TUNG HOÀNH CỔ ĐẠI

Đại trưởng công chúa dứt lời, cả người Thái tử phi mềm nhũn trên giường, nàng ta hiểu rõ mình đã…

“Hoàng cô mẫu, Ôn Tư cũng khó thoát tội trong chuyện này, với lời khai của Từ Trường Khanh kia…” Thái tử phi dùng chút lý trí cuối cùng la lên với Đại trưởng công chúa, bây giờ cơ hội sống duy nhất của nàng ta ở trong tay Ôn Tư công chúa, chỉ cần lôi cô theo, Hoàng thượng và Thái tử đều sẽ không mặc kệ, đến lúc đó giảm tội cho Ôn Tư, chắc chắn mình cũng có thể nhờ đó mà có một con đường sống.

Nhưng Thái tử phi không biết lúc này mình chó cùng rứt giậu chỉ đẩy mình vào tình cảnh thê thảm hơn thôi, vì Ôn Tư công chúa bây giờ đã không còn là Ôn Tư công chúa trước đây nữa, lúc này sau lưng cô có một người đàn ông muốn bảo vệ cô chu toàn, người đó không cho phép bất cứ một ai hất nước bẩn lên người cô cả.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn thoáng qua Lộ công công, Lộ công công lập tức đi tới trước mặt Từ Trường Khanh nhỏ giọng nói mấy câu, không đợi Đại trưởng công chúa nói tiếp, Từ Trường Khanh đã lớn tiếng nói: “Đại trưởng công chúa, Thái tử phi vẫn luôn ghen tị với Ôn Tư công chúa, không muốn thấy công chúa sống tốt, bây giờ nàng ta mất hết mặt mũi còn muốn kéo công chúa theo, người đừng tin nàng ta, ta và công chúa chỉ từng gặp nhau hai lần thôi, lần nào cũng có hầu gái của công chúa ở bên cạnh, hơn nữa công chúa cũng không thích ta.”

Những gì Từ Trường Khanh nói đều là sự thật, nhân chứng đều ở đây, dù Thái tử phi muốn vu oan cũng không có chứng cứ.

“Từ Trường Khanh, ngươi…” Thấy cơ hội cuối cùng của mình bị Từ Trường Khanh hủy hoại, sắc mặt Thái tử phi trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn về phía Từ Trường Khanh chứa đầy sự giận dữ, nếu không phải bên cạnh nàng ta đã sớm có thị vệ đề phòng, nàng ta rất muốn tiến lên bóp chết hắn vĩnh viễn trừ đi hậu họa.

Nhưng bây giờ Từ Trường Khanh không chết, nàng ta cũng không thể trút giận, nàng ta chỉ có thể không cam lòng nhìn Từ Trường Khanh, hận hắn không nghe lời mình.

Lần này, Từ Trường Khanh không thèm nhìn Thái tử phi lấy một cái, lúc mình sắp chết người phụ nữ này còn không thèm quan tâm đến mình, hắn đã hiểu rõ tình cảm của nàng ta với mình cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tương lai nàng ta từng hứa cho mình cũng từng hứa với người khác, mình không phải người nàng ta yêu sâu đậm, còn mình trao hết tình cảm cho nàng ta, vì thế bây giờ, đối với Thái tử phi, trong lòng Từ Trường Khanh chỉ còn lại sự thù hận mà thôi.

Vì thế lúc hai người thật sự đối diện, lại chẳng còn gì để nói nữa.

“Đại trưởng công chúa, Thái tử điện hạ dặn nô tì đến đây truyền lời, nói tất cả chuyện trong phủ đều do người và Ôn Tư công chúa quyết định.” Người hầu bên cạnh Thái tử tiến vào nói với mọi người.

“Thái tử ca ca biết rồi ư, huynh ấy vẫn khỏe chứ…” Nghe thấy lời của người hầu kia, Ôn Tư công chúa chắc chắn Thái tử ca ca đã biết chuyện của Thái tử phi, nếu không hắn cũng sẽ không cho cô và Trưởng công chúa quyền hạn lớn như thế, lúc trước Thái tử ca ca vẫn luôn rất tôn trọng Thái tử phi, hôm nay lại không thèm để tâm.

Nhưng so với việc khiến người ta đau đầu của Thái tử phi bây giờ, Ôn Tư công chúa càng lo lắng cho sức khỏe của Thái tử ca ca hơn, hắn vốn dĩ đã không được khỏe, nếu lần này bị kích thích nói không chừng sẽ tức giận đến chết luôn.

Nghĩ đến đây, Ôn Tư công chúa lại tức giận Tống Vĩnh Kỳ hơn, y làm việc liều mạng như vậy, lỡ như hại đến Thái tử ca ca, e rằng cô phải hối hận cả đời mất.

“Trước khi bẩm báo, người đến bẩm báo đã cho Thái tử uống thuốc trước rồi, hiệu quả của thuốc không tệ, vì thế Thái tử không vì kích động mà phát bệnh.” Người hầu kia mừng rỡ nói, mấy ngày nay bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái tử ngày càng yếu hơn, bây giờ rốt cuộc có thuốc hay, đương nhiên bọn họ thấy rất vui.

“Ý Nhi, con đến đây với ta, chúng ta thương lượng một chút.” Ôn Tư công chúa đang nghĩ đến loại thuốc khiến Thái tử ca ca khỏe hơn kia, chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng của Đại trưởng công chúa.

Cô chỉ có thể đi tới hành lễ với Đại trưởng công chúa.

“Đứa nhỏ ngoan, hôm nay khiến con oan ức rồi, con muốn xử lý người đàn bà độc ác này thế nào, cô mẫu trút giận cho con.” Dù Ôn Tư công chúa không nói nhiều, nhưng sao Đại trưởng công chúa có thể không hiểu nỗi oan ức của cô được, mà tất cả chuyện này đều do Thái tử phi đem lại, cho nên bây giờ bà ấy chỉ muốn trút giận cho Ôn Tư.

“Cô mẫu, trước đây gặp chuyện thế này, Hoàng tộc chúng ta sẽ làm sao? Lần này vẫn làm theo quy tắc trước đây đi.” Sau khi nói xong, Ôn Tư công chúa không khỏi thở dài, tuy không biết trước quy tắc là gì, nhưng Ôn Tư công chúa vẫn có thể đoán được chắc chắn Hoàng tộc sẽ không bỏ qua cho một người phụ nữ ngoại tình.

“Giết nàng ta cũng lợi cho nàng ta.” Đại trưởng công chúa biết rõ quy tắc Ôn Tư nói, rất nhiều năm trước khi bà ấy còn nhỏ đã tận mắt nhìn thấy thị vệ trong cung dùng gậy đánh chết một cung phi, bà ấy còn nhớ cung phi kia chỉ có tình nhân thôi, còn Thái tử phi thì đâu chỉ có mỗi cái tội là có tình nhân chứ.

“Ý Nhi, muội cứu ta với, muội cứu ta với, bây giờ chỉ có muội cứu được ta thôi, muội cũng biết ta đối xử với Thái tử ca ca của muội và Thành Nhi đều rất tốt mà, đối với muội ta cũng không thẹn với lòng, khi nãy là tẩu tẩu hồ đồ, muốn muội gánh cùng với ta, muốn hai chúng ta cùng nhau vượt qua chuyện lần này, tẩu tẩu có lỗi với muội, xin muội nể tình tẩu tẩu vẫn luôn đối xử tốt với muội mà tha mạng cho tẩu tẩu được không?”

Lúc Ôn Tư công chúa nói chuyện với Đại trưởng công chúa còn vô thức nhìn về phía Thái tử phi, ánh mắt của cô lộ vẻ lạnh lùng, ánh mắt này cũng khiến Thái tử phi lập tức hết hy vọng.

Không thể không nói tốc độ trở mặt của Thái tử phi rất nhanh, khi nãy còn hận không thể khiến Ôn Tư công chúa chết đi, bây giờ lại làm như chị em dâu tình cảm sâu đậm, nhưng nghĩ đến sự ác động trước kia của nàng ta, không cần Ôn Yến cảm giác, những người xung quanh cũng nhìn ra nàng ta làm bộ làm tịch.

“Tẩu tẩu, ta vẫn luôn coi tẩu như tẩu tẩu thân nhất của ta, là người thân thân thiết nhất, nhưng tẩu khiến ta rất thất vọng, ta không ngờ tẩu lại vội vàng muốn nhét nam nhân của mình cho ta, cũng không ngờ lúc tẩu không có cách thoát thân còn muốn lôi ta vào.”

Ôn Tư chậm rãi nói, cô bước từng bước về phía Thái tử phi, ánh mắt rừng rực như đồng hoang rực lửa.

“Ý Nhi, tẩu tẩu chỉ đùa với muội thôi, đám đàn ông này bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa, sao bọn họ có thể xứng với muội được? Ta chỉ muốn để muội nhìn ra đám đàn ông cặn bã, nhìn thấy là mặt trái của việc muội kén chồng thôi.” Thái tử phi nói câu này tỉnh bơ, ánh mắt vô cùng thiết tha, nàng ta mong Ôn Tư công chúa có thể tin tưởng mình, sống chết của nàng ta lúc này đều nằm trong tay Ôn Tư hết.

Nhưng hành động của Thái tử phi lúc trước đã sớm tiêu hao hết tình nghĩa của Ôn Tư công chúa với nàng ta rồi.

“Vậy đám người làm nam sủng cho tẩu cũng quá không có mắt nhìn rồi, ta biết tẩu tẩu thích bọn họ, nếu không cũng sẽ không khiến Thái tử ca ca khó xử, vì thế để ta tác thành cho tẩu, gả tẩu cho những người đàn ông này, còn một người mấy ngày thì ta không quan tâm.” Ôn Tư công chúa nhỏ giọng nói, lời nói mang theo ý châm chọc, để Thái tử phi gả cho người khác ngoài Thái tử là một chuyện rất thú vị.

“Muội…” Đại trưởng công chúa cũng không ngờ Ôn Tư công chúa sẽ không lấy mạng của Thái tử phi, kết cục như vậy thật sự quá nhẹ nhàng.

Bình luận

Truyện đang đọc