TƯƠNG TƯ TÁN


Vấn Thiên cùng Tiểu Hắc đứng trên bến thuyền nhộn nhịp, hắn lẽ phép cúi đầu chào ông Hoa.
-Cháu không phải muốn đến Yên Nguyên phủ sao? Đây vẫn là địa phận U Châu mà!
-Cháu có chút việc cần phải giải quyết ở chỗ này, tới được đây cũng không phải dùng thuyền để qua Yên Nguyên phủ nữa, xong việc là cháu liền rời đi luôn.
Vấn Thiên lễ phép trả lời ông Hoa, hắn thực ra vẫn còn một việc mà ông Lan nhờ làm giúp ở chỗ này.

Cũng may mà lộ trình của thuyền lâu cũng đi qua đây, đỡ hắn phải chạy ngược lại.

Đến chiều nay rốt cuộc cũng đi tới.
-Vậy tùy cháu vậy! Mà nhớ kĩ lời ta từng nói, phía nam không an ổn đâu, ta vẫn là muốn cháu quay về!
-Cháu cảm ơn ông! Cháu là vẫn muốn đi!
Ông Hoa lắc đầu cười, vỗ vỗ vào vai Vấn Thiên rồi quay trở lại thuyền lâu.

Nhìn bóng lưng già cỗi ấy Vấn Thiên chợt hô to:
-Ông nhớ giữ gìn sức khoẻ!
-Haha! Cháu mới là người nên giữ gìn sức khoẻ!
Tiếng nói ấy bé dần rồi biến mất sau vách thuyền, Vấn Thiên nhoẻn miệng cười, rồi nụ cười ấy cũng sớm tắt.

Gặp gỡ rồi lại mỗi người một ngả, Vấn Thiên cũng chẳng biết mình có thể gặp lại ông Hoa được hay không.

Hắn cũng chẳng nhìn nữa, đó có chăng chỉ là chút nỗi niềm mà cuộc sống này ban cho.

Vấn Thiên trân trọng những con người đẹp đẽ hắn đã từng gặp, mong rằng cuộc sống của họ sẽ mãi là an yên.
Vấn Thiên nhìn thuyền lâu rời đi, mắt hắn để ý gian phòng cao nhất trên đó, hắn thấy một ông lão đang lặng yên mà thưởng trà bên cửa sổ.

Hoá ra thuyền này là của ông lão ấy, sau lần đối thoại hôm đó bên gốc liễu, hắn hỏi ra mới biết ông lão ấy là chủ một vựa muối, cái kho muối ở Liễu Giang huyện là của ông lão.

Vấn Thiên liếc nhìn ông lão ấy, vẫn là cái vẻ hiền lành thường thấy, nhưng ẩn sâu trong đó lại là cái vẻ cao thâm mạt trắc chỉ có ở những người tu hành lâu năm mới dưỡng ra được.

Vấn Thiên không dám nhìn lâu, hắn cũng chẳng dám đoán già đoán non cái cảm giác ấy thực sự là gì, bởi vì hắn với ông ấy cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, để ý sâu quá là không phải đạo.

Vấn Thiên xoay người cùng Tiểu Hắc hoà vào dòng người huyên náo nơi bến thuyền nhộn nhịp.

Ở đây khác với bến Liễu Giang, nơi đây không chỉ có muối, nơi đây hàng hoá là đủ mọi mặt hàng, từ thực phẩm cho đến những nhu yếu phẩm cần thiết, nó cũng chẳng khác một cái chợ là bao.
Chen chúc một lúc cũng đi ra khỏi bến thuyền.

Nơi đây được gọi là Uông trấn, Vấn Thiên chẳng biết vì sao nó tên lạ vậy, chỉ biết rằng nơi này rất nổi tiếng, nó không chỉ bởi cái bến thuyền nhộn nhịp kia mà còn bởi vì nơi đây có một người cực kì có tiếng, đấy là Lâm tướng quân.
Một vị quan nếu muốn có tiếng trong vùng thì rất dễ, ngươi làm tham quan ngươi cũng có tiếng, chỉ có điều đấy là tiếng thối.

Còn Lâm tướng quân thì lại khác, ông ta cũng có tiếng nhưng mà là tiếng lành đồn xa.

Không phải ngẫu nhiên mà ông ta có được cái tiếng ấy, muốn được người ta công nhận, đâu đơn giản chỉ bởi đức hạnh mà đấy còn là những việc mà ông ấy đã làm.
Điều đầu tiên mà người ta nhắc đến vị tướng quân ấy đấy là, ông ấy là một vị tướng quân, tất nhiên là vậy.

Chỉ khác là ông ấy là một vị tướng quân thật sự, người mà mấy chục năm qua vẫn ở nơi đây bảo vệ cả một dải đất liền khỏi hải tặc quấy nhiễu, cũng chẳng ít lần chỉ huy quân đội xả thân cứu giúp lũ lụt thiên tai.

Có thể nói cái U Châu này cũng bớt nghèo đói bởi con người ấy.
Nếu chỉ như vậy, vị tướng quân ấy cũng là có chút uy mà thôi.

Nhưng mà tiếng lành của ông ấy đâu chỉ có vậy, với người dân nơi đây, vị tướng quân còn giống như một vị bồ tát sống.

Bởi vì sao ư? Bởi vì nơi này không có quan tham, cũng chẳng có ai phải chết đói, thiếu ăn thì tới phủ hỏi giúp, nếu đúng ngươi thiếu ăn ngươi liền có tiền chống đói, lại còn có cả cơ hội tìm kiếm kế sinh nhai.

Tiếng lành cứ thế đồn xa, vị tướng quân ấy cứ nghiễm nhiên trở thành người có địa vị nhất cả cái U Châu này.

Mà không chỉ có U Châu, nơi nào có quân đội của ông ấy, nơi đấy ông ấy liền có địa vị.


Cũng chẳng ít viên quan chán ghét vị tướng quân này, có điều ngươi ghét là một chuyện, làm được gì không lại là một chuyện khác.
— QUẢNG CÁO —
Nói Lâm tướng quân bằng “ông” thực ra hơi có vẻ già, chứ thực ra ông ấy cũng chỉ mới trên dưới năm mươi.

Người ta gọi “ông” bởi vì tôn kính, người ta không gọi bằng “ngài” bởi họ thấy nó quá xa cách.

Vậy mới thấy vị tướng quân ấy được mọi người yêu quý ra sao.
Vấn Thiên cùng Tiểu Hắc ngơ ngác đứng nhìn một cái trang viên nhỏ xinh nằm ở một góc đường.

Thỉnh thoảng có người đi qua, lại kính cẩn cúi đầu trước cái trang viên ấy, đó là nhà của vị Lâm tướng quân tốt bụng kia.

Quả thật là khác biệt a!
Vấn Thiên bước tới cửa lớn, từ tốn gõ cửa, rồi cánh cửa ấy mở ra, một gia đinh đi ra từ sau cánh cửa, hắn nhìn Vấn Thiên một lúc rồi thấp giọng hỏi:
-Cậu đến đây có việc gì không? Nếu là muốn nhờ giúp đỡ thì đi thẳng tới cuối đường rồi quẹo phải, nơi đó sẽ có người tiếp nhận.
Vấn Thiên hơi bất ngờ về thái độ của gia đinh này, thường thì bọn họ nếu gặp một tên nhà quê như hắn tới hỏi cửa sẽ đều hung hăng xua đi rồi lèm bèm mấy lời khó nghe.

Nhưng người này lại khác, có lẽ làm gia đinh cho một ông chủ tốt bụng cũng khiến cách đối xử hài hoà theo.
-Phiền vị đại ca này bẩm với Lâm tướng quân là ta có chuyện quan trọng cần gặp mặt.
Gã gia đinh nghe Vấn Thiên nói xong mặt hơi đổi sắc, hắn không nghĩ tên thiếu niên xấu xí này sẽ trực tiếp đòi gặp tướng quân nhà mình.

Hắn đánh giá lại người trước mặt, lại ngó sang con ngựa đang đứng dưới đường, nghi hoặc hỏi lại:
-Cậu có chắc không đấy! Nơi đây không phải nơi để cậu chơi đùa đâu.
-Huynh cứ yên tâm, ta đến là có việc quan trọng, chẳng có tên điên nào lại đi chọc ngoáy nhà tướng quân cả.
Gã gia đinh nghe xong cũng thấy có lí, hắn bảo Vấn Thiên đợi ở cửa rồi lục tục đi vào.


Đợi một lúc gã lại đi ra, thấp giọng nói:
-Cậu theo ta vào trong, tướng quân ngài ấy đang ở trong nhà.

Cũng may cho cậu, tướng quân vừa mới trở về hôm qua.
Vấn Thiên cảm ơn rồi quay đầu nhắc nhở Tiểu Hắc mấy câu, gã gia đinh kì lạ nhìn tình cảnh ấy nhưng cũng không nói gì.

Hắn mau chóng đưa Vấn Thiên tới gặp tướng quân.
Ở giữa trang viên này có một ngôi nhà ba gian bình thường, xung quanh là rất nhiều hoa cỏ.

Vấn Thiên nhìn thấy nó mà càng thêm cảm khái, đứng từ ngoài nhìn vào đã thấy đơn giản, vào trong rồi mới thấy nó chẳng có một chút phong vị của cái phủ tướng quân.
Gã gia đinh đưa Vấn Thiên đến gần căn nhà ấy rồi bình tĩnh nói:
-Lâm tướng quân đang đợi cậu ở bàn đá, giờ ta có việc, xin phép đi trước.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên một lần nữa cảm ơn rồi chầm chậm bước tới căn nhà.

Ở trước căn nhà ấy trồng một cây thị rất to, nó cũng phải bằng cây thị ở nhà ông Lang nhưng chắc không già bằng.

Ở dưới gốc cây ấy kê một cái bàn đá, ngồi ở đó là một vị trung niên nam tử mặt mày uy nghiêm, thân cao vai rộng, quả thật nhìn vào sẽ thấy ngay cái vẻ oai phong của một vị tướng quân.

Vấn Thiên còn phát hiện ra một điều thú vị nữa, đấy là quanh cơ thể người ấy có nguyên khí xoay vần, vậy ra là một tu hành giả.

Chỉ là Vấn Thiên lại cảm thấy mông lung nhưng rồi hắn liên hệ người ấy với ông Lan ở quê, đúng thật là chẳng có gì khó hiểu.
Vấn Thiên đến gần người nam tử ấy, rồi chắp tay cúi đầu trầm giọng nói:
-Chào ngài! Cháu theo phó thác của ông Lan tới đây giao cho ngài chút đồ vật.
Lâm tướng quân vừa nghe vừa đánh giá Vấn Thiên một lượt, khuôn mặt ấy cũng chẳng chút biểu tình nhẹ giọng nói:
-Cậu ngồi xuống đây.
Tiếng nói nghe như nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự uy nghiêm.

Vấn Thiên nghe xong liền gật đầu ngồi xuống, hắn lấy từ trong người ra một phong thư rồi đưa đến trước người Lâm tướng quân, bình tĩnh nói:
-Đây là đồ vật ông Lan gửi cho ngài.
Lâm tướng quân rót cho Vấn Thiên một chén trà, đặt đến chỗ Vấn Thiên, sau đó cầm lấy phong thư, không nhanh không chậm liền mở nó ra.


Nam tử trung niên ấy nghiền ngẫm bức thư một lúc lâu, cũng mặc kệ Vấn Thiên đang ngồi đấy.

Mãi lâu sau y mới gấp bức thư lại, khuôn mặt vẫn là không chút biểu tình, uống lấy một ngụm trà rồi hỏi:
-Cậu mới làm cái công việc này à?
Vấn Thiên nghe không ra ý tứ trong đó mà thành thật trả lời:
-Không ạ! Cháu làm ở tiệm rèn cũng được bảy, tám năm rồi!
Lâm tướng quân nghe Vấn Thiên trả lời thì đôi lông mày chợt nhíu lại, tên này là gà mờ à, hắn lại hỏi tiếp:
-Ông Lan không nói thêm gì với cậu về bức thư này sao?
-Không có! Ông chỉ bảo giao bức thư này cho ngài hộ ông ấy, còn mấy chuyện khác thì không cần quan tâm.
Vấn Thiên thản nhiên đáp.
-Tên cậu là gì?
— QUẢNG CÁO —
-Cháu tên Vấn Thiên!
-Cậu họ Vấn?
Lâm tướng quân lại hỏi tiếp.
-Không phải! Cháu họ Lý, tên đầy đủ của cháu là Lý Vấn Thiên.
Lâm tướng quân mặt liền biến đổi, Vấn Thiên nhận ra được chút xa xăm nơi khuôn mặt uy nghiêm ấy, rồi Vấn Thiên lại nghe được nam tử ấy hỏi tiếp:
-Cha cậu có phải tên là Lý Xuân?
Vấn Thiên hơi bất ngờ về một loạt câu hỏi từ nãy đến giờ, hắn liền hỏi lại:
-Ngài biết cha cháu sao?
-Ta quen, rất quen là đằng khác.
Lâm Tướng quân chợt cười, đánh giá lại Vấn Thiên một lượt.

Vấn Thiên nghe nam tử ấy nói xong quả thật rất bất ngờ, không ngờ vị ấy lại biết cha của hắn, Vấn Thiên liền gãi đầu cười theo vì hắn cũng chẳng biết nói gì tiếp.
-Tối nay cậu ngủ ở đây.

Để ta tiếp đãi cậu một bữa để cảm ơn vì đã mang bức thư này đến đây cho ta.
-Vậy có được không ạ?
-Rất được là đằng khác!.


Bình luận

Truyện đang đọc