Dáng vẻ của công chúa Ôn Tư, không hiểu sao làm trong lòng Từ Trường Khanh cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố giả vờ bình tĩnh, khẽ nói: “Công chúa, người vẫn là đi theo ta đi, chỉ cần người ngoan ngoãn, ta sẽ đối xử với người thật tốt...”
Công chúa Ôn Tư cười nhìn Từ Trường Khanh, nhưng Từ Trường Khanh lại hiểu rất rõ, nàng thật sự rất ghét hắn.
Cách nàng nhìn hắn chẳng khác nào nhìn một con rệp.
“Công chúa, người ngoan ngoãn, sau khi xong xuôi ta sẽ dùng kiệu tám người khiêng cưới người vào cửa, đến lúc đó người chính là thê tử của Từ Trường Khanh ta, nếu người không nghe theo, vậy...”
“Từ Trường Khanh, nếu ta không nghe theo, ngươi vẫn phải dùng kiêu tám người khiêng cưới ta vào cửa làm thê tử của người.” Cơ thể nóng ran, công chúa Ôn Tư chỉ có thể lại đâm vào đầu ngón tay, dùng máu và đau đớn kích thích tinh thần bản thân, để bản thân không hốt hoàng vào thời điểm này.
“Nếu người ngoan ngoãn, ta sẽ cho người sự tôn trọng tương ứng, những thị thiếp trong phủ ta cũng sẽ tôn trọng người, nhưng nếu ta không cho người sự tôn trọng nên có, người cũng chẳng khác gì những thị thiếp trong phủ ta cả.” Từ Trường Khanh lớn tiếng quát.
“Thì ra ngươi cũng biết mấy người thiếp của ngươi không được tôn trọng à...” Công chúa Ôn Tư không nhịn được cười nhẹ, bắt công chúa của một nước đi làm thiếp, cũng chỉ có Từ Trường Khanh hắn mới có thể nghĩ ra được ý tưởng thiên tài thế này.
“Nữ nhân chẳng qua chỉ là vật phụ thuộc của nam nhân, ta cũng chỉ nể mặt người là công chúa nên mới đồng ý tôn trọng người một chút...” Từ Trường Khanh khó chịu nói, tuy rằng hắn đang bước từng bước về phía công chúa Ôn Tư, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, vì sắc đẹp của công chúa Ôn Tư, càng vì thân phận của cô, nhưng hình như quê mất bây giờ gia tộc bọn hắn đang thiếu nàng công chúa được Hoàng thượng yêu thương nhất này, có nàng ở Từ phủ, Từ Phủ mới bình yên không cần phải lo lắng gì nữa.
“Từ Trường Khanh, ngươi làm ta cảm thấy rất buồn nôn.” Công chúa Ôn Tư thấy Từ Trường Khanh đưa tay định sờ mặt cô, nàng cố gắng chống người lui ra sau, tránh khỏi tay hắn, chán ghét nói.
“Ta cũng không thích người, nhưng mà không còn cách nào khách, từ đây về sau người chỉ có thể làm nữ nhân của ta, nhà họ Từ của ta phải tặng Thái Tử Phi mười vạn lượng vàng mới có thể đối được người.” Từ Trường Khanh hơi đắc ý vênh váo, hắn vừa cúi người ghé sát vào mặt công chúa Ôn Tư, vừa khẽ nói.
Mắt công chúa Ôn Tư càng lạnh hơn, nàng đã đánh giá thấp giá trị bản thân rồi, thì ra tẩu tẩu của nàng đã bán nàng với cái giá trên trời.
“Từ Trường Khanh, người dám chạm vào ta, ta chắc chắn sẽ làm ngươi mất nhiều hơn được.” Công chúa Ôn Tư cắn răng, gằn từng câu từng chữ.
Ai quy định sau khi bị nam nhân làm bẩn thì nhất định phải gả cho hắn? Lần này, nếu thật sự để Từ Trường Khanh thực hiện được, vậy nàng chắc chắn sẽ bảo phụ hoàng ban chết cho tên nam nhân to gan này, muốn cưới nàng, mơ đi...
Trong lòng Công chúa Ôn Tư đã có quyết định, nhưng khi Từ Trường Khanh nhướng người đè lên, trong lòng lại hiện lên một bóng người.
Lúc trước, đúng là nàng từng có suy nghĩ chọn người đó làm phò mã, nhưng mà, suy nghĩ này đã bị bóp chết ngay khi nó vừa mới xuất hiện.
Công chúa Ôn Tư nở một nụ cười mang theo vẻ tuyệt vọng, giống như hồ sâu không đáy, nhưng mà sự tuyệt vọng của nàng lại làm Từ Trường Khanh vô cùng hứng phấn.
Điều hắn muốn chính là dáng vẻ tuyệt vọng của nàng công chúa cao quý, giống như tất cả buồn vui của nàng đều do hắn khống chế, làm hắn cảm thấy bản thân giống như một vị vua cao quý.
“Ngươi tự tìm đường chết.” Rốt cuộc Thiên Sơn cũng không nhịn được đứng dậy, nhưng còn chưa nói xong thì nàng đã ngã ra đất, nàng sốt ruọt nhìn ra ngoài điện, chờ mong Tống Vĩnh Kỳ từ trên trời giáng xuống.
Từ Trường Khanh lại không thèm liếc nhìn Thiên Sơn, chỉ ra hiệu cho người phía sau hắn kéo Thiên Sơn và Huyên Nhi đi, cuối cùng ngón tay của hắn cũng đặt lên mặt công chúa Ôn Tư, mang theo chút cảm giác lạnh lẽo, làm công chúa Ôn Tư đang cảm thấy nóng ran bất giác tiến lại gần, nhưng mà chút lý trí ít ỏi còn sót lại thì nhắc nhở nàng mau tránh ra xa.
“Từ Trường Khanh, ngươi sẽ hối hận.” Công chúa Ôn Tư dùng toàn bộ lý trí cuối cùng để nói, nhưng cũng biết rõ lời nàng nói bây giờ chẳng có chút uy hiếp nào cả, mà cơ thể của nàng đã không nghe theo sự khống chế mà bắt đầu phối hợp theo.
Trong lòng chất chứa đầy tức giận và không cam lòng, ngân châm trong tay nàng đã đâm vào lòng bàn tay, nhưng cơn đau này cũng chỉ đổi được một chút lý trí của cô.
“Cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ cơ hội tốt lần này thì ta mới sẽ hối hận đó.” Từ Trường Khanh cười hôn lên đôi mắt công chúa Ôn Tư, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt nàng làm hắn không khống chế được mà muốn biến thành ngọn lửa để nung nóng nó, nhưng công chúa Ôn Tư lại trốn tránh, cho dù trong lòng đang hừng hực lửa, những Từ Trường Khanh đến gần vẫn làm nàng cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Từ Trường Khanh không thích sự kiêu ngạo lúc này của Ôn Tư, hắn duỗi tay túm tóc công chúa Ôn Tư, định kéo nàng lại gần hắn hơn, nhưng không ngờ tay hắn còn chưa kịp chạm đến tóc, đã bị một cây kim đâm vào, cảm giác đau nhói ập đến, cuốn sạch tất cả suy nghĩ bậy bạ.
“Ngươi dám làm ta bị thương?” Từ Trường Khanh bực bội nhìn công chúa Ôn Tư nửa nằm dưới đất, sắc mặt đỏ như lửa kia.
“Dám có ý đồ với nàng, đừng nói là làm ngươi bị thương, chết cũng đã là ban ân cho ngươi rồi.” Một tiếng nói trầm thấp vang lên ở phía sau, Từ Trường Khanh còn chưa kịp quay đầy lại, bóng người kia đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh công chúa Ôn Tư như một tia chớp, y ôm công chúa Ôn Tư như đang ôm một thứ bảo vật quý giá, xoay người bỏ đi ngay.
“Chủ tử, tên Từ...” Đến tận bây giờ Lộ công công vẫn chưa biết tên của Từ Trường Khanh, mấy lần trước khi nhắc đến với Tống Vĩnh Kỳ, ông cũng chỉ gọi là cái tên khốn họ Từ.
“Người nào tìm tới thì trả về cho người đó, ai muốn làm xấu thanh danh nàng thì cứ làm xấu thanh danh của kẻ đó, chuyện này còn cần ta phải dạy sao?” Giọng nói trầm thấp của Tống Vĩnh Kỳ tràn đầy vẻ nén giận.
Lộ công công hơi cạn lời nhìn Tống Vĩnh Kỳ đang sốt ruột bỏ đi, sắc mặt vô tội, lúc trước khi đối phó với những triều thần trên triều đình và ứng phó với các cung phi trong hậu cung, Hoàng thượng đã dùng đủ thứ chiêu, nào là minh tu sạn đạo ám độ trần thương, rồi cáo mượn oai hùm, nhưng mà đến nước Tử Húc, sau khi nhìn thấy môn chủ Ôn Yến rồi, chủ tử của ông giống như chỉ còn biết mỗi một chiêu gậy ông đập lưng ông.
“Nhưng không thể không nói, chiêu này của chủ tử chúng ta cực kỳ hả giận, tên khốn kiếp kia, ngươi vẫn còn may lắm, đã dám có ý đồ với môn chủ Ôn Yến rồi, không chỉ có thể giữ được mạng mà còn có thể hưởng diễm phúc, thật là...” Lộ công công vừa bảo người kéo Từ Trường Khanh đi, vừa nhịn không được tấm tắc.
“Ta là đại công tử nhà họ Tử, là Thái Tử Phi bảo ta đến đây, các ngươi không được đối xử với ta như thế, nếu để Thái Tử Phi biết, sẽ không tha cho các ngươi.” Lúc Lộ công công nói chuyện, Từ Trường Khanh có hơi thẹn quá hóa giận, hắn không thể hiểu nổi, vì sao chuyện đã được tính toán cẩn thận từ trước lại diễn biến thành tình hình này? Vịt tới miệng bay đi mất thì thôi đi, hắn còn rơi vào tay người khác.
“Thì ra là Thái Tử Phi à? Vậy xem ra ngươi có số hưởng rồi, ngươi còn có thể cắm sừng lên đầu Thái Tử của nước Tử Húc nữa, thật là...” Lộ công công cười tươi rói nhìn Từ Trường Khanh, nụ cười trên khóe môi vừa kỳ dị vừa âm độc.
“Các ngươi không được làm bậy, ta sẽ tố cáo các ngươi, các ngươi cứ chờ đi, Thái Tử Phi sẽ không tha cho các ngươi, nhà họ Từ của ta cũng sẽ không tha cho các ngươi, các người chờ đi.” Từ Trường Khanh bị kéo ra ngoài, trông vô cùng thảm hại, nhưng những lời nói ra vẫn rất hùng hồn, giống như chỉ cần hắn la lối như thế thì người đang kéo hắn sẽ sợ hãi buông tay ra.
“Ừ, chúng ta chờ, nhưng mà trước khi ngươi không tha cho bọn ta, các người phải chịu trách nhiệm trước những việc các ngươi làm, chủ tử của chúng ta cực kỳ tốt bụng, sẽ không làm khó các người.” Nghĩ đến kết quả của bọn họ, Lộ công công có hơi đau lòng, sao lại có người to gan đến thế chứ? Thân là Thái Tử Phi, nếu dám dang díu với người khác, người nhà họ Từ cũng to gan thật, dám lợi dụng lúc Thái Tử bệnh nặng mà cùng Thái Tử Phi...