TÙ ĐIỂU

Sau kỳ nghỉ đông Sầm Tư Kỳ càng bận rộn hơn, để bố trí đầy đủ các hạng mục phải đi theo giáo sư Lâm ra bên ngoài, tuy bận rộn nhưng lại rất phong phú, làm hạng mục vẫn có tiền hỗ trợ, giáo sư Lâm cũng rất hào phóng, hạng mục đang làm trước khi tốt nghiệp nếu xong cậu có thể nhận đến gần 10 vạn đồng, lần đầu tiên dựa vào năng lực của chính mình kiếm được nhiều tiền như thế, thật sự là việc khiến người ta cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Chạng vạng hôm nay cậu giúp giáo sư đến công ty hợp tác đưa xong tài liệu, lúc ngồi tàu điện ngầm trở về gặp được Tống Nghiêm Minh đã lâu không thấy, Tống học trưởng so với quãng thời gian trước gầy gò đi không ít người thoạt nhìn có hơi uể oải, lúc chào hỏi cũng không có tinh thần lắm, Sầm Tư Kỳ hỏi anh: “Học trưởng công tác rất vất vả sao?”

Tống Nghiêm Minh bất đắc dĩ gật đầu: “Có một chút, tự mình đi ra làm không thể so với lúc theo giáo sư, cái gì cũng phải tự thân, rất nhiều chuyện lại vô cùng phiền phức.”

Anh cũng biết hiện tại Sầm Tư Kỳ đang theo giáo sư Lâm làm hạng mục, cổ vũ cậu nói: “Giáo sư Lâm là người rất tốt, cậu đi theo thầy ấy có thể học được rất nhiều thứ, cậu nếu muốn vào viện thiết kế tốt nhất thầy cũng có thể đề cử cậu.”

“Ừm, đúng là không có vấn đề gì lớn lắm.”

Sầm Tư Kỳ không nói tỉ mỉ, giáo sư Lâm giao thiệp rất rộng, là cố vấn của vài viện thiết kế cũng như sở kiến trúc, muốn đề cử cho cậu một công việc tốt thật sự rất dễ dàng, mà giáo sư Lâm lại hy vọng cậu có thể xuất ngoại đào tạo sâu mấy năm, hơn một tháng nay vẫn đang khuyên cậu, chỉ là chính cậu không hạ được quyết tâm mà thôi.

Đã vô tình gặp phải bọn họ liền quyết định cùng nhau ăn cơm tối, ra khỏi trạm tàu điện ngầm tùy ý tìm một nhà hàng bên đường, chọn mấy món ăn thường ngày, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Tống Nghiêm Minh nói một chút việc vặt trong công tác, gây dựng sự nghiệp không dễ dàng, cho dù ở trường học trong mắt mọi người anh là một thiên tài, đi ra xã hội cũng giống bao người phải lăn lộn với khó khăn, may là tính cách anh lạc quan, gặp buồn phiền không quá để tâm, nghĩ cách giải quyết là được.

“May là lúc trước cậu không đồng ý gia nhập với chúng tôi, nếu không thật sự đem cậu kéo vào biển lửa rồi, cậu chọn đi viện thiết kế lớn rèn luyện vài năm là đúng.”

Tống Nghiêm Minh nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói, Sầm Tư Kỳ cười lắc đầu: “Sao lại là biển lửa, học trưởng anh quá khiêm tốn rồi, tôi so ra không bằng anh, tính cách của tôi không thích hợp gây dựng sự nghiệp kiếm thật nhiều tiền, vẫn nên an phận tìm công việc ổn định thôi.”

“Ừm, có công việc sớm chút đương nhiên được, bất quá có cơ hội học nhiều thêm ít nữa cũng không trễ nãi gì, tôi nghe giáo sư Lâm nói năm nay trong khoa có cơ hội được cử đi du học của nhà nước cậu không muốn đi có đúng không?”

“Anh cũng nghe nói à…”

“Sao lại không muốn đi? Xuất ngoại học thêm hai năm không tốt sao? Nếu năm trước cũng có cơ hội như thế tôi cũng đi, cậu nói không định học nghiên cứu trong nước thì chưa tính, thế nhưng sang nước ngoài học được thêm kiến thức là cơ hội hiếm có tại sao muốn từ bỏ?”

Sầm Tư Kỳ nhìn chung cũng hiểu Tống học trưởng hẳn là được giáo sư Lâm tìm tới làm thuyết khách, cậu bất đắc dĩ nói: “Học trưởng anh đừng lừa gạt tôi, lấy thành tích của anh nếu thật sự muốn xuất ngoại dù trường không tạo cơ hội đi chăng nữa, anh tự mình tìm kiếm thì đi nơi nào chẳng được, anh chưa tốt nghiệp đã có công việc, cần gì nhất định khuyên tôi đi du học.”

“Bởi vì tôi lúc trước không biết trời cao đất rộng một lòng nghĩ muốn xây dựng sự nghiệp, lúc đó trong tay có hai hạng mục tương đối tốt lại không muốn mà bỏ qua, cậu không giống vậy, cậu chỉ là muốn tìm công việc ổn định, chậm lại hai năm vẫn không tác động gì.”

Sầm Tư Kỳ vẫn lắc đầu: “Chi Hòa cậu ấy cũng từ bỏ, vẫn lựa chọn học nghiên cứu trong nước, ra nước ngoài chưa chắc sẽ tốt như vậy.”

“Tôi cũng đã hỏi qua cậu ấy, cậu ấy nói bà nội lớn tuổi sức khỏe không tốt, bà cụ có thể tùy lúc mà… Cậu ấy không muốn đi quá xa, vậy còn cậu? Có nguyên nhân không thể không ở lại sao?”

Sầm Tư Kỳ không có lời gì để nói, cậu có nguyên nhân không thể không ở lại, chỉ là nguyên nhân như vậy rất khó để mở miệng, cậu căn bản không nói ra được.

Đột nhiên Hoắc Long Đình xuất hiện, đương lúc Sầm Tư Kỳ rối rắm không biết giải thích thế nào về Tống Nghiêm Minh, hắn đỉnh đạc mà kéo ghế bên cạnh Sầm Tư Kỳ, trực tiếp ngồi xuống.

Sầm Tư Kỳ kinh ngạc đến không bình tĩnh được, Hoắc Long Đình nghiêng đầu cười với cậu: “Sao thế? Nhìn tôi ngốc rồi?”

Sau đó hắn lại hướng Tống Nghiêm Minh gật đầu một cái: “Không ngại tôi cùng ăn với hai người chứ? Tôi là anh họ của Tư Kỳ.”

Ngữ khí của hắn vừa cường thế vừa khẳng định, mặc dù là hỏi ý, lại hoàn toàn không để người khác từ chối.

Tống Nghiêm Minh không khỏi nhíu mày, theo bản năng mà nhìn Sầm Tư Kỳ, Sầm Tư Kỳ chỉ có thể nhắm mắt tiếp lời: “Chúng tôi chính là anh em họ, thật ngại quá…”

“Không sao, nếu là anh họ của cậu thì được dịp gặp cũng phải nên ăn cùng nhau, tôi gọi người kêu thêm vài món nữa.”

Cho dù rõ ràng cảm giác được người đàn ông ngạo mạn trước mặt này không dễ ở chung, nhưng Tống Nghiêm Minh không muốn làm Sầm Tư Kỳ lúng túng, kêu nhân viên phục vụ lấy thêm một bộ bát đũa, gọi thêm hai món ăn, đúng mực cùng Hoắc Long Đình khách sáo nói: “Không biết anh họ ngài đây thích ăn gì, tôi tùy tiện gọi vậy, bữa ăn này tôi và Tiểu Sâm đã nói tôi mời, hy vọng anh không cần khách khí.”

Hoắc Long Đình đương nhiên phát giác được chàng trai ngồi trước mặt này đối với hắn có địch ý thâm sâu, trên thực tế hắn nhìn đối phương cũng không quá vừa mắt, vừa nãy hắn lái xe đi qua đây, nhìn thấy Sầm Tư Kỳ cùng vị học trưởng này ngồi vị trí bên cạnh cửa sổ vừa ăn vừa cười nói, cảm thấy hình ảnh đó có chút chói mắt, vậy mới có thể tâm tình dâng trào ngừng xe đi vào. Cũng không muốn bị đối phương cố ý dùng một câu “anh họ” chiếm thế hơn, hắn tiện tay ném ra tấm danh thiếp: “Tôi họ Hoắc, cậu cứ gọi tên của tôi đi.”

Tống Nghiêm Minh liếc mắt nhìn nội dung trên danh thiếp, trong lòng hiện lên kinh ngạc và nghi hoặc nhưng trên mặt không may mảy biểu hiện ra, bình tĩnh gật đầu: “Hoắc tiên sinh khách khí.”

Thức ăn rất nhanh mang lên bàn, Hoắc Long Đình nhìn màn hình di động sáng lên một cái, hắn tùy ý liếc mắt nhìn, là tin nhắn Lâm Tuệ Trinh gửi đến, cô tới nơi khác biểu diễn, cho nên vừa rồi gửi cho hắn cảnh đêm ở thành phố, Hoắc Long Đình trả lời một câu “Rất đẹp, buổi tối biểu diễn tốt đẹp”, nhấn tắt di động, thuận tay gắp cho Sầm Tư Kỳ một đũa thức ăn.

Từ lúc Hoắc Long Đình đi vào Sầm Tư Kỳ một chút tự tại cũng không có, bữa ăn này ăn đến hoàn toàn không có vị gì, Hoắc Long Đình và Tống Nghiêm Minh ngược lại còn trò chuyện rất nhiều, chỉ là trong lời qua câu lại toàn mùi thuốc súng, kẻ ngốc còn nghe ra.

Dùng cơm xong Hoắc Long Đình ra hiệu Sầm Tư Kỳ: “Cùng tôi trở về.”

Sầm Tư Kỳ tê dại gật gật đầu, nhỏ giọng nói với Tống Nghiêm Minh một câu “Học trưởng tôi đi về trước” liền muốn đứng dậy rời đi, Tống Nghiêm Minh gọi cậu lại, có chút lo âu nhắc nhở cậu: “Giáo sư Lâm hy vọng… cậu có thể nghiêm túc suy xét thêm chút nữa.”

Sầm Tư Kỳ gật đầu một cái, Tống Nghiêm Minh từ trong cặp bên người lấy ra một quyển sách đưa cho cậu, là một quyển sách gốc ngoại văn về kiến trúc chuyên nghiệp: “Lúc trước tôi nghe Chi Hòa nói qua cậu ấy muốn bản gốc của sách này, đây là tôi nhờ bạn học ở nước ngoài tìm giúp, cậu giúp tôi gửi cho cậu ấy đi.”

Nghĩ nghĩ, anh có hơi lúng túng mà thêm một câu: “Cậu tùy tiện lấy cớ chớ đừng nói là tôi cho cậu ấy.”

Sầm Tư Kỳ không hỏi nhiều, nhận lấy sách: “Được.”

Ngồi trên xe Hoắc Long Đình nghiêng người qua giúp Sầm Tư Kỳ thắt dây an toàn, tiện tại nhéo cằm cậu: “Không vui?”

Sầm Tư Kỳ cụp mắt: “Không có.”

“Bộ dạng này của em muốn lừa ai đây? Tôi đột nhiên xuất hiện làm em thấy khó xử?”

“Xin lỗi…”

“Thôi,” Hoắc Long Đình cũng không thật sự tức giận, chính là muốn chọc cậu mà thôi, “Vừa nãy vị học trưởng kia nói giáo sư Lâm hy vọng cái gì?”

“Không có gì, chính là chuyện công việc thôi.”

Hoắc Long Đình không có hỏi lại, ngồi thẳng dậy khởi động xe.

Di động Sầm Tư Kỳ vài phút trước nhận được tin nhắn Wechat Tống Nghiêm Minh gửi tới: “Tôi biết việc này tôi không nên hỏi, nhưng tôi thật sự lo lắng cho cậu, vị Hoắc tiên sinh kia… thật là anh họ của cậu sao?”

Sầm Tư Kỳ vô thức mà siết chặt di động, do dự thật lâu mới trả lời: “Xin lỗi học trưởng, việc này anh vẫn là không nên hỏi.”

Một lúc lâu sau, bên kia lại lần nữa hồi âm qua: “Xin lỗi, tôi chỉ là hy vọng cậu có thể nghiêm túc vì tương lai chính mình mà suy tính, không cần xử trí theo cảm tính, nghĩ cho mình nhiều chút nữa.”

“Cảm ơn.”

Gửi xong hai chữ này, Sầm Tư Kỳ ấn tắt di dộng, cậu nhìn thoáng qua người đàn ông đang chuyên tâm lái xe, thu tầm mắt nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa vào lưng ghế.

Bình luận

Truyện đang đọc