TƯỚNG CÔNG CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN NẰM XUỐNG CHO TA

Hình ảnh đẹp nhất thế gian, bất quá là tay trong tay, cùng ngắm nhìn giang sơn tươi đẹp như bức tranh họa đồ.

Khoảng cách xa nhất thế gian không phải là sinh tử, mà là ta vẫn ghi nhớ tất cả, nhưng ngươi đã quên hết hoàn toàn.

Phượng Tử Sam làm sao cũng không ngờ, nàng với Phượng Tự Thần sẽ gặp lại nhau, còn là trong tình cảnh thế này.

Bản thân hay bất kỳ một ai, tất cả mọi ký ức của nàng đều đã tan thành mây khói, nàng không còn nhớ một chút gì.

“A Tử, ngươi tới thăm ta ——”

Phượng Tự Thần cười híp mắt, hết sức phấn khởi nhìn Phượng Tử Sam cất bước tiến vào, trên gương mặt đều tràn đầy vui sướng.

“Ngươi đã hai ngày không tới thăm ta!” Có chút ủy khuất nói lời này.

“Ở đây các nàng đều không nói chuyện với ta, ta thấy rất nhàm chán.”

Phượng Tử Sam cũng nở nụ cười đáp lại, chẳng qua nụ cười này lại không đến được đáy mắt.

“Nghe người trong cung bẩm lại, tứ nương mấy ngày qua đang học chữ?”

“Ân, A Tử, ngươi mau tới xem.”

Kéo Phượng Tử Sam đến trước bàn, chỉ thấy trên bàn một tờ giấy lớn, như hiến bảo nói.

“Do ta viết đó, thế nào?”

Phượng Tử Sam nhìn những nét mực quanh co trên mặt giấy, lại nhìn người nọ không mang chút tâm cơ, không biết nên vui hay nên buồn.

“Không tồi, luyện rất đẹp.”

Haha, Phượng Tự Thần trước kia thành tựu trong thư pháp là siêu cấp giỏi, không ngờ tới hôm nay nét chữ của nàng lại như vẽ bùa thế này, quả thật không nhìn nổi! Nhưng mà, tại sao trong lòng nàng, lại nặng nề như bị rơi xuống đáy biển vậy! Là tại sao?

Phải nói tại sao Phượng Tự Thần lại biến thành như vậy? Phải kể lại từ ba tháng trước.

Một cơn bạo bệnh ập tới, đã hành hạ, cứng rắn biến nàng từ gầy gò thành không còn ra hình hài của con người nữa.

Khi Phượng Tử Sam đến sơn trang ở Tấn thành, thì nữ đế đã rơi vào cơn mê mang bất tỉnh.

Đó là sau khi Phượng Tử Sam soán vị, lần đầu tiên nàng gặp lại nàng ấy.

Ý khí bộc phát, khí khái oai hùng ban đầu của nữ tử này đã biến thành tiều tụy không chịu nổi, không còn nhuệ khí, cũng chẳng còn anh khí, có chẳng qua cũng chỉ nồng nặc tử khí.

Nàng tưởng rằng, nàng ấy vẫn sẽ sống tốt. Dù không còn là nữ đế, nhưng vẫn sẽ sống thật tốt. Không có nàng bên cạnh, cuộc sống nàng ấy cũng vẫn sẽ ổn. Nhưng mà, sự thật lại nói với nàng, tất cả đều không phải như nàng đã nghĩ.

Đại phu tới rồi đi, lại tới lại rời đi, từng người từng người, cuối cùng ai cũng đều lắc đầu, thở dài rời khỏi.

Trong phút chốc, Phượng Tử Sam mới hiểu được, điều quan trọng nhất trong lòng nàng chân chính là điều gì? Là ngôi vị này sao? Không, không phải. Điều nàng muốn có được đó là có thể không cần phải ngẩng mặt lên để nhìn người này, có thể dùng tư cách ngang hàng để nói chuyện với nàng, có thể không cần phải chịu đựng sự khống chế của nàng nữa. Cho nên, chỉ có làm nữ đế, nàng mới có thể đạt được những thứ ấy. Chẳng qua trong quá trình, nàng ngày càng vượt khỏi dự tính ban đầu, cho tới cuối cùng, nàng lại tự tay giam lỏng người nọ ở Tấn thành.

Biết rõ nàng là một người rất kiêu hãnh, biết rõ nàng sẽ chịu khuất nhục, biết rõ tâm ý của nàng.

Nhưng lại vì không dám, lại vì sợ hãi, mà nhẫn tâm, không gặp lại nàng như lời nàng đã nói.

Vậy thì, liền vĩnh viễn không gặp lại nhau.

