TƯỚNG CÔNG CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN NẰM XUỐNG CHO TA

Vệ manh vật giận dỗi không được tự nhiên

Ánh trăng ôn nhu như nước, nhưng Tịch Phi Nghiêu lại cảm thấy trong lòng ngưng trọng.

Nàng biết, cuối cùng nàng vẫn sẽ thỏa hiệp.

Bởi vì, nàng không có cách nào cự tuyệt Vệ Linh Tê chuyện lạ trịnh trọng yêu cầu như vậy.

Tựa hồ, chỉ cần nàng cự tuyệt, tướng công của nàng sẽ không gượng dậy được, lòng chỉ biết chết đi.

Tịch Phi Nghiêu chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ, âm thanh chói tai ‘ken két’ trong đêm tối, nàng bước vào phòng, tiện tay đóng cửa gỗ, hướng vào bên trong đi tới.

“Tướng công ——”

Ánh nến chập chờn chiếu sáng trong phòng, chỉ thấy trên giường một đoàn cuộn tròn trong chăn, giống như gò núi nhỏ.

Vốn tâm tình nặng nề trong lúc nhất thời liền tươi tỉnh, nhìn Vệ Linh Tê giận dỗi không nhúc nhích phốc xích cười một tiếng.

“Tướng công, mau dậy đi.”

Đẩy đẩy ụ núi cao ngất kia, người sau lại dời vào trong giường một chút, chính là không chịu ló đầu ra, ngược lại động tác bọc chăn càng siết chặt.

Tịch Phi Nghiêu dứt khoát đưa tay kéo chăn mềm trên người Vệ Linh Tê, còn nàng tựa hồ ở bên trong nắm thật chặt chính là không cho Tịch Phi Nghiêu kéo ra.

Này biến thành một trận giằng co, mà rất rõ ràng khí lực Tịch đại chủ tịch cơ bản không thể sánh bằng đại lực vô cùng lớn của Vệ Linh Tê, cho nên, cuối cùng vẫn là chấm dứt trong thất bại.

Chống nạnh, nàng thở hổn hển, oán giận nhìn người giận dỗi im lặng không lên tiếng lại không được tự nhiên không chịu ra ngoài, lớn tiếng nói.

“Ra đây!”

Đây là hướng nàng thị uy sao? Tịch Phi Nghiêu vừa bực mình vừa buồn cười, tướng công nhà nàng quả nhiên không thể dùng lẽ thường để đo lường.

Một đoàn trong chăn run lên, không có phản ứng.

“Được, muội không ra phải không? Vậy muội liền vĩnh viễn đừng ra ngoài nữa!”

Tịch Phi Nghiêu bị thái độ này của Vệ Linh Tê làm cho tức giận không nhẹ, vừa định xoay người rời đi, không ngờ tới trong chăn đột nhiên đưa ra một cánh tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay nàng, nàng hung hăng vẫy vẫy, nhưng chính là không chịu bỏ ra.

Hòa nhã với muội muội không nghe, nếu không phải là ta gầm lên thì không chịu có phản ứng có phải không?

Vốn đang cảm thấy phản ứng của Vệ Linh Tê thật đáng yêu, nhưng gọi thế nào cũng không nghe, vậy có chút làm người phiền não.

Tịch Phi Nghiêu nhìn cổ tay bị nắm rất chặt, nàng thậm chí có thể cảm giác được cánh tay nhỏ bé kia đang run rẩy, lập tức lòng liền mềm nhũn.

“Tướng công, chúng ta hảo hảo nói chuyện, được không?”

Ngồi bên mép giường, tay đặt trên chăn gây chú ý, Tịch Phi Nghiêu nhẹ nhàng lắc lắc đoàn mềm nhũn kia, dụ dỗ nói.

“Ân ——”

Trầm mặc hồi sau, trong chăn mới phát ra tiếng trả lời rất trầm thấp, tựa như còn mang theo giọng mũi.

Tịch Phi Nghiêu nghe thấy âm thanh không đúng, tay lập tức nắm góc chăn muốn vén lên, nhưng Vệ Linh Tê vẫn không chịu. Đang lúc cùng nàng giằng co Tịch Phi Nghiêu không nhịn được quát to.

“Thả tay ra!”

Cũng không biết là uy lực còn sót lại của Tịch đại chủ tịch ném ra, Vệ Linh Tê cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nới lỏng tay.

Vén lên tấm chăn trên đầu Vệ Linh Tê, nhìn thấy hai mắt đỏ hồng khiếp sợ chăm chú nhìn nàng, khóe mắt còn vương lại một ít lệ đã khô.

Giờ khắc này, Tịch Phi Nghiêu chỉ cảm thấy sâu trong linh hồn dường như bị hung hăng đánh một đòn nghiêm trọng, đau đến nàng có chút choáng váng, tim liên đới cũng bị thắt chặt.

Im lặng khóc lóc tỉ tê lại như một đòn sát thủ mạnh, trực tiếp tiêu diệt muốn tiếp tục phản đối của Tịch Phi Nghiêu.

Đầu ngón tay lau chùi nước mắt vẫn tiếp tục tràn ra, như phảng phất nhìn thấy kẻ đầu têu, vốn khóe mắt đã muốn khô lại cứng rắn chảy nước mắt tiếp.

“Nương tử ——”

Vệ Linh Tê hấp hấp cái mũi, nghẹn ngào nói.

“Xin, xin lỗi, ta chỉ muốn cùng nương tử sánh vai, không muốn bị nương tử bỏ lại. Ta muốn cho nương tử lấy ta làm hãnh diện, mà không phải bị người khác xem thường. Ta không đầu óc thông minh như đại tỷ, thuộc lòng trôi chảy tứ thư ngũ kinh, ta ngoại trừ một thân thô kệch ra không biết làm gì, ta không biết ngoại trừ đi trại lính, còn có thể làm được gì ——”

“Tướng công.”

Trong lòng Tịch Phi Nghiêu run rẩy, liên đới tay lau chùi nước mắt nơi khóe mắt cũng khẽ run lên.

“Lời này là ta nên nói mới đúng, xin lỗi muội, ta phải nên ủng hộ muội.”

Không nên xóa bỏ mơ ước của muội, cho dù đó là chuyện rất nguy hiểm, huống hồ, giấc mơ của muội cũng là vì ta, ta không nên có thái độ như thế.

Vệ Linh Tê nghe Tịch Phi Nghiêu nói xin lỗi, gấp gáp lắc đầu, lòng bàn tay nắm lấy tay lau chùi nước mắt của Tịch Phi Nghiêu, vô cùng sốt ruột nói.

“Nương tử không có sai, là ta quá tùy hứng. Nhưng mà, ta vẫn là muốn đi, khổ nhiều mệt nhiều ta cũng không sợ, ta muốn nương tử lấy ta làm hãnh diện. Có thể không?”

Trong lòng Tịch Phi Nghiêu thở dài một cái, đã nhận định thì sẽ không quay đầu, ta sớm nên biết.

Nhìn hai mắt thấp thỏm bất an của Vệ Linh Tê, Tịch Phi Nghiêu cuối cùng không chống cự được, nhắm hai mắt không trả lời nàng, mà là nằm bên cạnh Vệ manh vật, đầu tựa vào bả vai nàng, ngửi lấy mùi hương thuộc về nàng.

“Như vậy, tướng công phải đáp ứng ta ba việc.”

Ôm lấy người đang núp nửa người vào chăn, lẳng lặng nói.

“Được, chỉ cần là nương tử nói, ta đều đáp ứng.”

Hai mắt sáng lên, muốn quay đầu lại lại bị Tịch Phi Nghiêu chặn lại.

“Đừng động, nghe ta nói.”

“Được được, ta nghe.”

“Thứ nhất, không được cho người khác nhìn thân thể muội.”

“Cái này, nương tử, vậy tắm thì làm sao?”

“Tự mình nghĩ cách cho ta! Dù sao thân thể của muội chỉ có một mình ta mới được xem, dù là ngoại tử khác cũng không được.”

“Ngạch, được.”

“Thứ hai, không cho phép ở trong doanh trại học xấu.”

“Cái này, nương tử, trong doanh trại làm sao có thể học xấu được a?!”

“Chuyện này muội không cần để ý đến, nhớ lời dặn dò của ta là được.”

“Thứ ba, không cho phép câu tam đáp tứ*!”

“Nương tử, trong quân doanh đều là ngoại tử, ta làm sao có thể câu tam đáp tứ chứ!”

