TUỔI CHÚ CÓ HƠI LỚN

Thẩm Hành Chu vừa đi ra, xoay người cũng nhìn thấy Nhiếp Dịch, kinh ngạc gọi: “Chú nhỏ?”

Nhiếp Dịch không đáp, chỉ cong môi bình tĩnh nói: “Để anh cậu nghe thấy cậu gọi anh là chú, coi chừng sẽ đấm cậu đấy.”

Thẩm Hành Chu chỉ lớn hơn Nhiếp Minh Châu và Tống Hi có hai tuổi nên cũng xem như cùng thế hệ với họ, mà Nhiếp Minh Châu với Nhiếp Dịch lại là chú cháu, Nhiếp Dịch còn quen với Thẩm Đình, vậy nên xét về thân phận thì có chút đau đầu thật, Thẩm Hành Chu thấy Nhiếp Dịch đã nói như thế, cậu tưởng anh ngại phần quan hệ với anh trai mình, bèn sửa lời, “Anh Dịch.”

Đến gần rồi, Tống Hi lại cẩn thận nhìn Nhiếp Dịch thêm vài lần, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường mới thờ phào nhẹ nhõm, vừa nãy nhìn thấy anh, còn tưởng tâm trạng anh đang tệ nữa chứ.

Ngặt nổi lúc này cô đang rất bận cho việc chuyển nhà, thứ nhất là không biết Nhiếp Dịch sẽ đến, thứ hai là trong nhà không có chỗ để ngồi chơi, chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Chú nhỏ ơi, hôm nay cháu chuyển nhà, vậy nên….”

“Biết cháu chuyển nhà.” Nhiếp Dịch liếc sang cô, “Nếu không thì tôi đến làm gì?”

“Dạ?” Tống Hi sửng sốt, cả cô và Thẩm Hành Chu đều không hiểu mô tê gì, quay đầu lại kinh ngạc nhìn nhau.

Ánh mắt Nhiếp Dịch trầm xuống, nhớ đến ban nãy ở trên xe, Nhiếp Minh Châu trả lời anh, bình thản nói: “Minh Châu có việc không đến được, bảo tôi đến giúp cháu dọn đồ.”

Tống Hi bừng tỉnh à một tiếng.

Thẩm Hành Chu thì lại thấy kỳ lạ, đêm qua Nhiếp Minh Châu rõ ràng không nhắc đến Nhiếp Dịch mà, nhưng nhìn nét mặt thong dong, chân thật và đáng tin cậy của anh khi nhìn hai người họ, lại thấy cũng chả có chỗ nào không đúng, chỉ đành đáp lại một tiếng, rồi dẫn đầu đi trước, nói: “Cũng được, hai xe thì có khi chỉ cần một chuyến là xong.”

Tống Hi đi ở phía sau, thấy Nhiếp Dịch đang cúi đầu bấm điện thoại, khẽ hỏi: “Sao Minh Châu lại bảo chú đến đây thế? Cháu tưởng chú bận nên đợi đến khi dọn xong mới gọi báo cho chú đó.”

Nhiếp Dịch cất điện thoại lại, đôi chân dài sải bước một lên hai cái bậc thang, lúc lướt qua cô, đôi mắt đen láy của anh rủ xuống: “Lát nữa sẽ trừng phạt cháu sau.”

Tống Hi: “?”

Cô thế nào?

Thẩm Hành Chu không nghĩ nhiều, có Nhiếp Dịch ở đây cũng giúp được khá nhiều, mấy người dọn càng mau, chỉ là vừa mới đem đồ xuống lầu xong, cậu nhận được cú điện thoại của Thẩm Đình, hỏi cậu đang làm gì, nói trong nhà có việc rất gấp, đang tìm cậu.

“Em đang ở ngoài, tạm thời không về được, có gì mà gấp?” Thẩm Hành Chu đặt đồ vào trong xe, buồn bực hỏi.

Thẩm Đình không nói, chỉ bảo cậu mau mau về nhà.

Thẩm Hành Chu phiền muộn cúp điện thoại.

Tống Hi đi theo sau cậu, nghe thế thì bảo: “Anh bận sao? Có chuyện bận thì anh cứ đi trước đi, chỗ em cũng sắp xếp xong cả rồi, anh cứ đi đi.”

Thẩm Hành Chu bất đắc dĩ nhìn cô, cười: “Hôm nay không thể giúp em được rồi, anh Đình nói anh phải về nhà, không thì chờ anh về nhà xử lý xong chuyện trong nhà rồi lại qua giúp em?”

“Không cần,” Nhiếp Dịch cũng đặt đồ lên trên xe xong hết rồi, quay sang, “Anh giúp cô ấy là được.”

Tống Hi cũng gật đầu: “Không sao đâu, anh cứ đi đi.”

Cũng may còn có Nhiếp Dịch ở đây, nếu không cậu đã thả bồ câu cô mất rồi, Thẩm Hành Chu thở hắt ra, nhìn Nhiếp Dịch cảm kích gật đầu, lái xe rời đi.

Tống Hi cũng nghĩ như vậy, nếu không có Nhiếp Dịch ở đây, Thẩm Hành Chu vừa đi thì cô sẽ phải book công ty vận chuyển nhà đến, đoán chừng phải đến mai mới dọn xong mất.

Nghĩ thế, cũng nói như thế, nụ cười vô cùng nhu thuận: “Chú nhỏ ơi, hôm nay phiền chú rồi.”

Nhiếp Dịch không mặn không nhạt ừ hử, điện thoại đặt bên cạnh sáng lên, vừa lúc đèn xanh chuyển sang đỏ, Nhiếp Dịch duỗi tay mở khóa nhìn tin nhắn—-

Thẩm Đình—-theo đuổi được Tống Hi, phải nhớ có một nửa công sức của tôi đấy.

Loạn xà ngầu cả lên.

Nhiếp Dịch tắt điện thoại đi, ném lên trên chỗ giá đựng, Tống Hi đang lướt điện thoại thì bị anh dọa cho hoảng, vừa đưa mắt lên đã nhìn thấy đôi mắt lạnh tanh của anh đang nhìn mình chằm chằm, kỳ quái, hỏi: “Sao vậy ạ?”

Đèn xanh sáng lên, Nhiếp Dịch dời mắt đi, lái xe, hỏi: “Sao lại chuyển nhà?”

Tống Hi bèn nói hết những chuyện do chủ trọ bán nhà, lúc đến chung cư mới, cô cầm theo một cái vali đi đằng trước dẫn đường, vừa kể: “Chủ nhà gấp gáp quá, lúc này cũng không có nhà sẵn, may mà chung cư này cách công ty mình không xa, lại còn có thang máy, tốt hơn rất nhiều so với chung cư cũ….”

“Sao vậy ạ?” Cô vừa kể xong thì lấy chìa khóa ra mở cửa, quay đầu lại đã thấy Nhiếp Dịch xách đồ đứng bất động nơi huyền quan, ánh mắt nặng nề quét quanh một vòng căn nhà.

Tống Hi sờ đầu, trừ xấu hổ ra cũng chỉ có thể cười trừ: “Chỉ là bố trí không tốt lắm, cháu định lúc dọn nhà sang sẽ tự dọn dẹp lại…..”

Nhà có 3 phòng trống, trong phòng khách có một cái bàn trà và tủ tivi, không có sô pha, trong phòng ngủ chính thì chỉ có một cái giường mới và máy điều hòa mới cóng vừa được lắp xong, còn những món đồ nội thất khác thì không có.

Lúc người môi giới giới thiệu cũng đã nói với cô, chủ nhà không biết cách trang trí, có nhiều món đồ phải tự cô thêm vào, vậy nên tiền thuê nhà cũng ít đi rất nhiều.

Tống Hi thấy cách bài trí căn nhà này rất tốt, nhà lại còn mới, trước kia chưa từng cho thuê nên rất sạch sẽ, không gian tự do phát huy cũng lớn, chỉ là ban đầu vào ở sẽ phiền phức khá nhiều.

Nhiếp Dịch không chờ cô nói hết câu đã xoay người rời đi.

Trong tay anh vẫn còn cầm đồ của cô, Tống Hi không hiểu ý anh là gì, há hốc mồm ‘ai ôi’ một tiếng, trước khi anh vào thang máy đã đuổi theo kịp: “Chú nhỏ, chú đi đâu vậy.”

Thang máy nhanh chóng mở ra, Nhiếp Dịch giữ cửa, bảo: “Đi vào lấy vali ra đây.”

“Dạ?” Tống Hi thấy Nhiếp Dịch đang rủ mắt không chịu nhìn cô, không khỏi nhút nhát hẳn đi, vội xoay người lấy vali đi ra.

Vali đã được xách ra thật, nhưng cửa lại chưa đóng, Nhiếp Dịch quăng hai từ ‘chờ đấy’, đi ra khỏi thang máy, đóng cửa cái rầm.

Thang máy đi xuống, Tống Hi hỏi: “Sao không dọn nữa ạ?”

Thật ra cô đã mơ hồ nhận ra được, sự bất mãn của Nhiếp Dịch dành cho căn nhà mới của cô gần như muốn xuyên thủng cả bầu trời.

Quả nhiên, Nhiếp Dịch trầm giọng hỏi: “Nhà này có thể ở được à?”

Tống Hi: “Cũng…tạm.”

Nhiếp Dịch: “Tạm cái cứt.”

Tống Hi: “………”

Lần đầu Tống Hi nghe Nhiếp Dịch chửi thề nên thấy thần kỳ lắm, dù sao dáng vẻ ngày thường của anh là kiểu kín đáo và khiêm tốn, vậy mà cũng có lúc chửi thề sao? Có điều nghĩ câu chửi thề này là đang chửi cô mà, thế là không khỏi bối rối và ấm ức: “Cháu sẽ dọn lại thật đẹp mà, chờ dụng cụ đã mua được chuyển về đây, cháu sẽ trang trí lại.”

“Vậy chờ dọn xong hết rồi hẵng chuyển sang.” Nhiếp Dịch ra khỏi thang máy, bước nhanh ra ngoài, “Trước khi dọn dẹp xong, đến nhà tôi ở tạm đã.”

Tống Hi bật người vì nóng nảy: “Không tốt lắm đâu? Chỗ này cũng không phải là không thể ở, hay là thôi đi, cháu sẽ không quấy rầy chú nữa đâu.”

Nhiếp Dịch bỏ túi đồ vào cốp xe, thoáng thấy anh còn muốn cầm cả vali cho vào, Tống Hi vội che trước cốp xe, sợ anh thật sự sẽ mang hết về nhà, ngửa đầu đặng lấy lòng anh, xin xỏ: “Chú nhỏ ơi…..”

Nhiếp Dịch tựa như không nghe thấy, cầm vali lên bảo cô tránh ra, Tống Hi lại không cho: “Thật sự không cần đến chỗ chú đâu…. Ối….”

Còn chưa dứt lời, Nhiếp Dịch đã buông vali ra, cúi người ép sát lại gần cô.

Tống Hi vốn đang dựa vào thành xe, bị anh bất chợt dán sát đến, theo bản năng lùi ra sau trốn tránh, nhưng lại quên mất cốp xe đang mở, phía sau là một khoảng không, sợ đến mức huơ tay túm lấy tay áo của Nhiếp Dịch, chỉ nghe được tiếng Nhiếp Dịch nghiến răng, nói: “Tống Hi, có phải cháu muốn chọc tôi tức chết không?”

Nhiếp Dịch không đỡ cô mà cứ để cho cô túm tay áo của mình, ánh mắt trầm trầm.

Phía sau Tống Hi thì lơ lửng, phía trước thì hùng hổ, hung dữ truy hỏi, cô hốt hoảng cả lên, lắc đầu theo bản năng: “Không có…”

Nhiếp Dịch lại đi lên một bước, chen đầu gối vào giữa hai chân cô: “Không có thì ngoan chút đi, ngậm miệng lại.”

Hai người chỉ cách nhau chừng mười centimet, mùi hương kem cạo râu man mát và mùi gỗ sam cùng xông vào, Tống Hi bị anh ép phải cúi người ra sau, xem điều sắp sửa nằm gập xuống phía sau rồi, kiên trì không nổi nữa, chỉ đành gật đầu lia lịa: “Cháu biết rồi, biết rồi ạ….”

Nhiếp Dịch rủ mắt nhìn cô như là không tin.

Hô hấp của cả hai ập vào tai cô, lỗ tai Tống Hi ửng đỏ, xương thắt lưng không thể kiên trì nổi nữa, túm tay anh huơ huơ, khẽ cắn môi dưới, bày ra dáng vẻ tội nghiệp muốn lấy lòng anh.

Nhiếp Dịch đảo mắt qua đôi môi đỏ bừng ẩm ướt của cô, thoáng nghiêng đầu, cánh tay khẽ dùng sức đã kéo được cô lên.

Trên đường đến nhà của Nhiếp Dịch vô cùng yên lặng, mỗi lần Tống Hi muốn nói chuyện đều bị ánh mắt của Nhiếp Dịch ngó sang ép cho nín nhịn lại, uất ức khó chịu.

Mãi cho đến khi đi vào trong chung cư, Nhiếp Dịch lái xe vào tầng hầm, Tống Hi nương theo ánh đèn mờ nhạt, làm như không nhìn thấy thứ gì, nhỏ giọng thử gọi ai kia: “Chú nhỏ ơi….”

Biết là bây giờ cô có muôn chống cự cũng đã muộn, Nhiếp Dịch không ép cô nữa: “Nói.”

Tống Hi nói: “Vậy cháu đến nhà chú ở một thời gian vậy, phiền chú rồi, cháu sẽ không ở lại lâu đâu, chừng nào nhà cháu sửa xong thì cháu sẽ dọn đi ngay.”

Nhiếp Dịch không thèm để ý đến cô.

Tống Hi bổ sung thêm: “Còn có một chuyện cháu muốn xin chú…. Trong khoảng thời gian này, chú có thể nói dì chăm sóc chú đừng đến được không?”

Câu sau của cô nghe sao mà nhu nhược, không có khí lực gì cả, vì cô biết yêu cầu này không có lập trường nào để xin cả, nhưng cứ nghĩ đến cái tai nạn tạo người của bà Minh Châu nói, là cô lại muôn chúi đầu vào nước đặng chết đuối luôn cho rồi.

Không ngờ lần này Nhiếp Dịch lại đáp lời cô: “Được.”

Tống Hi đã tìm được hy vọng sống sót, lúc nói chuyện với anh còn có chút bợ đít: “Trong khoảng thời gian cháu ở nhờ nhà chú ấy, cơm do cháu nấu, dọn dẹp do cháu thầu, xem như là tiền thuê nhà.”

Câu đầu Nhiếp Dịch còn xem như là hài lòng, nhưng vừa nghe hết câu cuối của cô, anh dùng chân phanh gấp, xe dừng ở chỗ đỗ.

“Xuống.”

Đến chung cư của Nhiếp Dịch lần thứ hai nên Tống Hi cũng quen cửa quen nẻo.

Hai người dọn một ít đồ lên, dọn xong còn phải sắp xếp, hôm nay Nhiếp Dịch bị cô chọc tức ơi là tức, vừa vào đã xoay người đi đến phòng sách, kệ cô muốn quậy gì thì quậy.

Đến bữa cơm tối, động tĩnh bên ngoài cũng nhẹ đi, một lát sau thì Tống Hi đến gõ cửa: “Chú nhỏ ơi, ra ăn cơm.”

Giữa trưa cả hai chỉ ăn qua loa, Tống Hi lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra nấu, tổng là ba món thịt một món rau: “Hôm nay chỉ ăn đơn giản chút này thôi, ngày mai cháu đi siêu thị sẽ mua đồ mà chú thích, làm nhiều một tí nhé?”

Cô nhớ rõ trước kia Nhiếp Dịch nói muốn ăn đồ do cô nấu, thế này thì cũng tiện rồi, sau này ngày nào cũng có thể bàn xem hôm nay ăn gì.

Nhiếp Dịch nói: “Không cần phiền phức như vậy, sau này cũng không cần cố ý làm riêng cho tôi, nếu mệt mỏi thì đặt đồ ăn ngoài, dọn cả ngày trời rồi, còn có sức mà nấu ăn à?”

Tống Hi ngẩn người, những đè nén do sự ngang ngược lấy quyền chèn ép cô của anh chầm chậm tan biến đi, không còn một mảnh.

Không thể không thừa nhận rằng, ở nhà Nhiếp Dịch quả thật rất thoải mái, hệ thống sưởi ấm trong nhà đầy đủ, rộng rãi và trang thiết bị với đủ chức năng, chỉ có chút bất tiện là phải ở cùng đàn ông thôi.

Tống Hi buộc chặt dây lưng bên hông, lúc cô ở một mình, mỗi lần đi tắm thì chỉ cần mặc một chiếc áo tắm dài đi vào phòng tắm, bây giờ tắm xong mới chợt ý thức được đang ở nhà Nhiếp Dịch, cứ phải che kín mít mới dám mở cửa đi ra ngoài.

Nhiếp Dịch đang ở phòng khách xem phim, Tống Hi bận áo choàng tắm đi ngang qua, giả vờ bình tĩnh.

Nhiếp Dịch không mấy bận tâm, nhìn thoáng qua tựa như đang quan sát, mái tóc đang buộc khô được một nửa, thắt lưng siết chặt đến mức để lộ ra vòng eo thon chừng một vòng ôm, và đôi chân trần thẳng tắp—-

“Đến đây.” Nhiếp Dịch đột nhiên gọi cô lại.

Bình luận

Truyện đang đọc