TÙ ĐIỂU

Nhận được tin nhắn của Hoắc Long Đình là khi Sầm Tư Kỳ đang cùng bạn chung phòng ăn lẩu, trên màn hình di dộng chỉ có một hàng chữ lạnh băng: “Một tiếng nữa tôi sẽ đến chỗ em, em chuẩn bị một chút.”

Sầm Tư Kỳ trong lòng cả kinh, lập tức dừng đũa, vội đứng lên lên trong ánh mắt kinh ngạc của nhóm bạn cùng phòng: “Tôi có việc gấp, đi trước, các cậu cứ từ từ ăn.”

“Chuyện gì mà gấp như vậy? Giờ nhất định phải đi? Đồ ăn còn chưa có ăn xong mà…”

“Ngại quá, tôi thật sự có việc gấp, tôi ăn không tiếp nữa.”

Sầm Tư Kỳ không giải thích nhiều, nói xong liền cầm áo khoác và ba lô vội vã rời đi.

Đuổi theo cửa tàu điện ngầm sắp khép lại trong tích tắc để vọt vào toa tàu, Sầm Tư Kỳ cong lưng thở dốc không ngừng, bởi vì chạy quá nhanh mà trái tim đập kịch liệt, chỗ bụng nhỏ vừa ăn được ít đồ cũng co rút đau, cậu lại bất chấp quan tâm, nhìn thoáng qua đồng hồ mà trong lòng sốt ruột không thôi.

Từ nơi này trở về hoa viên Cẩm Giang, ít nhất cũng mất một giờ, nếu không về trước khi Hoắc Long Đình đến, hắn khẳng định sẽ không cao hứng. Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ khi cậu vừa mới bắt đầu cùng Hoắc Long Đình, có một lần bởi vì có việc ở trường học mà đến chậm nửa giờ, lúc ấy sắc mặt Hoắc Long Đình rất khó coi.

Vào ban đêm trời lại đổ tuyết, từ tàu điện ngầm đi ra, Sầm Tư Kỳ cơ hồ không do dự mà chạy vào bầu trời đầy bông tuyết đang rơi.

Cấp tốc chạy về nhưng vẫn như cũ chậm một bước, Hoắc Long Đình đã tới trước, đang dựa vào sô pha xem tạp chí, Sầm Tư Kỳ tay chân nhẹ nhàng mà đi vào phòng khách, đầu tóc bị gió lạnh thổi loạn mà rũ xuống trên trán, cậu cúi đầu không dám nhìn Hoắc Long Đình, ấp úng nói: “Xin lỗi Hoắc tiên sinh, tôi về trễ.”

Hoắc Long Đình nhíu mày nhìn về phía cậu, trên quần áo cậu vẫn còn bông tuyết chưa tan, chỗ ống quần tất cả đều là nước đọng, vớ đã ướt đẫm, thoạt nhìn thập phần chật vật: “Em đi đâu? Như thế nào lại về trễ như vậy?”

“Cùng bạn học ăn ra ngoài ăn cơm, xin lỗi.”

Hoắc Long Đình không hỏi lại nữa: “Đi tắm rửa trước đi.”

Sầm Tư Kỳ gật gật đầu, đi vào trong phòng tắm.

Khi nước ấm theo dòng mà xả xuống, thân thể cơ hồ đã đông cứng mới dần dần có chút ấm áp, Sầm Tư Kỳ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi bất kham.

Tắm rửa lung tung rồi đi ra, Hoắc Long Đình vẫn ngồi trên sô pha xem tạp chí, Sầm Tư Kỳ do dự mà hỏi hắn: “Hoắc tiên sinh đã ăn cơm chiều chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Tôi bây giờ sẽ đi làm.”

Hoắc Long Đình ngẫu nhiên sẽ cùng cậu ở đây dùng bữa tối, tủ lạnh có sẵn nguyên liệu nấu ăn do dì giúp việc chuẩn bị, Sầm Tư Kỳ tay nghề thực không tồi, thời điểm bảy, tám tuổi cơm trong nhà là do cậu nấu. Muốn thỏa mãn khẩu vị của Hoắc Long Đình thực dễ dàng, chỉ cần đem đồ ăn làm thanh đạm một chút, hắn cũng không kén chọn.

