TUỔI CHÚ CÓ HƠI LỚN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn 8 giờ sáng ngày hôm sau, điện thoại đột nhiên vang lên.

Tống Hi ngủ rất sâu, bị tiếng ồn gây khó chịu, theo bản năng vùi vào lòng Nhiếp Dịch cọ cọ.

Một tay Nhiếp Dịch che tai cô, tay kia với sang tủ đầu giường lấy điện thoại của cô, sau khi thấy tên người gọi, không thể không vỗ người trong lòng, cúi đầu dán lên tai cô nói: “Điện thoại của chị em.”

Tống Hi mơ màng ừm một tiếng, hai giây sau mới tỉnh táo duỗi tay cầm điện thoại đặt lên tai nghe.

“Chị ạ….”

Vừa mở miệng đã lập tức nín thinh.

Nếu nói âm giọng sáng sớm chuẩn bị rời giường của Nhiếp Dịch là lười nhác và khàn khàn, thì của cô nghe như thể cổ họng bị gõ tan nát, là tiếng khô khốc nghẹn ngào vì bị chơi xấu.

Bờ ngực tr@n trụi mà cô kề sát rung lên, Tống Hi mẫn cảm ngẩng đầu bắt gặp ý cười bên khóe môi Nhiếp Dịch.

Tống Hi đẩy anh ra, nhanh chóng khù khụ lấy lại tiếng.

Tống Tĩnh Viện bên kia rõ là lặng thinh một hồi, nhạt nhẽo hỏi: “Em chưa dậy sao?”

Tống Hi không biết hôm qua mình đã ngủ lúc mấy giờ, cứ tưởng ngủ không được bao lâu, nhìn lại đã sắp 9 giờ rồi!

Cách cái điện thoại thì chắc chắn bên kia sẽ không biết gì, nhưng Tống Hi lại thấy chột dạ khó hiểu, cô nhanh chóng hỏi: “Có gì sao chị?”

Tống Tĩnh Viện nói: “Sao hôm qua em không đến bệnh viện?”

Động tác của Tống Hi cứng đờ, Tống Tĩnh Viện không hề biết gì cả.

Cô chần chờ một lát, làm như không có gì, đáp: “Hôm qua có việc nên trì hoãn.”

Tống Tĩnh Viện cũng không hỏi nhiều thêm, chỉ nói: “Ông tỉnh rồi.”

“Thật sao ạ?!” Tống Hi kinh ngạc và vui mừng giương cao giọng xác nhận, khi nhìn Nhiếp Dịch ánh mắt còn tràn ngập ánh sáng lấp lánh kích động. 

Tống Tĩnh Viện dặn dò cô mau chóng đến đây, cô nhẹ nhàng đồng ý.

Tắt điện thoại liền xuống giường ngay, nhưng khi đôi chân dẫm lên thảm thì mềm nhũn cả ra, Tống Hi ngã ngồi lên giường.

Nhiếp Dịch ở sau cười phì lên, lúc cô đang xấu hổ và buồn bực quay sang trừng anh, thì anh đã duỗi tay kéo cô về lại, cúi người áp lên.

Tống Hi lập tức nhớ đến đêm hôm qua bị anh trêu đùa như nào mà sợ hãi, bắp đùi bủn rủn vô lực, cô mau chóng đưa tay đẩy lồ ng ngực rắn chắc của Nhiếp Dịch: “Anh, anh đừng thế…”

Nhiếp Dịch nhìn vẻ hoảng loạn của cô, cười thành tiếng, khi ánh mắt dời qua những vết đỏ loang lổ bên dưới cổ áo cô thì tối sầm lại, nhớ đến sự mềm mại đêm qua của cô, sự thơm ngọt chiếm đầy đầu, thế là duỗi tay lần mò vào trong áo, siết lấy vòng eo thon thả của cô, nặng nề hỏi: “Đừng gì cơ?”

Eo Tống Hi bị anh sờ mà nhũn nhão, run rẩy: “Đừng có không chịu tiết chế như thế, dẫu sao…” Lớn tuổi rồi, phải yêu quý thân thể.

Nghĩ thì thế, nhưng cô nào dám nói ra.

Mà Nhiếp Dịch lại hiểu được, bàn tay bóp eo cô càng thêm chặt, Tống Hi than khẽ ‘a’, thấy ánh mắt anh nặng nề hơn, mau chóng mềm giọng xin tha: “Ý em là, dẫu sao, dẫu sao em mới, mới…”

Tống Hi muốn lấy mình ra bù trừ vào, nhưng nói được một nửa lại thôi, da mặt mỏng quá.

Nhiếp Dịch sao lại không biết cô chưa từng trải sự đời, đêm qua vì cô chủ động nên anh mới mất khống chế dẫn dắt cô, làm xong thì cô cũng mệt rũ rượi nằm trong lòng anh ngủ thiếp đi, anh đau lòng không thôi, lúc này chỉ là ghẹo cô chứ không hề có ý nghĩ táy máy nào, huống hồ chi còn phải đi thăm bệnh cụ già.

Nhiếp Dịch cúi đầu hôn cô, nặng nề cảnh cáo: “Lần sau chỉnh đốn em.”

Trên đường đến bệnh viện, tâm trạng của Tống Hi rất khoan khoái, nghĩ đến việc Tống Thạch tỉnh rồi thì sẽ bắt đầu hồi phục lại thân thể, tuy rằng hôm qua đã trải qua một hồi dày vò, nhưng đủ để làm cô suy nghĩ hoàn toàn thông suốt, mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn, mùa xuân rồi cũng đến.

Chỉ là…

Tống Hi có chút do dự nhìn Nhiếp Dịch.

“Sao vậy?” Nhiếp Dịch hỏi.

Vẻ mặt của Tống Hi dần lãnh cảm lại: “Lát nữa sẽ gặp bà ta….”

Chuyện ngày hôm qua, cô không muốn bỏ qua đơn giản như thế nữa, nếu lần này không truy cứu thì không biết sau này sẽ còn những chuyện kinh tởm nào đang chờ cô.

Nhiếp Dịch biết suy nghĩ trong lòng cô, nhắc đến chuyện này, anh cũng lạnh nhạt nói nhỏ: “Bên Triệu Nhị anh sẽ giải quyết.”

Bối cảnh của Triệu Nhị Tống Hi cũng biết sơ sơ, ba gã trực thuộc Cơ quan Tư Pháp, nên chuyện này có báo cảnh sát cũng vô dụng, huống hồ chi cuối cùng cô cũng không được tính là thật sự bị xâm hại, nên khả năng cao sẽ không lập án được.

Tống Hi nghe anh nói thì có hơi lo lắng: “Em sợ sau này gã ta sẽ tìm anh gây phiền phức.”

Nhiếp Dịch duỗi tay cầm tay cô, mặt anh rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu đã nhiều thêm tàn nhẫn: “Không sao đâu, lần này nó sẽ phải an phận cả đời.”

Chuyện Triệu Nhị bắt cóc cô, một phần là do Tưởng Mạn, phần khác còn có nội tình..

Lần Triệu Nhị gây khó dễ cho Tống Hi trong tiệc đính hôn của Tống Tĩnh Viện, Nhiếp Dịch lấy quan hệ của ba Nhiếp cản trở con đường thăng tiến của ba Triệu Nhị, vậy nên Triệu Nhị bị cả nhà khiển trách một phen, cả một quãng thời gian dài không dám ngẩng đầu trong giới nhà giàu này, mà vì con đường làm quan của ba Triệu bị ảnh hưởng nên khoảng thời gian ấy nhà họ Triệu phải sống trong cảnh như đi trên lớp băng mỏng.

Vậy nên mới k1ch thích Triệu Nhị muốn trả thù Nhiếp Dịch.

Tống Hi không ngờ đến: “Sao Tưởng Mạn lại biết đường mà tìm gã ta?”

Nhiếp Dịch nói: “Chắc là Điền Diệp.”

Trần Ngư kể lại là chị ta và Điền Diệp cùng đi gặp Tưởng Mạn, sau khi biết Triệu Nhị bắt cóc Tống Hi, Nhiếp Dịch đã biết ngay chuyện này ắt sẽ có sự tham gia của Điền Diệp, vậy nên chiều hôm qua anh mới liên hệ với Trần Ngư để xác nhận.

Tống Hi nhớ đến lần gặp Điền Diệp và Triệu Nhị trong tiệc đính hôn của Tống Tĩnh Viện và Thẩm Đình, họ gây khó dễ cho cô với mục đích muốn để nhà họ Tống và Tống Tĩnh Viện mất mặt, không lẽ Tưởng Mạn quên rồi sao? Đảo mắt đã liên kết với bọn họ để chơi cô.

Rốt cuộc bà ta vì con gái của mình, hay chỉ vì muốn phát hết những oán hận trong lòng chứ?

Bệnh viện, một nhà ba người Tống Đông Nguyên và Tống Tĩnh Viện đều ở đó, em trai Tống Thạch cũng dẫn con đến thăm, tất cả đều lặng lẽ ngồi trên sô pha, người rất đông, nhưng không thấy Tưởng Mạn và Tống Tòng An đâu.

“Ba đâu?” Tống Hi nhíu mày.

Tống Tĩnh Viện nói: “Trên đường đến.”

Cô ấy cũng vừa đến không lâu.

Buổi sáng người đầu tiên nhận được điện thoại của chuyên viên chăm sóc là Tống Đông Nguyên, nghe nói Tống Thạch đã tỉnh nên vội vã chạy đến bệnh viện, vừa gọi cho Tống Tĩnh Viện báo với trong nhà.

Không chờ Nhiếp Dịch và Tống Hi hỏi, Tống Đông Nguyên đã hỏi trước: “Mẹ cháu đâu?”

Tống Tĩnh Viện đáp lại một cách thờ ơ không có cảm xúc gì: “Bà không thoải mái, cháu hẹn bác sĩ đến khám cho bà rồi.”

Tống Đông Nguyên gật đầu, nói: “Nếu đã đến rồi thì tranh thủ thời gian vào thăm ông nội mấy đứa đi.”

Anh ta nói chuyện bằng giọng điệu có chút mệt mỏi, ngữ điệu cũng nặng đi, Tống Hi nhìn thấy toàn bộ dòng họ đều tập trung lại thì hoảng hốt.

Cô đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào nét mặt không có chút vui mừng  nào của Tống Đông Nguyên, hỏi: “Không phải ông nội đã tỉnh rồi sao? Bác sĩ đâu ạ? Họ nói thế nào?”

Tống Đông Nguyên cũng trạc tuổi Nhiếp Dịch, anh ta có khí chất thanh tao và khảng khái là thế, nhưng lúc này trên mặt chỉ còn nỗi bi thương, giọng nói cũng ảm đạm đi: “Tỉnh rồi… Nhưng bác sĩ nói tình huống đang chuyển biến xấu đi, chắc cũng chỉ trụ được thêm một hai ngày nữa, nhân lúc ông tỉnh, các cháu vào nói chuyện với ông đi, ông vẫn luôn nhắc đến hai đứa đấy.”

Tống Hi và Tống Tĩnh Viện đều mơ màng đến run rẩy, nhìn nhau, rồi cô dời sang nhìn Nhiếp Dịch.

Nhiếp Dịch vẫn đang nắm tay cô, không bận tâ m đến ánh mắt của đám người Tống Đông Nguyên, siết tay cô: “Đi đi.”

Buổi sáng lúc nhận điện thoại Tống Hi vẫn còn rất hăng hái, nhưng không hề nghĩ rằng, Tống Thạch tỉnh dậy cũng chỉ là hiện tượng Hồi quang phản chiếu(*), vì quá muốn được gặp bọn cô mà thôi.

(*) Hồi quang phản chiếu, sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye), vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.

Mấy năm này Tống Thạch vào bệnh viện vô số lần, thân thể sớm đã mục rỗng, lúc này chỉ còn lại lớp da bọc xương, yếu ớt nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng động thì khó khăn mở mắt.

Tống Hi nhìn đôi mắt vẫn đục và vô lực của Tống Thạch, mũi chua xót khàn giọng gọi: “Nội ơi.”

Chuyên viên chăm sóc lấy mặt nạ hô hấp ra cho cụ.

Tống Thạch nhìn cô, rồi nhìn Tống Tĩnh Viện, ánh mắt nhiễm ý cười, thở hổn hển nói: “Đến rồi à?”

Tống Hi quay đầu đi, che lại nước mắt đang tràn trong hốc mắt của mình, Tống Tĩnh Viện miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi cụ: “Nội ơi, cuối cùng nội cũng tỉnh rồi.”

Chia ly và chào tạm biệt, với một người đã chịu biết bao sự tra tấn vì đau ốm mà nói, có lẽ đấy là sự giải thoát, nhưng với những người còn ở lại, thì chính là nỗi đau đớn và khổ tâm mãi không buông.  Tống Hi và Tống Tĩnh Viện từ nhỏ đã rất cần tình thương, cũng được Tống Thạch thật lòng yêu thương, Tống Tĩnh Viện lúc bé được chơi thả diều cùng cụ, Tống Hi thì thường cùng cụ đi câu cá, những viễn cảnh tươi đẹp ngày ấy, đầy chân tình tha thiết, đều được trân quý từ tận đáy lòng, giờ phút này hiển hiện ngay trước mắt.

Thân thể Tống Thạch đã hỏng, chống đỡ không được bao lâu, chỉ nói mấy lời thôi đã cần phải nghỉ ngơi thật lâu.

Cụ nói với Tống Tĩnh Viện: “Con gái trưởng của nhà họ Tống chúng ta, cũng là đứa bé chịu ấm ức nhất….”

Ba không ra dáng ba, mẹ cố chấp sống trong thù hận, nếu sinh ra trong một gia đình hòa thuận thì đáng ra nên được cưng chiều yêu thương mới phải, nhưng bất hạnh sinh ra trong nhà họ Tống này, chịu đựng cảnh bạo lực lạnh từ những cuộc cãi vã mỗi năm của ba mẹ.

“Sau này, bớt lo toan bộn bề, bớt áp lực lại, để lòng mình được nhẹ nhàng hơn nhé con… Mẹ con, quá cố chấp, sau này phải nhờ con khai thông rồi.”

Tống Tĩnh Viện gật đầu, hít một hơi thật sâu: “Con biết mà, nội yên tâm đi ạ.”

Tống Thạch lại nhìn Tống Hi, thật lâu sau không nói gì.

Tống Hi nắm lấy đôi tay đầy nếp nhăn của cụ, đỏ mắt.

Tống Thạch nói: “Nội không chăm lo được cho con rồi.”

Tống Hi khàn giọng: “Sau này con sẽ chăm nội mà.”

Tống Thạch nở nụ cười yếu ớt: “Nội sao để con phiền thêm được nữa… Nội biết con sống trong đau khổ quá nhiều rồi, trước kia nội vẫn muốn dẫn con ra khỏi nhà họ Tống, một mình nuôi nấng con, nhưng cái thân thể này, nội tự biết mình chẳng thể cố thêm được bao lâu, có lòng mà vô lực, con đừng trách nội.”

Tống Hi lắc đầu, nước mắt tuôn rơi, nhưng cô liều mạng lau đi.

Tống Thạch nói: “Con ngoan, chờ nội đi rồi thì con đừng về nhà họ Tống nữa, con hãy sống cuộc sống của chính mình, đừng băn khoăn gì nữa.”

Từ lúc lên đại học Tống Hi đã dọn ra khỏi nhà họ Tống, Tống Thạch cũng không hề phản đối lấy một lần, với cô mà nói, nhà họ Tống như một cái viện phúc lợi âm u và khắc nghiệt, ở nơi ấy, người ta cho cô cái ăn, cho cô cái mặc, nhưng không ai cho cô sự quan tâm và tình yêu thương.

Tống Thạch nhìn hai đứa cháu gái sóng vai bên nhau, hai đứa thật xinh đẹp và thiện lương, cụ thấy vui từ tận đáy lòng.

“Hai chị em các con sau này phải quan tâm săn sóc cho nhau, bao dung lẫn nhau…” Tống Thạch nghỉ ngơi một hồi, rồi cố gắng nói thêm, “Ba các con không xứng chức, sau này…”

Cụ còn chưa dứt lời, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.

