TUỔI CHÚ CÓ HƠI LỚN

Sau khi cuộc báo cáo đáng sợ nhưng không hiểm nguy chấm dứt, mọi người thở hắt ra, tốp ba tốp năm đi về vị trí của mình.

Trình Tiêu nói: “Cậu được đấy! Lúc Mạnh Dao sắp bị bóp họng tại chỗ tớ đã mém chút là vỗ tay rồi cơ! Ban nãy Triệu Hân Nhiên trừng cô ta dữ lắm đấy!”

Tống Hi không đáp.

Trình Tiêu đẩy người cô, thấy cô kỳ quái, bèn hỏi: “Tan họp rồi, sao cậu chưa hoàn hồn thế?”

Bấy giờ Tống Hi mới sực tỉnh: “Cậu vừa nói gì vậy?”

Trình Tiêu phất tay tỏ vẻ bỏ đi, chốc lát lại thò đầu qua: “Cậu có chú ý đến người đàn ông bên cạnh Tưởng Lỗi không?”

Vẻ mặt Tống Hi cứng đờ mất tự nhiên, sau đó lại làm như không có việc gì, hỏi: “Sao vậy?”

Trình Tiêu kích động đến mức không giữ được âm giọng: “Đẹp trai xỉu luôn!”

Tống Hi: “…..”

Trình Tiêu lầm bầm: “Lúc cậu báo cáo anh ta còn quay đầu nhìn qua nữa, ôi mẹ ơi, cái gương mặt vừa đẹp trai vừa trưởng thành ấy, đã thế thân người còn phát ra hormone cấm dục nữa chứ, vừa nhìn tớ đã muốn leo lên giường dạng chân ra rồi….”

Tống Hi: “…..”

Khi Tống Hi muốn bảo cậu câm miệng lại thì có đồng nghiệp thúc giục: “Đi mau đi, Hân Nhiên nói về mở họp đấy.”

Trong phòng nghỉ của bộ phận Đài Mạng, Triệu Hân Nhiên trầm mặc nhìn những người vừa có mặt trong buổi báo cáo, răn Mạnh Dao: “Em bị sao đấy? Hạng mục do em phụ trách mà bảo không biết gì về số liệu hiệu quả à? Còn phải để Tống Hi cứu cánh cho em?”

Mạnh Dao nhỏ giọng giải thích: “Sáng nay em có việc xin phép mà chị? PPT có phải do em làm đâu….”

“Đừng viện cớ nghỉ ở đây! Chỉ khi làm PPT mới nhìn về số liệu hiệu quả à?” Triệu Hân Nhiên vỗ bàn, “Em theo hạng mục này hai tuần, hiệu quả kiểu gì chưa từng để ý đến sao?! Hay là lâu quá không dùng não nên không nhớ?”

Mạnh Dao không nói.

Triệu Hân Nhiên quét mắt một vòng: “Sau này có báo cáo thì không được phép xin nghỉ lâm thời, để tôi xem còn ai dùng nó làm cái cớ!”

Điều này chọc đến rất nhiều người, mọi người trong đây đều nhịn không được liếc Mạnh Dao, làm cô ta càng thêm nhục nhã.

Có đồng nghiệp có quan hệ không tệ với Mạnh Dao, nhỏ giọng giải thích thay: “Trước kia nào có báo cáo số liệu hiệu quả đâu, chỉ có số liệu về hiển thị và thứ hạng thôi mà, sao hôm nay bất chợt thế.”

Tháng 9 Tống Hi chuyển đến Đài Mạng, trước khi cô chuyển đến bộ phận này thì chưa có ai xem qua về những số liệu gia tăng người dùng. Trong quá trình luân chuyển sản phẩm, Tống Hi cảm thấy số liệu này rất quan trọng, đã mấy lần Tống Hi kiến nghị với Triệu Hân Nhiên, hy vọng chị đưa nó vào phạm vi kiểm tra.

Chỉ là Tưởng Lỗi không hỏi đến nên mọi người cũng không để trong lòng.

Hôm nay suýt chút nữa là anh ta mắng mọi người rồi, Triệu Hân Nhiên cũng có ý giống với tiếng lòng của mọi người ở đây, nếu là trước kia Tưởng Lỗi không hỏi, thì không mấy ai suy xét nhiều vậy.

