TÚ ÁI

Giang Bình khoanh hai tay trước ngực, sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết rất mong đợi kia, trán Dương Hi chảy đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Mong đợi Dương Hi đối với mình sẽ thốt ra những lời khó nghe, hoặc là trách mắng vân vân.

Dĩ nhiên, cũng không phải nói là Giang Bình rất muốn bị nghe chửi, cô tự thấy bản thân mình không rẻ rúng như vậy. Chỉ là bị cái suy nghĩ này bao vây lấy cô, những người cố cự tuyệt cảm xúc của mình thì sẽ càng bộc phát cảm xúc.

Dương Hi nhìn như không nhìn vào mắt Giang Bình, chẳng qua chỉ lạnh lùng nói một câu:"Người với người quả nhiên không giống nhau."

Giang Bình có chút thất vọng, Dương Hi ít nhất cũng phải kêu mình cút đi, hoặc là muốn lập tức gọi điện thoại để Dương Khanh đuổi mình đi. Dương Hi bình tĩnh đến đáng sợ.

"Ồ? Khác nhau như thế nào?" Giang Bình rất tức giận. Phải suy nghĩ xem lần sau nên làm như thế nào mới làm nàng bộc phát lửa giận đây. Nhưng trước mắt cô hẳn là nên thuận theo lời của nàng, cùng nàng hàn huyên một chút.

Dương Hi cười lạnh một tiếng, quay đầu đi. Nếu như không phải chân của nàng đang bị cố định, Giang Bình tin tưởng rằng Dương Hi sẽ thẳng thừng mà cho cô đối diện với cái lưng của nàng.

"Haiza, không nói gì là không tốt đâu, ban ngày ngủ nhiều, buổi tối ngủ sẽ không ngon." Giang Bình đưa tay, đẩy đẩy vai Dương Hi.

"Đừng phiền tôi!" Kim khẩu Dương Hi mở ra, chỉ ba chữ.

"Cô thích kinh tế sao? Chúng ta có thể nói chuyện một chút về tình hình kinh tế thế giới, hoặc là chúng ta có thể nói một chút về thể thao, nếu không chúng ta có thể nói một chút về văn học, một chút về quân sự, hoặc là danh lam thắng cảnh..." Giang Bình nhìn chăm chú vào nét mặt của Dương Hi, quan sát từng động tĩnh rất nhỏ của nàng.

"Những thứ này cô cũng tinh thông?" Dương Hi lên tiếng, có chút đùa cợt.

"Không, kinh tế tôi tuyệt đối không hiểu bằng cô, thể thao tôi chắc chắn không giỏi bằng cô, về văn học, kì thật tôi và văn học nghệ thuật cách xa nhau mười vạn tám ngàn dặm, còn về quân sự, tôi vô cùng yêu thích hòa bình, danh lam thắng cảnh thì, tôi rất lười, chỉ đi qua một vài nơi. Nhưng mà, tôi muốn nói chuyện với cô." Giang Bình nói một tràng xong, cố ý gia tăng giọng nói, vô cùng thành khẩn cường điệu:"Muốn cùng cô nói chuyện, rất muốn!"

"Tôi không muốn."

"Nơi này chỉ có cô và tôi, cô không cùng tôi nói chuyện thì chỉ có thể lầm bầm lầu bầu, nhưng mà tôi vẫn chưa tu luyện đến trình độ thích tự lầm bầm một mình. Cái đó sẽ ảnh hưởng đến hình tượng chững chạc nội liễm của tôi." Giang Bình tự cảm thấy bản thân mình vẫn còn rất tốt.

Dương Hi đối với những lời nói nhảm không có hứng đáp lại, giữ vững sự trầm mặc kiên quyết chống lại sự tự luyến của Giang Bình.

"Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện một chút về cảm xúc đi." Giang Bình thử lên tiếng.

Dương Hi vẫn không mở miệng.

"Cảm xúc của con người giống như một đập chứa nước, bị bao quanh bởi những bờ đê, mà bờ đê chính là phòng tuyến trong lòng. Một số người có bờ đê yếu kém, xung quanh bị rỉ nước, tâm tư gì gặp ai cũng đều nói, người như thế, sẽ bị người ta chán ghét, ví dụ như...Hi nhi ngoan ngoãn đoán xem, đó là người nào? " Giang Bình cảm thấy lúc này mình khá giống cô giáo trong nhà trẻ, trong tay cầm viên kẹo, hỏi bạn nhỏ câu hỏi một cộng một bằng mấy, hơn nữa còn không ngừng nhấn mạnh giải thưởng của câu trả lời.

"Cô." Dương Hi lên tiếng. Một chữ ngàn vàng.

"Vô cùng vinh hạnh, người đầu tiên cô nghĩ đến là tôi, nhưng mà, đáp án tiêu chuẩn mà tôi lấy dĩ nhiên là chị Tường Lâm (một nhân vật trong phim nào đó)." Khẩu khí Giang Bình lộ vẻ rất đáng tiếc, "Tôi biết cô không thích tôi làm ồn cô, tôi vốn là chuẩn bị chỉ cần cô trả lời, tôi liền câm miệng năm phút cho cô yên tĩnh, đáng tiếc cô trả lời sai rồi."

Dương Hi xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Giang Bình, "Cô là đồ vô lại."

Giang Bình nhún vai, lơ đễnh, "Một số người có bờ đê rất kiên cố, có thể tự khống chế rất tốt, nhưng mà để lại một cái cửa sập, vào một thời điểm cố định, đối với người cố định mà mở ra, ví dụ như, Hi nhi bảo bối, là người nào vậy?"

"Đừng có gọi tôi thân mật như vậy, rất buồn nôn."

"Được rồi, tôn trọng cô, nhưng mà, cô trả lời sai rồi, đáp án chính xác chính là tôi, Giang Bình, ở một hoàn cảnh đặc biệt như bệnh viện này, cùng một mình Dương tiểu thư tiếp xúc, cái cửa sập của tôi đã mở ra rồi, thời gian đặc biệt, địa điểm đặc biệt, một người đặc biệt, tôi có dục vọng muốn cùng cô trao đổi."

"Nói nhiều."

"Mà có một số người vẫn có bờ đê kiên cố, nhưng lại không có cửa sập. Những người này là nhân vật nguy hiểm. Nói tóm lại, hoặc là chết trong im lặng, hoặc là bị điên trong im lặng. Có một số người, cảm xúc chồng chất đến một mức độ nhất định, mà không thể phát tiết hết, dẫn đến bệnh tâm lý. Tuy nhiên, bất luận là chết hay bị điên, cũng không phải là kết quả gì tốt. Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, từ đó biến thành màu trắng xám, giá trị và ý nghĩa của sinh mệnh, thất bại thảm hại. Ví dụ như..."

Giang Bình lẳng lặng nhìn Dương Hi, âm thanh tựa hồ vẫn còn quanh quẩn thật lâu trong gian phòng trống trải và mờ ảo.

Dương Hi không nói lời nào, trong lòng đột nhiên như bị đụng phải, có một loại cảm giác bị nhìn xuyên thấu, làm cho nàng cảm thấy bất an, loại bất an này, làm cho nàng khẽ thở ra, thần kinh cũng căng thẳng. Cả phòng lộ ra vẻ yên tĩnh như bị đè nén.

Đúng vậy, mình chính là người như thế, không có nơi phát tiết, kí ức dưới đáy lòng từ từ lên men, từ từ tràn ngập, từ từ lấp đầy cuộc sống của mình, hơn nữa mình còn tự tạo nên bức tường phòng tuyến rất cao trong lòng, cự tuyệt cùng người khác chia sẻ, không có ai đáng giá để mình đi biểu lộ, bởi vì cái người có thể làm cho mình biểu lộ ra đã không còn nữa rồi!

"Ví dụ như, Mã Gia Tước (Một tội phạm đã giết bốn sinh viên cùng trường với mình). Nếu như hắn nhận được sự trợ giúp, có lẽ đã có thể giải tỏa cảm xúc một cách chính xác, bất luận là của mình hay của người khác." Giang Bình từ tốn nói ra câu trả lời.

Dương Hi đột nhiên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cái cảm giác như thoát ra khỏi chân tường đang bị người ta dồn ép, "Có lẽ là vậy."

"Tội phạm chủ yếu là do thiếu hiểu biết, hoặc là bị đè nén. Ví dụ như trình độ văn hóa rất thấp, ý thức phát luật có những chỗ còn yếu, tỷ lệ tội phạm vẫn ở mức cao. Chúng ta còn có thể từ trong những phần tử tội phạm trí thức cao mà cảm nhận được áp lực tâm lý dẫn đến ý thức cá nhân áp đảo ý thức xã hội và ý thức pháp luật, làm cho người ta gây ra những hành động tổn thương cho chính mình hoặc cho người khác."

"Cái đề tài này sẽ làm tôi cho rằng cô là bác sĩ tâm lý."

Giang Bình ha ha cười, "Đó từng là mơ ước của tôi. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn làm một nhân viên tốt."

"Vậy cô tại sao lại nói những lời này với tôi?" Ánh mắt Dương Hi lạnh như băng, sau khi vô tình bị Giang Bình nói những lời làm cho tâm trạng phập phồng, Dương Hi có chút thẹn quá hóa giận, cảm xúc bản thân mình luôn bị tác động bởi những câu chuyện của Giang Bình.

"Trình độ văn hóa và tỷ lệ phạm tội có liên quan với nhau, tôi yêu hòa bình, thích nhìn thấy mọi người đều hạnh phúc, vì thế, tôi dự định giúp đỡ cho hai đứa trẻ ở miền núi xa xôi có thể đến trường." Giang Bình thay đổi đề tài, có mấy lời nói nên dừng được thì dừng, người như Dương Hi, cô càng ép chặt, nàng càng phòng hộ.

Giang Bình lấy điện thoại di động trên người ra, mở một đoạn video, "Trước khi vào Phổ Dương, tôi từng đi qua một thôn nhỏ, đã quay phim lại, về sau, không cách nào quên được."

Dương Hi không nói chuyện, nhưng yên lặng nhận lấy di động từ tay Giang Bình, một đoạn video hơn một phút đồng hồ, khu nhà tranh, tường đất rạn nứt, mang đôi dép nhựa màu vàng bị hư, quần áo vá xong lại vá, tay cầm cái chén bị sứt và đang ăn khoai...

"Cõ lẽ, tiền mà chúng ta mua một bộ quần áo có thể mua được sách đọc một năm cho một đứa trẻ, cho nên, cô không thể để cho ba cô khai trừ tôi nha, nếu vậy là tôi mất đi chén cơm, không thể cung cấp nổi cho hai đứa trẻ đi học, như vậy nghiệp chướng của cô sẽ rất nặng." Giang Bình lại thêm một câu:"Dạo trước tôi đã chú ý chỗ này, cơ bản xác định được hai đứa trẻ, như Dương tiểu thư có tiền như vậy, không bằng giúp đỡ vài đứa đi? Cô sẽ cảm thấy cô giúp đỡ những người có nhu cầu cấp bách, sinh mệnh tràn đầy ý nghĩa."

Dương Hi cầm điện thoại di động, nhớ tới Sở An từng nói với mình: Thượng Đế rất công bằng, để cho hai người phụ nữ có một sự ấm áp tinh tế, đến chết cũng không thay đổi tình yêu, cho nên tước đoạt đi quyền lợi có con của hai người. Vì thế, nếu có một ngày, chúng ta muốn có con, phải đi nhận nuôi một đứa, nếu như lo lắng gia đình của hai người phụ nữ không dễ dàng nuôi dưỡng một đứa con tốt, vậy thì chúng ta càng phải giúp đỡ nhiều đứa trẻ khác, tình yêu của chúng ta vẫn sẽ kéo dài, chúng ta yêu nhau là đột phá về mặt giới tính, tình yêu của chúng ta đối với những đứa trẻ, cũng là đột phá về mặt huyết thống.

Tình yêu của chúng ta vẫn sẽ kéo dài...Dương Hi nhớ tới lúc cô ấy nói những lời này, rất dịu dàng, ngọt ngào, tràn đầy hạnh phúc.

"Hi nhi..." Giang Bình nhìn thấy Dương Hi lại tiến vào trạng thái phong bế bản thân, vội vàng gọi nàng.

"Giúp tôi chọn hai đứa." Dương Hi trả điện thoại lại cho Giang Bình.

"Tôi cũng biết Dương tiểu thư có lòng yêu người, chờ chân cô khỏe hẳn, chúng ta có thể đi xem bọn nhỏ một chút. Con người khi còn sống có rất nhiều chuyện có thể làm, cũng có rất nhiều chuyện cần chúng ta đi làm. Tỷ như, Phổ Dương là công ty lớn như vậy, trong phạm vi khả năng làm một chút việc từ thiện là vô cùng cần thiết."

Dương Hi một lần nữa lựa chọn yên lặng. Trong suy nghĩ vẫn quanh quẩn là hình dáng của Sở An.

"Nếu như Dương tiểu thư có thể trở về Phổ Dương, thuyết phục Dương đổng hỗ trợ tu bổ trường học ở vùng núi nghèo khó, cung cấp sách vở, tài trợ học phí cho những đứa trẻ học giỏi, đó là chuyện rất dễ dàng." Giang Bình thấy Dương Hi có chút hứng thú đối với việc làm từ thiện, vội vàng thảo luận tiếp:"Đến lúc đó, tôi làm trợ lý cho cô, vượt núi băng đèo, tuyệt đối không nửa chữ kêu khổ."

"Có một chuyện đừng mãi nói đi nói lại. Còn chuyện của tôi, cô cũng đừng tùy tiện giả thiết." Dương Hi khôi phục vẻ lãnh đạm.

Giang Bình tỏ vẻ nhàm chán, duỗi tay cầm cái tạ lên, hữu khí vô lực mà luyện tập, miệng cũng không ngừng nói:"Thật ra thì phong cảnh vùng núi tốt vô cùng, tôi đề nghị cô sau này nên đi xem một chút, hoàn toàn khác với thành phố. Phong cảnh tự nhiên hoàn mỹ, không khí trong lành, non xanh nước biếc, còn có bài hát dân ca của anh chị người bản địa nghe rất hay nữa. Nếu như là ở thành phố, tất nhiên là phải đánh dã chiến, là nơi tuyệt vời mà gà rừng luôn mơ tới."

"Cô..." Dương Hi không thể nhịn được nữa, "Cô cái gì cũng đều có thể nói ra miệng! Đi ra ngoài!"

"Đừng sợ phải nghe được sự thật, chúng ta phải dũng cảm chấp nhận thực tế, hơn nữa còn phải tìm thấy sự hài hước trong thực tế." Giang Bình cười đắc ý.

"Cút!"

"Không."

"Đi ra ngoài!"

"Cô kêu tôi đi ra ngoài mà tôi liền đi thì thật mất mặt nha." Rất tốt, đối thoại như vậy tương đối gần giống với người bình thường.

"Ở cùng phòng với một kẻ đầu óc cứ nghĩ đến đánh dã chiến với gà rừng mới thật sự mất mặt."

"Tôi nói là đúng sự thật, huống hồ chẳng phải cô vừa mới nói sẽ nhận nuôi hai đứa trẻ sao? Có cái gì không được? Nếu như Hi nhi đồng ý, chúng ta có thể phân tích một chút về việc vì sao dã chiến lại kích tình hơn so với ở nhà, tại sao rất nhiều người cảm thấy hoa trong nhà lại không thơm bằng hoa dại bên ngoài, ừ, vấn đề nhân tính đáng để suy ngẫm! Đạo đức trói buộc không sánh bằng dục vọng bản năng của con người, huống chi còn có dục vọng trộn lẫn chất kích thích. Tôi nghĩ, thật ra chúng ta còn có rất nhiều thứ có thể khám phá." Giang Bình lắm mồm như thế tuyệt đối có thể nắm chặt Dương Hi.

"Biến! Nếu không thì cút khỏi Phổ Dương." Dương Hi cảm thấy như có một ngàn con ruồi đang ong ong bay bên tai. Đột nhiên nghĩ đến Đường Tăng.

"Tôi cho là chúng ta nói chuyện rất vui vẻ, chúng ta có thể chung sống hòa bình. Chúng ta có thể tìm kiếm những sở thích chung, tôi sẽ làm cho cuộc sống trong phòng bệnh của Dương tiểu thư không còn giống như nhà tù nữa. Mặc dù nơi này thiếu một chút ánh sáng mặt trời, nhưng tôi sẽ làm cho nơi này tràn đầy ấm áp." Lại tiếp tục dong dài như con ruồi bay.

Dương Hi ôm đầu, trời ạ, ba sắp xếp một trợ lý gì cho mình vậy.

"Huống chi, hai đứa trẻ kia quá đáng thương! Cô sẽ không tuyệt tình như vậy, vì những đứa trẻ đó, cô không thể đuổi tôi nha." Giang Bình ra vẻ đáng thương.

Dương Hi ngửa mặt lên trời thở dài, lời này của Giang Bình, nghe sao giống như mình là người chồng sắp vứt vợ bỏ con vậy nè? Hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình, "Không sao, đứa trẻ tôi sẽ nuôi, cô có thể cút đi rồi."

"Aiza, con người đa tình nhưng cũng tuyệt tình mà! Tại sao người bị tổn thương luôn là tôi vậy!" Giang Bình thở dài, nhưng mà, cô dĩ nhiên sẽ không ra ngoài.

- ---

Haiza, ngưỡng mộ bạn bác sĩ này quá, nói mãi không khát nước hả ta. Đừng nói Dương Hi nghe đến phát mệt, mình edit cũng muốn đuối luôn rồi!:D

Bình luận

Truyện đang đọc