Tất cả mọi người đang có mặt đều tò mò muốn biết thứ trong tay người đàn ông là gì, bọn họ không tin Thái tử phi sẽ hám sắc đến mức viết đảm bảo cho một nam sủng.
Nhưng Đại trưởng công chúa chỉ nhìn sơ qua bức thư kia đã cười khẩy bước chậm về phía Thái tử phi, bà ấy giơ tay lên tát cho Thái tử phi một cái, sau đó thứ trong tay chậm rãi rơi xuống trước mặt nàng ta.
“Hoàng cô mẫu, con bị oan, sao con có thể hồ đồ như thế được, sao con có thể viết ra tờ đảm bảo kia chứ, con…” Nhìn bức thư kia, nước mắt của Thái tử phi lại tiếp tục rơi xuống, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, nàng ta cầu xin nhìn Hoàng cô mẫu.
Nàng ta là một người thông minh, đương nhiên biết hôm nay mình khó qua cái ải này rồi, đặc biệt là cái bằng chứng này, tuy nàng ta chưa từng viết, nhưng có trăm cái miệng cũng chẳng thể bào chữa được, vì con dấu bên trên là của mình.
Bây giờ nàng ta chỉ hy vọng Đại trưởng công chúa có thể nhân từ với mình một chút, nhưng sắc mặt Đại trưởng công chúa tái mét, vô cùng thất vọng với mình.
“Ý Nhi, Ý Nhi, muội biết ta bị oan mà, muội giúp ta đi, tẩu tẩu là người thế nào muội hiểu rõ nhất mà, muội cầu xin Hoàng cô mẫu giúp ta với, Ý Nhi.” Thái tử phi bất lực nhìn thoáng qua tất cả mọi người, khi nhìn thấy Ôn Tư công chúa, nàng ta như nhìn thấy cứu tinh vậy.
Nhưng sau khi nói xong, sắc mặt nàng ta không khỏi trở nên nặng nề.
Ôn Tư công chúa không nên ở đây, đáng lẽ cô và Từ Trường Khanh…, nhưng bây giờ Từ Trường Khanh lại ở trên giường của mình…
Lẽ nào là Ôn Tư công chúa? Thái tử phi không tin vào khả năng này lắm, nàng ta nhìn Ôn Tư công chúa, đợi cô lên tiếng.
Ôn Tư không ngờ lúc này Thái tử phi còn hy vọng vào mình, cô nhìn Thái tử phi bằng ánh mắt khiếp sợ và thất vọng, không nhịn được lắc đầu, giống như bị cảnh tượng trước mặt làm sợ hãi lắm vậy.
“Ý Nhi, có phải là muội làm không? Từ Trường Khanh này rõ ràng là khách của muội, nếu không phải muội, sao hắn ta có thể ở trên giường của ta được, Ý Nhi, muội nói rõ với mọi người đi?”
Phản ứng của Ôn Tư công chúa như dập tắt hy vọng cuối cùng của Thái tử phi, nhưng cũng cho nàng ta hy vọng lớn nhất.
Bây giờ chuyện đã như thế, nàng ta chỉ có thể để Ôn Tư công chúa gánh tội cùng mình thôi, cô là tiểu công chúa Hoàng thượng và Thái tử cưng chiều nhất, chắc chắn sẽ không phạt nặng cô, đến lúc đó có lẽ mình sẽ may mắn được sống tiếp.
Đúng, bây giờ nàng ta chỉ muốn được sống tiếp thôi…
Nhưng nàng ta vừa nói xong, Đại trưởng công chúa lại tát cho nàng ta một bạt tai.
Không đợi Đại trưởng công chúa lên tiếng, Tống Vĩnh Kỳ đã vỗ tay Ôn Tư công chúa, giống như đang an ủi vậy. Ôn Tư công chúa nhìn vẻ mặt chắc chắn của Tống Vĩnh Kỳ thì cuối cùng cũng bớt lo lắng, cô nhìn Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi đi đến trước mặt Từ Trường Khanh, xem thường hỏi: “Từ Trường Khanh, ngươi nói ta nghe xem, người và Ôn Tư công chúa có quan hệ gì, ăn ngay nói thật.”
Từ Trường Khanh nhìn ngươi đàn ông lạnh lùng trước mặt, lại hoảng hốt nhìn thoáng qua Thái tử phi. Thái tử phi đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong đôi mắt mang theo tình ý không dứt, nhìn dáng vẻ của Thái tử phi, đáp án vốn đã nghĩ kỹ trong lòng lại dao động, hắn không dám nhìn vào mắt Tống Vĩnh Kỳ, lớn tiếng nói: “Người Ôn Tư công chúa thích là ta, hai chúng ta đã sớm làm chuyện vợ chồng rồi.”
“Ngươi đúng là to gan, liều mạng muốn bảo vệ người mình yêu như thế.” Trong mắt Tống Vĩnh Kỳ hiện lên vẻ châm chọc, vẻ mặt khi nhìn về phía Thái tử phi càng phủ kín sát khí hơn.
“Ôn Tư công chúa là người ta yêu nhất, đương nhiên ta phải bảo vệ nàng ấy rồi, ta…” Nói đến bảo vệ Ôn Tư công chúa, Từ Trường Khanh như đang nghĩ một đằng nói một nẻo vậy, sau khi nói xong, hắn nhìn Thái tử phi như đang xin giúp đỡ, nhưng sau ánh mắt chứa đầy tình ý khi nãy, Thái tử phi không nhìn hắn thêm một cái nào nữa.
“Ừm, vậy ngươi cứ đi chết đi.” Tống Vĩnh Kỳ hờ hững nói xong thì xoay người nhìn về phía Lộ công công, Lộ công công cười đi đến trước mặt y, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, ta không sử dụng thuốc độc gì cả, chỉ cần hai canh giờ là sẽ đứt ruột mà chết.”
“Ừm, vậy khiêng ra ngoài đi, đừng làm bẩn phủ Thái Tử.” Tống Vĩnh Kỳ nhỏ giọng nói xong rồi đi về phía Ôn Tư công chúa, người xung quanh đều nhìn Tống Vĩnh Kỳ bằng ánh mắt khó hiểu, chỉ thấy Tống Vĩnh Kỳ kiên trì giải thích với Ôn Tư công chúa: “Lúc trước bọn ta có chút khúc mắc, ta cho hắn uống thuốc độc, vốn dĩ định cho hắn thuốc giải, nhưng hắn lại cắn bậy như thế, còn muốn làm hại đến thanh danh của nàng, vì thế ta không muốn cho hắn thuốc giải nữa.”
“Ngươi và Ôn Tư công chúa, hai người…” Sau khi nghe thấy giọng nói hờ hững của Tống Vĩnh Kỳ, Từ Trường Khanh cảm thấy thế giới của mình như sập xuống, hắn gần như không thể tin vào tai mình, khi nãy trước khi bị đưa đến cung Thái tử phi, Lộ công công thật sự từng cho mình uống thuốc, nhưng thuốc kia…
“Các người…” Từ Trường Khanh nôn nóng gọi Lộ công công, Lộ công công quay đầu lại, cười nói với hắn: “Khi nãy chủ nhân của chúng ta từng nhắc ngươi phải ăn ngay nói thật, vậy mà ngươi lại vu oan cho Ôn Tư công chúa, cho nên cứ chuẩn bị bị trả thù đi, vì Ôn Tư công chúa là người bạn mà chủ nhân của ta quan tâm nhất.”
Lộ công công nhấn mạnh ba chữ quan tâm nhất, ông ta muốn để tất cả mọi người đều biết Ôn Tư công chúa không còn một mình nữa, sau này, chủ nhân của ông ta sẽ bảo vệ cô.
Từ Trường Khanh ngơ ngác nhìn về phía Thái tử phi, đột nhiên cảm thấy bụng mình hơi đau đớn, hắn giơ tay che bụng mình, nhưng cảm giác nặng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Trái tim đập loạn, hắn bất lực nhìn về phía Thái tử phi, Thái tử phi nào dám nhìn hắn thêm nữa, bây giờ nàng ta chỉ hận không thể phân rõ giới hạn với hắn thôi.
Hắn lại hoảng hốt nhìn về phía Ôn tư công chúa, Ôn Tư công chúa chỉ yên lặng nhìn hắn, nhưng ánh mắt lạnh như băng kia lại khiến hắn thấy tuyệt vọng.
“Đại trưởng công chúa, vẫn nên cho người kéo hắn xuống thôi, nếu không lát nữa mà chết sẽ khó coi lắm, e rằng sẽ khiến các quý nhân ở đây thấy sợ đấy ạ.” Lộ công công đi tới trước mặt Đại trưởng công chúa, nhỏ giọng đề nghị, tuy Đại trưởng công chúa không biết Lộ công công muốn làm gì, nhưng cũng biết người này là Đại Lương phái đến, cho nên mình cần phải ra sức phối hợp.
“Vậy thì dẫn đi đi, một nam nhân như thế, chẳng những dan díu với Thái tử phi còn muốn hãm hại công chúa, tội đáng chết.” Đại trưởng công chúa biết nghe lời phải, như hoàn toàn không để tâm đến lời nói về Ôn Tư công chúa của Từ Trường Khanh.
Dù không có Lộ công công, lúc này Trưởng công chúa cũng sẽ đứng về phía Ôn Tư công chúa, so với Thái tử phi, Ôn Tư công chúa mới là dòng máu của Hoàng gia bọn họ, đứa con Hoàng huynh yêu thương bảo vệ nhất, đương nhiên bà ấy phải bảo vệ giúp Hoàng huynh rồi.
Từ Trường Khanh không ngờ mình đã kéo công chúa xuống nước rồi mà kết qảu vẫn là như thế…
Hắn còn nhớ Thái tử phi nói với hắn, chỉ cần chắc chắn mình có quan hệ với ôn Tư công chúa, thì công chúa chỉ có thể gả cho hắn thôi.
Đến lúc đó Từ thị sẽ có chỗ dựa vững chắc, mình chính là Phò mã, tài năng của mình cũng sẽ được Hoàng thượng nhìn trúng…
Nhưng tại sao mình làm theo lời Thái tử phi lại có kết cục thế này…
“Hiểu Nhi, lúc trước nàng không có nói thế, nàng đã nói chỉ cần ta xác nhận quan hệ với Ôn Tư công chúa, nàng sẽ có thể tác thành cho chúng ta mà, nhưng bây giờ sao lại thế này?”
Đại trưởng công chúa hoàn toàn không tin mình, mà hắn còn trúng độc sắp chết.
Lời Từ Trường Khanh nói khiến mọi người lại nhìn về phía Thái tử phi một lần nữa, nàng ta tức giận trừng Từ Trường Khanh, tất cả chuyện này vốn dĩ đã tiếp tục theo kế hoạch của nàng ta rồi, Đại trưởng công chúa sẽ cố gắng bảo vệ Ôn Tư công chúa, nhưng kẻ ngu là Từ Trường Khanh này lại vì mạng sống của mình mà lôi nàng ta ra trước mặt mọi người.