TÙ ĐIỂU

Nửa đêm Sầm Tư Kỳ rời giường đi vệ sinh, phát hiện Thẩm Chi Hòa còn ôm đầu gối rút trên ghế dựa mang tai nghe xem phim điện ảnh, trong phòng ngủ chỉ một màu đen kịt duy nhất màn hình máy tính trước mặt cậu ấy là đang phát ra ánh sáng ảm đảm.

“Cậu còn chưa ngủ à?”

Nghe được tiếng động, Thẩm Chi Hòa lấy tay nghe xuống xoay đầu lại: “Ừm… Ngủ không được, nên đem phim ra xem cho xong luôn.”

Đôi mắt cậu ấy hơi hồng, Sầm Tư Kỳ tiến về phía máy tính xem qua, cười nói: “Cậu đang xem phim gì vậy, thế nào mà làm cậu khóc luôn rồi?”

“Không có,” Thẩm Chi Hòa theo bản năng mà lau đôi mắt một chút: “Xem lâu quá mắt có hơi mỏi một chút thôi.”

Sầm Tư Kỳ đi vệ sinh xong trở về cũng không còn buồn ngủ nữa, mang thêm ghế qua ngồi cạnh Thẩm Chi Hòa cùng cậu ấy xem phim.

Đây là một bộ phim điện ảnh nước ngoài rất lâu rồi, nói về câu chuyện tình yêu đầy sóng gió trắc trở giữa nam và nữ chính si tình, tuy rằng trong phim có nhiều tình tiết, khúc mắc hiểu lầm cẩu huyết từ chỗ này qua chỗ khác nhưng có lẽ vì kỹ năng diễn xuất của diễn viên quá tốt, miêu tả được tình cảm rất chân thành lây động, dễ dàng làm khán giả cảm nhận được, xem đến đoạn nhân vật nam và nữ chính bởi vì nổi lo lắng, bất an trong chính mình mà lần nữa bỏ qua nhau, Sầm Tư Kỳ không khỏi có chút thổn thức: “Lòng người là thứ khó đoán nhất, đặc biệt là trong tình yêu, nếu có thể đơn giản chỉ cần yêu rồi ở bên cạnh nhau thì thật tốt.”

Thẩm Chi Hòa hơi mím môi một chút, trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: “Vậy cũng phải là đôi bên cùng thích nhau thì mới có thể dằn vặt lẫn nhau như vậy, nếu không đến điều này vẫn là hy vọng xa vời.”

Sầm Tư Kỳ có chút không có gì để nói, Thẩm Chi Hòa nói cũng không sai, trong tình cảm có lúc không bình đẳng, ngọt ngào cũng tốt mà mất mát cũng chỉ là vở kịch một vai, tựa như cậu sẽ vì Hoắc Long Đình tùy tiện nói một câu, làm một động tác có thể không khống chế được nội tâm dâng lên như thủy triều hay trằn trọc suy tư, mà Hoắc Long Đình trước mặt cậu mãi mãi có thể bình thản ung dung, chỉ vì hắn chắc chắn nắm được phần thắng, bất kể là tiền tài, địa vị, hay là tình cảm.

Vì vậy người mất ngủ biến thành Sầm Tư Kỳ, sau khi xem phim xong Thẩm Chi Hòa nằm lên giường rất nhanh đã ngủ thiếp đi, Sầm Tư Kỳ lăn qua lộn lại nhưng không ngủ được, cậu không ngừng chuyển điện thoại trong tay, rốt cuộc không kiềm chế được, quỷ thần xui khiến thế nào lại nhấn gọi điện thoại cho Hoắc Long Đình.

Chuông reo vài tiếng mới có người nghe máy, giọng Hoắc Long Đình trầm thấp mang theo một tia lười biếng khi say rượu truyền đến, hỏi cậu: “Có việc?”

Âm thanh xung quanh ồn ào náo động, trong tiếng nhạc vang trời xen lẫn rất rất nhiều tiếng cười huyên náo, bên cạnh Hoắc Long Đình là giọng nói vừa nhão nhão lại dính dính đang gọi hắn: “Hoắc tiên sinh uống thêm ly này nữa đi*.”

Nhịp tim Sầm Tư Kỳ đột nhiên tăng nhanh hơn, gần như là theo bản năng mà nhấn tắt điện thoại.

