Được. Nàng về sớm.”

Khương Hàm Nguyên đưa y ra cửa thung lũng, mỉm cười tạm biệt. Thúc Thận Huy lên ngựa về thành, gặp đám Lưu Hoài Viễn xong, cô vẫn chưa về. Y cảm thấy thần trí mình không thể tập trung, không kìm được nữa, bèn ra khỏi thành chạy tới thung lũng.

Lúc y đến nơi trời đã hoàng hôn, cô không còn ở đấy. Thúc Thận Huy hỏi thăm người giữ mộ ở gần cửa thung lũng lâu nay. Ông là kẻ câm, cũng không nghe tốt, sau khi hiểu ý Thúc Thận Huy bèn bắt đầu khua tay chỉ xa xa diễn tả hướng cô đi.

Thúc Thận Huy nhìn lại, thấy hòn núi nơi đó, tắm trong ánh sáng yên tĩnh, lẳng lặng đứng sừng sững.

Y tìm một vòng, đến gần, thấy rõ một hang núi đá, trơ trọi đứng sừng sững ở vùng đất hoang ngoài thành. Đúng là nàng đã đến đây. Trên con đường dẫn tới thềm đá lưng chừng núi, y bắt gặp ngựa của cô.

Y đứng dưới chân núi. Hoàng hôn ngày càng sẫm. Rốt cuộc, y cất bước đạp lên thềm đá đầy cát bụi đã lâu chưa có ai quét dọn, chậm rãi đi tới.

Đến Vân Lạc đã nhiều ngày, cuối cùng Khương Hàm Nguyên cũng một mình đến đây, tìm thăm người bạn cả đời này vĩnh viễn không thể gặp lại.

Hang đá vẫn thế. Giường đá, bàn đá, ghế đá, tất cả vẫn ở đấy, thậm chí còn vài chỗ thảo dược còn chưa dùng hết. Song người vẫn luôn ngồi ở đây lặng lẽ tụng kinh đã không còn. Trống rỗng, tơ nhện giăng góc xó, khắp nơi đều là tro bụi.

Khương Hàm Nguyên chậm rãi ngắm nhìn bốn phía. Không thấy sách kinh, đúng là hôm đó hắn được phép đem đi. Sau cơn đau lòng, cuối cùng nó cũng khiến Khương Hàm Nguyên tìm được một tia trấn an sau cùng.

Bất kể giờ này Vô Sinh đang ở đâu, kể cả trên trời, những quyển sách kinh mà hắn quý trọng vẫn ở bên cạnh, hẳn với trí tuệ và thấu triệt của hắn, hắn đều vui vẻ chịu đựng.

Nàng cầm một cây chổi cột bằng lau sậy ngã trong góc quét sạch bụi đất. Dọn dẹp mớ thảo dược bị gió thổi tứ tán gọn gàng lại. Mọi thứ thật giống xưa. Chủ nhân nơi đây, sẽ còn trở về.

“Xin lỗi.” Sau lưng bỗng có một giọng trầm thấp truyền đến.

Khương Hàm Nguyên dừng tay, cất gói thảo dược cuối cùng xong, chậm rãi quay lại, thấy Thúc Thận Huy đứng ở bậc ngoài hang đá.

Một sợi nắng chiều cuối cùng nghiêng nghiêng chiếu từ sau lưng y, in bóng y lên mảnh tường trong hang đá.

Hai người nhìn nhau chốc lát. Cô nhìn thấy áy náy trong mắt y. Cô lại mỉm cười, nhẹ nhõm nói: “Không phải do ngài. Điện hạ thật sự không cần vì thế mà xin lỗi.”

Cô nói xong, đi ra: “Sao điện hạ lại đến đây? Ta thuận đường đi ngang, đang định quay về.”

Y không nhúc nhích, lúc cô bước ngang người y, bỗng nhiên đưa tay bắt lấy tay cô.

“Hủy Hủy! Ta biết trong lòng nàng rất khó chịu. Cực kỳ khổ sở. Nhưng trước mặt ta, nàng không cần phải vậy.” Y kéo cô đến trước mặt, mặt đối mặt, chăm chú nhìn vào cặp mắt cô, từng chữ từng chữ nói.

Khương Hàm Nguyên lại cong khóe môi, “Điện hạ hiểu lầm rồi, ta thật sự —— “

“Nàng thật sự rất khó chịu. Đang còn nằm trong tã lót đã mất đi mẹ mình. Nàng cho rằng mẹ mình vì mình mà mất mạng, mình là người chẳng lành. Nàng khó khăn lớn lên, cuối cùng đã làm một nữ tướng quân lớn mạnh, song lại bị ép buộc nhận lấy một cuộc hôn nhân không tình nguyện, lấy một người nàng chướng mắt, vì thế mà, nàng còn mất đi một người bạn tốt mà có lẽ nàng xem là tri kỷ cả đời. Giờ cậu nàng còn ra đi! Sao có thể rất ổn được!”

“Hủy Hủy, đừng thế nữa, nàng không cần thế. Mẹ nàng, cậu nàng, hay là…”

Thúc Thận Huy nhìn quanh một vòng hang đá trống rỗng sau lưng cô, “người bạn này của nàng, nếu hắn thật sự là tri kỷ của nàng, hẳn hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng thế này!”

Nụ cười trên mặt Khương Hàm Nguyên chậm rãi biến mất, cụp mắt tránh đi ánh mắt người đàn ông đối diện.

“Ở đây trời tối rất nhanh, về thành cũng phải mất một lúc, về đi ——” Cô miễn cưỡng nói.

Y vẫn bất động.

“Hủy Hủy, đừng nhảy từ Thiết Kiếm nhai xuống nữa.”

Khương Hàm Nguyên sắc mặt hơi đổi, cấp tốc ngước mắt, nhìn xem hắn, há miệng.

“Đừng phủ nhận.” Y ngắt lời, “Dương Hổ nói! Vào ngày giỗ mẹ nàng, nàng đã từ trên sườn núi nhảy xuống. Năm ấy nàng mới mười lăm tuổi!”

Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình, vẻ mặt cứng đờ theo: “Ta chỉ là —— “

“Đừng nói chỉ là nàng thích vậy!” Thúc Thận Huy lại cắt lời.

“Thân ở giữa không trung, không một chỗ dựa, thịt nát xương tan bất cứ lúc nào. Chỉ là mấy hơi thở trong một chớp mắt, nhưng lại dày vò không chịu xiết. Đến chừng rơi vào đáy nước, càng đáng sợ. Nếu có U Minh địa giới thật trên đời, chính là nơi đó! Ai mà thích loại cảm giác ấy chứ!”

“Ngài biết cái gì! Đừng nói bậy —” hơi thở cô bắt đầu hỗn loạn, trên mặt hiện ra nét giận.

“Ta đương nhiên biết! Vì ta từng nhảy rồi! Ngay sáng sớm ta định khởi hành về Trường An kia!”

Mi mắt Khương Hàm Nguyên run lên.

Thúc Thận Huy chăm chú nhìn khuôn mặt đã tái nhợt của cô, từ từ nhéo vết thương còn in dấu trong lòng bàn tay. “Hủy Hủy, ta cho nàng biết, nàng làm vậy quá mức ngu xuẩn. Ngoại trừ từng lần một tra tấn chính nàng, nàng cho rằng mẹ nàng muốn nhìn thấy nàng thế này hay sao? Còn cha nàng nữa. Nếu ông ấy cũng biết, ông ấy sẽ khổ sở nhường nào?”

“Ta tuyệt đối không cho phép nàng từ Thiết Kiếm nhai nhảy xuống nữa!”

Mặt trời đã xuống núi, bóng đêm nuốt chửng tia sáng cuối cùng. Sắc trời đột nhiên tối sầm, gió vắng thổi lớn, quạ về tổ trong tiếng gió thổi qua đỉnh núi ồn ào trận trận.

Khương Hàm Nguyên không nhúc nhích, giằng co với người trước mặt, hơi thở ngày càng gấp, khóe mắt cũng ngày càng đỏ, đột nhiên, cô giật khỏi tay y, cúi đầu, cất bước định đi.

“Chờ chút!” Thúc Thận Huy lần này không cản cô, chỉ nói.

Cô ngừng lại, đưa lưng về phía y.

“Hủy Hủy, sáng mai ta phải đi rồi. Còn đây là những lời ta vốn định đêm nay sẽ nói cho nàng.” Y ngừng đoạn, nhìn bóng lưng kia. “Ta biết hiện giờ nàng rất khó chịu, ta cũng biết nàng từ bé đã rất gian nan. Ta không dám nói ta có thể đồng cảm với nàng vì quá khứ của ta thực sự không có gì có thể gọi là gian nan cả. Nhưng ta muốn nói rằng ta hy vọng nàng có thể thả lỏng một chút.”

“Trong mắt người khác, nàng là tướng quân, nàng phải bảo vệ kẻ yếu, chống lại người Địch. Nhưng trước mặt ta, nàng thật sự không cần phải vậy. Để cho ta biết nàng rất khó chịu, thì sao nào? Đương nhiên, nếu nàng thật sự không muốn nhìn thấy ta, ta có thể đi, đi ngay đêm nay. Lần trước ở thành Phong Diệp, nàng đã nói rõ ràng, nàng cho rằng lần này ta đến, vẫn là cầu xin hay ép buộc nàng ở cùng ta ư? Không, Thúc Thận Huy ta xem như có thích một người, cũng sẽ không lãng phí chính mình như vậy. Ta chỉ là không yên lòng, muốn đến bên nàng, tiện thể hoàn thành lời hứa xưa kia mà thôi. Nếu nàng đã xem như không cần ta bầu bạn, ta cũng đã tế bái mẹ nàng, xong chuyện, ta sẽ không ở lại chọc nàng thêm ghét bỏ.”

Y đưa mắt nhìn hoàng hôn mênh mông mơ màng phủ khắp nơi.

“Về thành sớm đi nhé. Ta đi.”

Nói xong, y bước qua cô, dọc thềm đá xuống dưới, lên ngựa, bóng ảnh dần biến mất nơi cuối đường.

Khương Hàm Nguyên vẫn đứng đấy, mãi đến khi trời tối đen hoàn toàn, chung quanh không ai nhìn thấy cô, nước mắt đã cạn bỗng dưng như ập tới, bừng chảy nơi hốc mắt khô cạn đến chớp mắt cũng khó khăn kia. Cô muốn nhịn, liều mạng kiềm chế, chẳng những không nhịn được mà nước mắt mỗi lúc một nhiều. Cuối cùng không kềm được, cô bắt đầu thấp giọng nức nở, rồi thụp xuống đất, chôn mặt vào đầu gối, khóc không thành tiếng.

Thúc Thận Huy trong lòng ôm cơn giận bị cô kích động, phóng ngựa một hơi về tới cổng thành Vân Lạc, bồi hồi một lát, mãi không thấy cô quay về. Cơn giận của y từ từ tiêu tan. Y nhìn sắc trời mỗi lúc một đen, nhìn bóng núi đá, trù trừ một lát, hận mình cuối cùng vẫn không buông được, cắn răng quay đầu ngựa quay lại.

Lúc leo lên thềm đá kia lần nữa, y thầm nói với chính mình, chẳng qua là y vì đền bù tổn thương mà người Hoàng gia năm đó gây ra cho cô thôi. Cho dù thế nào cũng không thể bỏ cô lại một mình ở đây, cho dù cô là nữ tướng quân quỷ kiến sầu.

Y dần tới gần miệng động, bỗng, trong bóng đêm, một tiếng khóc cực kỳ kiềm chế lọt vào tai y.

Y ngẩn ra, kịp hiểu, nhanh chóng mấy bước nhập một xông lên trước động đá, trong tích tắc nhìn thấy bóng hình kia. Cô đang ngồi ở miệng hang, cuộn người lại khóc. Cả người y lập tức luống cuống, tất cả buồn bực vì cô đều mất tăm mất tịch.

Y dừng trước mặt cô, ban đầu không dám tới gần, không dám lên tiếng, lát sau, nghe cô khóc như một đứa trẻ ăn vạ, y hết kìm nổi, đi đến bên cạnh cô, cúi người giang tay thử nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Y sợ cô giãy giụa không cho đến gần. Nhưng không. Y thuận lợi ôm cô, để cô nhào vào trong lòng mình khóc. Ban đầu cô vẫn luôn nức nở không ngừng, từ từ, cuối cùng ngừng nghỉ, mặc y ôm mình, không nhúc nhích.

Thúc Thận Huy không đứng dậy, cũng không nói gì. Y chỉ ngồi dựa tường đá, cởi áo khoác ngoài, bọc lấy hai cơ thể thành một khối, lại tiếp tục ôm cô, cho cô dựa vào lòng mình.

Phàn Kính biết Khương Hàm Nguyên tới đây, tối rồi vẫn chưa thấy về, không yên lòng dẫn người tìm tới, đến dưới đường lên núi thấy cặp ngựa dừng ở đó, bèn sai người dừng bước.

Ông ngẩng nhìn hang đá cuối con đường, lát sau, lặng yên chuyển hướng, dẫn người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc