TƯỚNG CÔNG CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN NẰM XUỐNG CHO TA

Tướng công a, muội nói, chúng ta sinh hài tử muội thấy thế nào

Nếu nói hôn nhân là nấm mồ, vậy không thể nghi ngờ tình yêu là một thanh kiếm hai lưỡi, chỉ có tàn sát nhau đến chết, mới có thể vùi vào trong mộ.

Rất rõ ràng, trạng thái hiện tại của Vệ đại tiểu thư và Liễu trì muội tử, chính là tay cầm dao nhọn, tranh thủ đâm nhau đến chết mới thôi.

Chỉ có chết rồi, mới có thể mở cửa nghĩa địa, rồi vào đó nằm.

Đương nhiên, bây giờ các nàng vẫn chưa hiểu đạo lý này, mà người biết đạo lý này, đang rất thích ý nằm trên giường nhỏ mềm mại trong hoa viên, phơi nắng, ăn bồ đào.

Tịch Phi Nghiêu không thể không cảm thán đãi ngộ dành cho mình hết sức tốt, có tướng công xem ái thê như mạng sống, hứng trên tay sợ rớt, ngậm trong miện sợ tan. Chung thủy, si tình, còn có bối cảnh quan nhị đại, bản thân cũng biết cố gắng phấn đấu, không có xa hoa dâm dật, quan trọng nhất chính là, nàng đối với lời mình nói răm rắp nghe theo, vạn sự lấy mình làm đầu.

Dù Vệ Linh Tê là cô nương, nhưng là một muội tử chọc cho lòng người thương yêu, quả thật có đốt đèn cũng không tìm được.

“Tướng công a—— ”

Tịch Phi Nghiêu nhìn tên ngốc đứng bên chân mình như chú chó trung thành, tâm tình kích động không diễn tả được.

“Muội nói, chúng ta sinh em bé thế nào?”

Sinh con, vẫn là chuyện không thể tưởng tượng nổi trong lòng Tịch Phi Nghiêu.

Ở thời hiện đại, Tịch đại chủ tịch chính là dink* kín đáo, chỉ cần vừa nghĩ đến bên dưới có con nít chui ra, liền không nhịn được rùng mình, vậy phải đau cỡ nào a! Hơn nữa, luôn cảm thấy con nít đáng yêu thì đáng yêu, nhưng mà rất phiền phức, đặc biệt là khi còn bé, lại không thể lo liệu cho cuộc sống đều phải dựa vào người lớn, thật bội phục ba mẹ mình lại không sợ khổ cực, nuôi ra một bạch nhãn lang.

Thật vất vả xuyên đến cổ đại, còn là thời đại nữ không, còn để mình sinh, nghĩ thế nào cũng đều có chút không công bằng.

Cho nên, liên quan đến vấn đề hài tử, trong lòng Tịch Phi Nghiêu thật ra làm sao cũng không tình nguyện được.

Muốn cho mình vì người khác sinh con, như vậy nhất định là mình yêu người đó đến mức sâu đậm, không liên quan vấn đề thời đại nào.

Cũng không phải chưa từng nghĩ để cho Vệ manh vật sinh, nhưng tư tưởng này thật sự quá nghịch thiên, xem như Vệ Linh Tê không có ý kiến, nhưng già nhỏ lớn bé Vệ gia sẽ nuốt chửng mình mất, đặc biệt là Vệ Vân Nhiễm loại yêu thương muội muội quá mức này, liều mạng với mình cũng không chừng.

Hai, bỏ đi, xem như ngự tỷ luôn phải hy sinh một chút.

Vệ Linh Tê bị lời này chấn động không tìm được phương hướng.

“Nương tử, nương tử, nàng sắp chết hả?”

Liên tưởng đến Tịch Phi Nghiêu bị thương lúc trước, Vệ Linh Tê gấp đến mức cuống quít, ánh mắt đờ đẫn, như thể Tịch Phi Nghiêu thật sắp cưỡi hạc bay về trời vậy.

Tướng công, muội đây là nguyền rủa ta chết sớm một chút à?!

Chủ tịch đại nhân giật giật khóe miệng, tự bảo bản thân phải bình tĩnh, sờ đầu nhỏ của Vệ Linh Tê, giải thích: “Tướng công, ta lành lại rồi, ngoại trừ thân thể có chút yếu ra, vết thương cũng đã kết vảy, chẳng phải muội rõ ràng nhất sao?”

“Thật không?”

Vệ manh vật ngẩng đầu, dùng một bộ ta không thể tin nhìn Tịch Phi Nghiêu.

Thiệt đáng yêu!

Chủ tịch đại nhân hận không thể đi lên cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cho vào túi, tướng công của ta sao có thể đáng yêu đến vậy?!

Không được, ta phải bình tĩnh!

“Tuyệt đối chính xác! Nương tử ta gạt tướng công muội bao giờ?”

“…”

Nương tử, ta thế nào cứ cảm thấy nàng đang một mực gạt ta?

Vệ Linh Tê dù có chút ngốc, nhưng lại không ngu, nương tử nhà mình nói xạo cỡ nào, đại khái cũng chỉ có kẻ ngốc nàng là biết.

“Nương tử —— ”

Vệ Linh Tê nhìn Tịch Phi Nghiêu nghiêm trang, có chút mờ mịt không nghĩ ra, dù nương tử nói vậy nàng thật cao hứng, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy không tài nào thích hợp được.

“Tại sao nàng lại muốn có em bé vậy?”

Lúc nói đến hai chữ em bé, nàng không nhịn được mặt đỏ lên, tròng mắt rũ thấp.

“Rõ ràng, lúc trước đâu có muốn.”