Vội nấu trong nửa giờ, Sầm Tư Kỳ làm bốn món mặn một canh mang ra, vừa rồi cậu cũng chỉ mới ăn được nửa cái lẩu liền chạy đi, bây giờ cũng không có khẩu vị, nhưng lại không thể không căng da đầu ngồi xuống bồi Hoắc Long Đình cùng ăn, ngẫu nhiên gấp một đũa thức ăn, im lặng mà bồi hắn ăn xong bữa tối này.

Chờ tới khi cậu dọn dẹp xong chén đũa, Hoắc Long Đình cũng đã tắm rửa xong, ngồi dựa lưng ở mép giường nhìn cậu, Sầm Tư Kỳ rất tự giác mà đi về phía trước, quỳ xuống ở trước mặt Hoắc Long Đình, cúi người ngậm lấy của hắn.

Sầm Tư Kỳ ra sức phun ra nuốt vào, nỗ lực mà lấy lòng Hoắc Long Đình, hai mắt Hoắc Long Đình hơi nheo lại, ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hơi rũ xuống của Sầm Tư Kỳ, thậm chí không thấy được rõ lắm biểu tình trên mặt cậu, thân thể thật sung sướng, nhưng trong lòng hắn lại khó hiểu có chút không thoải mái.

Hôm nay hắn vốn không tính toán sẽ tới chỗ của Sầm Tư Kỳ, chỉ bởi vì buổi chiều ở công ty nhìn thấy cậu mới bỗng nhiên nổi lên ý định, Sầm Tư Kỳ so với hắn về trễ hơn hắn vốn không tính toán sẽ nói cậu cái gì, nhưng bộ dạng Sầm Tư Kỳ vừa mệt mỏi vừa chật vật bất kham mà ứng phó làm hắn thực sự không thoải mái, giống như chính hắn khi dễ cậu vậy.

Còn có vừa rồi, hắn kỳ thật không muốn Sầm Tư Kỳ vì hắn mà làm điều này, Sầm Tư Kỳ là hiểu lầm ý tứ của hắn, một câu không nói liền giống như hiến tế mà quỳ xuống lấy lòng hắn, thế nhưng hiện tại, hắn cũng không muốn đẩy cậu ra, trong lòng ngược lại chậm rãi sinh ra một suy nghĩ bạo ngược, hắn dùng sức nắm lấy tóc Sầm Tư Kỳ, đứng lên mà đĩnh động.

(Tui khinh anh, lão Hoắc ?)

Bị phát tiết ra tận trong cổ họng, Sầm Tư Kỳ bị sặc đến không ngừng ho khan, khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng, trên khoé miệng, mặt, mày, thậm chí là sợi tóc trên trán cũng đều là bạch trọc nhớp dính, một đôi mắt không có tiêu cự, hai ánh mắt mờ mịt hơi nước phảng phất như giây tiếp theo sẽ liền khóc đến hỏng cơ hồ giống nhau, đều là mang đến một loại mỹ cảm sau khi bị làm nhục.

Hoắc Long Đình trong lòng hơi động, đem thân thể mềm oạt đang quỳ gối của cậu kéo lên, nắm lấy cầm cậu, nghiêng thân qua mà ngậm lấy môi cậu.

Lúc Hoắc Long Đình đưa đầu lưỡi tiến vào, hơi thở hormone nam tính tràn ngập ở chóp mũi, Sầm Tư Kỳ chợt mở to hai mắt, thân thể toàn bộ đều cứng lại.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Long Đình hôn cậu, tuy Hoắc Long Đình chưa từng nói, nhưng Sầm Tư Kỳ có thể cảm giác được rằng hắn ở phương diện này có chứng khiết phích, lên giường chỉ vì phát tiết dục vọng, loại răng môi giao hoà thân mật như này có lẽ hắn cho rằng không cần thiết tồn tại trong mối quan hệ của hai người họ, nhưng mà hiện tại, Hoắc Long Đình hôn cậu.

Đến khi nếm thấy vị tanh nồng trong miệng Sầm Tư Kỳ, Hoắc Long Đình nhíu nhíu mày, buông cậu ra.

Sầm Tư Kỳ rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, giống như con thỏ bị chấn kinh mà đột nhiên lui thân về sau, từ trên mặt đất đứng dậy, lảo đảo ngã nghiêng mà vọt vào phòng vệ sinh.

Hoắc Long Đình xuống giường đi đến cạnh cửa phòng vệ sinh, thấy Sầm Tư Kỳ ghé vào bồn rửa tay một tay để trên miệng ho khan, một bên dùng nước mà rửa miệng, có hơi chút khó chịu, hắn một bước đi vào, bắt lấy sau gáy của Sầm Tư Kỳ mà kéo lên, lần thứ hai hôn cậu.

Đã không còn hương vị sặc người kia, Hoắc Long Đình rất hài lòng, ôm chặt người trong lòng ngực, Sầm Tư Kỳ nức nở một tiếng rồi liền nhắm mắt lại không lộn xộn, tuỳ ý hắn đem cậu bế lên, đi về giường.

Mỗi một lần làm chuyện như vậy, Sầm Tư Kỳ luôn cẩn thận từng li từng tý không để phát ra âm thanh, ngẫu nhiên bị bức tới nóng nảy, mới có thể nhắm mắt lại ở dưới thân hắn mà thốt ra một hai tiếng rên vụn vặt, Hoắc Long Đình nhìn Sầm Tư Kỳ như vậy, trong lòng vô cớ mà mềm đi vài phần, làm ra động tác ôn nhu, cúi đầu một lần nữa ngậm lấy đôi môi đỏ bừng của cậu.

Sự tình qua đi cũng sắp đến 10 giờ, Sầm Tư Kỳ từ phòng tắm đi ra, còn tưởng Hoắc Long Đình đã rời đi rồi, lại thấy hắn đang cởi quần áo đã mặc xong lúc nãy, đi tới phòng ngủ: “Bên ngoài trời đang tuyết lớn, lái xe không tiện, tôi ở đây ngủ một đêm.”

Sầm Tư Kỳ tâm tình phức tạp, lại không thể cự tuyệt: “Tôi lấy cho ngài một cái chăn mới, ngài ngủ ở đây đi, tôi ngủ ở sô pha phòng khách.”

(Tui thương Sầm nhi quá ?)

Nơi này chỉ có hai phòng, một phòng ngủ một là thư phòng, Hoắc Long Đình ngủ trên giường cậu xác thật chỉ có thể đi nằm sô pha, Hoắc Long Đình không đồng ý: “Ngủ ở đây đi, không cần phiền toái như vậy.”

Đây là lần đầu tiên hai người sóng vai nhau cùng nằm trên một chiếc giường đơn thuần chỉ là ngủ, cảm giác được nhiệt độ trên người của Hoắc Long Đình nằm bên cạnh, toàn bộ thân thể Sầm Tư Kỳ cứng đờ, tay chân đều không biết nên đặt ở đâu, Hoắc Long Đình thấy cậu như vậy nhịn không được mà cười, xít lại gần bên người cậu thêm một chút: “Tôi có đáng sợ như vậy sao?”

Sầm Tư Kỳ rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “ Xin lỗi.”

“Đừng nói xin lỗi nữa, em hôm nay đã nói xin lỗi rất nhiều lần rồi.”

Sầm Tư Kỳ không biết nên nói cái gì cho tốt, Hoắc Long Đình chủ động tìm đề tài cùng cậu nói chuyện phiếm: “Cậu bạn học hôm nay đến phỏng vấn là bạn cùng phòng của em? Vậy em thì sao? Năm sau tốt nghiệp rồi có tính toán gì không?”

(Có, chuẩn bị đá anh đó ?)

“Vẫn chưa nghĩ ra, để sau hãy nói, còn gần hai năm nữa mà.” Sầm Tư Kỳ do dự một chút, hỏi ra chuyện cậu nghi vấn, “Cậu ấy nói vốn dĩ vị tổng giám thiết kế kia không dự định chọn cậu ấy, sau lại thay đổi ý định, là ngài giữ cậu ấy lại sao?”