Tống Tòng An mang theo một trận gió lạnh đi vào, làm cho Tống Thạch phải ho sặc sụa.

Chuyên viên vội vã mang mặt nạ hô hấp cho cụ, Tống Tòng An thấy thế thì có chút áy náy, đi đến bên mép giường khẽ gọi ‘ba ơi’.

Một hồi sau Tống Thạch mới bình thường lại được.

Trước khi bị bệnh đã cãi nhau với Tống Tòng An, bây giờ đại nạn đã đến, Tống Thạch cần cũng thấy rồi, giọng nói già nua hỏi ông ta: “Ngân sách của công ty còn bao nhiêu?”

Tống Tòng An không trả lời.

Tống Thạch sửa lại: “Nợ bao nhiêu?”

Tống Tòng An căng da đầu gọi ‘ba’.

Tống Thạch nhắm mắt lại.

Sau khi đến bệnh viện Tống Tòng An vẫn chưa biết được tình hình, nên không biết Tống Thạch còn bao nhiêu thời gian, chỉ vừa nghe nói cụ tỉnh dậy liền đi đến bệnh viện ngay, muốn nhân tiện thương lượng với Tống Hi về chuyện mượn tiền.

Đúng lúc Tống Hi cũng đang ở đối diện, ông ta ho một cái, cúi người gọi Tống Thạch: “Ba, về phần….”

“BA!” Tống Tĩnh Viện nâng cao âm lượng cản ông ta lại.

Tống Tòng An khựng lại, thấy Tống Hi lạnh lùng và phẫn nộ nhìn mình, ông ta cũng tự chột dạ trong lòng, có chút do dự.

Ông ta biết lý do tại sao Tống Hi không cho ông ta tiền, đối với phần tài sản Tống Thạch cho Tống Hi kia, thái độ của cụ rất mạnh mẽ, chỉ sợ nếu ông ta mà nhắc đến thì sẽ khiến Tống Thạch tức giận, bệnh tình cũng chuyển biến xấu.

Tống Thạch mở mắt ra, trước khi lâm chung còn lót đường cho đứa con trai này lần cuối: “Bán công ty đi… Bây giờ mà bán thì ít nhiều gì cũng thừa ra được một ít, đầu tư vào công ty của Tống Đông Nguyên đấy, sau này ăn hoa hồng của nó.”

“Thế sao được?” Tống Tòng An có hơi gấp gáp, bán công ty thì ông ta còn gì?

“Ba, con đã nói với Tống Hi rồi, ba cho con bé tiền, con mượn trước…” Vì quá nôn nóng mà Tống Tòng An vứt cả băn khoăn, nói luôn chuyện này ra.

Còn chưa dứt lời, Tống Hi đã quát lên bảo ông ta ngậm miệng lại, nhưng Tống Thạch vẫn nghe được, đôi mắt trợn trừng, “Mày, mày dám động vào số tiền ấy của con bé….”

Chuyên viên đứng cạnh thấy cụ thở quá gấp thì cung cấp ô xi cho cụ, sau đó đuổi mọi người đi ra ngoài, vội vã rung chuông gọi bác sĩ vào.

Tống Tĩnh Viện lạnh lùng đẩy Tống Tòng An đang không cam lòng đi ra ngoài.

Tống Hi trừng mắt với ông ta, nhưng Tống Tòng An thật sự đã bị bài bạc làm lu mờ tâm trí, dù thẹn với lòng nhưng vẫn không có cách nào kiềm chế.

Tống Thạch lại lâm vào hôn mê, giữa trưa có tỉnh dậy thêm một lần nữa, nhưng lần này không cho Tống Tòng An thăm, Tống Đông Nguyên ôm con vào, sau đó là em trai Tống Thạch.

Thẩm Đình cũng đến đây, anh ấy xem như là một nửa người đàn ông nhà họ Tống, khẽ hàn huyên với Tống Đông Nguyên vài câu về việc sắp xếp hậu sự cho Tống Thạch, rồi rót một ly nước đưa cho Tống Tĩnh Viện.

Tống Tĩnh Viện không nhận.