Chẳng qua không ngờ tới, vĩnh viễn không gặp lại, xém chút đã linh ứng.

Còn may, Tịch Phi Nghiêu đã mời ‘Độc Y’ Cung Thiên Trúc nương tử của Mặc Vô Nhai tới, mới cứu lại được.

Chẳng qua lúc tỉnh lại người đều đã quên sạch, tất cả như trở về lại thời điểm ban đầu.

Muốn nàng khôi phục về lại như lúc ban đầu là chuyện rất khó thực hiện. Theo lời Cung Thiên Trúc, nguy hiểm quá lớn, nếu thất bại, người cũng sẽ không còn. Suy nghĩ kỹ càng, Phượng Tử Sam vẫn không dám mạo hiểm. Không còn ký ức liền không còn ký ức, chỉ cần người vẫn còn, vậy là được.

Ngươi đã quên đi tất cả, như vậy ta liền thay ngươi ghi nhớ tất cả.

Vì vậy, nàng mang Phượng Tự Thần vào cung, an bài tẩm cung, hạ nhân phục vụ cho nàng, không cho phép bất kỳ ai tùy tiện bước vào trong.

Ngược lại nàng không phải sợ Phượng Tự Thần bị nhận ra, dù sao lần hỗn chiến trước hoàng cung đã trải qua một trận gột rửa, những lão cung đều đã được thả khỏi cung, người mới được chiêu vào. Dù cung nhân lúc trước còn ở lại, cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện là gặp được nữ đế, nàng cũng không lo lắng. Sống trong cung, nói nhiều luôn không thể sống lâu. Cái nàng lo lắng, chính là những kẻ không có mắt, quấy rầy sự thanh tĩnh.

“A Tử, ta muốn ra ngoài dạo chơi một chút.”

Phượng Tử Sam đối với Phượng Tự Thần đã mất hết trí nhớ là hết sức cưng chiều, đại khái trong lòng cảm thấy nợ nàng, đối với yêu cầu của nàng là đều cầu gì được đó.

“Được.”

Người trước mặt vẫn mang gương mặt như trong ký ức, nhưng tính cách lại hoàn toàn thay đổi.

Nếu không phải lớn lên trong hoàng cung, Phượng Tự Thần đại khái liền sẽ có tính cách như vậy đi.

Phượng Tử Sam dắt tay Phượng Tự Thần, cả hai chầm chậm tản bộ, một đường đi tới ngự hoa viên.

Năm nay hoa nở rất đẹp, chẳng qua là Phượng Tử Sam chưa bao giờ để ý tới.

Trước kia là nàng không có tâm trạng để ý, sau đó nàng lại bị nhìn cái gì cũng không ra màu sắc.

Từ khi mất đi người này, thế giới của nàng liền mất đi màu sắc.

Trước kia không phát hiện được, đợi khi phát hiện ra đã không còn kịp.

Gió nhẹ khẽ phất, thổi tản mạn qua những lọn tóc của cả hai.

Tóc đen quấn vào nhau trên không trung, tựa như hai người họ vậy, cứ vòng vo lòng vòng, từng yêu, từng hận, từng thương, đến cuối cùng vẫn về với nhau.

Với Phượng Tử Sam mà nói, chỉ cần có nàng ấy, những thứ còn lại không còn quan trọng.

Quên liền cho quên, chỉ cần vẫn còn nàng nhớ là được.

Không yêu liền không yêu, chỉ cần vẫn còn nàng yêu là được. (đọc đến đây ta thấy tâm trạng mình nặng trĩu)

Hiện giờ Phượng Tử Sam càng giống người thân với Phượng Tự Thần hơn, đối với Phượng Tự Thần đã mất trí nhớ, ngoại trừ sủng ái cũng chỉ có cưng chiều.

Còn việc đẩy ngã gì đó, nàng cơ bản không nghĩ tới.

Vậy đại khái sự khác biệt giữa Phượng Tử Sam với Phượng Tự Thần, chính là một người thì sủng ái vô hạn, một người thì chiếm hữu vô hạn. Rõ ràng đều là yêu, nhưng phương thức biểu đạt lại khác nhau một trời một vực, điều này cũng đã dẫn tới kết cục không giống.

Phượng Tự Thần dường như đối với việc trăm hoa đua nở trong vườn phá lệ thích thú, cả người và tinh thần đều hăng hái mười phần.

“A Tử, hoa này đẹp thật!”

Bàn tay trắng trẻo của Phượng Tự Thần cầm hoa lên, tràn đầy kinh ngạc vui mừng nói với Phượng Tử Sam.

“Lại còn màu tím, giống như A Tử vậy.”