“Ừ.” Hoắc Long Đình không để tâm mà gật đầu.

Trong lòng Sầm Tư Kỳ không nói ra được là tư vị gì, cuối cùng cũng chỉ nói: “Cảm ơn.”

“Việc nhỏ mà thôi.” Đối với Hoắc Long Đình mà nói, việc này quả thật là chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, thậm chí không có gì đặc biệt cần phải nói tới.

Nói chuyện phiếm được vài câu, Sầm Tư Kỳ có đồng hồ sinh học luôn đúng giờ đã chậm rãi nhắm mắt lại ngủ, Hoắc Long Đình nhìn vẻ điềm nhiên khi ngủ của cậu, nhịn không được duỗi tay qua sờ sờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Sầm Tư Kỳ ở trước mặt hắn có vẻ mặt bình yên thả lõng như vậy, đã không còn dáng vẻ cẩn thận căng thẳng những lúc ngày thường.

Đến bây giờ hắn cũng vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên nhìn thấy Sầm Tư Kỳ ở hành lang bệnh viện, cậu mở to đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt bất lực mờ mịt mang theo nước mắt, ngay trong nháy mắt làm hắn động tâm, cùng cậu đưa ra giao dịch này.

Sầm Tư Kỳ kỳ thật rất hợp tâm ý hắn, trước Sầm Tư Kỳ hắn từng có mấy người bạn gái có mối quan hệ như thế này, nhưng dài nhất cũng không qua được nửa năm, Sầm Tư Kỳ là chàng trai đầu tiên, cũng là người đầu tiên ở bên hắn hơn một năm lại không làm hắn cảm thấy chán, còn việc mối quan hệ này có thể kéo dài được bao lâu, chính Hoắc Long Đình cũng không biết được, ít nhất hiện tại, hắn cũng không nghĩ đến việc buông tay cậu.

Ngày hôm sau là thứ sáu, Sầm Tư Kỳ ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, bên giường sớm đã trống không, Hoắc Long Đình không biết đã đi từ khi nào, cậu ngồi dậy, dựa vào đầu giường phát ngốc một hồi, mới đứng dậy đi rửa mặt.

Trước khi đi cậu lại xuống hoa viên dưới lầu nhìn con mèo nhỏ kia một chút, mèo nhỏ thật ngoan mà nằm nhoài trong ổ, tối qua trời đổ tuyết suốt đêm, may nhờ có cái ổ này mà nó không bị đông lạnh, Sầm Tư Kỳ giúp nó gạt đi tuyết đọng bên cạnh, lại đổ cho nó thêm nhiều thức ăn.

Vuốt ve đám lông xù trên thân của mèo nhỏ, Sầm Tư Kỳ nhỏ giọng nói như muốn có người cùng cậu trút tâm tư: “Mày nói xem ngài ấy rốt cuộc là có ý gì, đặc cách giữ lại Ngụy Đông là bởi vì tao sao? Tối hôm qua ngài ấy còn hôn tao…”

Mèo nhỏ “Meow” một tiếng, lười biếng mà lắc lắc cái đuôi.

Sầm Tư Kỳ rũ đầu xuống, có chút ủ rũ lại có chút khổ sở, cậu thật sự vẫn luôn tự phỉ nhổ chính mình, cậu không chỉ phỉ nhổ mình vì tiền đem mình bán cho Hoắc Long Đình, càng phỉ nhổ là cậu đem chính mình bán cho Hoắc Long Đình đến sau còn đối với hắn mà động tâm, có lẽ ở lần đầu tiên khi Hoắc Long Đình đi đến trước mặt cậu, đem khăn giấy đưa cho cậu hỏi cậu có cần giúp đỡ không, cậu đã bị hãm vào rồi.

Thế nhưng những thứ này Hoắc Long Đình đều không cần, ở trong mắt Hoắc Long Đình, cậu chỉ là một con chim hoàng yến mà hắn bao dưỡng, đợi đến một ngày kia Hoắc Long Đình chán ngấy, cậu liền không có tư cách tiếp tục ở bên cạnh hắn, tới lúc đó, cậu nên đi đâu bây giờ?

Bình luận

Truyện đang đọc