Tống Hi có một cảm giác máu nóng từ dưới ngực òng ọc chạy lên trên, thiêu cháy gương mặt của cô, lý trí về với hư không, cả người như muốn thăng thiên, ném mạnh điện thoại đi như đụng phải củ khoai bỏng, chui tọt vào trong chăn điên cuồng mặc niệm, không phải mình, không phải mình….
Vì không định ở nhà Nhiếp Dịch lâu, Tống Hi lo rằng đồ giặt xong sẽ không khô kịp, nên cô đã để đồ mình ra riêng rồi, dự định hôm nào về nhà thì đem hết tất cả về luôn, chỉ có đồ lót, theo thói quen sinh hoạt làm cô không thể không giặt sau khi mặc được.
Sáng nay lúc dọn đồ đi, cô đã dạo quanh một vòng để kiểm tra xem còn sót lại gì không, chỉ là đồ phơi trên ban công rất khít vào nhau, nhất thời không nhớ được.
Sáng nay cô đã nghĩ là hết cả rồi.
Mà dù buổi sáng không nghĩ đến, thì vừa nãy lúc Nhiếp Dịch hỏi cô, cô cũng phải nghĩ ra mới đúng chứ….
Tống Hi tuyệt vọng nghĩ, nếu như wechat có tính năng thu hồi tin nhắn thì hay phải biết.
Thật ra bức ảnh mà Nhiếp Dịch gửi qua rất có chừng mực, anh đứng ở xa, từ góc chụp thì anh chụp rất nhiều đồ trên ban công, trên giá treo đồ không chỉ có mỗi đồ của cô, còn có áo sơ mi của Nhiếp Dịch, chiếc áo thun ban sáng anh mặc để vận động, đương nhiên là do dì giúp việc giặt cho anh rồi.
Chỉ là cái tấm vải nho nhỏ màu xanh lam nọ, chen chúc trong đống đồ đen nam tính thì bắt mắt thôi rồi, liếc một tí là chú ý đến ngay.
Tống Hi không trả lời Nhiếp Dịch.
Thậm chí cô còn không có mặt mũi nào nhìn lại tấm ảnh đó lần nữa.
Nhiếp Minh Châu add cô và Thẩm Đình vào trong một nhóm chat, Tống Hi ôm hy vọng thay đổi được tâm trạng chui vào nhóm, đã thấy Nhiếp Minh Châu và Thẩm Đình đang thảo luận hăng say ngây ngất—-
Minh Châu: Hi Hi không có chỗ ở, em nhớ anh đang ở nhà riêng của mình đúng không? Có thể nhường một phòng không?
Thẩm Đình: Đương nhiên rồi, hoan nghênh @Tống Hi đến ở lắm á
Tống Hi: “………”
Chú cháu nhà Nhiếp này, đúng là ăn ý thật luôn nhỉ.
*
Đài Mạng báo cáo cho CEO mới nhậm chức vào lúc 11 giờ sáng.
Những người được lên lịch cho danh sách họp hôm nay đều tràn đầy chờ mong, ai nấy đều chuẩn bị đồ dùng và sôi nổi thảo luận xem Nhiếp Dịch có quay đầu lại hay không, và nên ngồi ở vị trí nào thì mới nhìn được góc nghiêng của anh.
Trình Tiêu kéo Tống Hi đi nhanh đến phòng họp: “Mau mau nào, chúng ta sẽ ngồi ở ghế trên cùng của hàng đầu tiên.”
Tống Hi: “Không cần thế đâu…. Tớ muốn ngồi ở hàng cuối.”
Trải qua chuyện tối qua, hôm nay cô cũng không muốn gặp Nhiếp Dịch cho lắm.
Trình Tiêu nào biết chút tâm tư này của cô, vào phòng họp đã túm cô đi về cái ghế mục tiêu ngồi xuống, nhưng còn chưa kịp đặt mông xuống đã thấy một thân ảnh thoáng qua, Mạnh Dao kéo theo một đồng nghiệp khá thân quen, gương mẫu ngồi xuống hàng ghế đầu, rồi mới đắc ý quay sang nhìn hai người cười cợt.
“Cô!” Trình Tiêu biến sắc, tính kéo cô ta ra.
Nhưng lại bị Tống Hi giữ chặt, đã cãi nhau ở khu vực làm việc còn chưa chịu, lại đòi gây sự trong phòng họp với sếp lớn, muốn chết à?
Trình Tiêu cũng biết thiệt hơn, nghẹn lại cơn tức ngồi ở một chỗ khác. Tính tình của cậu luôn hiền hòa, lại chính trực, tuy rằng hay lèm bèm nhưng không để trong lòng, chuyện giáp mặt cãi nhau với Mạnh Dao thế này thì không thể nắm phần thắng được.
Tống Hi nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng so đo với cô ta.”
Trình Tiêu hừ một tiếng: “Biết mà, chó cắn mình một cái, mình cũng đâu thể cắn lại nó được.”
Tống Hi nhịn không được phì cười.
Trình Tiêu đè thấp giọng lại: “Tớ nhịn đủ rồi đấy, chỉ hy vọng mau chóng sáp nhập bên mình với bộ phận Giải Trí càng sớm càng tốt, không phải cùng tổ với cô ta nữa.”
Tống Hi sửng sốt hỏi: “Là sao cơ?”
Mới đầu Trình Tiêu còn ngây người một tí, rồi mới uầy một tiếng: “Lúc ấy đã định kể với cậu rồi, quên mất…” Cậu nói đến đây thì càng đè giọng sao cho nhỏ thật nhỏ, thần bí kể lại: “Nghe một đồng nghiệp bên Giải Trí nói, sẽ có một Phó Giám Đốc nhảy cóc sang chỗ họ, tuổi trẻ, đẹp gái cực kỳ luôn.”
Vì đặc thù công việc, nên bộ phận Giải Trí là một bộ phận độc lập với bộ phận Sản Phẩm và bộ phận Vận Hành, chịu trách nhiệm kết nối các ngôi sao giải trí, các KOLs trên nền tảng Thiểm Động, liên kết giữa họ và đối tác, đồng thời còn tổ chức các sự kiện liên quan.
Quy mô của bộ phận Giải Trí không quá lớn, nhưng cơ cấu lại rất ổn định, không ai nghĩ sẽ thay đổi Phó Giám Đốc.
Xinh đẹp hay không không quan trọng, Tống Hi suy tư: “Vừa nãy cậu nói sáp nhập là có ý gì?”
Trình Tiêu: “Nghe bên Giải Trí nói, Đài Mạng chúng ta có thể sẽ bị xóa bỏ và nhập vào bên họ đấy.”
“Giải Trí không phải ở tòa nhà Không Cốc à, sáp nhập thế nào?”
“Bọn họ sẽ dọn sang đây!” Trình Tiêu xoa tay, lòng tràn đầy mong chờ, “Đến lúc đó ắt sẽ có nhiều chuyện vui lắm cho xem.”
Vì tiệc cuối năm nên dạo gần đây bọn họ tương tác với bộ phận Giải Trí khá nhiều, Trình Tiêu đã nói thế thì chắc hẳn không còn là tin đồn vô căn cứ nữa rồi, chỉ là tầng lãnh đạo thay đổi cơ cấu thì cũng không ảnh hưởng mấy đến tầng nhân viên quèn bọn cô, dù sếp lớn là ai thì công việc trong tay vẫn phải làm, có điều tám tí chuyện, điều hòa cuộc sống tí cũng được.
Trong phòng họp thoáng an tĩnh lại, có người đẩy cửa đi vào, một loạt tiếng bước chân thong dong vang lên.
Tống Hi cũng ngừng suy nghĩ, cúi đầu nhìn mũi chân, tuy rằng cô ngồi ở hàng đầu, nhưng vị trí này vừa vặn ở sau lưng Tưởng Lỗi, chờ cho Nhiếp Dịch ngồi vào chỗ của anh, thì chỉ cần anh không quay đầu lại là hai người không thể chạm mặt nhau được, cô nhìn bóng lưng của anh, rồi nghe anh nói chuyện là ổn ngay, rất an toàn.
Hoàn mỹ.
Trong phòng họp vang lên tiếng xôn xao nho nhỏ.
Trình Tiêu khẽ chạm vào Tống Hi, nghiêng người thấp giọng hỏi: “Cậu cúi đầu làm gì….vị trí này cũng bọn mình đúng đỉnh luôn đấy! Nhìn đi nè!”
Nghĩ là Nhiếp Dịch đã ngồi vào chỗ rồi, nên Tống Hi khe khẽ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt sâu xa của Nhiếp Dịch đập vào mắt cô.
Tống Hi: “….”
Tại sao Nhiếp Dịch lại không hành động như bình thường?
Tại sao anh không ngồi ở chỗ mà Tưởng Lỗi thường ngồi? Lại ngồi đối diện? Đối diện cô?!”
Tống Hi nhanh chóng dời mắt đi.
Cũng may Nhiếp Dịch không nhìn cô lâu, bình tĩnh đảo mắt vòng quanh mọi người ở trong phòng, hờ hững nói: “Bắt đầu đi.”
Từ chỗ của quản lý bộ phận Hoạt động, Triệu Hân Nhiên đã nghe được không ít câu chuyện về Nhiếp Dịch, mạnh mẽ và vang dội, thủ đoạn đột phá, trong lần báo cáo cách đây không lâu, đã có nhiều sếp to sếp nhỏ bị cách chức, vậy nên khá rụt rè khi đối diện với vị CEO tân nhiệm này, nghe anh nói thì theo lề thói bắt đầu thuyết trình.
Những người đến dự thính bị khí thế uy nghiêm cấm dục từ người anh ép cho không dám nhìn sang, tuy mọi người đều hóa thân thành thổ địa, nhưng trong lòng ai nấy đều đang gào thét lên vì cái vẻ ngoài và khí chất này, mặt căng chặt, đồng loạt nghiêm túc nhìn màn chiếu.
Chỉ có Mạnh Dao lần đầu nhìn thấy anh là không căng mặt ra.
Mấy ngày này các đồng nghiệp cứ mãi nhắc về vẻ đẹp trai của CEO mới đến này, cô ta vốn không để trong lòng làm gì, nhóm sếp lớn không có một ai nhỏ hơn 30, đã thế còn thuộc ngành sản xuất Internet, không già thì cũng trọc đầu, lấy đâu ra mà đẹp trai chứ? Mà vừa già vừa trọc cũng không có được nửa cái khí chất tuấn tú của Thẩm Hành Chu đâu?
Cho đến lúc nhìn được nhân vật thật.
Vì Nhiếp Dịch thay đổi vị trí ngồi nên vị trí mà cô ta giành được có góc nhìn rất kém, Phó Giám Đốc Trịnh ngồi đối diện với Nhiếp Dịch, cũng vừa hay chắn ngang tầm nhìn cô ta.
Mạnh Dao duỗi cổ mãi nhưng không thấy được bên ấy, không nhịn được hưng phấn túm lấy người bên cạnh, khẽ nói: “Thật sự là đẹp trai cực kỳ.”
Nhiếp Dịch đang nghiêng đầu nhìn màn chiếu, trong phòng rất an tĩnh, nghe được tiếng động nên nhàn nhạt lướt mắt nhìn về phía cô ta.
Mạnh Dao chạm mắt với anh, nháy mắt vẻ mặt bị kích động đến ửng đỏ, muốn dời mắt đi nhưng lại luyến tiếc quá thể, cứ mím môi nhìn anh, gương mặt như thiếu nữ hồi xuân chống lại khí thế mạnh mẽ.
“Cô.” Nhiếp Dịch đột nhiên cất tiếng.
Triệu Hân Nhiên chỉ mới nói lời mở đầu đã bị cắt ngang, nhất thời có hơi sửng sốt không hiểu được, tưởng rằng Nhiếp Dịch gọi mình, nghi hoặc hỏi: “Sếp Nhiếp ạ?”
Trong phòng thoáng tĩnh lặng như tờ, mọi người đều chăm chăm nhìn theo ánh mắt của Nhiếp Dịch, hướng về phía Mạnh Dao.
Nhiếp Dịch không để ý đến Triệu Hân Nhiên, trầm giọng nói: “Hàng đầu tiên, người thứ hai từ trái qua.”
Một vị trí chính xác, tất cả đều nín thở lặng lẽ quan sát, dáng vẻ Mạnh Dao không tệ, khá dễ nhìn và thích chưng diện, anh vừa mắt à?
Khi anh lên tiếng, mặt Mạnh Dao đã đỏ ửng lên rồi cúi đầu xuống. Ánh mắt Nhiếp Dịch thâm trầm, lúc đối diện với anh, cô ta không thể nhận ra được vui, buồn, tức, giận từ anh, Mạnh Dao khẽ cắn môi, tim đập thình thịch, vừa căng thẳng lại rất chờ mong, và có chút sợ hãi, bấy giờ đang bị Nhiếp Dịch điểm danh trước mặt mọi người, không an lòng, nhưng cũng không thể không ngẩng đầu lên, sợ hãi hỏi: “Sếp Nhiếp ạ?”
Mặt Nhiếp Dịch không hề đổi sắc: “Cô, đi ra ngoài.”
Sắc mặt Mạnh Dao lập tức trắng bệch, còn Trình Tiêu trợn trừng cả mắt, kích động siết lấy tay Tống Hi, muốn nói nhưng lại không dám, ánh mắt nhìn Nhiếp Dịch càng thêm sùng bái.
Sắc mặt Mạnh Dao biến đổi, dưới ánh mắt của mọi người, lúng túng và đỏ mặt đi ra ngoài.
Triệu Hân Nhiên cũng không dám hỏi sao lại như thế, trong lòng run sợ và lo lắng nhìn trợ lý Tề Quang ngồi cạnh CEO, liều mạng nháy mắt thăm dò.
Tề Quang lắc đầu với chị, ám chỉ đừng căng thẳng, trong lòng Triệu Hân Nhiên mới an tâm đôi chút, nghe được Nhiếp Dịch không còn có vấn đề gì nữa mới tiếp tục bài thuyết trình, đồng thời cũng thầm cầu nguyện đừng có ai làm ra mấy chuyện tệ hại nữa.
Tề Quang ngồi ở góc bàn, thấy mọi người cất hết mọi tâm tư sau câu chuyện vừa rồi, thậm chí còn không dám hô hấp quá lớn, không khỏi âm thầm thở dài.
Sáng hôm qua anh ta gặp Nhiếp Dịch ở tầng hầm đổ xe, thấy anh xách một cái túi khá to, định đến cầm thay, nào ngờ Nhiếp Dịch lại hỏi, khu vực làm việc của Đài Mạng ở tầng mấy, thuộc khu nào.
Lúc ấy anh ta không hiểu lắm, nên dẫn Nhiếp Dịch đi qua.
Kết quả lại nhìn thấy cô gái vừa mới bị đuổi ra khỏi phòng họp, đang mắng hai người ngồi đối diện cô ta.
Nhiếp Dịch dừng bước.
Sau khi Triệu Hân Nhiên đi ra la ngừng lại, hai người họ đành phải đứng ở một góc của hành lang, không đi vào nữa.
Nhiếp Dịch xoay người lại, đưa cho anh ta cái túi nọ bảo rằng phải giao cho cô bé vừa bị ăn chửi.
Hôm nay lại nhìn được một cảnh này, nội tâm Tề Quang vô cùng phức tạp.
Làm trợ lý lâu năm của Nhiếp Dịch, ngoại trừ lúc trên thương trường anh hay đối chọi gay gắt ra, thì chưa từng nhìn thấy anh gây lúng túng cho một người nào đó vì một cô gái nhỏ, ngay cả cô cháu gái của anh, Nhiếp Minh Châu, còn chưa nhận được sự hưởng thụ ấy.
Tề Quang buồn vui lẫn lộn.
Vui là, Nhiếp Dịch cuối cùng cũng chào đón mùa xuân của mình rồi, buồn lại là, làm một trợ lý già làng cho sếp, ấy thế mà sếp coi trọng một nhân viên cấp dưới tự lúc nào cũng không hề hay biết.
*
Phần trình bày của PPT khá trôi chảy, nhưng không tập trung vào trọng điểm, ban đầu Nhiếp Dịch cũng hỏi chút vấn đề, nhưng sau đó thì khá hờ hững, cầm điện thoại trên bàn lướt.
Tống Hi ngồi ở đối diện nhìn anh dò xét.
Không chỉ có gương mặt đẹp trai, mà ngón tay anh cũng thon dài, khớp xương lại rõ ràng.
Không biết sao hôm nay lại đột nhiên khó ở đến thế, Nhiếp Dịch luôn trung thành với dáng vẻ thong dong và trầm ổn, không phải là người tính toán chi li, vừa nãy Mạnh Dao chỉ khẽ nói hơi lớn, vì cô ngồi gần nên cũng nghe thấy. Nhưng những chuyện thế này, hẳn là anh đã gặp qua được rất nhiều lần rồi cơ mà, không phải nên bình tĩnh và tự nhiên với nó sao?
Điện thoại đột nhiên rung lên, Tống Hi hoàn hồn cúi đầu xem.
Nhiếp Dịch: Nhìn tôi làm gì.
Tống Hi: “….” Cô ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy Nhiếp Dịch đang nghiêng đầu nhìn màn chiếu, góc nghiêng tuấn tú góc cạnh, vẻ mặt sắc bén, không hề nhìn ra được sự chột dạ khi không tập trung tí nào.
Phía trên tin nhắn này của Nhiếp Dịch, là bức ảnh mà anh gửi đến, Tống Hi hoàn toàn không có ý định nhớ lại câu chuyện xấu hổ ngày hôm qua, cô xóa hết lịch sử trò chuyện bên trên đi, tâm trạng mới ổn định hơn một tí, cất điện thoại đi chuyên tâm nghe thuyết trình.
Không trả lời anh.
Một lúc lâu sau, khóe mắt Tống Hi nhìn thấy Nhiếp Dịch lại đang cúi đầu bấm điện thoại, tốc độ bấm rất nhanh.
Sau đó, điện thoại cô rung lên.
Tống Hi: “…………”
Tống Hi không muốn xem, nắm chặt điện thoại làm bộ như không thấy tin nhắn mới, Nhiếp Dịch lại ngẩng đầu, chầm chậm chăm chú nhìn cô.
Thời gian nhìn ngày một dài hơn.
Tống Hi: “………”
Nếu mà nhìn nữa, có khi mọi người chung quanh sẽ nghĩ cô sẽ là người tiếp nối bước chân của Mạnh Dao mất, đành nghe lời cúi đầu đọc tin nhắn.
Nhiếp Dịch: Tan họp đừng đi, đến văn phòng của tôi.
Tống Hi từ chối: Có chuyện gì sao ạ?
Nhiếp Dịch: Đến lấy đồ của cháu đi.
Tống Hi: “…….”
Gương mặt lại nóng hổi lên, Tống Hi nào còn dám ngẩng đầu nhìn đối phương nữa chứ, nhanh chóng bấm: Không cần…ném đi là được….
Nhiếp Dịch: Không đến, tôi để thư ký đem xuống chỗ cháu làm đấy.
Tống Hi nhìn thoáng qua Tề Quang đang ngồi ở góc bàn nghe báo cáo, không thể tưởng tượng nên cái cảnh tượng anh ta cầm đồ lót của mình, đứng trước Đài Mạng chờ mình đi ra.
Tống Hi khóc không ra nước mắt, chỉ có thể trả lời lại: Cháu đi.
Phòng họp báo cáo là phòng chuyên dụng dành cho CEO, cũng cách phòng Nhiếp Dịch rất gần.
Sau khi tan họp cũng đã gần 12 giờ, Tống Hi lấy cớ đi WC, chờ mọi người đi về hết rồi mới đi đến gõ cửa phòng làm việc CEO.
“Vào đi.”
Âm thanh trầm ổn của Nhiếp Dịch truyền ra, Tống Hi đẩy cửa đi vào, gọi một tiếng, chú nhỏ.
“Cháu đến lấy…lấy đồ.” Giọng Tống Hi nhỏ như muỗi, gần như không mở miệng lên nổi, cô thấy Nhiếp Dịch sao mà không chịu hiểu ý người khác gì hết, quẳng đi không được à? Có biết chuyện này với cô như một sự tra tấn không?
Cô cúi đầu nên không nhìn thấy được chút cười nhạo thoáng qua ánh mắt Nhiếp Dịch.
Nhưng cuối cùng vẫn quan tâm đến mặt mũi của cô bé, Nhiếp Dịch yên lặng đẩy cái túi trên bàn ra, vẻ mặt trầm tĩnh và tự nhiên.
Tống Hi ngầm hiểu, thở hắt ra duỗi tay đến lấy, mới lấy về được nửa đường thì chợt dừng lại—-
Đồ lót này…. Không lẽ là do tận tay Nhiếp Dịch lấy từ trên giá treo xuống, rồi cất vào túi đấy chứ?
Tống Hi cảm thấy bản thân sắp sửa chết đến nơi rồi.
Động tác của cô cứng nhắc đã đành, Nhiếp Dịch còn dùng giọng điệu bình tĩnh dạy dỗ: “Vứt bừa bãi cả ra, dì giúp việc kiểm tra khắp nhà, cũng may không bị rơi xuống đấy.”
Hóa ra là dì giúp việc lấy xuống, trong lòng cô khe khẽ thở phào một hơi, gật đầu nói: “Lần sau nhất định sẽ không thế nữa.”
“Ừm.” Nhiếp Dịch thản nhiên tiếp lời, còn dặn dò thêm, “Cháu ở một mình, thiết bị điện nước trong nhà phải lưu tâm một tí, có chuyện gì cũng đừng cứng đầu cứng cổ, gọi điện thoại cho tôi.”
Bị anh nhắc nhở, cô mới chợt nhớ đến chuyện phải chuyển trọ, không khỏi đau đầu không thôi.
Nhiếp Dịch thấy dáng vẻ buồn bực không vui này của cô, giật mình hỏi: “Có gì sao?”
Tống Hi đáp lại ngay: “Không…..”
Còn chưa dứt lời, một giọng nữ vang lên xen lẫn với tiếng gõ vào cửa: “Nhiếp Dịch?”
Tống Hi lập tức im bặt lại.
Nhiếp Dịch nhìn thoáng qua cô, nhưng lại không bảo cô rời đi, còn giương cao giọng: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, một thân hình yểu điệu lắc lư đi vào, cười nói: “Trưa nay cùng đi ăn một bữa chứ hả?”
Trần Ngư không ngờ trong phòng lại còn có người khác, không khỏi hoảng hồn, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười: “Xem ra em đến không đúng lúc rồi.”
Chị ta vừa nói vừa cười, ánh mắt mang theo ý quan sát nhìn thoáng qua Tống Hi.
Tống Hi thấy người nọ rất hút mắt, mặc một bộ đồ nâu nhạt, chiếc áo lông mỏng dài đến đầu gối, make up tinh xảo, khí chất thành thục và ưu nhã, ánh mắt khi quan sát đối phương mang theo sự tìm tòi, nghiên cứu và xa cách, nhưng không đến độ khiến người khác khó chịu.
Tống Hi lại nhớ đến chiếc quần lót theo phong cách đáng yêu trong tay mình, rồi chiếc áo phông rộng thùng thình trên người, cảm nhận được thế nào là chênh lệch tuổi tác, kinh nghiệm nhiều năm dưỡng thành mà có.
Chỉ đành lạc quan nghĩ rằng, cũng may mình còn trẻ, còn nhiều thời gian để tiến bộ mà.
Nhiếp Dịch giới thiệu với cô: “Trần Ngư, Phó Giám Đốc bộ phận Giải Trí.”
Tống Hi: “!”
Buổi sáng vừa nghe Trình Tiêu tám về chị ta xong, không ngờ nhanh như thế này đã gặp được nhân vật thật rồi, hơn nữa, đúng thật là rất rất xinh đẹp.
Tống Hi chào hỏi: “Chào sếp Trần.”
Trần Ngư bình tĩnh cười thành tiếng, trong lòng kinh ngạc cũng không thua kém cô ban nãy.
Cô gái nhỏ hình như còn là một sinh viên chưa tốt nghiệp, non nớt như thể véo ra nước, xinh đẹp và trong sáng, đặc biệt là đôi mắt đen lay láy có hồn, những lúc cô nhìn thoáng qua ai, tựa như có rất nhiều điều muốn nói lại thôi, khí chất thì khỏi phải bàn, trầm tĩnh và nhu thuận. Mấu chốt hơn, Nhiếp Dịch luôn kiệm lời, không cần thiết sẽ không nói thêm nửa câu, bấy giờ lại giới thiệu chị ta với cô bé.