Tịch Phi Nghiêu thật sự không hiểu, rõ ràng là ta sinh, tại sao tên ngốc này lại ủy khuất như vậy?

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng ủy khuất, thật không lời nào chống đỡ.

“Tướng công, muội có phải hiểu lầm điều gì rồi?”

“Ngô, nương tử, nếu ta nói ra, nàng sẽ không tức giận?”

“Sẽ không, ta bảo đảm.” Tịch Phi Nghiêu rất khí độ phất tay một cái.

“Tướng công biết điều như vậy, ta làm sao sẽ nổi giận chứ?!”

“Cái đó, lúc ở Thiên Cơ doanh, đám ngoại tử luôn tán gẫu này nọ, ân, dù sao, nương tử –”

Vệ Linh Tê như nhớ ra chuyện gì đó, lắp ba lắp bắp, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng.

“Ý nghĩa tướng công, không phải giống như nương tử đã nói với ta, đúng không?”

Tướng công, bây giờ muội mới phát hiện có phải quá muộn rồi không?

Trong lòng Tịch Phi Nghiêu thổ tào, trên mặt vẫn tỉnh bơ.

“Tướng công, muội không thích hả?!”

“Ách, cũng không phải không thích, chỉ là, tướng công không phải hẳn nên ở –”

Nhìn gương mặt Tịch Phi Nghiêu không cảm giác nhìn mình, trong lòng Vệ manh vật một trận e ngại, thanh âm cũng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng biến thành tự lẩm bẩm.

“Ở trên hay sao…”

Vệ Linh Tê đáng thương, nếu không phải thời điểm ở Thiên Cơ doanh, nghe được mấy cái đề tài dâʍ ɭσạи từ miệng của đám ngoại tử không ngăn cản được kia, phỏng chừng hài tử này đến giờ vẫn cho rằng lời của nương tử đại nhân là chân lý.

Tướng công, tướng công, hướng ngươi tấn công.

Đây có biết bao hại người a!

“Tướng công a, muội biết muội đáng yêu cỡ nào không? Nương tử ta a, mỗi lần nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn của tướng công, luôn sẽ không nhịn được!”

Tịch Phi Nghiêu nhếch mép, còn không quên liếm khóe miệng như lưu manh, cười như không cười nói: “Muốn trách thì trách tướng công quá đáng yêu, nương tử ta là người nóng tính, thấy tướng công có bộ dạng làm người vừa lòng, tự nhiên liền không nhịn được nhào lên. Lẽ nào, đây là lỗi của ta hả?”

Chậc chậc, ngươi nghe lời này đi, có bao nhiêu tiêu chuẩn.

Ta sỡ dĩ lưu manh, là trách ngươi quá mê người.

Cũng may Tịch đại chủ tịch có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói ra, độ dày của da mặt tuyệt đối có thể so với vạn lý trường thành.

Vệ Linh Tê tiểu bạch thỏ thuần trắng nơi nào có thể địch lại hồ ly giảo hoạt chứ? Đôi ba câu liền bị 囧 hận không thể đào cái hố chôn mình.

Lời này, lời này của nương tử thật là, mắc cỡ quá mà!

Vệ manh vật mặt đỏ rực, nóng hừng hực, phỏng chừng có thể chiên được cả trứng luôn rồi.

“Vậy, nương tử nói muốn sinh con, có phải chính là nói, ta cũng có thể thân thiết nương tử, làm chút chuyện giống nương tử đã làm?!”

Vệ Linh Tê quay về nghĩ, ánh mắt trong suốt.

“Giống như nương tử nói là, ăn á?!”

Tich Phi Nghiêu gương mặt vốn cười trở nên cứng đơ, sau đó chấp nhận gật đầu một cái.

“Ân, thấy tướng công mấy ngày nay đã khổ cực, xem như là tưởng thưởng.”

Không sai, chỉ là tưởng thưởng thôi, tưởng thưởng không phải ngày nào cũng có đâu nha, hài tử.

Tịch Phi Nghiêu không phải không nguyện ý cho Vệ Linh Tê động vào, chỉ là so với bị động, nàng càng thích chủ động, chính là một đấng công quân.

Chủ tịch mặc dù lớn lên là một ngự tỷ, nhưng nàng sinh ra tâm là một tổng công.

Dù manh vật lớn lên là một shota*, nhưng nàng sinh ra tâm là một thụ.

Vệ Linh Tê nghe Tịch Phi Nghiêu một phen, ngay tại chỗ ôm người nằm trên giường, vui mừng nhảy nhót.

“Nương tử, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ rất ôn nhu đem nương tử ăn hết!”

Vệ manh vật mắc cỡ đỏ mặt, ngượng ngùng nói.

“Ngô, ta đi xem làm sao để đưa ‘dục sinh hồng’ vào thân thể nương tử, đúng rồi, ta sẽ đi xem ngay bây giờ!”

Còn chưa đợi Tịch Phi Nghiêu kịp phản ứng, Vệ Linh Tê đã chạy như bay, vừa chạy vừa lẩm nhẩm mấy từ ‘cởi xuống, tiến vào’.

Không biết tại sao, sau lưng Tịch Phi Nghiêu bỗng rét run, để Vệ manh vật làm công quân một lần, thật có thể không?

Nếu không phải đột nhiên muốn em bé, Vệ manh vật có công được không khẳng định vẫn chưa phán được đâu!

Ai, luôn cảm thấy thời gian không đủ dùng a!

Nụ cười dưới đáy mắt Tịch Phi Nghiêu dần dần biến mất, gió nổi lên báo hiệu cơn giông tố sắp ập đến, chẳng biết lúc nào mới ngừng đây!

Bình luận

Truyện đang đọc