TÚ ÁI

Dương Hi nghe tiếng tít tít trong điện thoại, rốt cuộc đi về hướng ban công đang bị che khuất bởi bức màn cửa sát đất.

Trên bức màn vải bông dầy cộm, hoa văn tinh xảo làm nổi bật thiết kế sang trọng, Dương Hi vươn bàn tay tái nhợt đem bức màn mở ra một góc, có chút do dự, rồi người cũng thuận theo cửa kính đang mở một nửa mà đi ra ngoài.

Màn cửa dày chặn lái ánh đèn bên trong nhà, bên ngoài ban công phản chiếu ánh đèn đường mỏng manh mờ nhạt, gió đêm nhẹ nhàng, như có như không, mang theo hơi lạnh cuối mùa thu, mang theo sự tươi mát của thiên nhiên.

Dưới đèn đường, ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi thân mình Giang Bình, mái tóc đen ngắn bị nhiễm vầng sáng đèn đường trở thành màu vàng bóng, áo khoác làm cho cơ thể mảnh mai của cô trong gió đêm đặc biệt cao ngất, cô đứng ở nơi đó, đàn violon đã đặt trên xương quai xanh của cô, tay phải thon dài trắng nõn đang cầm cây cung gãy đàn, cô ngẩng đầu lên, mặt hướng về Dương Hi, mỉm cười.

Một khúc dương cầm 'Yêu Khi Giữa Thu' chậm rãi được gẫy lên trong gió đêm, cũng nhẹ nhàng như ánh sáng đèn đường.

Cô gái xinh đẹp khí chất nhất, biểu tình ôn nhu nhất, tiếng đàn du dương nhất, trên mặt Giang Bình tràn đầy tình ý nhu hòa, ánh mắt của cô mang theo nét cười chân thành lãng mạn, tiếng đàn chậm rãi lại kiên quyết, bắt đầu chiếm cứ cảm quan của Dương Hi.

Giang Bình cũng không có rời đi.

Trong túi của Giang Bình chính là để một cây đàn violon.

Sự ôn nhu của Giang Bình cũng không có đi xa, mà là ở trong bóng đêm dùng một khúc nhạc nhanh chóng xâm nhập cảm quan Dương Hi.

Cô vẫn ở đây như trước, hơn nữa còn dùng phương thức lãng mạn nhất để thu phục trái tim Dương Hi.

Di động trong tay vang nhỏ một tiếng, ánh mắt Dương Hi đảo qua, không ngờ là Giang Bình trước đó đã hẹn giờ gửi một tin nhắn đến: Bảo bối, tôi đã suy nghĩ rất kỹ, mặc kệ tương lai như thế nào, tôi cũng không muốn bỏ qua hiện tại. Tôi yêu em, mà em đang ở ngay bên cạnh tôi, Hi nhi, tôi yêu em. Vì vậy, tôi xin em, cho tôi một lần cơ hội yêu. Tôi sẽ ở bên cạnh em, cố gắng bảo vệ em, cho em hạnh phúc. Nếu em đồng ý, xin hãy cho tôi một cái ôm.

Dương Hi tựa vào lan can, xem xong tin nhắn, ngẩng đầu nhìn lại về hướng Giang Bình, nghe tiếng đàn violon, nụ cười tươi của Giang Bình ở trước mặt, mang theo chờ mong, mang theo điềm đạm, mang theo tự tin, mang theo hơi thở trong sáng như ánh mặt trời.

Giang Bình lúc này, là chân thật. Giống như lúc nấu cơm đột nhiên nhào về phía mình, giống như lúc ôm mình, lộ ra ý nghĩ từ đáy lòng. Dương Hi nhìn cô, không muốn dời đi ánh mắt.

Không còn nhìn thấy Giang Bình với cái miệng ba hoa, không còn nhìn thấy Giang Bình luôn thay đổi thất thường làm cho người ta không rõ suy nghĩ của cô, Giang Bình đứng ở nơi đó, chỉ cần nhìn một cái, liền có thể nhìn thấy lòng của cô, vô cùng chân thành, ôn nhu, lãng mạn, kiên định.

Giang Bình nói, cho cô ấy một lần cơ hội yêu!

Dương Hi nhẹ tay xoa song sắt lan can, xúc cảm lạnh lẽo, làm cho nàng đang say mê trong tiếng đàn thu hồi một ít suy nghĩ. Cho cô ấy cơ hội yêu, chẳng phải cũng là cho mình một lần cơ hội yêu hay sao!

Trong hai năm này, mình đã nghĩ rằng mình không còn năng lực để yêu nữa, đã không có dũng khí yêu, cũng không có dục vọng yêu nữa. Tất cả mọi thứ đã được xóa sạch, chuyện cũ đã thành hư không, lòng mình cũng đã thành tro bụi. Nhưng những ngày Giang Bình ở bên cạnh mình, lại làm cho mình chậm rãi bắt đầu quen với cô ấy, bắt đầu ỷ lại cô ấy.

Lúc cô ấy thổ lộ với mình, tuy rằng mình không đáp lại, nhưng cũng không muốn cự tuyệt cô ấy, trái tim đã chết không biết từ khi nào đã bắt đầu gợn sóng, không biết khi nào bắt đầu có rối rắm, đã không thể nói rõ ràng. Nhưng Dương Hi biết, thời điểm Giang Bình rời đi, nàng quả thật cảm thấy mất mát, thậm chí là đau.

Có yêu Giang Bình hay không? Câu hỏi này Dương Hi không biết nên trả lời như thế nào, nhưng người này quả thật đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng mình rồi.

Mà hiện tại, Giang Bình đang ở ngay trước mặt mình, dùng phương thức ôn nhu lãng mạn nhất mà thỉnh cầu tình yêu của mình.

Nếu cự tuyệt, không chỉ là cự tuyệt tình yêu của Giang Bình, đồng thời cũng là cự tuyệt tình yêu mà mình nên tiếp nhận, cơ hội tình yêu duy nhất. Dù sao, nếu cả đời này, mình còn có thể yêu ai, Dương Hi tin tưởng, ngoại trừ Giang Bình, sẽ không có người thứ hai.

Dương Hi nhìn cô, khuôn mặt tươi đẹp như ánh mặt trời, vẫn tràn ngập chờ mong. Là người này, làm cho tim mình sớm đã vỡ tan nát lại chậm rãi dấy lên rung động yêu. Bất luận mình còn có thể thừa nhận tình yêu hay không, bất luận mình còn có năng lực yêu hay không, ít nhất, mình đã có dục vọng yêu rồi.

Chậm rãi nhắm lại hai mắt, Dương Hi chìm đắm trong tiếng đàn violon du dương, nâng lên hai tay của mình, để ở trước ngực, một động tác ôm vào hư không, ở trong bầu trời đêm với tất cả hạnh phúc làm cho người ta say mê.

Trong tiếng đàn violon, trong bầu không khí hạnh phúc bình yên, ánh mắt Giang Bình dừng ở cái ôm hư không kia, lòng tràn đầy cảm động. Hai tay này, vì mình mà nâng lên, vì mình mà lại có được động tác ôm. Một người đã hầu như chết tâm rồi nay lại vì mình mà mở ra cánh cửa lòng, lại vì mình mà có dũng khí yêu.

Tiếng đàn kết thúc, dư âm vẫn quanh quẩn bên tai, Dương Hi mở mắt ra, Giang Bình dưới đèn đường đi về hướng Dương Hi, ánh mắt của cô một khắc cũng không rời khỏi Dương Hi, luôn luôn tràn ngập tình yêu như vậy.

Ban công lầu một, cũng chỉ cao khoảng một mét, Giang Bình đi đến dưới ban công, ngẩng đầu nhìn Dương Hi ở trên ban công, nở nụ cười sáng lạn trên mặt, thanh âm của cô tràn ngập mị hoặc:"Nữ vương bệ hạ lạc đường của tôi, hoan nghênh em về nhà."

Giang Bình nói xong, hướng tới Dương Hi đưa tay phải lên. Mà Dương Hi rốt cuộc sau một lát, vươn tay đưa tới trong tay Giang Bình:"Em không biết mình có làm cho người yêu mình thất vọng hay không, em không biết mình còn có năng lực yêu hay không......"

Giang Bình cười lắc đầu:"Không, khi em mở ra đôi tay về phía tôi, em đã có dũng khí yêu rồi, khi em đưa tay vào trong tay của tôi, em cũng đã không bao giờ còn là một người nữa, trên đường tình yêu có lẽ sẽ có nhấp nhô, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Tôi tin tưởng, trên đời này, người có thể làm cho Hi nhi hạnh phúc, chỉ là tôi, tôi cũng biết, người có thể làm cho mình tiếc nuối cả đời nếu bỏ lỡ cũng chỉ có em, cho nên, tương lai như thế nào cũng không đáng sợ, chỉ cần chúng ta ở bên cạnh đối phương, thế giới chính là viên mãn nhất."

Dương Hi gật đầu:"Em sẽ cho bản thân mình thêm một cơ hội."

Giang Bình nở nụ cười ngọt ngào:"Em có thể, bảo bối. Em là giỏi nhất!"

Gió đêm lướt nhẹ, nhẹ nhàng thổi bay những sợi tóc của Dương Hi, trong đôi mắt bị che phủ bởi mái tóc, làn thu thủy nhẹ nhàng toát lên vẻ khép nép, hai đôi mắt chậm rãi dây dưa, không nói lời nào, cũng còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

Đêm cuối mùa thua, hơi lạnh chậm rãi thẩm thấu, nhưng không cách nào làm cho hai người buông xuống bàn tay của đối phương. Mãi đến khi hai tay lạnh lẽo, Dương Hi mới giật mình không ngờ bản thân chìm đắm trong ánh mắt của Giang Bình lâu như vậy.

"Trở về đi. Bên ngoài lạnh." Dương Hi rõ ràng vẫn chưa học được cách dịu dàng, trong lời nói hơi chút ngượng ngùng lại lộ ra một tia quan tâm.

"Thời tiết rất tốt, ánh trăng cũng đẹp. Hay là Hi nhi đi ra ngoài một chút đi?" Giang Bình không tiếc sự dịu dàng của mình, một đôi mắt như muốn phóng điện.

Dương Hi không trả lời, Giang Bình lại mở miệng, mang theo chút khẩu khí làm nũng:"Được không? Tôi thật sự rất vui, rất hưng phấn! Em đi theo tôi một chút đi."

Dương Hi rốt cuộc gật đầu. Giang Bình thế này mới buông tay nàng ra, biểu tình vui vẻ viết hết trên mặt:"Bảo bối, điểm hẹn lần đầu tiên của chúng ta sẽ là dưới đèn đường đầu tiên ở bên ngoài nhà. Không gặp không về nha!"

Không biết nên phản ứng như thế nào đối với lời nói đột nhiên thân mật này, Dương Hi đỏ mặt, ừ một tiếng, nhanh chóng rời khỏi ban công trở về phòng. Nhất thời, trong gió đêm chỉ còn lại tiếng cười sang sảng của Giang Bình.

Trở lại phòng khách, Dương Hi chỉ cảm thấy mặt mình có chút nóng, đưa tay lên sờ, nóng thiệt. Trong đầu vẫn còn hình dáng dịu dàng của Giang Bình, nháy mắt một cái lại biến thành bộ dạng làm nũng rồi lại cười vô lại, nàng không khỏi nở nụ cười, vội vàng lên lầu thay quần áo, sau đó rời khỏi nhà.

Giang Bình cũng đã đem túi xách bỏ lại phòng khách, lúc này đang đứng sừng sững dưới đèn đường, hai tay cắm trong túi quần, nhìn Dương Hi, vẻ mặt tuấn tú nhẹ nhàng vươn tay ra.

Dương Hi mặc áo thun, quần bó, tuy nhìn bình thường nhưng lại làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của nàng. Đối mặt với hai tay đang giơ ra của Giang Bình, nàng hơi hơi cúi đầu, chậm rãi nép mình vào cái ôm của Giang Bình.

Ánh trăng ảm đạm, đèn đường mờ nhạt, Dương Hi tựa vào trong lòng Giang Bình, hai người tuy rằng đều không lên tiếng, nhưng lại đều cảm thấy lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được cảm giác tâm động.

Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, hai người sớm đã tiếp xúc với nhau rất nhiều, ôm, hôn môi, thậm chí thân mật, hơn nữa còn tiếp xúc kích tình đều đã có, nhưng không có lần nào giống như lúc này vậy, làm cho người ta cảm thấy ôn nhu, cảm thấy động tâm.

Giang Bình tựa đầu trên vai Dương Hi, thật lâu sau mới nâng lên, hơi hơi ngửa đầu nhìn trời, nói không nên lời tình ý trong lòng lúc này, không khỏi thở ra một hơi, không có rối rắm, chỉ có tình yêu tốt đẹp như thế:"Hi nhi, tôi thích như vậy, yên lặng ôm em, cái gì cũng không nghĩ, chỉ cần có em, đều rất hạnh phúc."

Dương Hi khẽ ừ, đầu tựa vào bả vai Giang Bình không ngừng cọ cọ, nói không nên lời tâm tình lúc này, nhưng Dương Hi cũng hiểu được cái ôm như vậy làm cho người ta không thể kháng cự.

"Bảo bối, chúng ta đi đi." Giang Bình ôn nhu vuốt ve tóc dài của Dương Hi, mềm mại bóng loáng, làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay.

Hai người cứ như vậy nắm tay, chậm rãi tản bộ trên đường trong tiểu khu, không khí cuối mùa thu có cảm giác rét lạnh, lá rụng cũng nhiễm hơi lạnh mùa thu, trở nên ẩm ướt, đèn đường làm cho bóng hai người kéo dài trên mặt đường, dần dần nhạt đi, sau đó chìm vào trong bóng tối.

Không ai nói gì, có vẻ như nếu nói chuyện sẽ lập tức phá hủy sự yên tĩnh tốt đẹp này, hai trái tim không cần trao đổi cũng đã bắt đầu dung hợp, hai bàn tay đang nắm nhau kia, độ ấm đã muốn giống nhau, mạch đập hai trái tim như nhau, dần dần xích lại gần nhau.

Hai người thả chậm cước bộ.

"Hi nhi." Giang Bình gọi Dương Hi.

"Ừm?" Hai người dừng lại, Dương Hi nghe được một tia nhiệt tình trong thanh âm của Giang Bình.

Không nói thêm gì nữa, tay Giang Bình ôm lấy Dương Hi, sau đó đến gần, chậm rãi hôn lên môi của nàng. Dịu dàng, rất cẩn thận, tràn ngập yêu thương cùng say đắm.

Không biết qua bao lâu, hai người mới tách ra, đôi mắt tuyệt đẹp của Giang Bình vẫn còn nhìn Dương Hi, ôn nhu mở miệng:"Đây là yêu đương hẹn hò sao? Tuyệt vời như thế, làm người ta không thể kháng cự."

Dương Hi nhìn biểu tình như đứa trẻ của Giang Bình, nhịn không được khẽ nhếch khóe môi, vươn hai tay ôm lấy cổ của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái:"Đúng vậy, bé à!"

"A? Em nói ai là bé?" Giang Bình tỏ vẻ bất mãn.

"Đương nhiên là Bình. Không ngờ biểu tình ngây thơ của Bình cũng rất đáng yêu nha." Dương Hi nói xong, trong ánh mắt mang theo tình yêu, tay xoa xoa mặt của Giang Bình:"Bình chính là nhân vật phản diện thông minh nhất, lại là đứa trẻ ngốc nhất và đáng yêu nhất."

- --

Sau khi edit xưng hô mình-cậu thì thấy đúng là ko hợp với hai người này lắm, mà lại ko biết dùng gì khác nên đành edit như vậy.

Bạn nào đọc thấy ko thích thì tự chuyển ngữ lại trong đầu nhé, vì mình cũng pó tay rùi:(

Bình luận

Truyện đang đọc