TƯỚNG CÔNG CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN NẰM XUỐNG CHO TA

Kỳ nghỉ

Vệ Linh Tê vốn muốn trở lại doanh trại liền trả hạt châu này lại cho Liễu Trì, nhưng thấy nàng đã nằm ngủ trên giường, cũng không đánh thức nàng, suy nghĩ sáng sớm mai đưa nàng cũng không có gì là không thể, cho nên, nàng cũng nằm xuống ngủ.

Bạn học Vệ nhỏ bé là một hài tử không có nhiều chuyện để suy nghĩ, đương nhiên là ngủ rất sâu, thế nhưng Liễu Trì làm thế nào cũng không ngủ được.

Thật ra Vệ Linh Tê vừa bước vào, nàng đương nhiên biết được, chỉ là tâm tình có chút hỗn loạn, cũng không muốn lại gặp Vệ Linh Tê, cưỡng bách bản thân không lại suy nghĩ mấy chuyện không đâu, mục đích đến nơi này, cũng không thể làm hỏng vì một tên ngố tàu được.

Liễu Trì tâm tình không yên cũng không có phát hiện, trên thân thể đã thiếu đi chút vật.

Có lẽ bắt đầu từ buổi tối này, có một chút gì đó đã không còn giống như trước, chỉ là đương sự cũng không có phát hiện ra thôi.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Liễu Trì đã khôi phục thái độ bình thường, đối với Vệ Linh Tê vẫn chiếu cố có thừa như cũ, rất thân thiện.

Bạn học Vệ cũng không cảm thấy Liễu Trì có gì không ổn cả, hoặc là ở trong đầu nàng, Liễu Trì chính là bằng hữu thân nhất, giữa bằng hữu với nhau không cần có hoài nghi.

“A Trì, đồ vật của ngươi, tối hôm qua ta nhặt được ở bờ sông, chắc là của ngươi hả?”

Vệ Linh Tê móc từ trong ngực ra sợi dây xỏ hạt châu, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, như bừng tỉnh hiểu ra.

“A Trì, đây sẽ không là tín vật đính ước của nội tử nào đó cho ngươi chứ?”

Rất tốt, kẻ ngốc cũng biết là tín vật đính ước rồi.

Liễu Trì run rẩy, đối với Vệ Linh Tê kêu ‘A Trì’ có chút không phản ứng kịp, nhưng khi nhìn thấy sợi dây hạt châu trên tay nàng, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhanh chóng nắm lấy hạt châu trên tay nàng nhét vào trong ngực.

“Linh Tê, còn ai khác thấy sợi dây hạt châu này không?”

“Không có, hôm qua ta nhặt được xong vẫn luôn để trong mình, vốn muốn đưa cho ngươi, nhưng ngươi ngủ rồi.”

Vệ Linh Tê thần sắc quái dị nhìn Liễu Trì.

“Hạt châu này có cái gì đặc biệt sao?”

“Không có, chẳng qua là, ta không muốn để người khác biết Liễu Trì là một nữ nhi tình trường.”

Liễu Trì có chút lúng túng quay đầu đi nơi khác, nghe Vệ Linh Tê nói hai chữ ‘trong mình’ trong lòng không khỏi giật mình.

“Huống hồ, này ——” cũng không phải vật đính ước.

Liễu Trì nuốt những lời này xuống cổ họng, cười một tiếng.

“Không nói những chuyện này, ngày mai là kỳ nghỉ, Linh Tê là muốn về nhà thăm nương tử sao?”

Không muốn thảo luận vấn đề này, dứt khoát dời đi sự chú ý của Vệ Linh Tê mới tương đối ổn thỏa.

“Ân ân, thật lâu không được gặp nương tử, đương nhiên là phải trở về! Thế còn A Trì?”

Vệ Linh Tê nhớ tới Tịch Phi Nghiêu liền hận không thể trở về bây giờ, cũng không biết nương tử có hay không nhớ ta? Mập lên, hay gầy đi rồi? Có hay không ăn uống đầy đủ? Có hay không mặc tốt? Ai nha, không thể nghĩ nữa, bằng không, ta phải trốn về mất thôi!

Vệ Linh Tê mặt đầy dáng vẻ mơ màng để cho Liễu Trì có chút không được tự nhiên, trong lòng dường như có loại ưu tư tiêu cực, cảm giác chua xót tràn đầy lồng ngực.

“Ta hả? Không có chỗ để đi a, nhà ta, không cần đề cập đến cũng được.”

Khoát khoát tay đối với nhà mình, Liễu Trì cũng không muốn nhiều lời.

Vệ Linh Tê thấy Liễu Trì nói như vậy, nhất thời nhạy bén, lập tức nói.

“Đã như vậy, A Trì liền đến nhà ta chơi đi, thuận tiện cho ngươi gặp nương tử ta một chút. Nương tử ta tốt lắm, dáng dấp cũng rất đẹp, quan trọng nhất chính là, nương tử khẳng định cũng sẽ hoan nghênh A Trì.”

Kẻ ngốc nào đó không hiểu biết một chút nào, phen này sẽ để cho Tịch đại chủ tịch tức giận đến nội thương.

Bất kể Liễu Trì bên ngoài là ngoại tử hay nội tử, đối với Tịch Phi Nghiêu mà nói, cũng không khác nhau.

Tịch đại chủ tịch chỉ có một điểm chú ý duy nhất thôi, người nọ có thể có hứng thú với Linh Tê hay không, rất hiển nhiên, Liễu Trì là ở vào phương diện này.

Cho nên, có hoan nghênh hay không đích thật khó mà nói trước.

“Nga? Vậy sao?”

Liễu Trì thấy Vệ Linh Tê dáng vẻ khuôn mặt đầy chân thành, lại nghĩ tới nương tử nàng luôn một mực nhắc đến, không khỏi trong lòng đối với nương tử của Vệ Linh Tê thấy hiếu kỳ.

“Đã như vậy, vậy thì làm phiền rồi.”

Ta ngược lại muốn nhìn một chút, nương tử trong lòng Linh Tê đến tột cùng là bực quốc sắc thiên hương thế nào, để cho nàng từ ngày bắt đầu liền nhắc đến không ngừng.

“Không sao, ngày mai A Trì liền cùng ta về nhà đi!”

Vệ Linh Tê nghe Liễu Trì đáp ứng, rất là cao hứng, dù sao A Trì chân chính trên danh nghĩa là người bạn đầu tiên của nàng, bạn bè tương giao thật lòng, chiếu cố nàng như vậy, nhất định phải giới thiệu cho nương tử biết.

Cho nên có lúc, chúng ta cảm thán người trì độn là người hạnh phúc nhất.

Thiên Cơ doanh mỗi tháng sẽ cho binh lính hai ngày nghỉ, nói cách khác một tháng có bốn ngày nghỉ có thể trở về nhà, hoặc là vào thành chơi. Mà mỗi doanh thời gian nghỉ không giống nhau, ngày mai ngày mốt chính là thời gian nghỉ của Bính doanh các nàng.

Hai người thay đổi đồ thường, cùng vài người lính khác cùng thuê một chiếc xe ngựa trở về thành, như vậy tính ra cũng không tốn bao nhiêu tiền. Dù sao không phải ai cũng nguyện ý đi bộ.

Xuống xe trước cửa thành, Vệ Linh Tê cùng Liễu Trì hướng những người kia cáo biệt, sau đó liền mang theo Liễu Trì trở về Tịch phủ.

“Cô gia, cô gia trở về rồi ——”

Gia đinh mở cửa thấy Vệ Linh Tê sắc mặt vui mừng, lập tức hướng bên trong phủ hô lên.

Ôi trời, cô gia rốt cuộc trở về rồi! Không cần tiếp tục bị uy của tiểu thư áp nữa.

Lúc cô gia có mặt, tiểu thư vẫn là có cười, cảm giác cũng nhàn nhạt, cô gia không có ở đây, mới phát hiện tiểu thư như sấm rền gió thét, lúc tức giận làm cho không ai không phát rét.

Vệ Linh Tê nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc, chỉ cảm thấy hết thảy bừng tỉnh cơn mê trước sự quen thuộc này, mấy ngày làm lính thật giống như cũng chỉ là ảo giác, vừa tựa như bây giờ mới là ảo giác, có loại cảm giác không phân rõ được thực tế cùng mộng cảnh.

“Mau, nói cho ta, nương tử đang ở đâu?”

Vệ manh vật nghĩ tới đầu tiên chính là nương tử Tịch Phi Nghiêu của nàng, mười mấy ngày không gặp, nương tử có khỏe không?

“Tiểu thư đang ở trong thư phòng, cô gia ——”

Lời gia đinh còn chưa hết đã nhìn thấy Vệ Linh Tê hướng vị trí thư phòng chạy đi, trong không khí còn lưu lại tiếng của nàng.

“A Phúc, thay ta chiếu cố bằng hữu của ta, ta một hồi nữa sẽ quay ra.”

Đúng, có nương tử kể cả đồng liêu cũng không màng.

Liễu Trì co giật khóe miệng, đối với loại không nhân tính khác thường này nàng khinh bỉ sâu đậm, bất quá mặt khác lại hâm mộ nương tử nhà người ta, có được phu quân như vậy, đời người có biết bao may mắn?!

Hâm mộ ghen tỵ a!

“Nương tử!”

Vệ Linh Tê ‘cạch’ mở cửa thư phòng đã nhìn thấy nương tử nhà mình đang chuyện trò vui vẻ với Phượng Tử Sam, mi mắt tràn đầy thản nhiên cùng nụ cười, tựa như đối với người bất ngờ xông vào rất là không thích, bất quá nhìn thấy người tới là ai, quả không sai trở nên ấm áp.

“Tướng công, trở lại rồi à.”

“Ân.”

Gật đầu một cái, nụ cười tràn đầy nhìn Tịch Phi Nghiêu, sau đó mới nhớ đến thái nữ một bên, liền vội vàng hành lễ nói.

“Thái nữ điện hạ.”

“Haha, Linh Tê muội tử ngược lại không thân thiết cùng ta rồi. Làm sao, không giống như còn bé gọi ta thái nữ tỷ tỷ nữa à?”

Phượng Tử Sam câu khởi khóe miệng, nhìn Vệ Linh Tê đang rất là lúng túng, phất tay một cái nói.

“Tốt lắm, đứng lên đi, cũng không phải người ngoài.”

Tịch Phi Nghiêu nhìn ghi chép trong tay thái nữ, híp mắt nói.

“Thái nữ điện hạ, chuyện Phi Nghiêu cầu xin, có thương lượng được hay không?”

Phượng Tử Sam nắm cuốn sách trên tay, ý vị sâu xa nhìn Tịch Phi Nghiêu.

“Hiển nhiên.”

Giơ chun trà trước mặt lên, từ từ uống một hớp, tiếp tục nói.

“Chẳng qua ta lại không ngờ tới Phi Nghiêu còn có khả năng trên phương diện này. Có cuốn sách này, là đủ rồi.”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, còn đến đang nói về chuyện gì, cũng chỉ có các nàng mới biết được.

Dù sao Vệ Linh Tê nhìn hồi lâu vẫn là không hiểu.

“Được rồi, các người tiểu biệt thắng tân hôn, ta cũng liền cáo từ.”

Phượng Tử Sam đối với Vệ Linh Tê trong mắt chỉ có nương tử bất đắc dĩ lắc đầu, so với tỷ tỷ của nàng, thật là làm cho người ta hoài nghi có phải là được cùng một nương thân sinh ra hay không.

“Điện hạ đi thong thả.”

Nhìn Phượng Tử Sam đi xa, Vệ Linh Tê lập tức khôi phục vẻ hoạt bát trước mặt nương tử.

“Nương tử, nương tử, ta nói với nàng, lần này trở về, ta đem theo bạn thân Liễu Trì cùng tở về, nàng ta không có chỗ để đi, ta có thể cho nàng ta ở lại nhà chúng ta không?”

Làm bộ dạng đáng thương nhìn chằm chằm Tịch Phi Nghiêu, không có được sự đáp ứng của nương tử, nàng vẫn là không dám làm chủ, trong lòng không nỡ.

“Liễu Trì?”

Tịch Phi Nghiêu sững sốt đại khái một giây đồng hồ, gật đầu.

“Được a, nếu là bằng hữu tốt của tướng công, chúng ta đương nhiên phải nên chiêu đãi thật đường hoàng.”

Tịch đại chủ tịch cũng không nghĩ tới chuyện khác, dù sao trại lính toàn bộ là ngoại tử, mà giữa ngoại tử với ngoại tử cũng không thường gặp chuyện như vậy, cho nên, nàng cũng không nghĩ tới phương diện kia.

Đương nhiên, đợi đến lúc gặp mặt thì sẽ không phải như vậy rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc