TÙ ĐIỂU

Bãi đất trống bên ngoài      sơn trang đã tụ tập rất nhiều người, tuy rằng hoảng loạn nhưng không tới mức làm ra cảnh hỗn tạp thêm, bọn họ ở chỗ này thật ra cũng không hề cảm thấy thật sự an tâm, tâm động đất rõ ràng không nằm ở đây, có người được chọn ưu tiên rời đi trước sẽ chờ ở đây đến hừng đông, cũng có người lập tức khởi động xe chạy xuống núi.

Hoắc Long Đình đơn giản thông báo người phía dưới động viên và sơ tán du khách, kéo Sầm Tư Kỳ lên xe: “Máy bay trực thăng không điều tới đây kịp rồi, phòng ngừa vạn nhất, chúng ta bây giờ lập tức rời núi.”

Nếu chỉ có một mình hắn, hắn cũng sẽ lo có chuyện xảy ra, mà Sầm Tư Kỳ cũng ở đây, hắn lại không thể không lo nhiều thêm một chút.

Sầm Tư Kỳ cả người đều ngây ngốc, mãi cho đến xe khởi động chạy trên đường xuống núi, cậu mới rốt cuộc hoàn hồn lại, phát hiện tay của mình vẫn luôn bị Hoắc Long Đình nắm chặt, không được tự nhiên mà rút ra, cả lòng bàn tay đều ướt đẫm.

Hoắc Long Đình nhẹ giọng an ủi cậu: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu, ra khỏi núi là tốt rồi.”

Sầm Tư Kỳ lung tung gật gật đầu, cậu không tự giác mà nắm chặt lòng bàn tay, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Hoắc Tiên Sinh.”

Cậu thật ra cũng không sợ hãi, chỉ là không kịp phản ứng lại mà thôi, càng không nghĩ tới dưới tình huống như thế này chạm mặt Hoắc Long Đình.

“Với anh không cần phải nói cảm ơn.” Hoắc Long Đình thanh âm có chút khàn, hắn cầm một tấm khăn lông phủ lên trên đùi Sầm Tư Kỳ, Sầm Tư Kỳ chạy ra vội vàng, trên người chỉ mặc đồ ngủ đơn bạc, dù là mùa hè, nhiệt độ trên núi buổi khuya vẫn khá thấp.

Sầm Tư Kỳ không nói gì, cậu đã rất mệt, cũng không biết nói với Hoắc Long Đình gì cho phải, tựa sát vào lưng ghế rất nhanh nhắm hai mắt lại.

Hoắc Long Đình không quấy rầy cậu nữa, an tĩnh nhìn gò má cậu, tâm lý nôn nóng rốt cục dần dần bình tĩnh lại.

Lại một lần nữa cảm nhận được sự rung lắc dữ dội là khi Sầm Tư Kỳ cơ hồ muốn ngủ thiếp đi, không chờ cậu có phản ứng gì đã bị Hoắc Long Đình kéo vào trong lồng ngực, Hoắc Long Đình đem cậu đặt dưới thân, đem đầu cậu ấn vào ngực mình, dùng thân thể che chở hoàn toàn cho cậu.

Bên tai là tiếng đá lăn trên núi xuống không ngừng vang vọng, thân xe đong đưa theo, tài xế ngồi phía trước hoảng loạn kêu lên “Làm sao bây giờ núi bị lở rồi”, người che chở phía trên cậu lại không mảy may động đậy, ngửi được khí tức vừa quen vừa lạ trên người Hoắc Long Đình, nghe hắn nhẹ giọng bên tai mình nỉ non “Đừng sợ, Tư Kỳ em đừng sợ, anh ở đây”, Sầm Tư Kỳ nhắm mắt lại, nước mắt từ bên khóe không ngừng rơi xuống.

Sau khi mặt đất trên núi rung chuyển một trận, tiếng khối đá cuối cùng rơi xuống tạo thành tiếng nổ vang, thế giới yên tĩnh trở lại, khối đá lớn kia rớt ngay phía trước xe, cách bọn họ bất quá chỉ khoảng vài mét, tài xế mặt mày tái mét cuối cùng cũng hoàn hồn, run run rẩy rẩy mà lui xe về phía sau, lại lần nữa dẫm chân ga, vô cùng cẩn thận mà vòng qua núi đá, chạy như bay rời đi.

Cũng may phần sau không có chuyện gì ngoài ý xảy ra, mãi cho đến vào đến thị trấn, Hoắc Long Đình mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, buông Sầm Tư Kỳ bị hắn ôm chặt trong lòng ra, trong bóng tối giơ tay xoa mặt cậu: “Không sao cả rồi.”

Hắn sờ được nước mắt đầy tay, đau lòng vô cùng cực, lại chỉ có thể vỗ nhẹ lưng an ủi Sầm Tư Kỳ:” Thật sự không sao rồi, đừng khóc em.”

Một tiếng sau, máy bay trực thăng đưa bọn họ đi qua tỉnh khác, trước thuê một khách sạn để nghỉ ngơi.

Hoắc Long Đình kêu người đặt một phòng lớn có hai gian phòng ngủ, lúc vừa vào cửa hắn đầu tiên là đi nấu một bình nước nóng, rót vào trong ly đưa cho Sầm Tư Kỳ đang ngồi yên không nhúc nhích trên sofa: “Môi em trắng bệch hết rồi, uống chút nước nóng đi.”

Sầm Tư Kỳ nhận ly nước khẽ nhấp một ngụm, chỗ tay cầm như cũ run nhè nhẹ, Hoắc Long Đình muốn để tâm trạng cậu tốt hơn một xíu, giả vờ buông lỏng nói: “Có đáng sợ như vậy sao? Giờ không phải không có chuyện gì rồi

Sầm Tư Kỳ cúi đầu, lại một câu cũng không nói ra được, hồi lâu sau cậu mới khẽ gật đầu, thì thào nói: “Cảm ơn…”

Hoắc Long Đình vỗ vỗ bờ vai cậu: “Đừng nghĩ nhiều nữa, đã khuya rồi, vào phòng ngủ đi, ngủ một giấc là không sao nữa.”

Sầm Tư Kỳ trầm mặc không nói mà đi vào trong phòng, đứng ở trước gương mới phát hiện hai mắt mình đỏ chót, trên mặt đều là nước mắt, thật sự chật vật cực kỳ.

Cậu rửa mặt qua loa rồi leo lên giường nằm, rất nhanh trời đã sáng, cậu lại không buồn ngủ, lấy điện thoại ra xem chút tin tức trên mạng, internet đã đưa tin liên quan tới động đất, tâm động đất nằm ở huyện khác cách mấy chục km, độ chấn động không cao, thương vong cũng không quá lớn, chỉ là bởi bọn họ đi từ trong núi ra, đụng với động đất gây ra núi lở, cảm nhận mới càng mạnh hơn một chút.

Nhắm mắt lại trong đầu lại tựa hồ hiện lên hình ảnh núi đá đổ sụp mà khi đó Hoắc Long Đình kiên định đem cậu bảo bộ dưới thân, chỉ tiếc trong bóng tối cậu không nhìn rõ được biểu tình trên mặt Hoắc Long Đình lúc ấy.

Trái tim một trận đau đớn, Sầm Tư Kỳ đè lại trái tim mình trên ngực trái, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là nghĩ mà sợ, cậu không dám nghĩ đến việc Hoắc Long Đình thật sự xảy ra chuyện gì, cậu nên làm gì đây.

Trên Wechat Thẩm Chi Hòa gửi tin đến hỏi thăm: “Tôi thấy tin tức chỗ quê cậu có động đất, cậu không sao chứ?”

Sầm Tư Kỳ nhẹ thở ra một hơi, trả lời: “Không có chuyện gì, tôi đã đến thành phố rồi, ngày mai sẽ trở về, cậu sao lại dậy sớm như vậy?”

“Thức đêm tăng ca mà, dự án làm chưa xong cũng hết cách rồi, mà thật sự không có chuyện gì chứ? Thấy tin tức làm tôi sợ muốn chết luôn.”

“Thật sự không có chuyện gì.”

Nhìn thấy bạn bè quan tâm thăm hỏi, tâm tình Sầm Tư Kỳ rốt cuộc tốt lên một tý, cùng Thẩm Chi Hòa hàn huyên vài câu, đến lúc Thẩm Chi Hòa nói chốc nữa trời sáng rồi sẽ theo học trưởng xuống lầu uống chén canh rồi ngủ bù, trong lòng Sầm Tư Kỳ khẽ động, hỏi cậu ấy: “Cậu và học trưởng ở bên nhau có phải rất hạnh phúc không? Cạnh bên người mình thích thật sự sẽ rất hạnh phúc sao?”

“Đương nhiên là hạnh phúc rồi, điều kiện tiên quyết là phải yêu thích lẫn nhau, kỳ thật lúc đầu tôi không nghĩ tới có thể cùng học trưởng bên nhau, anh ấy nói bọn tôi cứ thử xem, tôi ngược lại nghĩ tôi thích anh ấy thì thử thôi, bây giờ lại rất tốt… Tư Kỳ cậu hỏi cái này làm gì? Có phải cậu động lòng rồi đúng không? Ở gần với luật sư La tiến triển không tồi hả?”

Sầm Tư Kỳ khẽ cắn môi, cậu hâm mộ Thẩm Chi Hòa, từ trước giờ Thẩm Chi Hòa là người điệu thấp ít lời, vậy nhưng so với cậu lại dũng cảm hơn nhiều, còn dũng khí của cậu, trong đoạn tình cảm lúc trước bị mối quan hệ không ngang nhau bào mòn đến gần như không còn nữa.

Cậu biết từ đầu tới cuối ngoại trừ mấy tháng cuối cùng bị cưỡng ép kia, Hoắc Long Đình không làm gì có lỗi với cậu, từ lúc bắt đầu mối quan hệ giữa hai người chính là giao dịch anh tình tôi nguyện, là chính cậu phá vỡ nguyên tắc đi yêu Hoắc Long Đình trước, thương tâm và đau khổ là tự cậu tìm, thế nhưng vì vậy, sau đó cậu không muốn quay đầu lại, sợ lần thứ hai bị tổn thương, nhưng cậu cũng không có lỗi với Hoắc Long Đình.

Chuyện dứt bỏ này đúng hay sai, cậu vẫn yêu Hoắc Long Đình, Hoắc Long Đình cũng nói yêu cậu, hạnh phúc hai bên tình nguyện là khát vọng sâu xa tận trong đáy lòng cậu, nếu như… Nếu quả thật như Thẩm Chi Hòa đã nói, vậy thử một lần đi, chuyện cậu cần làm, chỉ là tìm lại một chút dũng khí cậu từng mất đi quay về.

Sống chết ở trước mắt, Hoắc Long Đình có thể không màng tất thảy mà trước tiên đem cậu chở che trong lòng, vậy có cậu cũng có thể hay không… Vì hắn dũng cảm thêm một lần?

Bình luận

Truyện đang đọc