TÚ ÁI

Cảm xúc Dương Hi tiến vào thời kỳ băng hà. Loại cảm xúc băng cứng vạn năm không thay đổi biểu hiện nàng lần nữa vì lòng mình mà tạo nên phòng tuyến cao chắc—— đau lòng một lần, sẽ một lần thêm vết sẹo thật dài thật dày, những vết sẹo này chằng chịt trong lòng mình, mặc dù phần mềm mại được bao lấy bên trong càng ngày càng thu nhỏ, càng ngày càng yếu ớt, nhưng những vết sẹo này thì càng ngày càng dày nặng, càng ngày càng chắc chắn, vững vàng bảo vệ chỉ có mình mới có thể chạm đến.

Loại băng lãnh này ngay cả Giang Bình trong phút chốc không có cách nào đánh vỡ, bởi vì giống với Sở An, nên từ lần đầu tiên gặp nhau, Dương Hi ở trước mặt Giang Bình chưa bao giờ giữ được bình tĩnh, có náo loạn, có giận, có hận, có phiền, có sự điên cuồng.

Nhưng mà hiện tại, nàng bắt đầu không sợ bị Giang Bình quấy rầy, không còn quản việc Giang Bình ở trong phòng bệnh nhỏ này nôn nóng không ngừng đi qua đi lại, không nhìn tới vẻ mặt muôn màu muôn vẻ của cô, càng không phản ứng với sự trêu chọc chế giễu của cô, không để ý tới độc thoại như Đường Tăng của cô.

Tất cả hành động lời nói của Giang Bình đều bị Dương Hi tự động quên sạch, giống như một người đang sống sờ sờ trong căn phòng bệnh nhỏ này đột nhiên trở thành không khí không có bất kỳ phân lượng nào.

"Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút." Đây là câu nói lần thứ N.

Dương Hi trực tiếp ngó lơ.

Giang Bình nâng trán, sau đó quyết định không tiếp tục kiềm chế bản thân trong mấy ngày qua bởi vì bị lãng quên mà chồng chất lửa giận:"Dương Hi, cô cảm thấy như vậy là rất vui vẻ sao? Không nói chuyện sẽ chết người á. Cô cho tôi là không khí, nhưng tôi có máu có thịt có suy nghĩ. Tôi không phải là đã hôn cô sao? Tôi không phải là đã sờ soạng cô sao? Cô chẳng phải đã nói chúng ta là người hiện đại, không so đo, nhưng cô đối với tôi hờ hững như vậy là sao hả?"

Vách tường màu trắng của phòng bệnh phản xạ tiếng gầm thét của Giang Bình. Dương Hi vẫn như cũ nằm trên giường bệnh, bất động hoàn toàn, ngay cả lông mày cũng không động đậy.

"Không để ý tới tôi là sao?" Giang Bình cười lạnh, hôm nay là nhẫn nại cực hạn, đối với bệnh nhân tâm lý, tất nhiên phải biết chừng mực, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là mình bó tay đối với cô gái này. Không thể làm cho cô cười, ít nhất phải làm cho cô khóc, không thể làm cho cô vui vẻ, ít nhất phải làm cho cô nổi giận, con người có thất tình lục dục, khóc cũng được, đau cũng được, đả thương cũng được, cũng tốt hơn là trái tim đã chết! Tôi không phá vỡ được lớp vỏ nhiều tầng của cô, nên phải lấy cái gì đó kích động cảm xúc của cô, khiến cô không thể bình tĩnh nữa.

Giang Bình ba bước thành hai bước đi đến bên giường bệnh Dương Hi.

Dương Hi nhàn nhạt nhìn cô, trong ánh mắt không có chút tâm tình nào.

Giang Bình không quan tâm nhiều như vậy, khẽ khom người, hai tay trực tiếp đè xuống hai tay của Dương Hi trên giường bệnh, thân thể cũng hướng nàng mà đè xuống.

Dương Hi vẫn không nói chuyện, chẳng qua là trong đôi mắt kia lộ ra một tia chán ghét sâu sắc. Cái loại chán ghét này giống như một lưỡi dao sắc bén, dễ dàng cắt vào lòng Giang Bình.

Mình là bác sĩ tâm lý, không phải là lưu manh, mình là Tổng giám đốc của Mỹ Diệp, không phải là thứ đầu đường xó chợ huýt sáo về hướng mấy cô gái trẻ, mình tất nhiên có thể dùng cách như thế để làm cho cô ấy hận, làm cho cô ấy tức giận, nhưng đó là Giang Bình mày sao? Mày coi mày là cái gì?

Cái nhìn chán ghét kia, làm cho Giang Bình có chút thất bại, lúc thân người cô áp xuống cách người Dương Hi khoảng nửa thước thì khẽ thay đổi phương hướng, cuối cùng chẳng qua là nhẹ nhàng đè nàng, đầu tựa vào phía bên trái cổ nàng, sau đó khẽ thở dài một tiếng, thanh âm dịu dàng chưa từng có:"Cô là người con gái làm cho người ta đau lòng."

Dương Hi đần độn nhìn trần nhà, cũng có lẽ là không nhìn thấy gì cả, ánh mắt ác cảm vừa rồi cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một tia thương cảm.

Người con gái làm cho người ta đau lòng! Sở An đã từng nói như vậy. Chị ấy từng ôm chặt lấy mình, chui vào bên cổ mình, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của mình và nói như vậy. Nhưng chị ấy đã không còn có thể đau lòng vì mình nữa rồi.

Không có khước từ, không có kháng cự, Dương Hi tùy ý để Giang Bình đè trên người mình như vậy.

Có một loại cảm giác nhẹ tênh đến nỗi sinh mệnh không thể chịu đựng nổi, khi chị ấy hoàn toàn rời đi, mình đột nhiên mất đi trọng tâm cuộc sống, mất đi lý tưởng, mất đi dục vọng sinh tồn, sinh mệnh hèn hạ này cũng không tìm thấy lý do để quý trọng. Mà sức nặng như thế này, làm cho người ta có chút hít thở không thông, mà trong cảm giác hít thở không thông ấy lại cảm nhận được từng lần hô hấp của mình, đó là một loại cảm giác sinh tồn, một độ ấm là do áp lực mà có.

Thì ra, mình vẫn còn khát vọng một sức nặng, khác vọng một độ ấm.

Cái ôm tĩnh lặng, có một loại nhu tình khác, khác với chiến tranh lạnh lần trước, cũng khác với lúc Giang Bình làm Đường Tăng. Dương Hi chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ sức nặng của thời khắc này.

Giang Bình cảm nhận được sự an tĩnh của Dương Hi, loại an tĩnh này là an tĩnh sinh ra từ đáy lòng, không có sự ác cảm khi tiếp xúc, không có cố tình phớt lờ, trong sự hòa bình khó có được này, Giang Bình thả tay Dương Hi ra, sau đó cố gắng luồng tay qua sau gáy nàng, đem nàng ôm vào trong ngực. Sinh mệnh kiên cường hay yếu ớt đều cần một cái ôm ấm áp, mới có thể dần dần từ bỏ cái bức tường phong bế kia.

Dương Hi thế nhưng giơ cách tay lên ngăn cản động tác của Giang Bình, "Được rồi."

Hai chữ này đúng là cự tuyệt cái ôm kia, nhưng lại là sự khẳng định cho việc tiến sát lại gần ban nãy, Dương Hi đã khôi phục lại sự bình thản cùng tự khống chế của mình, mà Giang Bình cũng dừng lại, qua vài giây mới chậm rãi ngồi thẳng lên, chỉ là khi sợi tóc của cô lướt qua sườn mặt của Dương Hi, lại cầm lòng không được mà nhẹ nhàng nghiêng đầu, lướt nhẹ lên má của nàng.

Hơi thở trong phòng ôn hòa, hòa tan sự quái dị cùng khó chịu của mấy ngày qua. Giang Bình đứng lên, "Bác sĩ nói, cô có thể dùng cây nạng để xuống đất rồi."

Dương Hi gật đầu, "Vậy thì xuất viện đi."

Xuất viện, sau đó trở về phòng của mình, trở về không gian độc hữu của mình, bởi vì chân bị thương, mình có đầy đủ lý do để không ra khỏi cửa, mà mình rốt cuộc cũng có thể triệt để thoát khỏi Giang Bình rồi. Mặc dù mới vừa ôm, khiến cho Dương Hi cảm thấy một tia ấm áp, nhưng nàng biết, đó dù sao cũng không phải là mình muốn, ấm áp như vậy tất nhiên cùng tình yêu có liên quan với nhau, mà tình yêu của mình, đã sớm chết rồi. Cho nên, Giang Bình kia vẫn là Giang Bình làm người ta chán ghét, vẫn là cái người không biết nhìn sắc mặt của người khác, là Giang Bình không bao giờ biết câm miệng.

Cô ta đi rồi, thế giới sẽ an tĩnh trở lại. Tất cả đều sẽ trở lại giống như trước, chỉ còn hồi ức sâu đậm của riêng mình, một mình khóc cười, một mình gặp gỡ chị ấy trong tâm trí. Sẽ không còn người nào khác đến quấy rầy nữa.

"Tôi đi hỏi bác sĩ một chút, chuyện cô xuất viện, cũng cần phải báo với Dương đổng một tiếng. Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi đi đây." Giang Bình cũng không dài dòng nữa, nói xong thì kéo chăn đắp lên người Dương Hi, sau đó rời khỏi phòng.

Thời tiết mùa thu có chút lạnh, trên cây bạch quả trong bệnh viện, một ít lá cây đã úa vàng. Gió thu thổi qua, bồng bềnh lung lay rơi xuống, sau đó nhẹ nhàng mà nằm trên đường.

Giang Bình đút tay vào trong túi quần, một tay lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Dương Khanh, "Dương đổng, về chuyện tình của lệnh ái, tôi muốn cùng ông nói chuyện một lát. Tiệm trà Hồng Diệp ở gần đây được không?"

Việc làm ăn của tiệm trà Hồng Diệp cũng không tốt lắm. Nhưng người bận rộn như Dương Khanh cũng vội vã chạy đến. Rất nhiều công việc có thể buông xuống, nhưng về chuyện tình của Dương Hi, Dương Khanh tuyệt đối không bỏ qua.

Cửa gỗ có màu đỏ sậm, tấm kiếng mờ nên làm cho bóng người đang bước tới cũng mờ ảo. Giang Bình đẩy cửa vào, Dương Khanh đã pha xong hai tách trà hướng Giang Bình vẫy tay.

"Tình hình của Hi nhi có tiến triển gì sao?" Không đợi Giang Bình ngồi xuống, Dương Khanh đã vội vàng hỏi.

"Vấn đề của cô ấy không phải một hai ngày có thể giải quyết, Dương đổng hẳn là cũng rõ điều này. Tôi sẽ cố hết sức." Giang Bình mỉm cười ngồi xuống.

"Vậy hôm nay cô hẹn tôi là có chuyện gì?" Dương Khanh có chút thất vọng. Dù sao, Trương Tử Thanh cũng là nhân vật có chút danh tiếng trong giới bác sĩ tâm lý, mà Giang Bình, là chuyên gia mà Trương Tử Thanh vô cùng sùng bái. Dương Khanh mặc dù không tin tưởng chuyện kỳ tích, nhưng trong lòng của ông, cũng khó tránh khỏi hy vọng tình hình của Dương Hi có thể sớm tiến triển tốt một chút.

"Chân của cô ấy cũng đã tốt hơn phân nửa, theo ý bác sĩ, có thể trở về nhà tịnh dưỡng." Khí trời có chút lạnh, Giang Bình bưng tách trà cho ấm bàn tay.

"Về nhà tịnh dưỡng dĩ nhiên tốt, chỉ cần bác sĩ cảm thấy không có vấn đề gì, Hi nhi ở nhà nghỉ ngơi tôi cũng khá yên tâm." Dương Khanh biết Giang Bình còn có lời muốn nói, bởi vì một chuyện nhỏ thế này hoàn toàn có thể nói trong điện thoại.

"Tôi hôm nay hẹn Dương đổng ra ngoài, chính là muốn cùng Dương đổng thương lượng một chút, tôi đã có chút nắm rõ tình hình hiện tại của Dương Hi, nhưng mà nhất định còn phải mất thêm một ít thời gian, nếu như cô ấy ở nhà dưỡng bệnh, dựa theo tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ không tiếp xúc với tôi nữa, tôi cũng không tìm được lý do gì để đến nhà Dương đổng mà gặp cô ấy, dù sao tôi không phải là bác sĩ, thậm chí thân phận bác sĩ tâm lý cũng không thể để cô ấy biết. Vì thế, nếu như cô ấy về nhà tịnh dưỡng, vậy thì việc trị liệu tâm lý của cô ấy sẽ bị gián đoạn."

"Vậy ý của Giang tổng là?"

"Nếu như Dương đổng hy vọng tôi tiếp tục trị liệu tâm lý cho Hi nhi, vậy thì tôi có yêu cầu quá đáng, hy vọng Dương đổng có thể mượn việc công làm việc riêng, nói với Hi nhi rằng ông có việc phải ở bên ngoài vài tháng, thời gian về nhà sẽ rất ít, mà sức khỏe của dì cũng không tốt cần xin nghỉ bệnh, ông sẽ dẫn dì theo, một mặt là tập trung cho công việc, một mặt là tìm bác sĩ thích hợp để điều trị cho dì. Trong thời gian này, hai người dĩ nhiên có thể trở về thăm cô ấy bất cứ lúc nào, chỉ là cô ấy hoạt động bất tiện nên cần phải có người chăm sóc, dùng lý do này để tôi ở lại bên cạnh cô ấy, như vậy là được rồi."

Những lời Giang Bình nói mặc dù làm người ta có chút kinh hãi, nhưng ngữ khí của cô lại tràn đầy tự tin cùng lạnh nhạt. Bác sĩ tâm lý chính là loại người lúc nào cũng bày ra ưu thế của mình và không để lộ chút sơ hở nào, loại tự tin này tựa hồ có thể biến những chuyện không thể nào thành thuận lý thành chương.

Ánh mắt Dương Khanh và Giang Bình giao nhau, muốn đoán được độ tin cậy của đề nghị này. Chỉ là Giang Bình mỉm cười gật đầu, khuôn mặt lạnh nhạt chắc chắn, làm cho Dương Khanh không thể nào tìm được nửa chỗ có thể xăm soi, "Có cần thiết không?"

Dù sao để cho Dương Khanh và vợ cùng nhau chuyển ra khỏi nhà, hơn nữa còn muốn Dương mẹ nghỉ việc vì bệnh, cũng không phải là chuyện nhỏ, mặc dù Dương gia có tiền, không cần Dương mẹ phải đi làm giáo viên để kiếm tiền về, nhưng công việc này bà đã làm mấy chục năm, bà vô cùng yêu thương trường học, cũng vô cùng yêu thích công việc giảng dạy, nếu không phải thế, Dương mẹ đã sớm ở nhà toàn tâm toàn ý làm một người vợ rồi.

"Có. Có lẽ Dương tiểu thư nhờ việc trị liệu trong khoảng thời gian này mà một lần nữa trở lại cuộc sống bình thường, việc này đối với cuộc đời cô ấy mà nói là vô cùng quan trọng, đối với vợ chồng Dương đổng, cùng với Phổ Dương mà nói dĩ nhiên cũng có ý nghĩa rất đặc biệt."

Dương Khanh gật đầu, "Hy vọng có được kết quả lý tưởng. Về phần mẹ của Hi nhi, tôi hôm nay sẽ về nói, cô sớm nhất ngày mai có thể giúp Hi nhi làm thủ tục xuất viện."

"Vậy tôi đợi điện thoại của ông." Giang Bình uống ngụm trà.

"Sau khi xong tôi sẽ gọi điện cho cô." Dương Khanh suy nghĩ một chút lại thêm một câu:"Ở nhà cũng là mẹ Hi nhi nấu cơm, không có bảo mẫu. Ngày mai tôi sẽ đi tìm một người lanh lợi, chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của hai người. Giặt đồ nấu cơm cũng cần phải có người làm."

Giang Bình lắc đầu, cười nói:"Có bảo mẫu, tôi đây cũng không còn lý do ở cùng với cô ấy nữa rồi. Dương đổng yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, dù sao, Mỹ Diệp còn phải trông cậy vào Dương đổng giúp đỡ."

"Được rồi, nếu còn cần gì thì gọi điện cho tôi. Hy vọng sớm nghe được tin tốt của cô."

Bình luận

Truyện đang đọc