Mặc dù Vệ Linh Tê rất ngu độn, nhưng kiến thức cơ bản nàng vẫn hiểu, nơi đó đều là ngoại tử, làm sao có thể chứ?

Trong lòng Tịch Phi Nghiêu liếc mắt, làm sao có thể không thể chứ?

Ở thời hiện đại cũng có đồng tính đấy thôi, ở Tây Phượng Quốc giữa ngoại tử với ngoại tử thì không thể có à? Đùa gì chứ! Muội chưa thấy trong mấy bộ phim của Mỹ thôi, trong quân doanh chuyện này cũng không ít.

“Bớt nói nhảm đi, tướng công chỉ cần ghi nhớ là được rồi!”

“Vậy được rồi.”

Tuy Vệ Linh Tê không hiểu tại sao nương tử phải ra ba điều kiện này, hình như cũng rất không đáng để tâm.

Phải nói không để cho ta bị thương các loại mới đúng chứ?

Vệ Linh Tê lại không nghĩ tới, các loại huấn luyện trong quân doanh, làm sao sẽ không bị thương cho được? Bị thương nhẹ cho đến nặng đều sẽ có, cũng đâu phải ở nhà, sẽ có người thương ngươi, mặc dù Vô Nhai Tử thời điểm dạy Vệ Linh Tê cũng là vô cùng nghiêm túc, nhưng cuối cùng là hạ thủ nương tình, vào trong quân doanh thì phải như vậy thôi.

“Nương tử, sau này ta lại không thể mỗi ngày đều được gặp nàng ——”

Vệ Linh Tê nghĩ đến đây, trong mắt không khỏi có chút ảm đạm.

“Nương tử sẽ nhớ ta không?”

“Không biết.”

Giờ muội mới biết là mỗi ngày đều không thể được gặp mặt à.

Tịch Phi Nghiêu khẽ hừ một tiếng, sau đó nghe Vệ Linh Tê đậm đặc ủy khuất từ ‘nương tử’, cuối cùng siết chặt nàng trong lồng ngực, than thở.

“Tại sao lại không nhớ chứ? Tướng công ngốc nghếch này.”

Trên thế giới này, ta cũng chỉ có mình muội. Muội để cho ta làm sao không nhớ muội?

Cũng thật may những ngày này sẽ không quá lâu, ta sẽ đến gặp muội, lấy một phương thức khác.

Trong lòng Tịch Phi Nghiêu sớm đã có dự định, bằng không cũng không nhanh như vậy liền đồng ý với yêu cầu của Vệ Linh Tê.

“Nương tử, ta cũng nhớ nàng.”

Cọ cọ gò má Tịch Phi Nghiêu, Vệ Linh Tê xấu hổ cười một tiếng.

“Thời điểm nhớ nương tử, ta liền nhìn lên trăng sáng trên bầu trời, như vậy sẽ giống như nhìn thấy nương tử.”

“Tại sao lại là trăng sáng.”

“Bởi vì, trong lòng ta nương tử chính là tiên nữ! Lần đầu chúng ta gặp mặt, liền là buổi tối, thời điểm đó trăng sáng rất tròn, ánh trăng vẩy lên gương mặt nương tử, ta liền cái gì cũng không biết, trong mắt chỉ có nương tử.”

Ta lầm rồi, muội không ngốc nghếch, còn nói được tình thoại mà.

Trong lòng Tịch Phi Nghiêu ngọt ngào, dùng sức gặm nhắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Linh Tê một hớp.

“Được rồi, ngủ thôi.”

“Ân.”

Vệ ngu ngốc cũng cười, nàng tựa hồ đoán được tương lai tốt đẹp, nương tử của nàng sẽ lấy nàng làm hãnh diện.

Nhưng mà, có một số sự việc thấy được mở đầu lại không thấy được kết cục.

Bởi vì, ở giữa biến hóa quá nhiều.

Trong tương lai, ngươi có thể sẽ hối hận vì quyết định này hay không?

Vệ Linh Tê lại không biết, lúc này nàng vì tương lai của các nàng mà quyết định, nhưng lại tăng thêm biết bao trắc trở.

***

Thích cái đoạn bạn học Tịch siết chặt Vệ manh vật vào lòng, xong thủ thỉ lời yêu thương quá. Thiệt là thích.

Bình luận

Truyện đang đọc