TÚ ÁI

Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một cái tủ trưng bày bằng gỗ Tử Đằng màu tím đậm, bên trong là các loại rượu chưa bao giờ thấy, lại trang trí hai bức tượng gỗ cây Hoàng Dương với tạo hình điêu khắc tỉ mĩ, và một chậu trầu bà đang nở rộ.

"Thật ngạc nhiên nha, trang trí thế này, không phải đem nhà này dùng làm phòng cố vấn tâm lý đấy chứ?" Ánh mắt Dương Hi đảo qua trang trí trong nhà, vừa đổi giày, vừa trêu chọc Giang Bình.

"Thế giới bên ngoài cũng đủ làm cho người ta hào nhoáng rồi, nên khi đầu tiên bước vào nhà, tôi muốn làm cho mình có thể an tĩnh lại, lắng đọng lại, kệ trưng bày cùng với chạm khắc này nọ đều là gỗ cứng, cây đã rất lâu năm, trong đó có một loại thăng trầm cùng kiên định, tôi sợ mình quá trẻ, không đủ ổn trọng, vì vậy, luôn từng thời khắc mà nhắc nhở mình." Giang Bình vừa nói vừa mang theo mấy túi thức ăn đi vào nhà.

Dương Hi nghe lời nói của Giang Bình, có chút đăm chiêu, sau khi đi theo Giang Bình vào nhà bếp, chờ cô bỏ thức ăn xuống, Dương Hi liền đến phía sau ôm lấy cô:"Sao nghe Bình nói những lời này, luôn cảm thấy những gì Bình trải qua cũng không đơn giản, dường như tâm của Bình cũng chịu nhiều thử thách."

Giang Bình cười, xoay người lại ôm Dương Hi:"Đứa ngốc, không có tâm linh của ai mà không vương chút bụi trần, không có ai sinh ra mà chỉ vui không buồn, công chính thông minh. Làm bác sĩ tâm lý thì càng cần phải có một tâm linh như vậy. Em phải biết rằng, sức lây nhiễm tâm lý của bệnh nhân tâm lý, có đôi khi vô cùng mạnh mẽ, mà họ phần lớn là cảm xúc tiêu cực, cần em tìm hiểu, xâm nhập, trải nghiệm tình cảm của họ, hiểu được sự thống khổ của họ, sau đó luôn luôn đứng ở góc độ tích cực mà hướng dẫn."

"Việc này quả thật cần sức mạnh tinh thần rất lớn." Dương Hi thâm tình nhìn Giang Bình:"Vì vậy có lúc sẽ cảm thấy rất mệt mỏi phải không. Dù sao, mỗi người đều có sự khốn khổ hoang mang của mình, rất nhiều người có thể bày tỏ với người nhà với bạn bè, mới có thể hóa giải, bác sĩ tâm lý không chỉ lo cho mình mà còn phải đi xoa nhẹ nỗi lo của người khác nữa."

"Đương nhiên, bác sĩ và bệnh nhân ở cùng nhau lâu năm, dễ dàng bị lây bệnh nhất, nhưng họ có sự hiểu biết và cách bảo vệ đúng. Mà lâu dài cũng có người có cảm xúc tiêu cực khi ở cùng với bác sĩ tâm lý, tất nhiên có nhiều khả năng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực, vì vậy bác sĩ tâm lý đầu tiên phải cam đoan được sức mạnh tinh thần của mình." Giang Bình nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại của Dương Hi, nhịn không được sờ lên:"Ngoan, chúng ta nấu ăn thôi."

Dương Hi nhìn thật sâu vào mắt Giang Bình, sau đó ôm cô chặt hơn:"Sau này đừng làm bác sĩ tâm lý nữa, không muốn Bình mệt."

Giang Bình cười rộ lên, hôn lên mũi Dương Hi một cái:"Tôi không đi làm, em nuôi tôi à?"

"Đương nhiên, đi làm chuyện Bình muốn làm, đừng khiến mình mệt mỏi, không kiếm được tiền cũng không sao, chẳng lẽ Bình còn sợ em không nuôi nổi Bình?" Dương Hi hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy niềm tin.

Giang Bình thu lại vẻ tươi cười, hôn lên mặt nàng, cảm khái nói:"Cám ơn em, tuy rằng tôi không thích bị người ta nuôi, nhưng mà, tôi thích nghe em nói như vậy, thật tốt quá, cuộc đời của tôi có thể ký thác cho em, chỉ cần có em, tôi sẽ không còn gì phải sợ nữa. Cho dù tôi không có gì cả, mất đi tất cả, em vẫn có thể làm cho tôi sống tốt, phải không?"

Dương Hi từ trong lời nói của Giang Bình nghe được nỗi cảm khái sâu trong tận đáy lòng, không khỏi ôm đầu cô vào bả vai mình:"Tất nhiên rồi, có em ở đây, Bình không cần đi đối mặt với bệnh nhân tâm lý nữa, không cần phí sức vì người khác phân ưu giải nạn. Bình chỉ cần làm tốt một việc, chính là bảo hộ tình cảm chúng ta thật tốt."

Giang Bình không nói gì, cùng Dương Hi lẳng lặng ôm, qua một hồi, mới bên tai Dương Hi nhẹ giọng nói:"Tôi thích công việc bác sĩ tâm lý, cũng thích vì người khác phân ưu giải nạn. Tôi cũng không chán ghét công việc này."

"Nếu vậy, lúc Bình thấy mệt mỏi, phải nói cho em biết, em nguyện ý luôn luôn ở bên cạnh Bình."

Giang Bình gật đầu:"Phải luôn luôn ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn đừng rời đi......Có em, tôi sẽ có tất cả. Thích em ăn món ăn tôi làm, thích em ở trong lòng tôi làm nũng, muốn cho em một ngôi nhà ấm áp, làm cho em không còn phiền muộn gì nữa."

"Được rồi, vậy, chúng ta nấu ăn đi." Dương Hi cười vỗ vỗ lưng Giang Bình:"Trước khi trời tối em phải về nhà, nếu không ba mẹ sẽ sốt ruột."

Giang Bình thẳng người dậy, có chút tà khí cười:"Xem ra thời gian của chúng ta không nhiều lắm! Phải nắm chặt."

"Đừng làm giống như đang yêu đương vụng trộm vậy nha!" Dương Hi huých Giang Bình một cái.

Giang Bình đặt ngón trỏ trên môi, giả vờ động tác như đang suỵt một tiếng:"Bảo bối, đây chính là yêu đương vụng trộm. Nếu hôm nay Trương Tử Thanh không khống chế được Phương Bồi, nói không chừng, lát nữa ba mẹ em sẽ gọi điện tìm em."

Giang Bình vừa nói xong, di động của Dương Hi liền vang lên, lấy ra xem, không phải ai khác, đúng là Dương mẹ. Dương Hi liếc mắng:"Miệng quạ." Sau đó nhận điện thoại.

"Trưa này không về ăn cơm. Ba mẹ ăn đi......Dạ, con mời Giang Bình ăn cơm......Đúng vậy, trong khoảng thời gian này cô ấy chăm sóc con rất nhiều, con nên cảm tạ cô ấy......Ba mẹ yên tâm! Buổi chiều tụi con sẽ đi dạo phố......đi loanh quanh một chút......Con biết rồi, con sẽ về nhà sớm."

Dương Hi cúp điện thoại, dùng cặp mắt trắng dã nhìn Giang Bình:"Đều tại Bình nói trúng rồi! Nhưng cũng tốt, xem ra không phải Phương Bồi gọi điện cho ba mẹ. Ba mẹ em thoạt nhìn có vẻ đề phòng Bình á. Nghe em nói cùng Bình ăn cơm, buổi chiều còn đi dạo phố, vội vàng hỏi em khi nào thì về, nghe giọng điệu, có chút khẩn trương."

"Đương nhiên rồi, tôi muốn cướp đi con gái bảo bối của họ mà!" Giang Bình vừa nói, vừa lấy rau củ ra bắt đầu chuẩn bị.

Dương Hi đứng bên cạnh muốn giúp đỡ, nhưng không biết bắt tay vào đâu.

Giang Bình cũng không ngẩng đầu, khẽ cười nói:"Em đứng bên cạnh nói chuyện với tôi là được rồi."

Dương Hi ừ một tiếng, liền tựa vào bên tường nghiêm túc nhìn Giang Bình. Sườn mặt của cô, có loại trong sáng tinh khiết, nét mặt của cô có sự thản nhiên an bình, lúc cô im lặng, có nét điềm đạm mà người cùng lứa tuổi không có, cái loại điềm đạm này dường như là tập hợp của sự rộng lượng cùng khoan dung, ôn nhu cùng nội liễm, làm cho người ta cảm thấy thanh tĩnh.

"Bảo bối, khi em nhìn tôi như vậy, làm cho tôi rất thỏa mãn." Giang Bình quay đầu lại, cùng ánh mắt chăm chú của Dương Hi giao nhau.

"A? Vì sao?" Thu hồi lực chú ý, Dương Hi không biết ý của Giang Bình.

"Chỉ có yêu một người, mới có loại ánh mắt này. Loại chăm chú này không hề có tạp niệm, lực chú ý mà em có đều tập trung trên người tôi. Em làm tôi cảm thấy hạnh phúc và kiêu ngạo. Bởi vì thời khắc thế này, em là thuộc về duy nhất một mình tôi." Giang Bình cười:"Bảo bối, tôi yêu em. Nếu em mệt, thì đi phòng khách ngồi một lát đi. Tôi lập tức nấu xong liền."

"Em muốn ở cùng Bình." Dương Hi mỉm cười.

"Đi đi, ngoan, đi nghỉ ngơi lát đi, em đã lâu rồi không vận động, tôi biết bảo bối của tôi rất mệt rồi." Giang Bình ôm Dương Hi, sau đó đẩy nàng đi vào phòng khách.

Đặt Dương Hi ngồi trên ghế sopha, Giang Bình mở TV, lại hôn lên mặt nàng một cái, sau đó mới hài lòng trở về nhà bếp.

Dương Hi nhìn theo cho đến khi Giang Bình biến mất khỏi tầm mắt của mình, lực chú ý mới quay về phòng khách.

Mặc dù tủ trưng bày làm gằng gỗ, có phong cách cổ xưa, nhưng sopha trong phòng khách là chất liệu vải thoải mái, màu chủ đạo là màu xám mang lại cảm giác thanh thản, xứng với bàn trà bằng thủy tinh trong suốt, có vẻ giản dị, màn cửa dày với kiểu kẻ sọc được kéo sang hai bên cửa sổ, chỉ để lại một lớp màn hoa văn màu xám mờ mờ ngăn trở tầm nhìn bên ngoài.

Đứng bên cạnh sopha là một hàng kệ sách đơn giản, hiển nhiên là những quyển sách mà Giang Bình thường xem.

Dương Hi tựa vào trên ghế sopha, ánh mắt đảo qua một loạt quyển sách đang dựng ngay ngắn, làm cho người ta kinh ngạc là, mặc dù có không ít sách chuyên về tâm lý học, nhiều hơn chính là sách về quản lý và tài chính.

Dương Hi cười, không nghĩ tới Giang Bình còn thích kinh doanh. Thuận tay rút mấy quyển tùy tiện lật xem, trên mặt giấy cư nhiên có ghi chú, chữ viết tinh tế. Dương Hi cất quyển sách lại, tiếp tục vòng vo trong nhà.

Phòng khách tuy rằng đã có một kệ sách, nhưng trong nhà lại còn có một thư phòng riêng, hướng nam đón lấy ánh nắng, nên ánh mặt trời sáng rực, nhưng không bị chiếu trực tiếp. Bàn sách khá lớn, ghế dựa thoải mái, phía sau và bên cạnh chính là bức tường chứa đầy sách. Giang Bình thật sự là một người yêu thích sách.

Dương Hi ngồi vào cạnh bàn, đang lúc giữa trưa, ánh mặt trời chiếu sáng khắp phòng, ánh sáng tự nhiên làm cho trong phòng có một loại hương vị tươi mát sạch sẽ. Dương Hi thuận tay lấy sách, một loạt sách gần tay nàng đều là sách kinh tế. Dương Hi cười lắc đầu, tùy tiện cầm một quyển lật xem.

"Ồ......Hi nhi, em ở trong này à." Giang Bình đeo tạp dề đứng ở cửa, mỉm cười nhìn Dương Hi.

"Ừa, tùy tiện đi xem một chút, không ngại chứ." Dương Hi nhìn Giang Bình cười, khi cô mặc tạp dề rất có cảm giác hiền thê lương mẫu.

"Đương nhiên, nhưng đồ ăn sắp xong rồi, ra giúp tôi tí nhé?" Giang Bình cười đến sáng lạn.

Dương Hi đương nhiên không thể nào cự tuyệt. Nàng đứng dậy rời khỏi phòng, lại khen ngợi:"Thư phòng rất thoải mái."

"Sau khi được ba mẹ vợ cho phép, thư phòng này chính là của em." Giang Bình tranh thủ hôn lên mặt Dương Hi một cái, sau đó dẫn Dương Hi đi vào nhà bếp.

"Thơm quá à! Cục cưng, Bình quá tài giỏi." Dương Hi hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt say mê.

"Tài giỏi! Đương nhiên tài giỏi rồi, hơn nữa, có giỏi hay không, chỉ có Hi nhi có quyền lên tiếng." Trên mặt Giang Bình hiện lên nụ cười xấu xa.

"Có ý gì?" Dương Hi thấy biểu hiện như hồ ly này của Giang Bình cảm giác được lời này không ổn.

"Không biết có ý gì à? Vậy chờ ăn no, chúng ta lên giường thử xem là biết có giỏi hay không." Giang Bình ha ha cười khoái chí.

"Bình......" Dương Hi vung quyền lên đánh vào bả vai Giang Bình:"Bình sao lại xấu xa như vậy, có phải là con gái không vậy? Làm em lúc nãy còn gọi Bình là cục cưng, chẳng ngoan chút nào."

"Cho nên, em có thể rút lại hai chữ cục cưng này đi, tôi cách hai chữ này quá xa, Hi nhi thì ngoan hơn." Giang Bình nói xong, đem thức ăn đưa tới trên tay Dương Hi:"Bảo bối, đói bụng rồi, giúp tôi mang ra nha."

Dương Hi hừ lạnh một tiếng, bưng thức ăn đi ra phòng khách.

Giang Bình mang chén đũa ra, mở nhạc, sau đó ngồi xuống bên cạnh Dương Hi:"Bảo bối, nói cho tôi biết, tối hôm qua không có tôi, có nhớ tôi hay không?"

Dương Hi gắp một miếng đậu hũ, gật đầu:"Đương nhiên. Đậu hủ rất ngon."

"Được rồi! Xem ra bảo bối của tôi đói bụng lắm rồi, chúng ta ăn xong mới tâm sự tiếp vậy. Nhưng mà, bữa ăn đầu tiên ở chỗ của tôi, không thể không có rượu!" Giang Bình vừa nói vừa rót rượu.

"Ý kiến hay." Dương Hi nhìn một bàn toàn là món ăn mình thích, đầu tựa vào trên người Giang Bình:"Cục cưng thật tốt!"

Bình luận

Truyện đang đọc