Người đông, nhiều người nhìn thấy nhưng Thẩm Đình vẫn không trốn, giơ chén đợi cô nửa buổi, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ đặt vào trong tay cô.

Nhiếp Dịch ra ngoài nhận điện thoại, sau khi nghe xong thì đẩy cửa đi vào gọi Thẩm Đình ra ngoài, nhìn thấy tầm mắt của Tống Hi đang nhìn mình, anh gửi cô một ánh mắt trấn an.

Sau khi Thẩm Đình nghe xong mọi chuyện thì chau mày, cảm thấy sao mà khó tin quá thể, rồi lại đau đầu về những người sẽ liên quan đến chuyện này.

Chủ yếu là Tống Tĩnh Viện.

Hai người chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, nhưng cô vẫn là người phụ nữ của anh, những chuyện có liên quan đến Tống Tĩnh Viện thì cũng là chuyện của Thẩm Đình.

Huống hồ, anh ấy cũng có một phần trách nhiệm.

Nếu không phải vì anh và Tống Tĩnh Viện gây gỗ, Tưởng Mạn sẽ không đến mức đánh mất lý trí.

Thẩm Đình nghiêm túc: “Chuyện lớn như vậy sao hôm qua lúc Tống Hi xảy ra chuyện, cậu không gọi tôi?”

“Gọi thì kết quá cũng thế.” Nhiếp Dịch nhạt nhẽo đáp, dù đơn thương độc mã thì anh cũng phải làm vậy.

Thẩm Đình trầm ngâm một hồi: “Bên phía Điền Diệp cậu đừng xen vào, để tôi xử lý.”

“Không cần.” Nhiếp Dịch trầm thấp từ chối.

Một khi đã làm người của anh chịu uất ức, thì anh sẽ tự mình dọn hết cả đám.

“Vẫn nên để tôi đi.” Thẩm Đình nghiêm túc nói, “Dù sao Điền Diệp cũng vì tôi mới gây ra chuyện, cô ta từ đó đến nay đã không vừa mắt Tĩnh Viện rồi, chuyện giữa tôi và Trần Ngư chắc hẳn cũng do cô ta nói với Tĩnh Viện, tôi đang muốn xử lý cô ta đây.”

Nhiếp Dịch liếc anh ấy, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.

Thẩm Đình thở dài, vẻ mặt có chút cô đơn.

Xem ra là vừa nhớ đến ban nãy giằng co với Tống Tĩnh Viện đây mà.

Nhưng Nhiếp Dịch nào rảnh bận tâm bọn họ mà làm gì: “Gọi cậu ra không phải vì chuyện của Điền Diệp, chiều nay tôi có việc bận, cậu xem chừng Tống Hi giúp tôi.”

Tưởng Mạn vẫn chưa đến, Thẩm Đình biết anh lo lắng nên gật đầu đồng ý, để anh bận việc của mình.



Buổi chiều, con nít và người lớn đều về trước, Tống Tĩnh Viện cũng có việc phải đi ra ngoài, chạng vạng mới về.

Bấy giờ Tống Tòng An mới để ý, nhíu mày hỏi: “Mẹ con đâu?”

Vợ Tống Đông Nguyên đợi đến chiều mới đi, nhưng Tưởng Mạn vẫn không thấy đến.

Tống Tĩnh Viện mệt mỏi, cảm xúc không tốt tí nào, nghe thế cũng chỉ vô cảm nhìn ông ta, không trả lời.

Thẩm Đình gọi cơm chiều cho mọi người, lúc đưa cơm cho Tống Tĩnh Viện, thấy cô ấy ngồi trên sô pha đến mất hồn, cúi đầu mở hộp cơm cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không để ý đến.

Chờ cả ngày, ai nấy đều mệt mỏi.

Nhìn tình hình của Tống Thạch có vẻ đã ổn định, Tống Đông Nguyên và Tống Tòng An bèn thương lượng với nhau cho người về trước, ngày mai còn phải đi làm, cứ thế này cũng không phải là cách tốt.

Tống Tĩnh Viện không ăn cơm, đi trước, Tống Hi kiên trì muốn ở lại, Tống Đông Nguyên và Tống Tòng An đi về nghỉ ngơi, mai lại đến.

