TÙ ĐIỂU

Lúc nhận được điện thoại Sầm Tư Kỳ gọi đến Hoắc Long Đình đang ngồi uống trà cùng anh cả ở nhà lớn Hoắc gia, nhỏ giọng nói với anh cả một câu, hắn đứng dậy đi ra ngoài sân nghe điện thoại.

“Hoắc tiên sinh buổi tối sẽ trở về dùng cơm ạ? Ngài muốn ăn cái gì tôi làm cho ngài?”

Nghe âm thanh thiếu niên trong sáng của Sầm Tư Kỳ truyền đến, Hoắc Long Đình cười cười: “Sao em lại ngoan như vậy? Được rồi, cứ tùy theo em, em làm cái gì tôi đều ăn.”

“Vậy tốt rồi, tôi sẽ tùy ý mà làm nha, hy vọng Hoắc tiên sinh có thể vừa lòng.”

Nhỏ giọng nói đùa vài câu, Hoắc Long Đình cúp điện thoại, xoay người liền thấy cháu mình đang đứng phía sau nhìn hắn với ánh mắt trêu chọc: “Chú út đây là nói chuyện điện thoại với ai vậy? Ngọt ngào như thế?”

Hoắc Long Đình buồn cười nói: “Rảnh rỗi nên tìm chú út làm vui à, có việc?”

“Không có việc gì,” đối phương lại gần cười hỏi hắn, “Chính là nghe nói chú đã đem người ta về nhà mình ở chung mấy tháng rồi, con chỉ muốn hỏi một chút đó là thím nhỏ chính thức của con à?”

“Nghĩ gì vậy.”

“Vậy mà còn không phải? Chú út, chú như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm nha?”

Khóe miệng đang cười của Hoắc Long Đình nhạt đi một chút, hai tháng này hắn thực sự phóng túng quá mức, giống như trong lúc vô tình liền để Sầm Tư Kỳ từng bước từng bước đi vào lãnh địa của mình, chuyện này đúng là một dấu hiệu không hề tốt.

“Không thể nào.”

“Con nghĩ chú út, chú cũng đừng mạnh miệng như vậy, trước đây chú chưa từng đối với ai giống như thế, nếu yêu thích cứ thẳng thắn mang người về thôi, bây giờ ông nội đã mất ba con cũng không quản được chú… Chú không phải vì đối phương là nam sinh nên lo lắng tới lui chứ? Con không nghĩ chú giống người cứng nhắc thế đâu? Chuyện con cái về sau không phải rất đơn giản sao? Tìm người mang thai hộ không được à?”

Hoắc Long Đình lắc đầu, vỗ vỗ vai cháu mình, để đối phương ngừng lải nhải, quay trở vào nhà lớn.

Hắn vẫn luôn rất rõ ràng chính mình muốn cái gì, hắn nghiêm khắc tự hạn chế bản thân chỉ vì muốn an ổn mà trôi qua, bởi anh cả đối với hắn là kiêng kỵ, là ngờ vực, hắn có thể ngay sau khi ba hắn qua đời không chút do dự từ bỏ sự nghiệp đồ sộ của Hoắc gia, chỉ lấy một khoản tiền tự mình mở công ty, vẫn là vì không muốn dính lấy phiền phức. Hắn cũng không buộc mình cần phải sống tài hoa đến cỡ nào, chỉ cần một ngôi nhà vững chãi, một người vợ có thể giúp chồng dạy con, một đôi con gái hoạt bát đáng yêu mới là điều hắn muốn.

Về phần Sầm Tư Kỳ, tuy rằng cậu ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng Hoắc Long Đình luôn cảm thấy rằng, chính hắn chỉ vây được cậu nhất thời không giữ được một đời, Sầm Tư Kỳ cũng sẽ có hoài bão ước mơ của cậu, hắn không đành lòng mãi đem cậu nhốt vào cái lồng bên cạnh hắn.

Nghĩ đến đêm đó khi Sầm Tư Kỳ nói “Vẫn luôn như vậy” cẩn thận từng li từng tí, ánh mắt lại mang theo sự chờ đợi, Hoắc Long Đình liền không nhịn được cười, Sầm Tư Kỳ quá mức ngây thơ, cũng ngốc đến đáng yêu, hắn lại không thể trái lương tâm mình mà hứa hẹn.

Ngắt điện thoại, Sầm Tư Kỳ ngâm nga rồi đem nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh lấy ra, tâm tình rất vui vẻ. Hôm nay là thứ sáu, Hoắc Long Đình trở về nhà chính Hoắc gia, cậu một mình ở lại trong nhà, Sầm Tư Kỳ lại không chịu ngồi yên, cậu dự định dùng một buổi chiều để làm một bữa tối thịnh soạn cho Hoắc Long Đình.

Lúc ba giờ rưỡi, trong group công tác đột nhiên xuất hiện một thông báo, bảo tất cả phòng ban lập tức quay lại công ty, sau một tiếng sẽ mở cuộc họp khẩn cấp.

Chuyện xảy ra đột ngột, Sầm Tư Kỳ lại không biết thực tế là chuyện gì, chỉ có thể gọi điện cho Ngụy Đông hỏi hắn có biết là việc gì không, thế nhưng bên kia lại không nghe máy, cậu không nghĩ muốn mình đặc biệt, gửi một tin nhắn ngắn cho Hoắc Long Đình, đơn gian thu dọn nhà bếp, không thể không ra cửa.

Đến công ty, nghe đồng nghiệp mồm năm miệng mười nói chuyện Sầm Tư Kỳ mới biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ đang tiến hành xin phê chuẩn một hạng mục quy hoạch vô cùng quan trọng chưa từng có, lại bị cục quy hoạch trả trở về, muốn sửa lại gần hết đề án, hơn nữa hạng mục này có thời gian eo hẹp, nếu bị trì hoãn ngày khởi động như dự tính không thể diễn ra, công ty bị tổn thất là điều hiển nhiên.

“Tổng giám Phương đang nổi bão lớn lắm, bên trong đang có một nhóm đang hứng đấy.”

Sầm Tư Kỳ nghe xong không khỏi có chút lo lắng, Ngụy Đông cũng phụ trách hạng mục này, tuy hằng gã chỉ là tép rêu, nhưng khó đảm bảo hắn không bị dính đạn.

Dự cảm không lành sau liền thành thật, hai mươi phút sau tổng giám thiết kế mở cửa phòng thông báo bắt đầu cuộc họp, Tổng giám Phương gương mặt tối sầm lạnh giọng bảo tất cả mọi người đi vào phòng hội nghị, anh ta đi rồi phía sau mới xuất hiện từng người bị gọi vào lúc nãy ủ rũ đi ra, đi ở phía cuối là Ngụy Đông mắt đã đỏ oạch, thân thể còn khẽ run.

Sầm Tư Kỳ đi qua nhỏ giọng hỏi gã: “Đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan đến cậu sao?”

Ngụy Đông nức nở nói: “Không phải lỗi của tôi, bọn họ, oan cho tôi…”

Gã nói vừa lộn xộn vừa không rõ ràng, Sầm Tư Kỳ trấn an gã vài câu, kéo gã đi tới phòng hội nghị.

Một giờ sau đó, Tổng giám Phương đều là đang mắng người, không người nào dám lên tiếng, Sầm Tư Kỳ đến cuối cùng cũng hiểu rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, nửa tháng trước Cục quy hoạch ban hành thêm trong điều kiện quy hoạch vốn có của hạng mục này ở công ty cậu một phần điều kiện bổ sung mới, Ngụy Đông phụ trách liên lạc với Viện thiết kế Ất Phương, lại không đem phần điều kiện bổ sung vô cùng quan trọng gửi cho viện thiết kế, bên đấy lúc làm bản vẽ và phương án đương nhiên không tham chiếu với yêu cầu mới, tổ hạng mục cũng không phát hiện được sơ suất này, lúc sau khi đi xin phê duyệt của chính phủ mới xảy ra vấn đề.

Tổng giám Phương buổi sáng vì chuyện này mà nín nhịn với tổng hạng mục, lúc này bao nhiêu sức lực đều đổ hết lên cấp dưới, cho dù Ngụy Đông lần nữa giải thích rằng đồng nghiệp ở bộ phận quản lý đầu tư không gửi cho gã phần điều kiện bổ sung đó, hắn cũng thật sự không có sự tồn tại của nó, thế nhưng bộ phận quản lý đầu tư lại lấy ra văn bản chứng minh gã đã ký nhận khi ấy, nói chắc như đinh đóng cột rằng đã đem văn kiện chuyển cho Ngụy Đông, còn bảo lúc ấy Ngụy Đông đã nói sẽ lập tức gửi fax cho viện thiết kế, vì thế lời biện giải của Ngụy Đông liền trở nên rất yếu ớt.

Buổi họp đến tận sáu giờ rưỡi mới kết thúc, Sầm Tư Kỳ giữ Ngụy Đông bị mắng tới ngốc lại, hỏi gã: “Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Cậu chắc chắn không nhận được phần văn kiện kia sao?”

Ngụy Đông nắm tay thành đấm, cắn chặt hàm răng dùng sức gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Tôi lừa người khác cũng sẽ không lừa cậu, tôi thật sự không nhận được, bộ phận quản lý căn bản không đưa cho tôi, còn cái chữ kí tên tôi kia tôi cũng không biết sao lại thế, nói không chừng là vô tình ký lên.”

Chuyện này cũng có khả năng, công ty bình thường khi phát quà tặng hay phúc lợi đều phải kí tên nhận, những lúc thế này không ai nhìn kỹ xem là ký cái gì cứ vung tay mạnh chân mà kí vào, ai biết sẽ bị người ta hãm hại chứ, Sầm Tư Kỳ trong lúc nhất thời không biết phải an ủi Ngụy Đông như thế nào, Ngụy Đông lắc đầu cười khổ: “Thôi, tôi trước còn nhắc cậu cẩn thận, kết quả chính mình gặp chuyện, bất quá ông đây không làm nữa, cmn cũng không phải chỉ có một chỗ này!”

Lúc Sầm Tư Kỳ về đến đã sắp tám giờ, Hoắc Long Đình chưa về, một nửa thức ăn cậu chuẩn bị buổi chiểu toàn bộ đều lãng phí, mệt mỏi lâu như vậy cậu cũng không còn khẩu vị nữa, nấu đại một bát mì coi như giải quyết, ăn xong rồi thu dọn sạch sẽ, lúc này Hoắc Long Đình mới về đến.

“Họp xong rồi?” Hoắc Long Đình đi vào cửa đang đổi giày, thuận miệng hỏi cậu.

“Dạ,” Sầm Tư Kỳ nhận lấy áo khoác hắn cởi ra, gật đầu, “Hơn sáu giờ đã xong rồi, Hoắc tiên sinh hẳn cũng biết rồi, chuyện xảy ra ở công ty.”

“Nghe người khác nói.” Việc này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không phải lớn tới mức cần Hoắc Long Đình xử lý, hạng mục này tổng giám hạng mục làm cũng không tệ lắm, bọn họ tự nhiên sẽ nghĩ cách khắc phục, Hoắc Long Đình cũng chỉ là nghe cấp dưới báo lại, không có quá nhiều quan tâm.

Thấy Sầm Tư Kỳ muốn nói lại thôi, Hoắc Long Đình nhắc nhở cậu: “Có gì muốn nói cứ việc nói thẳng.”

“Bạn học của tôi cậu ấy là bị oan… Phần văn kiện bộ phận quản lý thật sự không đưa cho cậu ấy, chữ kí cũng chắc chắn không phải kí sau khi nhận văn kiện…”

“Em nói với tôi chuyện này cũng vô dụng, nếu bộ phận quản lý đưa ra được chứng cứ chứng minh bọn họ đã đưa văn kiện cho bạn học em, bạn học của em cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, việc này nói cho cùng thật ra là do sự khập khiễng giữa bộ phận quản lý và bộ phận thiết kế, có thể là dính đến tranh đấu quyền lợi ở nội bộ công ty, bạn học của em bất quá là một thực tập sinh nhỏ nhoi vô tình làm vật hi sinh, lúc đụng phải chỉ có thể tự nhận là xui xẻo.”

Sầm Tư Kỳ khó hiểu nói: “Tranh đấu quyền lực là có thể hi sinh lợi ích công ty sao? Hoắc tiên sinh đây là công ty của ngài, ngài nhìn bọn họ như vậy có thể ngồi yên không tâm đến sao?”

Hoắc Long Đình lắc đầu: “Nói là cố ý thì bọn không có lá gan như vậy, nếu bạn học em nói đều là sự thật rất có thể là sai lầm của bộ phận quản lý, bọn họ có lẽ trước đó đã phát hiện vấn đề nhưng lại không cố sức giải quyết, lại chỉ nghĩ đến biện pháp ích kỷ đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, thủ đoạn thật sự không sạch sẽ, lần này không có chứng cứ, mà tôi cũng sẽ không để bọn họ có cơ hội lần hai.”

“Vậy bạn học của tôi thì sao? Cậu ấy cứ vậy mà làm vật hy sinh sao?”

Hoắc Long Đình nhìn cậu, nhíu mày nói: “Em đã mười chín rồi, hẳn cũng hiểu trên đời này không tồn tại công bằng hay chính nghĩa tuyệt đối, bạn học của em cũng không hoàn toàn vô tội, nếu cậu ta cẩn thận hơn một chút, mỗi lần kí tên đều nhìn rõ ràng xem đó là gì trước khi kí, thì đã không tạo cơ hội cho người khác lợi dụng.”

“Nếu như bị oan là tôi thì sao? Ngài cũng như vậy mặc kệ, tùy ý bọn họ đổ oan tôi, công ty sa thải tôi, tôi cũng phải cảm thấy là đáng đời sao?”

Sầm Tư Kỳ buột miệng nói ra, nhìn Hoắc Long Đình càng lúc nhíu mi càng chặt, cậu trong lòng đã bắt đầu hối hận rồi, cậu không nên hỏi.

Trầm mặc hồi lâu, Hoắc Long Đình trầm giọng hỏi ngược lại cậu: “Em cảm thấy em và cậu ta có gì khác biệt?”

Sầm Tư Kỳ sửng sốt, lông mi hơi run rẩy, cậu rũ mắt xuống, “Xin lỗi, là tôi quá phận.”

Hoắc Long Đình giơ tay lên bờ vai cậu một chút, thả nhẹ âm thanh an ủi cậu: “Nếu như là em, coi như tôi muốn cho em một chỗ dựa em sẽ tình nguyện nhận? Hay có phải lại lo lắng người khác bàn luận thị phi sau lưng?”

Sầm Tư Kỳ đỏ mặt, ấp úng nói: “Tôi không phải…”

“Việc này em cũng đừng quan tâm nữa, bạn học em nếu có rời khỏi công ty cũng không có tổn thất gì, cũng chỉ là thực tập mà thôi, sau khi tốt nghiệp với danh trường em như thế muốn đi nơi nào mà không được, lần này xem như mua một bài học đi.”

Sầm Tư Kỳ gật đầu, trong lòng lại vô cùng hụt hẫng, đứng ở lập trường Hoắc Long Đình, hắn không có bất cứ vấn đề gì, hắn là ông chủ lớn của công ty, hy sinh một hai thực tập sinh nhỏ nhoi đúng là không cần thiết phải để tâm, cho dù người chịu oan uổng là cậu, cũng không có tư cách yêu cầu hắn nói một lời công đạo, đã sinh ra tư tâm như thế rồi, cậu bất quá là quên đi thân phận của chính mình, được yêu thích liền kiêu ngạo.

Cháu trai nhận định cũng không tệ nha, thế nhưng việc người thì rõ việc mình thì không =))) Lúc edit chương này tôi không biết có nên thông cảm xíu với Lão Hoắc không, cái suy nghĩ về tương lai của lão ấy không sai nhưng thật sự quá cứng nhắc. Mà thôi, cứng thì mất người yêu ráng chịu =)))

Bình luận

Truyện đang đọc