Cấp dưới không biết nguyên nhân, nhưng chị ít nhiều cũng biết đôi chút, nghĩ đến góc nhìn của mọi người không giống, thái độ cũng dịu đi, nói: “Không thể vì trước kia không hỏi đến nên bây giờ lại tỏ ra như không biết, dù là ai, nếu không tiến bộ thì sẽ bị đào thải, các em tỉnh táo lại đi.”

Mọi người gật đầu, có người nhịn không được tò mò: “Mà người ngồi bên cạnh Sếp Tưởng là ai ấy nhỉ, Boss lớn?”

Ngày thường bầu không khí của Đài Mạng rất nhẹ nhàng, còn hay hợp tác với các gameshow, phim ảnh nên cũng sinh ra cái tật hóng chuyện, vậy nên khi nói chuyện cũng cởi mở hẳn, có người gợi chủ đề là có người đớp ngay: “Người đó đẹp giai cực, mà nói đẹp trai chắc vẫn không miêu tả cho đủ khí chất của ảnh nữa…”

Xem ra cái lúc anh quay đầu lại đã lọt vào mắt không ít người.

Hôm nay kết quả báo cáo cũng không tính là tệ, Triệu Hân Nhiên nghe kể có bộ phận bị mắng đến mức nhục nhã không ngóc đầu nổi nên cũng không truy cứu nữa.

Thuận lợi vượt ải khó nhất, đến sáu giờ, ai nấy đều thả lỏng, chưa đến bảy giờ đã tan làm.

Cả buổi chiều Tống Hi không có tâm trạng với công việc, nghĩ đến buổi tối có hẹn ăn cơm nên cũng dọn dẹp lại, lên Wechat thông báo với Nhiếp Minh Châu tan làm.

Cả hai người sẽ chờ nhau trước cổng công ty.

Bộ phận Thương Mại của Nhiếp Minh Châu là cái bộ phận bị mắng thảm nhất, đến bảy giờ cô ấy mới đi ra.

Thấy Tống Hi liền chạy lên kéo cánh tay cô khóc lóc, kể lể: “Cậu không biết chiều hôm nay tớ đã trải qua những chuyện gì đâu!!”

Tống Hi nghĩ thầm, cậu cũng không biết chiều nay tớ đã trải qua chuyện gì đâu, gặp lại một người sau năm năm, lúc đó mém chút nữa tớ đã quẳng luôn cái laptop xuống đất rồi. Chỉ là, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của người nọ lúc nhìn cô, bình tĩnh và xa lạ, chỉ sợ là không nhận ra cô cơ, hoặc đã quên từ lâu lắm rồi.

Trời lạnh, hai người bèn rủ nhau đến một quán lẩu, nửa giờ trôi qua gần như chỉ có mình Nhiếp Minh Châu nói, Tống Hi nghe.

“…..Chúng tớ bị xả đến khốn đốn luôn đó, mới chiếu hai slide PPT thôi mà các vị lãnh đạo đã phán khỏi chiếu nữa, về bàn lại xem rốt cuộc là muốn nói gì rồi hãy quay lại báo cáo sau.” Nhiếp Minh Châu vừa có khí chất vừa rất xinh đẹp, lúc không hé răng thì ngọt ngào lắm luôn, vừa mở mồm là cứ như người kể chuyện, sinh động như thật, “Lúc bọn tớ ra khỏi phòng họp phải bụm mặt mà đi, thật sự đáng sợ muốn chết, tớ hối hận vì đến bộ phận Thương Mại quá đi, đầu óc là đồ tốt, đáng tiếc quản lý của bọn tớ lúc có lúc không…ôi chao, rõ là một bộ phận giỏi kiếm tiền nhất, sao gặp phải ông quản lý như này chứ.”

Tống Hi nghe xong không khỏi cười rộ lên.

Về quản lý bộ phận Thương Mại, cô đã nghe Nhiếp Minh Châu kể qua rất nhiều lần, tầm nhìn thì xa, đầu cũng tốt, chỉ là thường xuyên phạm lỗi.

Nghe thấy bộ phận của Tống Hi báo cáo khá ổn, Nhiếp Minh Châu kinh ngạc không thôi: “Bên các cậu là bộ phận duy nhất không bị chửi nhỉ?”

“Vậy sao?” Tống Hi cũng không biết rõ, buổi chiều cô không thể nào tập trung được, cũng không để ý đến nhóm chat đang bàn chuyện gì.

Nhiếp Minh Châu hướng ngoại hơn cô nhiều, trong công ty quen không ít người, gật đầu khẳng định: “Hôm nay có cả thảy sáu bảy bộ phận báo cáo, trừ các cậu ra thì hầu hết đều bị nghe chửi… Hôm nay Thẩm Hành Chu có hẹn cậu đi ăn cơm không?”

Câu cuối cùng Nhiếp Minh Châu nói bằng chất giọng chế nhạo, vẻ mặt còn thêm chút mập mờ.

Thẩm Hành Chu cũng thuộc nhóm Quản lý tập sự, cùng đợt với Mạnh Dao, lớn hơn các cô một năm, công ty thường xuyên tổ chức tập huấn cho Quản lý tập sự, vậy nên mọi người đều quen biết với nhau cả.

Tống Hi bất đắc dĩ cười: “Đương nhiên là không rồi, cậu nghĩ đi đâu đó?”

Nhiếp Minh Châu cười hì hì, “Nghĩ xem khi nào anh ấy tỏ tình với cậu đó! Mỗi tuần anh ấy đều hẹn cậu đi ăn mà đúng không? Theo tớ được biết thì đã mấy bận rồi nhỉ.’

Tống Hi đỡ trán: “Tha cho tớ đi, chắc chắn là cậu nghĩ nhiều rồi, nếu không sao tớ lại không có cảm giác đó chứ?”

Nhiếp Minh Châu lại nói, “Tại sao hôm nay anh ấy không mời cậu á…. Là vì bị chửi quá nên tổn thương lòng tự trọng, lúc tớ tan tầm bên ấy còn đang họp đó.”

Tống Hi nhíu mày, lại nghĩ đến mấy chuyện gần đây, còn cả những ẩn ý trong câu nói của Triệu Hân Nhiên, đoán: “Chẳng lẽ tầng Lãnh đạo có thay đổi?”

Nhiếp Minh Châu đang kẹp tôm ăn, nghe đến đây thì ngừng đũa, tỏ vẻ ‘lợi hại thế’, nói: “Cậu đoán được nhanh thế?”

“Hôm nay…” Tống Hi vốn muốn nhắc đến người nọ, những nghĩ đoạn, lại sửa lời, “Hôm nay nhiều Sếp lớn đều ở đấy, các bộ phận đều đến báo cáo, nhìn cứ như…”

“Như là giao thiệp công việc?” Nhiếp Minh Châu giây lát đã hiểu ý của cô.

Tống Hi gật đầu.

Nhiếp Minh Châu nhất thời im lặng, cúi đầu cho tôm vào miệng, vẻ mặt lộ ra chút khác thường, như là muốn nói gì đấy nhưng phải nhịn lại.

Tống Hi không khỏi buồn bực liếc nhìn cô ấy một cái.

Nhiếp Minh Châu bị cô lườm, vẫn không nhịn nổi đành buông đũa, ra vẻ thần bí: “Tin tức nội bộ, Sếp Tưởng yếu quá nên bị đổi đi.”

Dù có dự cảm đó rồi, nhưng khi Nhiếp Minh Châu nói ra sự thật thì trong lòng Tống Hi vẫn chấn động một tí, một lát sau mới ổn định lại.

Nhất là lúc này nghĩ đến người bên cạnh Tưởng Lỗi, tùy ý đưa ra câu hỏi, tuy là không đề cập đến thân phận nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng.

Sau đó, hai người lại hàn huyên không ít chuyện, nồi lẩu lại refill thêm một lần nữa, ăn đến tận hơn chín giờ.

Gần đây không có tàu điện ngầm, hai người thanh toán xong cũng không vội ra ngoài, ngồi ở ngoài sảnh dùng phần mềm gọi xe.

Sau khi vào tháng 11, tiết trời ngày càng lạnh, hôm nay lại là thứ sau nên đúng khung giờ nhiều người ra ngoài ăn xong về nhà, rất nhiều người gọi xe. App hiển thị: 35 người đang đợi xe, phải tầm hơn một tiếng mới có.

Nhiếp Minh Châu quyết đoán rời khỏi app, mở nhóm chat CHÚNG TA ĐỀU YÊU MINH CHÂU ra.

【Minh Châu】: Ai có tâm, có rảnh đến đón con không? Không gọi được xe áu áu áu

Sau đó gửi định vị.

Rất nhanh…..

【Ông nội Minh Châu】: Chú nhỏ con đang ăn cơm gần đấy, bảo nó tiện đường chở con về @Chú Minh Châu

【Bà nội Minh Châu】: Bé yêu của bà, sao trễ vậy rồi còn bắt xe chứ! Không an toàn chút nào! @Chú Minh Châu đến đón Minh Châu ngay

【Ba Minh Châu】: Tài xế đang đưa ba đến sân bay, hôm nay ba đi công tác, @Chú Minh Châu em trai, cháu gái em giao cho em đấy

【Mẹ Minh Châu】: @Chú Minh Châu, chú nó vất vả rồi.

Hai phút sau…..

【Chú Minh Châu】:…………….

【Chú Minh Châu】: Chờ đi @Minh Châu

Hai mươi phút sau, 【Chú Minh Châu】@ Minh Châu trên nhóm, bảo cô ấy đi ra.

Nhiếp Minh Châu có thể đi rồi, Tống Hi liền bảo để tiễn cô ấy đến ven đường, cô xem điện thoại, thấy trên app hiển thị còn 21 người nữa nên phải chờ chừng 40 phút.

Nhiếp Minh Châu cũng thấy, bèn nói: “Cậu đừng gọi xe nữa, để chú nhỏ tớ chở cậu về luôn.”

Tống Hi lắc đầu: “Không cần đâu, tớ đợi thêm lát nữa vậy, cũng không gấp mà.”

Nhiếp Minh Châu không đồng ý, vừa kéo vừa túm cô đến ven đường nơi một chiếc Canyenne đang đổ.

Ghế sau xe từ từ hạ xuống, cách chiếc ghế phụ lái, dưới ánh đèn mờ nhạt, một gương mặt quen thuộc hiện ra.

“Chú nhỏ!” Nhiếp Minh Châu vui vẻ gọi một tiếng, đoạn quay đầu lại nói với Tống Hi, “Đây là chú nhỏ của tớ.”

Tống Hi còn đang lâm vào cảnh ngây người, theo bản năng cũng mở miệng gọi: “Chú nhỏ.”

Nhiếp Minh Châu: “……”

Nhiếp Dịch: “………..”

Cuối cùng Tống Hi cũng bừng tỉnh: “……..”

Nháy mắt cả mặt đỏ bừng, hoảng loạn giải thích: “Ngại quá, cháu không cố ý….’

Nhiếp Minh Châu cười phì một tiếng: “Không sao đâu, chú nhỏ của tớ có thêm một cô cháu gái xinh đẹp, vui còn không kịp ý.”

Tống Hi nhìn Nhiếp Dịch, ánh đèn quá đỗi mờ nhạt, làm vẻ mặt của anh chìm mất.

Cô chỉ thấy hốt hoảng, vội bảo Nhiếp Minh Châu: “Cậu mau về đi, bên ngoài lạnh lắm.”

“Cậu về với tớ đi!” Nhiếp Minh Châu quay đầu lại hỏi Nhiếp Dịch, “Chú nhỏ ơi, đồng nghiệp của cháu không gọi được xe, có thể tiện đường chở cậu ấy về không? Cậu ấy ở gần công ty lắm.”

Vì vừa mới trải qua một trận xấu hổ, bản thân vừa ngu lại ngốc, Tống Hi chỉ hận không tìm cái chốn không người chôn mình xuống luôn, bèn há miệng muốn từ chối ngay.

Lại nghe Nhiếp Dịch bảo: “Lên đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiếp Dịch: Ồ, 2 chương, lời kịch được 3 từ.

Bình luận

Truyện đang đọc