Phượng Tử Sam nhìn theo ngón tay Phượng Tự Thần, quả nhiên đóa hoa nở ra màu tím rất diễm lệ. Là hoa gì nàng cũng không nhận ra, nhưng với nàng mà nói, có xinh đẹp hơn nữa cũng không xinh bằng người con gái trước mặt nàng.

Dù giang sơn như bức họa đồ, cũng không bằng được nàng chỉ tiện tay nhấc đóa hoa.

“Nếu là thích, liền mang đến chỗ ngươi đi.”

“Ừm.”

Cả hai cười cười nói nói, trong lòng Phượng Tử Sam chưa từng thấy tràn ngập nhàn nhã như bây giờ.

Thật ra, nói lại cũng tốt.

Không còn những ký ức đau khổ của lúc trước, nàng sẽ luôn nở nụ cười như thế này.

“A Tử, ngươi không vui?”

Phượng Tự Thần không hiểu vì sao, chính là cảm thấy Phượng Tử Sam không vui, rõ ràng đang cười, nhưng dường như nàng nghe được tiếng lòng đang khóc của đối phương.

Thật ra, nàng cũng không hiểu vì sao nàng liền để ý đến A Tử như vậy.

Vừa tỉnh lại, rõ ràng nàng không nhận ra ai cả, rõ ràng nàng phòng bị với bất kỳ ai, nhưng duy chỉ thời điểm nhìn thấy A Tử, nàng mới liền buông xuống được phòng bị trong lòng, có loại tâm tình muốn òa khóc, cũng không biết là nên vui mừng, hay là nên ủy khuất.

“Tại sao lại nói như vậy?”

Trong lòng Phượng Tử Sam lộp độp, sau đó không được tự nhiên cười nói. Trên phương diện này ngược lại nàng ấy vẫn luôn nhạy bén a!

“Là nó nói ta biết.”

Tay phải nàng dán lên lồng ngực Phượng Tử Sam, lắng tai nghe, bên trong còn truyền tới tiếng tim đập ‘thình thịch’, một chút lại một chút, rất đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức trong đầu như có cái gì đó đang muốn chạm tới.

“Nó nói, nó đang rất đau khổ, rất cô đơn.”

“Tứ nương, ngươi ——”

Phượng Tử Sam bối rối xoay người, bàn tay hơi run rẩy nắm chặt lại.

“Ta, không có không vui. Chỉ là, ta, ta thấy rất nhớ ngươi.”

Dù biết với ngươi mà nói quên đi mới là cách tốt nhất, nhưng ta vẫn sẽ trong lúc lơ đãng nhớ tới ngươi của trước kia, mang nét đẹp mê hoặc, anh khí, bá đạo, yêu ta.

“Ta thật sự rất nhớ, ngươi có biết hay không, ta vẫn luôn rất nhớ tới ngươi.”

Những tình cảm chôn vùi sâu trong lòng đang không khống chế được tỉnh dậy.

Một ngày không có ngươi, ta ngày đêm đều chìm đắm trong bóng tối.

Ta không dám đi tìm ngươi, ta sợ ngươi sẽ đối xử ta giống như lời ngươi đã nói, sống không muốn gặp, chết cũng không cần gặp nhau.

Ta không dám ngủ, bởi vì trong mơ ta sẽ nhìn thấy quyết tuyệt trên gương mặt ngươi, hất cánh tay ta, bước đi không quay đầu lại.

Ta có gan soán vị, nhưng ta lại không có gan tới gặp ngươi.

Chỉ có thể giam lỏng ngươi, đồng thời cũng giam lỏng chính bản thân ta.

Nhìn người khác thành đôi thành cặp, còn ta tự làm tự chịu, cô đơn lẻ bóng, ta thật sự rất muốn ngươi có thể ở bên cạnh ta.

Thật ra, cho tới nay thứ ta muốn đều không phải ngôi vị này, ta chỉ muốn ngươi có thể đối xử tốt với ta.

Nhưng ngươi, cho tới bây giờ đều không hề hay biết.

“Xin lỗi, ta không nhớ gì cả.”

Bị Phượng Tử Sam ôm vào lòng, Phượng Tự Thần cảm thấy đầu rất đau, đau đến như muốn nổ tung ra vậy. Lời nàng ấy giống như quả chùy thẳng tắp nện vào trong lòng nàng, rất nhiều hình ảnh thoáng vụt qua đầu, nhưng cơ bản dù nàng muốn cũng không thể bắt lại được.

“A Tử, ta xin lỗi ——”

Gương mặt nàng tái nhợt chôn sâu vào ngực Phượng Tử Sam, không để nàng nhìn thấy điểm khác lạ của mình.

“Đừng khóc, được không?”

“Ta làm sao có thể khóc!” Nàng nghẹn ngào nói.

“Thật ra nói lại cũng tốt, trước kia ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi, ngươi cũng đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với ta. Quan hệ chúng ta chính là như vậy, rõ ràng là vui vẻ, nhưng lại không thể không xem đối phương là kẻ thù. Cho tới cuối cùng, chúng ta cũng không quay đầu lại được. Hôm nay, ngươi đã quên liền quên đi.”

“Mặc dù ta không nhớ được chuyện gì, nhưng ta biết ta thích A Tử.”

Nhắm mắt lại, nàng lắng nghe tiếng tim mình đập.

“Từ lần đầu tiên nhìn thấy A Tử, trái tim ta liền nói với ta, ta thích A Tử. Dù chúng ta đều là ngoại tử, ta cũng rất thích A Tử. Rõ ràng ta lớn tuổi hơn A Tử rất nhiều, nhưng ta chính là thích A Tử, thích được A Tử cưng chiều. Trên cõi đời này, ta thích A Tử nhất.”

Phượng Tử Sam sau khi nghe những lời này, cũng không nhịn được nữa hốc mắt liền rưng rưng, mặc cho nước mắt chậm rãi lăn xuống một bên gò má.

Dù ngoài miệng ngươi luôn nói không muốn gặp lại ta, nhưng trong lòng lại vẫn chưa từng quên ta.

A, ta sao mà ngu quá vậy, ngay cả điều này cũng không chịu hiểu.

Nếu ta có thể không quan tâm đến sĩ diện, nếu ta có thể to gan hơn chút nữa, có phải ngươi đã không biến thành như ngày hôm nay?

“Tứ nương, nếu ngươi của trước kia cũng thẳng thắn như vậy thật tốt biết bao.”

“Chuyện trước kia ta không biết, ta chỉ biết, ngươi là A Tử của ta, ta là tứ nương của ngươi. Như vậy thôi, là được rồi.”

“Haha, như vậy là tốt rồi.”

Ngươi không phải nữ đế tiền nhiệm Tây Phượng quốc, không phải mẫu hoàng của ta, chẳng qua chỉ là tứ nương của ta.

Ta không phải nữ đế bây giờ của Tây Phượng quốc, không phải nữ nhi của ngươi, chẳng qua chỉ là A Tử của ngươi.

Chúng ta cứ như vậy cả đời, chỉ cần được ở bên nhau là tốt rồi.

Những thứ còn lại, cứ để cho gió cuốn đi.

Trước kia ngươi không thuộc về ta, còn bây giờ ngươi chỉ có thể thuộc về mình ta.

Trước kia ta thuộc về ngươi, còn bây giờ ta vẫn chỉ thuộc về mình ngươi.

Cả đời này, ta chỉ yêu một mình ngươi.

Hình ảnh đẹp nhất thế gian, bất quá là tay trong tay, cùng ngắm nhìn giang sơn tươi đẹp như bức tranh họa đồ.

Như vậy, càng tốt biết bao.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Với cặp đôi này ta viết rồi giản lược, giản rồi viết, quả là viết viết giản giản muốn hao mòn hết tinh lực.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là để cho Phượng Tự Thần mất đi trí nhớ, tối thiểu hiện tại không cần nhớ lại, dù gì thái nữ cũng đã làm ra chuyện quá đáng như vậy, phản bội lại lòng tin của nàng, còn dày xéo tôn nghiêm của nàng, tình cảm của nàng. Mặc dù, nữ đế cũng không phải tốt lành gì. Nhưng suy nghĩ lúc đó Phượng Tự Thần phải thế nào mới tha thứ cho thái nữ đây? Thay đổi vị trí mà suy nghĩ, đổi lại là ta, dù chết ta cũng sẽ không tha thứ cho nàng, ngoại trừ ta mất đi trí nhớ. Vì vậy nữ đế tiền nhiệm quả quyết bị ta biết thành mất trí nhớ —— orz (kiểu emo quỳ khóc bất lực ấy =)))), các bạn có thể search google để hình dung dễ hơn)

Được roài, cứ như vậy đi.

Còn một chương cuối, ảnh gia đình, liền end toàn văn.

Liên quan tới hài tử hai người, hạ chương sẽ có~

***

Mông: Ta đã muốn nhiều hơn nhưng mà thôi cứ chấp nhận vậy đi, ta cảm tạ ngươi tác giả.

PS: Hehe, ta thích việc ngươi an bài cho cả hai một đứa hài tử, cũng là trọn vẹn hơn cho couple lòng ta roài.

Bình luận

Truyện đang đọc