Buổi tối Nhiếp Dịch đến.

Bên ngoài phòng khách chỉ còn lại một mình Tống Hi, yên tĩnh ngồi đấy.

Nhiếp Dịch đi đến duỗi tay ra sờ lên mái tóc của cô, cô mới hoàn hồ, ngửa đầu nhìn anh: “Sao anh quay lại rồi?”

Nhiếp Dịch xòe tay ta, chờ khi cô theo bản năng đặt tay mình vào, anh mới nắm lại, nói: “Xong chuyện rồi, đương nhiên phải đến tìm em.”

Nói rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhiếp Dịch bận bịu cả ngày nên cũng thấm mệt, Tống Hi nghĩ đến chuyện ngày mai anh còn phải đi làm, dịu dàng khuyên: “Anh về nghỉ ngơi đi.”

Nhiếp Dịch duỗi tay ôm vai cô, cúi đầu hôn xuống vầng trán cô: “Anh ở với em.”

Tâm trạng của Tống Hi không tốt, được anh đối xử dịu dàng như thế thì trong lòng cũng an ổn hơn một ít, lặng lẽ tựa đầu vào vai anh, ngửi mùi gỗ sam quen thuộc.

“Đây là người thứ hai rời em mà đi.”

Tống Hi đột nhiên nói.

Người quan trọng với cô không nhiều lắm, thứ nhất là Trần Cẩn Du, thứ hai là Tống Thạch, tính lại thì, mỗi người họ chỉ bên cô chừng mười năm, cho cô sự ấm áp ngắn ngủi như thế thôi.

“Lúc mẹ em rời đi, em đã rất sợ hãi.” Nỗi sợ mất đi người thân ám mãi không buông, tràn ngập sự lo sợ không yên với tương lai, chỉ một lần ấy cũng đã đủ khiến cô khó mà tiếp nhận nỗi những chuyện sinh ly tử biệt.

Hôm nay lúc thấy Tống Thạch nằm trên giường bệnh, y như đúc cảnh tượng mà cô nói lời ly biệt lúc Trần Cẩn Du rời đi vậy.

Tống Hi ứa nước mắt, cô nghiêng đầu tựa lên vai Nhiếp Dịch, nói: “Họ đều bỏ em mà đi.”

Nhiếp Dịch nghiêng người, dịu dàng kéo cô vào lòng, nặng nề đáp lời: “Còn anh ở đây, anh sẽ mãi mãi ở bên em, sẽ yêu em thay cả phần của bọn họ.”

Một lát sau, Tống Hi gật đầu hạ tay choàng qua eo anh, “Em cũng sẽ luôn luôn ở bên anh.”

Tống Hi lúc rã rời, lúc thanh tỉnh đã canh Tống Thạch cả một đêm. Có lẽ là trực giác của bản thân có được, cô cảm giác cơ hội ở cạnh Tống Thạch không còn được nhiều nữa.

Hừng đông, Tống Hi ra khỏi phòng bệnh, Nhiếp Dịch chống một tay lên tay vịn sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. 

Tống Hi đi rất khẽ, vừa mới ngồi xổm xuống trước người anh thì anh đã tỉnh.

“Sao lại ra rồi?”

Đôi con ngươi của Nhiếp Dịch khá đỏ, trên cằm cũng lúng phúng râu non, có chút mệt mỏi, nhưng vẫn chững chạc và đẹp trai, làm ai an lòng.

Tống Hi vươn tay sờ lên lớp râu quai nón mới nhú của anh, đau lòng nói: “Chúng ta về trước đi.”

Nhiếp Dịch đứng lên dắt Tống Hi ra ngoài. 

Hai người vừa mới ra khỏi phòng bệnh, chưa được đôi bước thì cửa phòng bệnh phía sau đã bị kéo vội ra, chuyên viên chăm sóc chạy ra la lên, gọi bọn họ: “Người nhà bệnh nhân!”

Tống Hi dừng bước, nhìn Nhiếp Dịch.

Hai người đều nghe thấy, âm thanh máy đo nhịp tim tút tút đâm thẳng vào màng nhĩ, không hề có âm điệu lên xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc