TUỔI CHÚ CÓ HƠI LỚN

Trần Ngư gọi ba người đánh nhau, Triệu Hân Nhiên và Dương San vào văn phòng của mình.

Triệu Hân Nhiên điên tiết lên, ban đầu thay đổi Phó Giám Đốc, điều chỉnh cơ cấu đã khiến chị ấy phát bực lên rồi, lại còn đang trong giai đoạn làm việc với sếp mới, ai biết lại có chuyện thế này xảy ra, đã thế cả ba còn là cấp dưới của chị. Tuy rằng trước đó cũng biết cả ba có xung đột nhỏ, chị và Dương San đã nhắc nhở là nên giải quyết nó thay vì cứ gây mâu thuẫn, nhưng ngờ đâu chưa được bao lâu, mấy người đã đánh nhau tại công ty, làm trò cười cho bên bộ phận Giải Trí.

Trần Ngư bảo ba người kể qua một lần, nhưng không ai lên tiếng.

Mạnh Dao là người thảm nhất, lúc hai người đánh cô ta đều dùng hết sức, ra tay không hề giữ tình, nhất là sức đàn ông con trai của Trình Tiêu, làm cho nửa bên má kia của Mạnh Dao sưng chù vù lên.

Sau đó là Tống Hi, má phải sưng tấy đọng máu, đường gân rõ ràng, thực tế thì lúc Mạnh Dao đánh cô cô cũng có phòng bị, tuy rằng không tránh được cả cái tát, nhưng so với Mạnh Dao thì nhẹ hơn không ít, chỉ là làn da của cô trắng và mỏng quá, nên nhìn qua có hơi nặng.

Trình Tiêu là người ổn nhất, Tống Hi giúp cậu nhiều như vậy, bây giờ đã có cơ hội để trả ơn cô rồi, huống hồ chi còn đánh được người mà cậu gai mắt nhất, nên lúc này sảng khoái ghê nơi, dù có bị đuổi việc cũng đáng.

Triệu Hân Nhiên dẫu sao cũng còn nhớ đến bộ mỹ phẩm dưỡng da mà hồi Nguyên Đán Mạnh Dao tặng mình tận mấy ngàn tệ, lại thêm chuyện cô ta bị thương nặng nhất, có lòng riêng, bèn nói trước: “Mạnh Dao, em nói đi, sao lại thế này.”

Mạnh Dao vừa vào văn phòng đã bụm mặt khóc nức nở, so với vẻ lãnh cảm của Tống Hi và không hề hấn gì của Trình Tiêu, thì giống kẻ bị bắt nạt hơn, cô ta vừa ngậm nước mắt định nói, chợt Dương San đứng bên cạnh chen vào: “Nếu không thì gọi những đồng nghiệp khác đến nói đi, mặt Mạnh Dao thế này, mở miệng cũng chịu đau.”

Mạnh Dao: “……”

Trần Ngư nghĩ ngợi, cho người gọi một đồng nghiệp vào.

Đồng nghiệp kia thuộc bộ phận Giải Trí, không quá thân quen với Đài Mạng, vì ngồi ở lối đi nhỏ nên chứng kiến được toàn bộ câu chuyện ban nãy, sau khi đi vào cũng không nhìn ai, kể hết mọi chuyện ra.

Trần Ngư phất tay bảo người nọ ra ngoài.

Người đi rồi, chị ta cũng không nói gì.

Triệu Hân Nhiên hoàn hồn, là cấp dưới của chị, dù đánh hay mắng thì chị vẫn phải tỏ thái độ trước: “Hai người bọn em, vì tranh giành tình cảm của một người đàn ông mà động tay, không biết đáng sợ lắm à!”

Trình Tiêu nghe không lọt tai, lên tiếng: “Sếp, Mạnh Dao mắng Tống Hi….”

“Em ngậm miệng!” Triệu Hân Nhiên nói, “Chị còn chưa nhắc đến em đấy! Liên quan gì đến em mà em đánh?”

Triệu Hân Nhiên nghe xong mọi chuyện, về thân phận của Tống Hi, chị không chắc chắn lời Mạnh Dao nói là thật hay bịa, tuy lòng kinh ngạc nhưng cũng có tính toán trước, vì tranh giành một đồng nghiệp nam mà mỗi người một tát thì không có gì, nhưng nếu có chuyện Mạnh Dao xúc phạm Tống Hi thì Mạnh Dao sẽ không còn được may mắn nữa.

