TUNG HOÀNH CỔ ĐẠI

Sau khi tiệc cưới kết thúc Ôn Yến đã hơi say rượu, cô cầm tay Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ giọng nói: "Chúng ta hồi cung tiếp tục uống có được không?"

Lúc Ôn Yến nói chuyện mị nhãn như tơ, Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy đã sớm động lòng nên đương nhiên là gật đầu đáp ứng, nhưng có lẽ chàng đã đánh giá thấp sự tùy hứng của Ôn Yến.

Tỉ như lúc này, bọn họ đang an vị ở trên nóc nhà của Thải Vi Cung, trên nóc phòng bày một cái bàn nhỏ, trên bàn có một bầu rượu hai cái chén ngọc tinh xảo, Ôn Yến hơi híp mắt lại nhìn áo xanh trên người Tống Vĩnh Kỳ đang bay bay theo gió mà không nói hết được vẻ phong lưu.

So với Ôn Yến không có chút cố kỵ gì thì Tống Vĩnh Kỳ lại đang vô cùng lo lắng, lo lắng Ôn Yến không cẩn thận sẽ bị rơi xuống dưới.

"Tống Vĩnh Kỳ, hôm nay trăng thanh gió mát nhưng trong lòng chàng lại đang run sợ, thật sự là cô phụ cảnh đẹp." Đương nhiên Ôn Yến nhìn ra sự khẩn trương của Tống Vĩnh Kỳ nên không nhịn được oán trách.

Tống Vĩnh Kỳ vẫn không nói lời nào mà chỉ yên lặng nhìn Ôn Yến, tất cả trong mắt đều là ôn nhu triền miên.

"Tống Vĩnh Kỳ, bộ dáng của chàng như thế này khiến cho ta cảm thấy mình cực kỳ giống Kinh Mặc, chàng cũng chưa già nhưng cứ nhất định phải giả trang ra dáng vẻ phụ thân, thực sự là..."

Ôn Yến vô cùng chán ghét dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Tống Vĩnh Kỳ bây giờ, một người bảo thủ, nhất là ánh mắt khi chàng nhìn mình dáng vẻ giống như nhìn thấu tất cả khiến cô không biết tại sao lại cảm thấy thất bại.

Tống Vĩnh Kỳ vẫn không nói chuyện khiến trong lòng Ôn Yến hơi buồn bã, cô cảm thấy mình đã đem hết tất cả sức lực để ra chiêu nhưng cuối cùng lại đánh vào một bịch bông.

"Tống Vĩnh Kỳ, chàng không thể giống như Thiên Sơn được, phải dũng cảm lên một chút, nếu có một ngày ta cũng thân mang kịch độc, ăn bữa nay lo bữa mai, nhớ lại ngày hôm nay ẩn nhẫn khắc chế như vậy chàng thật sự sẽ không hối hận sao?"

Ôn Yến bị dáng vẻ lạnh nhạt của Tống Vĩnh Kỳ ép rốt cục cũng lộ ra đao thật thương thật, hôm nay cô đã quyết định chủ ý muốn cùng Tống Vĩnh Kỳ ở cùng một chỗ, không đạt được mục đích cô cũng tuyệt đối không bỏ qua.

Cô muốn ép Tống Vĩnh Kỳ từ bỏ vẻ kiên trì của mình thế nhưng lúc cô vừa nói xong Tống Vĩnh Kỳ đã đưa tay đặt lên eo cô, ở trên đôi môi mang theo chếnh choáng của cô mà trằn trọc lưu luyến, dùng sức mà mút vào giống như muốn đem Ôn Yến thâm nhập vào trong cốt tủy của mình.

Ôn Yến đắc ý ôm lấy Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi đáp lại chàng, thân thể cũng theo đó mà kêu gào sôi sục, cô ôm chặt lấy eo Tống Vĩnh Kỳ giống như người ở trong biển rộng đang ôm lấy thanh gỗ nổi cứu mạng.

Ngay khi Ôn Yến cho là mình đã đạt được mục đích thì Tống Vĩnh Kỳ lại ngừng động tác lại, chàng hung hăng thở dài đầy rẫy ưu thương nhìn Ôn Yến, cam đoan nói ra: "Ôn Yến, nàng yên tâm, chúng ta sẽ không có ngày đó, ta không cho phép ngày đó xảy ra, chuyện như vậy nàng nghĩ cũng không được nghĩ, sẽ không xảy ra, không bao giờ."

Tống Vĩnh Kỳ nói xong lại tiếp tục hôn lên môi Ôn Yến giống như chỉ cần chàng thân cận với Ôn Yến như thế này thì cuối cùng Ôn Yến sẽ không rời bỏ mình mà đi nữa.

Khóe miệng Ôn Yến mỉm cười gật đầu nhưng đáy lòng lại là một mảnh đắng chát, độc trên người cô vẫn còn nguyên vẹn không có cách nào trị được, một ngày cô dự liệu này có lẽ cũng sẽ tới rất nhanh thôi.

Chỉ là chuyện này dày vò một mình cô là đủ rồi, sao cô có thể khiến cho Tống Vĩnh Kỳ đau lòng được.

Hôm nay chỉ là thăm dò qua loa một chút mà chàng đã đánh mất lý trí như vậy.

Ôn Yến ôn nhu xoa lên mặt Tống Vĩnh Kỳ, mà Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn bá đạo của mình, chàng thâm tình nhìn Ôn Yến.

Hồi lâu sau mới nói một tiếng: "Nàng uống say rồi, ta mang nàng xuống dưới đi nghỉ ngơi sớm một chút."

Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ cũng không nói tiếp câu nào nhưng cô cũng rất rõ ràng, hôm nay, mình thất bại.

"Ôn Yến, chúng ta còn có cả một tương lai rất dài, chúng ta cứ từ từ là được, không cần nóng nảy."

Tống Vĩnh Kỳ an ủi trái tim như bị dao cắt của Ôn Yến, bọn họ thật sự còn có tương lai rất dài sao? Ngay cả sớm tối bên nhau cũng không được thì tương lai của bọn họ đang ở phương nào đây?

Dù cho thỏa mãn lòng tin của cô nhưng lòng tham muốn cuộc sống sớm sớm chiều chiều ở chung thuộc về bọn họ phải làm sao bây giờ?

Tống Vĩnh Kỳ dứt lời liền đem Ôn Yến từ trên nóc nhà bay xuống dưới, sau khi đem Ôn Yến buông xuống chàng liền rời đi giống như là đang chạy trốn.

Chàng có thể sử dụng lý trí để khắc chế tâm ý của mình nhưng lại không có biện pháp đem sự xúc động của bản thân biến mất, chàng muốn ở bên Ôn Yến như phát điên cho dù chàng biết rất rõ ràng là không thể.

Chàng sợ nếu như mình không trốn đi thì sẽ bị luân hãm vào đó.

Ôn Yến như một trận ôn dịch trong cuộc sống của chàng nhưng cũng là số mệnh mà chàng không thể chạy thoát được.

Ôn Yến nhìn bóng lưng Tống Vĩnh Kỳ biến mất ở trong mắt mình cố gắng khống chế không để mắt nước mình rơi xuống.

Nhưng trong đáy lòng cô vẫn có csự luống cuống và sợ hãi.

Cô có thể kiên cường ở trước mặt bất luận kẻ nào nhưng khi đối mặt với Tống Vĩnh Kỳ cô lại không kìm lòng được mà mềm yếu.

Cô không nói cho Tống Vĩnh Kỳ ngoài chuyện mình bị trúng độc ra còn có cả chuyện độc trên người Lãnh Ninh là do ai gây ra.

Sự ngoan độc của Khanh Nhi còn hơn nhiều so với dự liệu của bọn họ.

Cho nên dù có mềm yếu thì cô vẫn biết rõ, phía trước còn có một trận đánh lớn cần phải đánh, không cho phép yếu duối, không cho phép cô do dự lùi bước.

Đều nói vật họp theo loài, cho nên sau một thời gian ngắn ngủi bi thương và thất lạc thì Ôn Yến đã liền tỉnh táo lại, mà sau khi cùng Lãnh Ninh trải qua một đêm động phòng hoa chúc trong vô vọng, Thiên Sơn liền tiến cung.

Chỉ là phía trước núi không ngờ lại gặp được Khanh Nhi, nhìn Khanh Nhi mang theo mạng che mặt, xinh xắn ôn nhu đứng ở trong ngự hoa viên, ý cười nhàn nhạt nhìn về phía mình, Thiên Sơn đã từng hơn một lần nói với mình phải nhẫn nhịn, nàng ta phải nhịn tránh cho mình sẽ nổ tung.

Tất cả đều do nữ nhân này, nếu như không phải còn quá nhiều chuyện phải cố kị thì nàng ta thật sự muốn giết chết nữ nhân này, vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn.

"Chúc mừng Thiên Sơn cô nương, ta rất tiếc vì hôm qua không tới uống chén rượu mừng của cô nương được." Dáng vẻ Khanh Nhi giống như thật sự vui mừng cho Thiên Sơn, nhất là vẻ chân thành trong đôi mắt kia tuyệt đối có thể lừa gạt những người không biết chuyện.

"May mắn mà Như quý phi không đi, nếu không thì ta sẽ không khống chế nổi mà hạ độc trong chén rượu của ngươi, đến lúc đó tiệc cưới đang êm đẹp lại náo ra nhân mạng cũng không may mắn, cho nên ta phải cám ơn ngươi vì đã không tới uống rượu mừng mới đúng." Thiên Sơn đã sớm biết bộ mặt thật của Khanh Nhi nên cũng không muốn cùng nàng ta lá mặt lá trái nữa, lời nói ra cũng khiến Khanh Nhi phải thay đổi sắc mặt.

"Sao người có thể nói như vậy được, ta cũng là hi vọng người hữu tình như các ngươi cuối cùng sẽ thành thân thuộc, ta là thật tâm."

Khanh Nhi giống như bị Thiên Sơn làm cho tổn thương, trong mắt nàng ta đều là nước mắt ủy khuất, nàng ta nhẹ giọng thì thầm, lời nói kia nghe qua có vẻ chân thành nhưng lại khiến cho người ta phải rùng mình.

"Ngươi thật đúng là dám nói, người kia thực tình là do tôi đầu độc, chẳng lẽ ngươi không hề phát hiện ra những người mà ngươi thực tình đối đãi đều chết hết à."

Cho dù không có chuyện của Lãnh Ninh thì Thiên Sơn cũng đã vô cùng chán ghét Khanh Nhi rồi, mà bây giờ độc trên người Lãnh Ninh cho dù Ôn Yến không nói thì nàng ta cũng có thể khẳng định chắc chắn là tác phẩm của Khanh Nhi, cho nên mới nói ra không chút lưu tình như vậy.

"Khanh Nhi, ngươi cũng không cần giả Bạch Liên Hoa ở trước mặt ta, có chuyện gì thì cứ thoải mái mà mở miệng, không có gì nói thì mau nhường đường."

Thiên Sơn nói xong, Khanh Nhi liền giống như trở mặt, nụ cười trên mặt biến mất, đôi mắt trước đó tràn đầy ủy khuất trong nháy mắt đã chứa đầy hàn ý, nàng ta cười nói với Thiên Sơn: "Không biết Thiên Sơn cô nương đối với đêm động phòng hoa chúc ta sắp xếp có hài lòng hay không?"

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi đúng không?" Thiên Sơn thật sự đã sắp không nhịn được nữa, nàng ta thật sự muốn giết chết nữ nhân dối trá ngoan độc trước mặt này ngay lập tức.

"Ta có thể thành toàn cho các ngươi nhưng ta có một điều kiện." Dường như Khanh Nhi không cảm giác được sự tức giận của Thiên Sơn, rất bình tĩnh nói chuyện, ngữ khí nhàn nhã kia giống như đang nói chuyện của ai khác.

Thiên Sơn nhìn chằm chằm Khanh Nhi thật lâu, nàng ta từng nói với mình rất nhiều lần là không thể mắc mưu Khanh Nhi được, thế nhưng cuối cùng nàng ta vẫn không thể chống đỡ được trước lời nói dụ hoặc của Khanh Nhi.

Nàng ta không nói gì cũng không hề rời đi, Khanh Nhi rất rõ ràng là Thiên Sơn đang chờ mình ra điều kiện.

Bình luận

Truyện đang đọc