TÚ ÁI

Giang Bình chiếm đoạt giường lớn của Dương Hi, nhưng mà cảm nặng lúc lạnh lúc nóng làm cho cô ngủ không yên ổn chút nào. Dương Hi thấy cô khó chịu, lấy tay thử sờ trán của cô, rất nóng. Trong lòng có chút lo lắng, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể gọi điện hối thúc Phương Bồi.

Lúc Phương Bồi đến, người bên bộ phận gia sự đã dọn dẹp phòng sạch sẽ, cho nên Phương Bồi không có cơ hội nhìn thấy phòng khách hỗn loạn. Dù gì thì bên quản lý vật tư đã có dịch vụ chăm sóc gia đình, vì thế người bên dịch vụ đến rất nhanh.

"Ai bị bệnh vậy?" Phương Bồi mang theo hộp thuốc hấp tấp vào cửa Dương gia, nhìn thoáng qua Dương Hi đang cầm cây nạng, mặc áo ngủ, mặt đầy sương lạnh, cũng biết người xảy ra vấn đề không phải là nàng.

"Bảo mẫu." Dương Hi không muốn giải thích, cái gì mà trợ lý của ba, cái gì mà người chăm sóc cuộc sống hàng ngày của mình. Quá phiền phức!

"Dương tiểu thư không có chuyện gì là tốt rồi." Phương Bồi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn gương mặt tái nhợt của Dương Hi, có chút đau lòng. Tuy nhiên ngay sau đó, lại có chút ngạc nhiên. Dương đại tiểu thư từ trước đến giờ không quan tâm chuyện gì sao chỉ bởi vì một bảo mẫu mà kêu mình đến, hơn nữa còn hối thúc liên tục. Chuyện này không phù hợp với tính cách của chị ấy. Phải biết rằng, ngay cả khi chính Dương Hi ngã bệnh, cũng không muốn gọi điện thoại cho Phương Bồi. Nàng không thích gặp người ngoài, bao gồm Phương Bồi.

"Người đâu?" Phương Bồi sờ sờ tóc dài của mình một chút, thầm nghĩ Dương Hi đổi tính rồi, bắt đầu biết quan tâm đến bảo mẫu? Mặc dù là thế nào, Dương Hi có thể quan tâm người khác là chuyện tốt, chị ấy trước kia là người lương thiện sáng rỡ ánh mặt trời, chỉ là trải qua một ít chuyện, phong bế mà thôi.

"Đi theo tôi." Dương Hi nhàn nhạt nói một câu, sau đó đi lên lầu.

Phương Bồi theo sát phía sau, đến lúc Dương Hi đẩy ra cửa phòng mình, trong lòng Phương Bồi vang lên tiếng lộp bộp. Phương Bồi biết căn phòng này là của Dương Hi, vì Phương Bồi đã từng vào phòng này mà khám bệnh cho nàng.

Căn phòng toàn màu tím, tràn đầy sự đè nén cùng u buồn. Dương mẹ nói, bắt đầu từ hai năm trước, Dương Hi không cho phép bất kỳ người nào vào phòng này. Ngay cả ba mẹ Dương Hi cũng vậy. Nếu không phải lần đó Dương Hi bệnh nặng, mình cũng không có cơ hội nhìn thấy khuê phòng của Dương Hi.

Phương Bối giấu nỗi kinh ngạc xuống đáy lòng, mang theo hộp thuốc đi phía sau Dương Hi vào phòng. Vẫn là căn phòng màu tím, vẫn là rèm cửa sổ màu tím dày cộm chặn lại ánh mặt trời bên ngoài. Mà trên giường——trên giường Dương đại tiểu thư, giờ phút này là một cô gái đang nằm.

Lúc Dương Hi nói bảo mẫu, Phương Bồi đầu tiên nghĩ đến, đó hẳn là một người nội trợ không còn trẻ, thân thiện và nụ cười cung kính, vĩnh viễn giữ vững lễ phép, tóc không nhuộm, nhưng sẽ xoăn, trang phục sạch sẽ chất phác, xương cốt sẽ có chút thô và to, người cũng không quá cao, da dẻ bởi vì thường xuyên dính khói dầu mà có chút thô ráp, giỏi nấu cơm giặt giũ, quét dọn vệ sinh, cũng sẽ không có tài ăn nói.

Nhưng mà người ở trên giường... Phương Bồi lần nữa nhớ lại, Dương Hi nói là bảo mẫu?

Đường nét gương mặt rõ rằng, ngũ quan trong sáng thanh tú, cho dù cau mày, nhắm mắt lại, mặt cũng bởi vì bị sốt mà đỏ bừng dị thường, nhưng lại không thể nào che giấu được một vẻ đẹp giỏi giang anh tuấn. Da của cô ấy nhẵn nhụi, thông thấu nhu hòa, làm cho người ta không nhịn được muốn chạm đến... Tóm lại, người trên giường là mỹ nữ cổ điển pha lẫn một chút nét đẹp trung tính.

Người như thế có thể là người mẫu, có thể là thành phần trí thức, có thể là biên tập viên của tạp chí thời thượng, có thể là nhà nhiếp ảnh, có thể là người trong giới giải trí... Tóm lại, tuyệt đối không thể nào là bảo mẫu!

"Cô khám xem cô ấy sao rồi." Dương Hi ở bên cạnh lạnh lùng nhìn Phương Bồi. Mình gọi cô ta đến đây là để trị bệnh, không phải là để nhìn Giang Bình một cách ngây ngốc như vậy. Mặc dù Giang Bình đúng là đẹp thật, nhưng làm bác sĩ như vậy có phải đã thiếu chút đạo đức nghề nghiệp rồi không?

Phương Bồi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đè lại sự chua xót đang toát ra trong lòng, vội vàng để hộp thuốc xuống, mở ra, lấy ra một ít thiết bị kiểm tra đơn giản. Lại hỏi thăm tình hình với Dương Hi:"Sao lại biến thành như vậy?"

"Uống rượu say, ngủ sàn nhà, lạnh." Dương Hi rất muốn nói, đây rõ ràng chẳng phải là bị cảm sao, dùng thuốc chẳng phải là được rồi sao? Còn hỏi nhiều như vậy. Nhưng thấy dáng vẻ của người trên giường đáng thương như vậy, Dương Hi nhịn.

"Kéo dài bao lâu rồi?" Phương Bồi tiếp tục hỏi, sau đó lắc lắc nhiệt kế, kéo tấm chăn xuống một chút, kéo ra cổ áo Giang Bình, chuẩn bị đo nhiệt độ.

Thời điểm thuần thục thực hiện động tác kéo cổ áo Giang Bình ra thì, kinh ngạc dừng lại!

Kéo ra cổ áo Giang Bình, đập vào mắt chính là một viên ô mai! Tay của Phương Bồi có chút mất kiểm soát mà kéo xuống một chút nữa, vết đỏ không phải là một điểm, mà là một mảng. Sâu cạn không đồng nhất, lớn nhỏ khác nhau, da thịt trắng nõn bởi vì bị sốt mà có chút đỏ lên, nhưng một mảng lớn vết đỏ kia, người trưởng thành đều biết đó là ý gì! Cái này... Phương Bồi cảm giác đầu óc mình có chút hỗn loạn, trong đáy lòng xuất hiện một dự cảm xấu——Cái này, là Dương Hi làm!

"Không biết, sáng hôm nay thức dậy, cô ấy đã như vậy rồi, uống rượu là chuyện của buổi trưa hôm qua." Vẻ mặt của Phương Bồi lọt vào trong mắt Dương Hi, điều này càng làm cho sắc mặt của nàng thêm khó coi.

"Ồ...." Phương Bồi không biết nói cái gì cho phải. Toàn cảnh là ô mai làm cho đầu óc càng thêm khó hiểu. Đây nhất định không phải là bảo mẫu. Dương Hi sẽ không vì bảo mẫu mà hối thúc mình đến đây, chị ấy càng sẽ không để cho bảo mẫu ngủ trên giường của mình. Huống chi những thứ ô mai này...

Phương Bồi là bác sĩ gia đình của Dương gia, đối với bệnh tâm lý của Dương Hi, Phương Bồi cũng hiểu rõ, đối với chuyện nàng thích con gái, cũng có chút biết được, chẳng qua là nàng phong bế ở nhà hai năm, căn bản không muốn tiếp xúc với bất luận kẻ nào, hôm nay xem ra, cái người bảo mẫu trên giường này dường như là trường hợp đặc biệt rồi.

"Cô đến khám bệnh hay là ngắm người ta? Nếu như không khám bệnh, cô có thể đi." Dương Hi thấy ánh mắt Phương Bồi rơi vào trước ngực Giang Bình, không khỏi vô cùng tức giận.

"À...được." Lời nói của Phương Bồi không được mạch lạc, cuống quít đem nhiệt kế nhét vào dưới nách Giang Bình. Sau đó bắt đầu nghe tiếng tim đập, kiểm tra phổi, đo huyết áp.

Dương Hi ngồi bên cạnh, ánh mắt vẫn không rời đi. Điều này làm Phương Bồi cảm thấy có chút áp lực. Thật vất vả mới kiểm tra xong, Phương Bồi treo bình nước biển truyền thuốc cho Giang Bình.

"Cô ấy thế nào?" Dương Hi nhìn Phương Bồi thu dọn đồ đạc, rốt cuộc mở miệng.

"Sốt cao đến 39 độ, không có nguy cơ viêm phổi hay viêm phế quản, nhưng tình hình cũng không phải tốt, tôi cho cô ấy truyền thuốc hạ sốt, hẳn là không có gì đáng ngại, uống thuốc một ngày ba lần, uống sau khi ăn, sau khi truyền thuốc xong thì quan sát một chút, nếu có thể giảm sốt thì không sao nữa, nếu như không giảm thì cần tiếp tục truyền thuốc." Phương Bồi đã quay trở lại suy nghĩ bình thường.

"Cô xuống phòng khách xem TV đi, tôi ở đây coi chừng cô ấy, có gì tôi sẽ kêu cô. Làm phiền rồi, bác sĩ Phương." Dương Hi hạ lệnh trục khách.

Phương Bồi biết tính cánh Dương Hi, cũng biết căn phòng này không hoan nghênh người ngoài, mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng cũng gật đầu đi xuống lầu.

Cửa bị Phương Bồi đóng lại, trong phòng lâm vào yên tĩnh. Dương Hi ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt đỏ ửng của Giang Bình, ánh mắt rơi vào chỗ cổ áo, tay không tự chủ được vươn tới, nhẹ nhàng kéo ra. Vết đỏ tươi mới, rõ ràng vô cùng. Dương Hi thở dài một tiếng, kéo cổ áo cô lại, lại kéo chăn lên, trong lòng trăm mối tơ vò.

Là mình làm sao? Trí nhớ vẫn mơ hồ, không biết là mộng hay là thật. Chuyện này dù sao cũng không thể so với một cái ôm, một cái hôn. Loại tiếp xúc này không thuộc về hai người mà không liên quan nhau, mà hẳn là chỉ thuộc về tình nhân. Nếu như mình làm, vậy mình chính là người tồi tệ nhất, ngay cả mình cũng cảm thấy khinh bỉ đối với bản thân. Mình có làm chuyện như vậy sao? Có say rượu loạn tính? Có vì nhìn thân thể của người con gái mà phát điên?

Dương Hi thật không dám tin mình đã làm chuyện sỉ nhục như vậy. Thân thể con gái, mình cũng không phải chưa từng thấy, làm cho mình động tâm, chỉ có Sở An, mình yêu người đó, còn những người khác cho dù cởi hết ở trước mặt mình mà múa may khiêu vũ, mình cũng không có hứng thú. Về phần uống rượu, mặc dù hai năm qua ít uống rượu, nhưng mà hai năm trước, lúc mình ở Phổ Dương, đủ loại tiệc tùng, rượu mỗi lần mình uống cũng không ít? Say cũng có say qua, nhưng chưa từng xuất hiện tình huống tai hại như vậy.

Dương Hi nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng cảm thấy đầu có chút choáng váng. Thôi, bỏ qua đi. Không suy nghĩ vấn đề này nữa. Nếu quả thật là mình làm, Giang Bình muốn bồi thường gì, mình cũng đều cố gắng thỏa mãn cô ấy.

Thở dài một tiếng, Dương Hi cảm giác mình có chút buồn ngủ, dứt khoát lên giường ngủ.

Phương Bồi ngồi trên ghế salon ở phòng khách, mở TV nhưng chẳng nhìn nổi một hình ảnh nào, trong đầu chỉ nhớ đến cô gái trong phòng Dương Hi. Trong lòng có chút phức tạp, nói không ra lời đó là mất mác hay ghen tị. Cho đến khi chuông báo thức trong điện thoại di động vang lên, xem thời gian, thuốc có lẽ truyền xong rồi.

Dương Hi vẫn không gọi, nên Phương Bồi không thể làm gì khác hơn là trực tiếp đến gõ cửa phòng Dương Hi. Đáng tiếc trong phòng không có trả lời, nghĩ đến sự an toàn của bệnh nhân, Phương Bồi trực tiếp mở cửa đi vào.

Ánh sáng trong phòng có chút mờ mờ. Thuốc đã truyền xong, mà người nói sẽ coi chừng Giang Bình - Dương đại tiểu thư, giờ phút này lại nằm bên cạnh Giang Bình mà ngủ ngon lành.

Căn phòng tràn đầy màu tím ảm đạm, lộ ra không khí yên tĩnh u buồn, hai cô gái trên giường đang ngủ rất ngon. Giang Bình đã hạ sốt, ngủ say sưa, gương mặt an tĩnh của Dương Hi, cũng ngủ rất bình yên.

Phương Bồi nhẹ nhàng rút kim ra khỏi tay Giang Bình, thu dọn đồ, rồi sau đó ánh mắt không rời khỏi gương mặt Dương Hi——chị ấy, trải qua những chuyện kia, còn có thể yêu một lần nữa sao?

Mình từng nghĩ, chị ấy đã không còn năng lực yêu ai, bởi vì chị ấy cự tuyệt tất cả mọi người đến gần, cự tuyệt cùng người khác tiếp xúc, cánh cửa lòng của chị ấy đã chết rồi, bất luận mình cố gắng như thế nào, chị ấy cũng không có chút dao động, nhưng mà hôm nay, chị ấy lại để cho một người được gọi là bảo mẫu chiếm hữu giường của chị ấy.

Còn có thể yêu một lần nữa sao? Đáp án có lẽ là có, chẳng qua là đáp án không liên quan đến mình. Cái người đang nằm bên cạnh chị ấy, trên người có những vết đỏ kia, giống như là một loại tuyên thệ, xác định đáp án này. Trong lòng Phương Bồi không khỏi sinh ra cảm giác đau thương.

"Chị vì yêu mà sống, vì yêu mà chết, người được chị yêu, tất nhiên là người hạnh phúc nhất, đáng tiếc không phải là em!" Phương Bồi nhìn Dương Hi thật lâu, ngũ quan xinh xắn kia, sau khi ngủ không còn lạnh lùng sắc bén nữa. Phương Bồi không nhịn được đưa tay sờ mặt nàng.

"Cô ấy là của tôi, cô đừng nghĩ đến nữa." Thanh âm trầm thấp, không báo trước mà vang lên.

Tay Phương Bồi giống như bị lửa đốt lập tức rút về, ánh mắt không thể tránh né mà cùng Giang Bình đụng nhau.

Giang Bình tỉnh, ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn Phương Bồi, ngữ khí khi nói chuyện lại rất bá đạo, kết hợp với vẻ đẹp anh tuấn kia của cô càng làm tăng thêm sức mạnh. Phương Bồi có chút không biết làm sao né tránh, chỉ có thể tìm bậc thang cho mình:"Chị ấy cũng có chút cảm mạo, tôi định cho chị ấy ít thuốc."

"Cám ơn." Giang Bình lịch sự nói cám ơn nhưng thanh âm lại vô cùng xa lạ.

- --

Tình địch "không trọng lượng" của Giang Bình đã xuất hiện:)

Bình luận

Truyện đang đọc