Triệu Hân Nhiên thầm mắng trong bụng, Trần Ngư dựa vào cạnh bàn làm việc, khoanh tay quan sát ba người trước mặt, nhưng ánh mắt vẫn thiên về hướng Tống Hi hơn.

Mạnh Dao biết được thân phận của cô từ đâu, chị ta không rõ lắm, nhưng chỉ hơi bất ngờ, Tống Hi lại có ý với Thẩm Hành Chu? Đương nhiên cũng có thể không phải thế, chỉ đơn thuần là Mạnh Dao ghen tị, nhưng dù thế nào thì khi nhìn thấy Tống Hi có liên quan đến một người đàn ông khác, cũng làm chị ta thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Hân Nhiên mắng xong thì thở hổn hển, xoay lại tổng kết sơ lược lỗi sai của từng người, hỏi ý kiến của Trần Ngư.

Trần Ngư có hơi đau đầu.

Chuyện khác còn dễ quyết, nhưng mấy câu như mẹ là kẻ thứ ba mà Mạnh Dao mắng Tống Hi ấy, nếu mà truyền đến tai Nhiếp Dịch, thì không biết anh sẽ xử lý như nào nữa.

Nhiếp Dịch chắc chắn đã biết thân phận của Tống Hi, nhưng đối với cô không hề tệ tí nào, lần trước còn giới thiệu cô là cháu gái của mình, thậm chí chị ta còn nhìn ra, giữa hai người có một bầu không khí mập mờ kích thích, cũng nhìn ra rất rõ Nhiếp Dịch không hề bận tâm đến chuyện mẹ Tống Hi là kẻ thứ ba, nói không chừng còn có ý muốn chở che cho cô.

Vậy thì nên che giấu hay nói ra, nên nghiêm khắc phạt Mạnh Dao không?

Trần Ngư cười, nhìn Triệu Hân Nhiên nói: “Phạt đương nhiên là phải phạt rồi, theo em thì nên phạt như nào đây?”

Triệu Hân Nhiên không ngờ rằng chị ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này, nghĩ ngợi, áy náy nói: “Chuyện lần này là do khâu quản lý của em có sơ sót, không thể chối tội, em tự phạt mình 6000, Mạnh Dao chửi người trước, Tống Hi đánh người sau, phạt mỗi người 3000, Trình Tiêu không ngăn cản còn chen tay vào, phạt 4000, sau nữa, em sẽ làm việc riêng với từng cá nhân.”

Trần Ngư nghe chị nói xong, nhìn ba người, hỏi: “Phạt thế này có ai có ý kiến gì không?”

Đồng nghiệp vừa nãy kể chuyện rất khách quan và công bằng, nếu mà muốn tranh cãi, Mạnh Dao đứng chịu mũi sào, cô ta ngừng khóc từ lâu rồi, chỉ bụm mặt nín thin.

Trình Tiêu tức giận, bất bình muốn lên tiếng, lại bị Tống Hi túm tay áo.

Tống Hi bình tĩnh trả lời: “Không có ý kiến.”

Trần Ngư liền nói: “Chuyện hôm nay, nói ra thì là các em đi làm nhưng không chịu đặt công việc lên hàng đầu, vì một đồng nghiệp nam mà chửi đánh nhau, không chỉ ảnh hưởng đến công việc của người khác, mà nếu lọt vào tai các bộ phận khác, thì họ sẽ nhìn bọn em bằng ánh mắt gì, nhìn bộ phận Giải Trí của chúng ta ra sao? Vậy nên chắc chắn phải phạt, theo quản lý của các em đã đưa ra, tiền phạt sung vào quỹ làm kinh phí.”

Chuyện này cũng tạm ngừng, Trần Ngư giữ mình Tống Hi ở lại.

“Em sẽ không trách chị chứ?” Trần Ngư hỏi.

Tống Hi biết chị ta ám chỉ chuyện gì, lắc đầu.

Trần Ngư vẫn giải thích thêm: “Không phạt nặng Mạnh Dao là vì chị sợ người khác nghĩ nhiều, nói sao thì dù các em có gây sự vì Thẩm Hành Chu hay không, đấy cũng là cái cớ, để cho chuyện này có một kết quả, cũng có thể dời tầm mắt của mọi người, nếu không ba người chung một team, để mấy lời cô ta chửi mắng truyền ra ngoài, cũng không tốt với em.”

Thêm nữa là, nếu như Nhiếp Dịch có hỏi thì chị ta cũng có được một câu trả lời chính đáng, sự thiên vị của Triệu Hân Nhiên vừa lúc tạo cho chị ta một chiếc gối, dùng nó làm lý do thích hợp.

Tống Hi gật đầu, khẽ nói: “Em hiểu, cảm ơn sếp Trần.” Vậy nên ban nãy cô mới kéo Trình Tiêu lại, không truy cứu thêm.

“Lát nữa chị sẽ khống chế miệng lưỡi của những người trong bộ phận, đừng suy nghĩ quá nhiều, cho em nửa ngày, về nghỉ ngơi và bôi thuốc đi.” Trần Ngư cũng không phải là một Phó Giám Đốc vô tâm, nói chuyện rất chu đáo, xong còn cười cười, nhìn gương mặt ứ máu sưng đỏ của cô, hòa hoãn bầu không khí, “Cuối tuần không phải còn đi ngâm suối nước nóng sao, thế này thì sao mà đi đây?”

Tống Hi giật môi, ý cười không đến đáy mắt, xoay người ra khỏi văn phòng của Trần Ngư.

Trình Tiêu vẫn luôn ở bên ngoài chờ cô, vừa thấy cô đi ra đã lo lắng hỏi han: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Tống Hi nhìn cậu rồi cười, “Cảm ơn cậu nhé, thật ra cậu cũng không cần làm thế đâu, còn phải chịu phạt cùng tớ, tiền phạt của cậu để tớ trả cho.”

Trình Tiêu liên tục xua tay: “Nếu không phải cậu ra tay với cô ta, tớ còn không có cơ hội để được đánh đó, cái tát ban nãy hả dạ lắm, cảm ơn cậu còn không kịp nữa là! Ban nãy lúc rời khỏi văn phòng, ả tiện nhân kia đã bụm mặt chạy về nhà đấy!”

Tống Hi nói chuyện với cậu nhưng tâm trạng không được tốt, liếc nhìn căn phòng rộng lớn, lúc này mọi người đều đang ngồi chỗ bàn làm việc của mình, sếp giận rồi nên bây giờ không ai dám buôn chuyện nữa.

Trình Tiêu nhớ đến mấy câu nói nọ, cũng hiểu hiện tại đang ở trong văn phòng, Tống Hi không nói cho cậu biết lý do, thế là cậu nói: “Nếu cậu không thoải mái thì về nhà trước đi, chườm mặt một chập, ngủ một giấc, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Tống Hi cũng không còn tâm trạng nào mà làm việc, dọn đồ đi về.

Chỉ là còn chưa ra khỏi tòa văn phòng, đã bị Thẩm Hành Chu gọi lại.

Thẩm Hành Chu sợ cô đi nên không chờ thang máy, đã chạy vội thang bộ xuống, thở hổn hển: “Anh nghe nói rồi!”

Sau khi cậu đi họp với bọn cô về, vì còn chút chuyện cần xác nhận nên đến khu Giải Trí để tìm người, Trình Tiêu biết Mạnh Dao có ý với Thẩm Hành Chu, nên nghĩ là cần phải nói chuyện này cho cậu biết, còn thêm mắm dặm muối vào, tránh chuyện của Tống Hi ra, chỉ kể lại Mạnh Dao đê tiện chừng nào.

Vẻ mặt của Tống Hi rất khó coi, cô cũng hơi mất tự nhiên nghiêng người tránh đi.

Thẩm Hành Chu nhìn sườn mặt của cô mà nóng cả mặt, nắm tay cô khăng khăng muốn đến bệnh viện.

“Không cần.” Tống Hi rụt tay lại, nhưng vẫn không lay chuyển được cậu, lầu một kẻ đến người đi, cô đành cố trấn tĩnh lại, nói: “Hành Chu, anh buông tay em ra đã.”

Thẩm Hành Chu nào để ý đến cô, chỉ bận kéo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Trình Tiêu đã nói em vì anh nên mới gây gỗ với Mạnh Dao?”

Tống Hi: “….”

Tống Hi đành phải nói: “Không phải, cậu ấy không rõ tình huống.”

Có vẻ Thẩm Hành Chu đã không lọt tai nữa rồi, quay đầu lại nhìn cô bằng một ánh mắt tràn ngập đau lòng: “Trách anh, nếu anh ở đó đã không để người khác ăn hiếp em rồi.”

“Không liên quan đến anh…” Lúc này Tống Hi thật sự không muốn dong dài, hai người cùng đi ra khỏi công ty, cô thầm nghĩ rất muốn về nhà, mỏi mệt bảo, “Chuyện của em, không cần anh quan tâm đâu.”

Thẩm Hành Chu nhất thời nhíu mày: “Gì mà không cần anh quan tâm? Anh mặc kệ em, thì ai quan tâm em?”

Vừa dứt lời, trong chớp mắt cả hai cũng lâm vào tĩnh lặng.

Tống Hi nhân cơ hội này rút tay ra, chỉ là chưa rút được đã bị Thẩm Hành Chu ôm lấy, cậu hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Tống Hi à, anh…. Sau này anh che chở cho em, được không?”

Cậu vừa nói xong, cũng dần thả lỏng tay ra, lặng lẽ nhìn cô, tựa như mặc số phận để cho cô định đoạt.

Tống Hi không ngờ cậu lại đột nhiên thế này, sau một hồi cứng mặt mới rụt tay mình về, yên lặng đi đến quảng trường đặng gọi xe.

“Tống Hi!” Thẩm Hành Chu gọi cô, vẻ mặt ôn tồn đã không còn, thay vào đó là không sự cam lòng và nôn nóng, tính cách của cậu khá giống Thẩm Đình, vui buồn dễ lộ ra ngoài, trước đó chưa tỏ tình thì còn dùng đôi ba câu bông đùa để tránh đi sự xấu hổ khi không được đối phương đồng ý, nhưng bây giờ chuyện đã tỏ tường, nên rất gấp gáp muốn nhận được sự đáp trả.

Tống Hi nghe thế thì dừng chân, quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh, khẽ nói: “Hành Chu, tại sao anh lại muốn che chở cho em? Xuất phát từ sự đồng tình và thương hại em sao?”

Thẩm Hành Chu ngẩn ngơ.

Taxi vừa đến, Tống Hi mở cửa lên xe.

*

Hôm nay Nhiếp Dịch có một cuộc họp, lúc tan tầm cũng trễ hơn ngày thường một tiếng, sau khi tan họp liền nhắn tin cho Tống Hi, bảo cô về trước đi, tránh để bụng đói chờ anh.

Thật ra sau khi nhận được tin nhắn của anh, Tống Hi đã ở nhà rồi.

Lúc Nhiếp Dịch về nhà, trong phòng khách vô cùng yên lặng, chỉ có chút động tĩnh nhỏ phát ra từ phòng bếp.

Bàn ăn ở bên ngoài đã bày biện đủ loại món ăn, Nhiếp Dịch đứng ở cửa phòng bếp nhìn Tống Hi đang nấu canh, chau mày: “Cháu không ăn trước?”

Tống Hi cầm thìa cúi đầu nếm vị, nghe thế cũng không quay đầu lại nhìn anh, mà chỉ nói: “Chờ chú về, canh sắp xong rồi, chú đi ăn trước đi.”

Nhiếp Dịch chau mày híp mắt lại.

Bình thường nếu như anh có việc bận bảo cô về nhà trước, thì dù trễ bao nhiêu, chỉ cần có tiếng cửa mở, cô cũng sẽ chào đón anh bằng một câu, ‘chú nhỏ về rồi’.

Nếu như đang lúc cô nấu ăn thì cô nói câu này sẽ rất gấp gáp, nói xong còn chưa chờ anh trả lời đã quay lại phòng bếp. Còn có một lần, lúc anh ra ngoài xã giao, khi về đến nhà đã hơn 12 giờ đêm, anh chỉ mở hai ngọn đèn tường, động tác cực kỳ khẽ khàng, nhưng cô vẫn nghe được, vừa mở cửa ra đã thấy dáng vẻ nhập nhèm buồn ngủ của cô, đang chào hỏi anh, mà hồn nhiên không hề hay biết nút áo váy ngủ của cô bị bung ra, cổ áo mở rộng.

Nhiếp Dịch đi vào phòng bếp, đứng bên cạnh cô thuận miệng hỏi: “Hôm nay nấu canh gì đấy?”

“Canh cá viên đậu hủ.” Tống Hi đáp theo, nhưng vẫn cúi đầu.

Nhiếp Dịch gọi cô: “Tống Hi.”

Tống Hi đứng ở bên máy hút khói, ánh đèn có chút mờ tối, trên trán của cô có một bóng hình rũ xuống, những sợi tóc đen lòa xòa quanh tai, má trái lọt vào ánh mắt của Nhiếp Dịch, trắng trẻo mịn màng, vừa nghe anh hỏi thì đôi lông mi dày và đen run lên.

“Sao thế?” Nhiếp Dịch hỏi.

Tống Hi cầm muỗng nếm canh, làm ra vẻ không có gì, trả lời: “Không có gì ạ.”

Nhiếp Dịch nhìn động tác của cô, nhạy bén nhận ra từ nãy đến giờ cô không hề nhìn anh lấy một lần.

“Ngẩng đầu lên.” Nhiếp Dịch đè nặng giọng, nói.

Tống Hi không nhúc nhích.

“Tống Hi.” Trong giọng nói của Nhiếp Dịch còn mang thêm một chút âm điệu ra lệnh, biểu cảm cũng dần nghiêm túc hẳn.

“Cháu không sao cả.” Tống Hi qua mặt sang thật nhanh đặng nhìn anh, rồi lại quay phắt về.

Nhiếp Dịch duỗi tay giảm gas lại, túm tay cô, để cho cô đối diện với ánh mắt của mình.

Tống Hi phản kháng lại anh theo phản xạ, Nhiếp Dịch dùng hai tay siết bả vai cô để cô dựa trên thành quầy, dùng một tay bắt chéo hai tay của cô đưa ra sau lưng, tay khác niết cằm cô, thấy cô kháng cự càng thêm mạnh mẽ, lên tiếng ngăn lại: “Đừng động nào.”

Sức lực của anh quá lớn, bả vai của cô bị anh nắm mà đau lên, không muốn để cho anh thấy, lại giãy chẳng ra, chỉ đành nhắm tịt mắt lại, để anh tùy ý niết cằm của mình.

Gò má bên phải sưng tấy lên, dù cô đã thoa một lớp kem nền và che khuyết điểm khá dày, nhưng vẫn còn hằn lại đường nét dấu tay không phai đi được.

“Kẻ nào làm?” Nhiếp Dịch lạnh lùng hỏi.

Tống Hi nhắm mắt lại, không trả lời.

Ngữ điệu của Nhiếp Dịch càng trầm, càng thấp, nói: “Tống Hi, nhìn tôi này.”

Tống Hi mở mắt ra, đối diện với đôi mắt bình tĩnh của anh, bỗng dưng nước mắt của cô trào ra: “Chú làm cháu đau…”

Cảm xúc của Tống Hi dao động từ trưa đến giờ, vốn đã được cô điều chỉnh về như cũ rồi, ấy thế mà, trước hành động mạnh mẽ và chính sự tức giận của Nhiếp Dịch đã phá vỡ hoàn toàn, cô đổ cho Nhiếp Dịch ngang tàng, tại sao cứ phải vạch trần ra vỏ bọc của cô chứ, nhưng lại bị chính cái sự ngang tàng ấy đào ra cơn ấm ức trong lòng, như một đứa trẻ té ngã trên đất, nếu ba mẹ không thèm để ý, thì chắc hẳn đứa trẻ ấy sẽ tự mình bò dậy, nhưng một khi được ba đau, được mẹ thương, sẽ ngồi bệt xuống đất òa khóc nức nở, la đau la xót.

Tống Hi khóc không ngừng được, không biết Nhiếp Dịch thả lỏng sự trói buộc cô tự bao giờ, chuyển sang cái ôm hờ cô vào lòng, đôi tay khô ráo hoàn mỹ đang áp lên một bên má cô, ngón tay mơn trớn những giọt nước mắt đang tràn từ khóe mắt ra, “Đừng khóc.”

Nồi canh trên bếp phát ra tiếng sôi ùng ục, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Tống Hi mặc kệ mà cứ khóc hoài, một chập sau mới bình tĩnh lại, dựa vào thành quầy để đứng thẳng người lại, rồi đưa mắt lên nhìn Nhiếp Dịch, đối diện với ánh mắt ôn hòa và thâm thúy của anh, cô lại rủ mắt xuống, thấy sao mà ngượng ngùng quá đi.

Chờ đến khi cảm xúc của cô đã ổn định lại được rồi, Nhiếp Dịch dời một tay ra sau gáy của cô, tay kia khẽ véo cằm cô một cái, giữ cằm đặng quay má phải đối diện với ánh đèn, nương nhờ ánh sáng mới nhìn thấy được vết thương nọ, rồi bảo: “Vào rửa mặt đi, bôi thuốc cho cháu.”

Giọng của Tống Hi đã ướm đậm giọng mũi: “Cháu chườm lạnh rồi.”

Nhiếp Dịch véo cằm cô, dịu giọng lại: “Nghe lời nào, rửa mặt đi đã.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Hành Chu (mỉm cười): cũng quan tâm và đau lòng người ta như vậy, nhưng tui còn không xứng có được cái tên họ.

Bình luận

Truyện đang đọc