Hoắc Long Đình nhíu mày quơ quơ điện thoại đã bị ngắt, không nhịn được đẩy thiếu niên đang muốn dính trên người mình ra: “Cách ta xa ra một chút.”

Thiếu niên rưng rưng muốn khóc, trong vẻ mặt trang điểm lẳng lơ lại làm hai mắt như có sương mù bịt kín, hốt hoảng xin lỗi: “Xin lỗi Hoắc tiên sinh, xin lỗi…”

Hoắc Long Đình không để ý đến nữa, người bạn bên cạnh cười hì hì lại gần hỏi hắn: “Sao vậy? Không vui à? Người này nhìn không lọt?”

Hoắc Long Đình lạnh mắt nhìn về phía đối phương: “Cậu đang dắt mối cho tôi đấy à?”

“Nói khó nghe như vậy làm gì, không phải do lần trước cậu dẫn nam sinh kia tới, mới nghĩ cậu thích kiểu này, đặc biệt giữ lại cho cậu, rất sạch sẽ, còn rất non.”

“Không có hứng thú.”

Hoắc Long Đình ực mạnh một hớp rượu, hắn nói không có hứng thú thật sự là không có hứng thú, loại thiếu niên trang điểm tỉ mỉ dáng vẻ kệch cỡm như này căn bản chả thu được của hắn chút hứng thú, cho dù lúc này hắn đã uống say rồi, nhắm mắt lại trong đầu đều chỉ hiện lên có mỗi Sầm Tư Kỳ da thịt trắng nõn mềm mại ở dưới thân hắn đang cố gắng ẩn nhẫn, thời điểm đó thần thái cậu nhìn vừa thích vừa thương.

Với những kiểu tô son trát phấn như vầy, có chỗ nào so được với Sầm Tư Kỳ?

Gác ly rượu xuống, Hoắc Long Đình đứng lên, tùy tiện chào hỏi một tiếng, quay người rời đi.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê nhận được điện thoại Hoắc Long Đình gọi trở lại, Sầm Tư Kỳ sợ hết hồn, không muốn đánh thức người khác trong phòng ngủ, cậu rón ra rón rén bò xuống giường, mở cửa đi ra ban công, mới nhấn nghe máy.

“Hoắc tiên sinh…”

“Vừa nãy sao lại cúp điện thoại của tôi?”

Hoắc Long Đình âm thanh vẫn là không tỉnh táo, lúc này hắn đang ngồi tựa ở ghế sau bên trong xe, nhìn ngoài cửa xe ánh đèn nê ông thành thị cứ lần nữa lùi lại, như thế nào cũng đều không hứng thú, miễn cưỡng nghe được âm thanh của Sầm Tư Kỳ mới thoải mái một chút.

“Tôi nghĩ Hoắc tiên sinh có việc, sợ quấy rầy đến ngài, xin lỗi.”

“Em lá gan càng lúc càng lớn ha, còn dám cúp điện thoại của tôi?”

Tuy rằng nghe như lời giáo huấn, nhưng trong thanh âm của Hoắc Long Đình lại mang theo ý cười, Sầm Tư Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quan tâm hỏi: “Hoắc tiên sinh ngài uống rất nhiều rượu sao? Bây giờ vẫn còn ở bên ngoài ạ?”

“Ở trên xe, đúng là uống không ít.”

“Vậy trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Không có em tôi ngủ không được, em tới chỗ tôi.” Hoắc Long Đình bá đạo như đúng tình hợp lý.

“Giờ đã sắp hai giờ, cổng ký túc xá bên này cũng đã sớm đóng…”

“Em ra cửa, tôi có biện pháp để em ra ngoài.”

Sầm Tư Kỳ rất bất đắc dĩ, nhưng Hoắc Long Đình nói lại không cho phép cậu phản đối, cậu chỉ có thể thuận theo hắn mà dỗ hắn, đi thay quần áo ra ký túc xá.

Hoắc Long Đình đại khái là gọi tài xế của hắn đến gặp bảo vệ cổng trường đang trực ban nhét vào cây thuốc nói vài lời hay, đối phương vậy mà mở một cánh cửa nhỏ để Sầm Tư Kỳ đi ra ngoài, Sầm Tư Kỳ ngồi vào trong xe, ngay lập tức bị Hoắc Long Đình ôm hết vào trong lồng ngực, Hoắc Long Đình cả người giữ chặt lấy cậu, đè lên lưng cậu, đắc ý mà cười một tiếng.

