Tống Vĩnh Kỳ mỉm cười nhìn Ôn Tư công chúa giống như đang hỏi thăm chỉ là ánh mắt sáng quắc kia khiến cô không chỗ trốn.
"Ôn Tư công chúa cũng nghĩ như vậy sao?" Lời thăm dò khiến Ôn Tư công chúa thay đổi sắc mặt. Nàng cúi đầu né tránh, trong lòng lại nghĩ bản thân đúng là muốn y tới, nhưng những lời này có nên nói thẳng ra không? Nhất là bây giờ y còn nói muốn dẫn nàng đi xem kịch.
Thái độ của công chúa Ôn Tư khiến Tống Vĩnh Kỳ vui mừng không ngớt, y mỉm cười nắm tay nàng, khẽ thở phào: "Đi thôi."
Huyền Nhi không ngờ Ôn Tư công chúa lại có thái độ này. Mỗi lần nàng bảo vệ công chúa, công chúa đều ủng hộ nàng, nhưng lần này… lúc nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nàng có sự đề phòng rất mạnh, như thể Tống Vĩnh Kỳ đã trở thành kẻ thù của nàng vậy.
Ôn Tư công chúa không từ chối, để mặc Tống Vĩnh Kỳ nắm tay, chậm rãi đi về phía tẩm điện của Thái tử phi.
"Ngay cả tẩu tẩu ngươi cũng..." Đi tới cửa tẩm điện, Ôn Tư công chúa có phần khiếp sợ, dù sao đây cũng là phủ Thái tử, tính kế hãm hại Thái tử phi ngay trong phủ Thái tử, đến nàng cũng phải lên kế hoạch tỉ mỉ, nhưng hết thảy mọi chuyện Tống Vĩnh Kỳ làm hình như chỉ mới bắt đầu từ hôm nay phải không? Từ sau khi bản thân bị trúng kế.
Nhìn vẻ mặt khẳng định của Tống Vĩnh Kỳ, trong lòng Ôn Tư công chúa càng cảm thấy khác lạ, người đàn ông này giống như một điều bí ẩn.
…khiến người ta không nhịn được muốn tìm hiểu, muốn tới gần…
"Xem kết quả này có hài lòng không?" Tống Vĩnh Kỳ cười, nói xong liền dẫn Ôn Tư công chúa chậm rãi đi vào trong vườn hoa bên cạnh tẩm cung Thái tử phi, bọn họ vừa đi vào, liền có hai nữ tử mỉm cười bước vào tẩm điện Thái tử phi.
"Hai người bọn họ, là..." Ôn Tư công chúa có vẻ khiếp sợ nhìn Tống Vĩnh Kỳ. Hai nữ tử kia là khuê mật của Thái tử phi, bây giờ bọn họ đi vào đó...
"Các nàng đều là khuê mật của Thái tử phi, nhưng bọn họ lại đố kỵ Thái tử phi được gả cho Thái tử, cho nên..." Tống Vĩnh Kỳ kiên nhẫn giải thích. Nếu y muốn hãm hại một người thì đương nhiên phải tính toán không một khe hở rồi…
"Sao ngươi lại biết nhiều như vậy? Ngay cả ta cũng không hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ nữa là." Lúc nói chuyện trong lòng công chúa Ôn Tư hơi rầu rĩ. Vừa nghĩ tới sự dịu dàng, săn sóc của y đối với nàng cũng dành cho người khác thì trong lòng liền cảm thấy chua xót, thậm chí còn cảm thấy chán ghét sự gần gũi của Tống Vĩnh Kỳ.
"Vì trong phủ Thái tử này có người ta quan tâm cho nên nếu có người trăm phương ngàn kế muốn hại nàng ấy đương nhiên ta phải nghĩ cách bảo vệ nàng ấy rồi. Mà tất cả những chuyện đó đều do ám vệ điều tra được, chứ bọn họ làm sao đáng để ta quan tâm tới." Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy sự khác lạ của Ôn Tư công chúa, đáy lòng cực kỳ sung sướng. Mục đích hôm nay y đến đây không phải là vì muốn lấy lòng Ôn Tư công chúa mà chỉ là đến để bảo vệ nàng, không để cho nàng bị người khác hãm hại.
Nhưng y đã nhận được niềm vui bất ngờ lớn.
Nghe lời Tống Vĩnh Kỳ nói, bốn chữ “người ta quan tâm” kia lọt vào tai Ôn Tư công chúa như đốt lửa tim nàng, thậm chí nàng muốn hỏi lại một câu, người y quan tâm có phải là nàng không? Bọn họ chẳng qua chỉ là người quen biết xa lạ mà thôi, nếu không phải vì chuyện hôm nay, bọn họ sẽ hoàn toàn không có liên quan gì với nhau. Nàng không tin cái gì mà vừa gặp đã yêu nhưng dáng vẻ nghiêm túc của y rõ ràng là đã rễ tình đâm sâu rồi.
Ôn Tư công chúa nghĩ đến việc Tống Vĩnh Kỳ đã yêu người khác, tâm trạng của nàng bỗng dưng suy sụp, tuy không muốn thừa nhận nhưng trong lòng cực kỳ ấm ức.
Quả nhiên, hai nữ tử kia đi vào không lâu liền vọng ra tiếng kinh hô của nữ nhân. Tiếng kinh hô không kiêng kỵ kia khiến Ôn Tư công chúa hiểu rõ, hai nữ tử này tuyệt đối không chỉ đơn giản là ghen ghét Thái tử phi mà bọn họ còn nóng lòng muốn hủy hoại danh tiếng của Thái tử phi cỡ nào.
Lúc Tống Vĩnh Kỳ nắm tay Ôn Tư công chúa chậm rãi bước ra, nàng cự nự hất tay y ra. Dường như giữ khoảng cách như vậy mới khống chế được sự rung động trong nàng. Còn Tống Vĩnh Kỳ chỉ là quay đầu nhìn Ôn Tư công chúa một lát, cũng không miễn cưỡng nàng, sau đó liền chậm rãi bước tới cửa tẩm cung của Thái tử phi.
Ôn Tư công chúa không ngờ Tống Vĩnh Kỳ lại từ bỏ dễ dàng như vậy, trong lòng lại càng không vui, nhưng ngoài mặt không thể hiện gì. Nàng đi theo Tống Vĩnh Kỳ, thần sắc rầu rầu như chịu ấm ức lớn.
Điều mà Ôn Tư công chúa không ngờ là, sở dĩ Tống Vĩnh Kỳ không khăng khăng nắm tay nàng không phải vì không thích mà là vì đây là phủ Thái tử, lát nữa vào trong tẩm cung của Thái tử phi sẽ có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, y phải suy nghĩ chu toàn vì danh dự của Ôn Tư công chúa.
Dù đã hạ quyết tâm cưới nàng về nhưng y muốn Ôn Tư công chúa được gả đi với danh tiếng trong sạch, hoàn mỹ nhất.
Lúc Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Tư công chúa bước vào tẩm cung của Thái tử phi thì trong đại điện đã tụ tập khá đông người, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía tẩm điện của nàng ta.
"Hoàng tẩu sao vậy? Các ngươi nhiều người xông vào tẩm điện của hoàng tẩu như vậy đúng là vô lễ." Ôn Tư công chúa tức giận quát.
Công chúa Ôn Tư vừa dứt lời, liền bước nhanh tới trước, tạo khoảng cách với Tống Vĩnh Kỳ. Nàng bước tới cửa tẩm điện của Thái tử phi, Huyên Nhi và Thiên Sơn đi phía sau bảo vệ.
"Công chúa thứ tội, là vì chuyện xảy ra bên trong mà chúng ta biết quá kinh khủng, đã kinh động đến mọi người. Xin công chúa thứ tội, xin công chúa thứ tội." Hai nữ tử bước vào đầu tiên liền quỳ xuống trước, trong đó một người khá tinh ý cảm nhận được sự giận dữ của Ôn Tư công chúa liền lên tiếng giải thích, còn người bên cạnh liên tục gật đầu.
"Các ngươi để cho nhiều người xông vào tẩm cung của Thái tử phi như vậy, chẳng lẽ xem Thái tử ca ca của ta chết rồi sao?" Ôn Tư công chúa căm giận nhìn khắp một lượt những người có mặt ở đây.
Dường như tất cả khách mời đều tập trung trong này. Nhất là những khách nam và các gia tộc có quan hệ dây mơ rễ má với Thái tử phi. Biết được Thái tử phi xảy ra chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ chạy tới ngay lập tức.
Bọn họ quan tâm đến Thái tử phi xảy ra chuyện nhưng lại quên rằng bọn họ đang bước vào hậu viện của phủ Thái tử. Bình thường nếu không có tuyên triệu của Thái tử thì nam tử không được phép bước vào đây.
Dù sau trong hậu viện đều là nữ quyến.
Mọi người nghe nói vậy thì vội vàng quỳ xuống thỉnh tội. Ai không biết công chúa Ôn Tư mới là người nói một là một, hay là hai trong phủ Thái tử này. Nếu nàng muốn xử phạt thì tất cả mọi người đều phải…
Lập tức, trong tẩm điện yên lặng như tờ…
"Ừm, ừm, ngươi thực sự rất tuyệt vời, còn mạnh hơn tên Thái tử vô dụng kia nhiều, nhanh lên, ta còn muốn nữa." Giọng nói chứa đầy tình ý như nước thủy triều mùa xuân của Thái tử phi bỗng vang lên trong đại điện yên ắng. Ôn Tư công chúa nhìn về phía tẩm điện của Thái tử phi, sắc mặt càng lúc càng sa sầm.
"Ca ca, ngươi nhanh lên một chút, ta còn muốn, cho ta, ưm..." Giọng nói mê hoặc, thỏa mãn, sung sướng mang theo chút tham lam truyền từ tẩm cung của Thái tử phi ra, tất cả mọi người đều không dám ngẩng đầu, chỉ có sự lạnh lẽo trên mặt Ôn Tư công chúa là càng lúc càng sâu.
Nàng giận dữ trừng mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ. Y vậy mà lại làm ra cảnh tượng như vậy để một nữ tử chưa thành hôn như nàng đến xử lý, hơn nữa còn dám cho nhiều người biết Thái tử ca ca của nàng bị cắm sừng…
Nhưng nghĩ lại cũng không giận được, bởi vì bản thân nàng rõ ràng hơn ai hết, nếu không phải Tống Vĩnh Kỳ can thiệp chuyện này thì người hôm nay bị nhiều người vây xem chính là nàng.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Tư công chúa, sau đó chậm rãi bước tới bên cạnh nàng khẽ nói: "Đừng nghe nữa, nàng tới chỗ ta."
Tống Vĩnh Kỳ nói xong liền vươn tay nắm chặt tay Ôn Tư công chúa sau đó chậm rãi dẫn nàng ra phía sau đám người…
Mà giờ khắc này bên trong tẩm điện vẫn vang lên những lời tình tứ, phóng đãng lại vô sỉ, khiến những người ở đây đều ngượng chín cả mặt. Ôn Tư công chúa là ngoại lệ, bởi vì tai của nàng đã được Tống Vĩnh Kỳ che kín lại lúc y đến gần nàng vừa nãy. Câu cuối cùng nàng nghe được là câu nói của Tống Vĩnh Kỳ: "Tốt hơn hết là đừng nghe những thứ bẩn thỉu này."