TƯƠNG TƯ TÁN


Vấn Thiên vừa gắp miếng bánh canh bỏ vào miệng vừa rụt rè ngẩng cái đầu lên nhìn, vẫn là những ánh mắt đầy sự biết ơn và mong chờ ấy.

Từ Hiếu Sinh bên cạnh cũng thế, cũng chẳng thể tự nhiên mà lấp đầy cái bụng còn chưa yên ổn của mình.

Y mở một nụ cười tươi rói rồi hoà ái nói:
-Mọi người không cần chăm chú nhìn bọn cháu như vậy đâu!
Vấn Thiên theo đó cũng cười hoà ái theo gật gật cái đầu tỏ ý.

Không khí chợt trở nên ngượng ngùng, vị ông chủ hiền lành tên Thúc Sinh thấy vậy vội hắng giọng vui vẻ nói:
-Hai đứa cứ tự nhiên đừng ngại, theo lẽ trước mặt hai đứa lúc này phải là sơn hào hải vị mới thoả chút lòng biết ơn với hai đứa.

Có điều, hai đứa lại nhất quyết từ chối, chỉ muốn ăn hai bát bánh canh đặc biệt, nếu giờ còn không vui vẻ mà ăn, cả nhà ta ngồi đây bỗng thấy áy náy đó!
-Ông chủ nói quá rồi! Việc chúng cháu làm vốn là chút ít mẹo nhỏ nơi sơn quê, cũng chỉ giúp công tử nhà ta an yên mà dưỡng bệnh.

Quả thật, hai bát bánh canh này đã là nhiều hơn “công” rồi!
Vấn Thiên tay vẫn cầm đũa, miệng thì nhẹ nhàng nói.
-Nhìn Thúc Khang an yên mà ngủ như vậy thì cái “công” của hai đứa đối với nhà chúng ta cũng chẳng khác nào ơn tái tạo.

Hai đứa đừng khách sáo, có điều, Vấn Thiên này, theo như lời Hiếu Sinh ban nãy nói, cái chữa mẹo của cháu từng giúp một người giống như con trai ta khỏi bệnh rồi phải không?
Nghe phụ nhân mắt vẫn đang đỏ hoe cùng ánh mắt mong chờ nhìn mình, Vấn Thiên hơi có chút thất thố, lại liếc sang Từ Hiếu Sinh lúc này đã cắm cúi ăn mà cười khổ không thôi.

Lúc ban nãy tự tiện xông vào biệt viện nhà người ta rồi tự dưng đặt tay lên trán như chỗ không người, sau khi mọi chuyện kết thúc cũng phải giải thích cho họ một cái lí do hợp tình hợp lý nhất.

Cũng như hắn đã từng giải thích cho có với dì Dương, là hắn đang chữa mẹo, nó chỉ giúp được vị đại ca này có thể an yên say giấc mà thôi.

Nhưng mà Từ Hiếu Sinh chẳng biết từ đâu lại biết chuyện con trai dì Dương đã tỉnh, lại liên hệ chuyện đó với hắn.

Miệng y thì như tép nhảy, cũng bô bô đứng cạnh mà kể, khiến Vấn Thiên cũng chỉ biết đứng đó mà chịu trận.

Thế là họ muốn giữ hai người ở lại mà đãi tiệc, từ chối mãi mới ngồi được mà ăn hai bát bánh canh này.

Cảm nhận những ánh mắt đang ngập tràn mong đợi kia nhìn mình, Vấn Thiên quả thật có chút áp lực.

Áp lực vì bản thân đang mang nặng những hi vọng cho cuộc sống của một con người.

Hắn thực ra cũng muốn giúp người thanh niên đang tàn tạ nằm kia thoát khỏi những dày vò khó chịu ấy.

Chỉ là, hắn không chắc có thể một lần nữa làm được hay không.

Ngày ấy lôi thành công ma chủng ra khỏi người Hồ Thiên Thương thực ra là vô tình mà làm, bản thân lúc đó đang làm một hồi đánh cược với mạng sống của người thanh niên ấy.

Tuy lần ấy thành công nhưng mà, Vấn Thiên vẫn không thể chắc chắn, hắn không biết làm cách nào để tiêu diệt ma chủng, cũng chẳng biết toàn bộ thứ mình làm có để lại hậu hoạn gì không.
Có điều, những ánh mắt kia hắn không nỡ nhìn và người thanh niên đang miên man kia cũng xứng đáng được sống tốt đẹp.

Vấn Thiên đang do dự cũng đang cân nhắc kĩ lưỡng mọi hệ quả có thể xảy ra.

Thanh niên đang miên man kia hắn cũng sẽ giống như từng làm với Hồ Thiên Thương vậy, sẽ hấp thụ thứ đen tối kia, còn việc tiêu diệt nó, hắn hơi sợ.

Con chó quỷ hôm ấy vẫn in sâu vào tâm trí của hắn, đôi mắt thèm thuồng, khí tức nguy hiểm đến cực điểm, nếu sự tình ma chủng ký sinh lại tiếp diễn, lại ở nơi Đế Đô tấp nập này, hậu quả khó có thể hạn lượng được.
-Xin mọi người đừng hiểu nhầm ý của Hiếu Sinh huynh đây.

Lúc đó quả thật cháu cũng chữa mẹo cho người thanh niên ấy, nhưng mà việc huynh ấy tỉnh lại được diễn ra sau khi cháu rời đi nên mọi người đừng có hi vọng quá nhiều vào cháu như vậy.
Vấn Thiên hạ đôi đũa đang cầm xuống, mặt làm ra vẻ bất đắc dĩ nói.
Mọi người nghe vậy, vẻ mặt mong ngóng lúc nãy liền nhạt đi mấy phần.

Mắt thấy đứa con trai có khả năng chữa khỏi bệnh, bây giờ nghe nói như vậy, cũng không khỏi có chút hụt hẫng.

Từ Hiếu Sinh nhìn thấy vậy gãi đầu không thôi, Vấn Thiên đã nói như thế thì y cũng quá lỗ mãng rồi.
Vấn Thiên thấy không khí đột nhiên trầm xuống, hắn cũng không nỡ nhìn, vội nói tiếp:
-Mặc dù cháu không chữa được nhưng vẫn có thể làm dịu đi sự vật vã đau đớn của công tử nhà ta.
Vẻ mặt chân thành của Vấn Thiên dường như làm mọi người tươi tỉnh hơn chút, lão phụ nhân ngồi yên lặng từ nãy đến giờ đột nhiên thở dài một cái rồi lên tiếng nói:

— QUẢNG CÁO —
-Vậy cũng là tốt rồi! Tiểu Thiên à! Cháu cứ nói ra cái giá, gia đình này sẽ không để cho cháu chịu thiệt đâu!
-Không không bà ơi! Cháu làm vậy đâu phải vì tiền.

Mà điều cháu làm cũng chẳng xứng đáng đến mức nhận hậu đãi từ gia đình mình.

Nếu có thể, cho cháu làm ở đây ít bữa là được ạ!
Bốn người nhà ông chủ Thúc Sinh nghe vậy mặt bỗng động dung, không cần gì hết sao.

Thúc Sinh từ tốn nhìn Vấn Thiên rồi nhẹ giọng hỏi lại:
-Cháu thật sự không cần gì hết sao?
Vấn Thiên vội gật đầu đáp:
-Không cần gì ạ! À mà, nếu có thể, tăng chút lương cho Sinh huynh là được.
...
-Này Vấn Thiên, sao cậu lại không cần thù lao, nhà ông chủ cũng chẳng thiếu điều kiện mà cậu cũng đang túng quẫn.

Nhận một chút thôi vậy liền đủ để cậu xuôi nam rồi!
Từ Hiếu Sinh tay thuần thục lau nhanh cái bát, miệng vừa nói vừa úp bát vào rổ.

Vấn Thiên thì vẫn cắm cúi rửa đống bát của mình, nhẹ lắc đầu nói:
-Vị đại ca kia vì tồn vong của thế giới này nên mới bị như vậy, coi như ta thay thế giới này báo đáp huynh ấy đi.
Từ Hiếu Sinh bỗng ngẩng đầu y không nghe ra ý vị mà Vấn Thiên vừa nói, thế giới là sao, theo quân xuôi nam là vì cái đất nước này thôi mà.

Từ Hiếu Sinh nghi hoặc nói:
-Nghe cậu nói sao to tát quá vậy, lại còn vì tồn vong của thế giới nữa! Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cậu quyết định như vậy ta cũng ủng hộ hết mình.
Vấn Thiên cười nhẹ, tay vẫn thoăn thoắt rửa đống bát đã gần hết, chợt nhớ ra thứ mình canh cánh từ nãy đến giờ liền trầm giọng nói với Từ Hiếu Sinh:
-Sinh huynh, huynh từ bỏ khoa thi này được không?
— QUẢNG CÁO —
Mặt Từ Hiếu Sinh lộ rõ vẻ hoảng hốt, tay cũng buông xuống chiếc bát đang lau, y không tin được điều mình vừa nghe thấy từ miệng Vấn Thiên, cười khó hiểu hỏi lại:

-Cậu vừa nói gì vậy?
-Ta muốn bảo huynh trở về quê!
Vấn Thiên vẫn trầm giọng trả lời.
Từ Hiếu Sinh bỗng đứng dậy, mặt nay đã ngưng trọng không thôi, hắng giọng nói:
-Vấn Thiên! Sao bỗng dưng cậu nói vậy! Hoài bão của ta là cậu đưa lối, không lùi bước cũng là cậu chỉ bảo.

Thế mà...thế mà...giờ cậu bảo ta quay về với sự bất lực trước kia sao?
Từ Hiếu Sinh càng nói giọng lại càng run, Vấn Thiên vẫn cúi đầu rửa bát.
-Cậu trả lời ta đi!
Từ Hiếu Sinh to tiếng nói.
Vấn Thiên ngẩng đầu, khuôn mặt nay đã âm trầm chẳng còn vẻ tươi cười như thường ngày, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đang long lanh của Từ Hiếu Sinh, thở mạnh một hơi rồi nói:
-Nếu những lời ông chủ nói là thật, thì lúc ta lần nữa gặp lại huynh cũng sẽ là cảnh tượng vật vã đau đớn lúc nãy.

Ta biết, với cái tính của huynh sẽ không chịu cúi đầu làm nô cho người ta, vậy thì sẽ phải đến chiến trường.

Chỉ là, ta sợ, cái điều ta vừa nói còn chẳng xảy ra, bởi vì huynh có thể còn không sống được để mà trở về.
-Vấn Thiên! Ta biết cậu nghĩ gì! Chỉ là, cậu cũng bảo sẽ xuôi nam, thế cha mẹ cậu có gàn không, người thân của cậu có ngăn cấm không, ta biết chắc chắn là có.

Dù là vậy, cậu vẫn cứ đi.

Cậu khuyên ta là bởi quan tâm phải không? Nhưng...cậu làm vậy chẳng khác nào cậu đang phủ nhận tất cả những gì mà bản thân đang làm.

Cậu muốn chứng minh thì ta cũng vậy, dù ta có chết thì cũng vẫn vui vẻ chết đi vì ta đang thực hiện những hoài bão của chính mình.
Vấn Thiên bỗng ngây người, Từ Hiếu Sinh...nói đúng, hắn đang mâu thuẫn, rất rất mâu thuẫn.

Ngày hắn đi ông Lưu cũng bảo vậy, đại ca cũng là như thế, nhưng hắn vẫn khăng khăng bước tiếp trên cái hành trình vô định của mình, hắn vốn xem nhẹ sự quan tâm của mọi người đối với mình, rồi cố che lấp nó đi bằng cái hoài bão viển vông mà chính bản thân mình còn chưa thể đi tới.

Giờ hắn lại bảo Từ Hiếu Sinh từ bỏ, hắn tệ, thực sự tệ.

Kẻ từng khiến người khác tổn thương giờ lại muốn tổn thương một kẻ mang khát vọng giống bản thân mình.

Vấn Thiên cúi đầu một lúc rồi thở nhẹ nói:
-Ta xin lỗi!
-Đừng xin lỗi ta, xin lỗi những người thân của cậu ấy.


Ta cũng phải xin lỗi, vì nếu những điều kia là thật, ta liền phải vào nơi mà mạng sống của mình đứt đoạn lúc nào không hay.

Phủ nhận sự quan tâm của người khác dành cho mình, theo một cách nhìn nào đó, chúng ta đã sai rồi!
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên im lặng chẳng nói gì, tay lại cầm mớ rác lên tiếp tục rửa.

Từ Hiếu Sinh cũng ngồi xuống, lắc đầu cười khổ nói:
-Mọi việc trên đời này có những thứ luôn mâu thuẫn nhau.

Thứ ta nghĩ mình muốn làm, có thể sống chết với nó lại là thứ khiến những người xung quanh ta trở nên sợ hãi, sợ hãi vì lo lắng chúng ta lạc đường, lo lắng chúng ta sẽ gục ngã bởi vì chân đi không vững.

Họ yêu thương chúng ta quá nhiều, nó tạo nên trong bản thân họ một cái vòng tròn an toàn, họ muốn chúng ta được sống trong đấy, không có tổn thương, không có cơ cực, chỉ có những yêu thương vô bờ bến, nếu ta cố gắng thoát ra khỏi cái vòng đó mà họ không kiểm soát được, họ cũng sẽ sợ hãi.
Từ Hiếu Sinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Vấn Thiên lại bình tĩnh nói tiếp:
-Cậu thực ra cũng đã tạo một cái vòng tròn như vậy đối với ta rồi, vì cậu thấy mình “to lớn” hơn ta.

Nhưng có một sự thật là, nếu cứ bị bảo bọc bởi cái vòng tròn như vậy, sẽ rất ngột ngạt bức bối, muốn làm cái gì cũng chỉ ở trong đó, như vậy sao có thể hạnh phúc được.

Vậy nên, đừng cố dùng định nghĩa hạnh phúc của bản thân áp đặt lên người khác, cái vòng tròn ấy thực sự rất mệt mỏi.
-Ta hiểu rồi! Đó là tự do phải không?
-Đúng vậy! Hướng tới tự do đó không phải là lêu lổng, nếu những việc ta làm không thẹn với đất trời, cũng chẳng đi ngược lại với lương tâm.
Từ Hiếu Sinh chậm rãi nói.
Vấn Thiên bỗng cười to gật đầu đáp:
-Nói hay lắm!
-Hai đứa tập trung làm đi, nói luyên thuyên từ nãy đến giờ vậy!
Thím Trương vẫn ngồi lặng yên nãy giờ nghe hai kẻ bốc đồng lý luận về thứ nhân sinh khó hiểu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng nói.
Từ Hiếu Sinh cùng Vấn Thiên chợt cười lớn.

Bọt nước đang trôi không giữ được mà nổ tung, những mâu thuẫn mông lung cất sâu nơi tiềm thức bỗng dưng được rộng mở.

Cũng không phải than thở vì nó quá khắt khe, chỉ là ta muốn vuốt ve lấy chút quan tâm mà ta luôn nghĩ đó là kìm kẹp.

Ta đã sai vì bước ra khỏi đó, họ cũng buồn vì không thể ôm lấy được ta, nhưng mà ta bởi đó mà tìm thấy chính mình, vậy ta sẽ chứng minh bản thân mình có thể tự thân mà vùng vẫy, chẳng cần vòng tròn kia lúc nào cũng phải kè kè cạnh bên.

Bởi vì ta đang bước trên con đường của chính mình..


Bình luận

Truyện đang đọc