Sầm Tư Kỳ ngửi được mùi rượu đầy cả xe, không dám cùng con ma men so đo, chỉ là nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Đây rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu chứ.”

Môi Hoắc Long Đình ở ngay sau tai cậu, bên gáy cọ lung tung, râu lún phún trên cằm cọ cậu đến có chút ngứa, Sầm Tư Kỳ không nhịn được hơi co rúm, thấp giọng nhắc nhở hắn: “Hoắc tiên sinh, đang là ở trên xe.”

Hoắc Long Đình ghé vào tai cậu cười khẽ: “Ở trên xe thì làm sao?”

Sầm Tư Kỳ lúng túng đến không nói ra lời, tài xế lái xe mắt nhìn thẳng, coi chính mình như không tồn tại.

Mang được con ma men trở về hoa viên Cẩm Giang nằm trên giường đã gần ba giờ sáng, Sầm Tư Kỳ đi lấy khăn nóng tới ghé bên giường cẩn thận giúp Hoắc Long Đình lau mặt, chưa được mấy lần đã bị Hoắc Long Đình cầm tay kéo vào trong ngực, ôm cậu lật người lại sau đó chính là quấn quýt si mê hôn một cái thật sâu.

Thời điểm Sầm Tư Kỳ hô hấp gần như không xong, Hoắc Long Đình mới buông tha cho cậu, chỉ là nghiêng thân hai tay ôm lấy eo cậu giữ cậu ở trong lồng ngực mình, híp mắt nổi hứng nhỏ giọng tán gẫu với cậu: “Em buổi chiều nhắn tin cho tôi nói tác phẩm dự thi của em đã nộp rồi?”

“Dạ, vốn là muốn để Hoắc tiên sinh nhìn qua một chút, tôi có chụp lại.” Buổi chiều sau khi nộp xong tác phẩm cậu liền nhắn tin cho Hoắc Long Đình, chỉ là Hoắc Long Đình vẫn không hồi âm, cậu cũng không nói thêm gì nữa.

“Ngày mai xem đi,” Hoắc Long Đình ôm chặt lấy cậu, “Em nếu thật sự có thể lấy thưởng, tôi sẽ tặng quà cho em, muốn cái gì là chính em chọn.”

Sầm Tư Kỳ kề sát ở trong ngực Hoắc Long Đình lắc lắc đầu: “Cái gì cũng không muốn.”

“Thật sự cái gì cũng không muốn?”

“Ừm.” Tôi muốn ngài là đủ rồi.

“Đồ ngốc,” Hoắc Long Đình ở đỉnh đầu cậu hôn lên một cái, rù rì nói, “Chưa từng thấy em ngốc như vậy.”

“Coi như có cầm thưởng thì đó cũng không phải công lao mỗi một mình tôi, còn có học trưởng và bạn cùng phòng tôi nữa.”

“Từ khi em cùng học trưởng gì kia lập nhóm tham gia cuộc thi này, em có biết em ở trước mặt tôi nhắc hắn bao nhiêu lần không?” Hoắc Long Đình giơ tay nhéo nhéo cầm Sầm Tư Kỳ, “Tôi có phải quên nói với em không, chúng ta trong hiệp ước còn một năm nữa, không cho em ở trước mặt tôi nhắc người khác, bất kể là nam hay nữ, cho dù người nào cũng không được.”

“Tôi không chỉ nói mỗi anh ta, còn có bạn cùng phòng tôi nữa mà… Được rồi, tôi không bao giờ nhắc đến nữa là được.” Sầm Tư Kỳ có chút chột dạ, lại có chút suy tư, dù sao bất thình lình bỗng nhiên bị Tống Nghiêm Minh thổ lộ, cậu xác thật một chút tâm lý cũng chưa kịp chuẩn bị, việc như này cứ vậy mà qua là tốt nhất, cậu cũng không muốn cho Hoắc Long Đình biết đến chút nào.

Hoắc Long Đình rốt cục hài lòng, dán vào mặt Sầm Tư Kỳ cọ cọ: “Ngủ đi.”

Sầm Tư Kỳ có chút bất ngờ: “Hôm nay không làm sao?”

“Không làm, ngủ đi.”

Sầm Tư Kỳ không hỏi lại, cậu tắt đèn đầu giường, thật cẩn thận mà lùi về trong lồng ngực Hoắc Long Đình, đây là lần đầu tiên, Hoắc Long Đình tới tìm cậu, lại không phải vì làm loại chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc