TƯƠNG TƯ TÁN


Khánh Điệp hiện tại đang điên cuồng tấn công tên nam tử cao gầy.

Đối thủ của hắn thực sự quá khó chịu, tên đó không chỉ là tiễn sư, mà còn là một thuật sư thủy thuộc tính.

Mỗi khi hắn dồn tên kia vào tuyệt cảnh khiến bản thân bắt buộc phải chịu sự tác động trực tiếp từ luân xa thì một màn chắn bằng nước lại hiện ra hoá giải công kích của hắn.

Điều ấy khiến mọi tính toán của Khánh Điệp gần như rơi vào bế tắc.
Khánh Điệp di chuyển liên tục thỉnh thoảng lại liếc nhìn tới vị trí của Vấn Thiên, linh thức của hắn vẫn đang duy trì nhưng không đủ để bao phủ tới đó, linh thức cộng hưởng ca ca hắn đã thu lại từ sớm rồi.

Hắn vẫn nghe thấy tiếng binh khí va chạm nơi đó, điều ấy đồng nghĩa với việc, ca ca hắn vẫn đang tạm thời ổn nhưng hắn không chắc ca ca hắn có thể cầm cự được bao lâu nữa.

Ca ca hắn tự tin nhưng hắn vẫn không chắc chắn về khả năng chiến thắng của huynh ấy, nếu không muốn nói là không thể.

Pháp lực của hắn đang cạn dần, hắn vẫn đang tìm cách để kết thúc cuộc chiến này.
Tên nam tử cao gầy vẫn đang liên tục né tránh, hắn từ nãy đến giờ chỉ chạy vòng vòng, cây cối xung quanh hắn đã bị chém đến tơi tả luôn rồi.

Cũng may hôm nay mưa lớn, Thủy Hộ Thuật của hắn phát huy được một cách tối đa, nếu không hắn đã có mấy lần sắp đi gặp diêm vương rồi.

Một luân xa lại tới, nó uốn lượn một vòng rồi găm thẳng tới tên nam tử cao gầy, luân xa này vẫn rất khó chịu, nó đã chặn đứng gần như toàn bộ hướng né tránh phía trước.

Hắn vội điểm chân xuống mặt đất lùi ra sau, thì hắn chợt phát hiện ra một luân xa khác cũng đang lao thẳng về phía hắn sắp né tránh.

Tên nam tử cao gầy cắn răng, tay vội kết quyết, một tầng nước cực dày xuất hiện sau lưng của hắn, luân xa lao vào nó nổ bùm một tiếng, hơi nước toả ra nghi ngút.

Chẳng mất bao lâu, bức tường bằng nước đã biến mất, luân xa cũng xoay chậm lại rồi quay về.
Tên nam tử cao gầy thở hổn hển, khoảnh khắc vừa nãy hắn đã trải qua vài lần nhưng vẫn khiến hắn cảm nhận được khí tức tử vong.

Hắn nhìn hai luân xa đang quay về rồi nhìn về hướng đồng bạn của mình, chỉ một tên phàm nhân mà từ nãy tới giờ vẫn chưa giải quyết xong.


Ngay từ đầu hắn đã thấy tên bạch y kia sốt ruột nhưng hắn hiện tại cũng đang sốt ruột giống thế.

Chiến đấu với luân sư quá áp lực, nói thực ra hắn còn chưa thực sự chiến đấu, bởi căn bản hắn toàn tránh né.

Không có bất kỳ khoàng trống nào cho hắn công kích.

Hắn không chắc quyết định chỉ né tránh ban đầu của mình có còn đúng đắn không nữa, hai cái luân xa kia thực sự quá lợi hại.

Chẳng biết từ lúc nào hắn đã mất hoàn toàn quyền chủ động trong cuộc chiến này rồi.
Vấn Thiên chẳng biết về chiến trường của Khánh Điệp đang diễn ra một chiều.

Hắn đang liên tục phải chống đỡ từng đường kiếm sắc sảo của tên nam tử trung niên.

Việc chưa để bản thân phải chịu bất cứ thương tổn lớn lao nào đã là một thành công ở thời điểm hiện tại của hắn rồi.
Đột nhiên những đường kiếm kia trở nên nhanh hơn hẳn, Vấn Thiên liên tiếp dùng rìu đón đỡ, cùng với bộ pháp kết hợp, nhưng sự chật vật đã biểu hiện một cách rõ rệt.

Rồi trường kiếm chợt biến chiêu, nó tìm được khoảng trống trong những động tác phòng thủ của Vấn Thiên.

Vấn Thiên giật mình nhận ra bản thân đã bị cuốn theo tiết tấu của Duệ Tuân, hắn cố gắng sửa sai nhưng quá muộn rồi.

Cái rìu của hắn đỡ hụt công kích của trường kiếm, ngay lập tức biến chiêu lúc nãy phát huy tác dụng.
Không phải kiếm mang chém tới người Vấn Thiên, mà là chuôi của thanh trường kiếm dưới bàn tay tinh tế của Duệ Tuân đập thẳng vào cổ tay đang cầm rìu của Vấn Thiên.

Cú đập ấy không chỉ có lực của cánh tay, mà có cả pháp lực quán thâu trong đó.

Vấn Thiên mày nhăn lại “a” lên một tiếng đau đớn, rìu rời khỏi tay.

Cùng lúc ấy, trường kiếm lại biến chiêu đâm thẳng vào cổ họng Vấn Thiên.

Nó cách cổ họng hắn chỉ vài ba tấc.

— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên đau đớn nhưng vẫn nhận ra cục diện nguy hiểm hiện tại của mình, hắn lấy hết sức đạp chân, ép bản thân lùi lại, cùng với đó luồn cánh tay còn chưa bị thương kia xuống thắt lưng rồi phi thẳng thứ vừa lấy được về phía tên nam tử trung niên.
Đoản đao vừa rời tay liền lao thẳng tới người Duệ Tuân.

Duệ Tuân mặt vẫn không đổi sắc, hắn đã đoán trước được tình huống này.

Chân hắn đạp đất, pháp lực được quán thâu nơi đó khiến cơ thể hắn nghiêng sang một cách xảo diệu thoát khỏi thanh đoản kiếm ấy, cơ thể thì vẫn tiến nhanh để đưa thanh kiếm tới đúng vị trí đang nhắm đến.
Nhưng Vấn Thiên cũng có tính toán trong lần dụng kiếm ấy, ngay từ lúc đoản kiếm rời tay, ngay lập tức Vấn Thiên lại cho cánh tay ấy vào trong hộp gỗ phía sau, khi lực lùi lại bị triệt tiêu hết cũng là lúc một vật đen sì xuất hiện chắn ngang trước cổ họng Vấn Thiên, keng một tiếng, cái ô rách kia lại cứu Vấn Thiên một mạng nữa rồi.
Duệ Tuân thấy thanh kiếm của mình đâm trúng cái ô rách kia, hắn chỉ nhíu mày trong chốc lát, rồi lại biến chiêu, tấn công liên tục vào người Vấn Thiên.

Vấn Thiên đã mất hoàn toàn thế của mình chỉ có thể bất lực chống đỡ trong vô vọng, hắn liến tiếp phải lùi lại.

Cơ thể đã gần như mất hoàn toàn sức lực khiến bản thân hắn không thể chống trả.

Rồi thanh kiếm kia tìm được khoảng trống đâm tới, Vấn Thiên dùng chút sức lực ít ỏi còn lại lách nhẹ.

Kiếm chém ra một vệt máu dài trên vai, rồi ngực Vấn Thiên bị đạp mạnh một cái.Vấn Thiên ngã một đoạn dài, miệng cũng phun ra một búng máu, nhưng trước lúc đó hắn phi thẳng cái ô của mình về phía tên nam tử trung niên.
Duệ Tuân tránh né dễ dàng khỏi cái ô rồi cầm kiếm đâm thẳng về phía tên thiếu niên tàn tạ đang cố gắng đứng dậy.

Hắn đang chuẩn bị kết thúc cuộc đời của tên phàm nhân trước mắt này.

Hắn thấy lòng mình có chút do dự, nhưng hắn mau chóng gạt bỏ đi sự yếu đuối hèn kém đó.

Việc hắn đã làm để truy cầu cái gọi là sức mạnh quá nghiêm trọng, hắn không muốn bản thân phải đối mặt với nguy hiểm chỉ vì sự thương hại rẻ mạt ấy được.

Đạo của hắn đã sớm vứt cho chó, sao tự dưng hôm nay hắn lại muốn nhặt lại.

Duệ Tuân chợt cười tự giễu.

Vấn Thiên đang chật vật với cơ thể của mình, hắn nhìn chằm chằm mũi kiếm sắp kết thúc mạng sống của mình kia.

Mắt hắn vẫn điềm tĩnh, mặt hắn không đổi sắc.

Thanh kiếm kia đã tới, Vấn Thiên chợt nghiêng người, thanh kiếm đâm thẳng vào bả vai nơi cánh tay đang đau đớn của hắn.

Pháp lực thẩm thấu vào da thịt, mặt Vấn Thiên tái lại, hắn cảm thấy đau đớn tột độ, vết thương kia trở nên nóng rực, cảm giác như có cái gì đó đang ăn mòn da thịt vậy.

Vấn Thiên cắn răng rồi cánh tay đang đau đớn của hắn đưa lên cầm chặt lấy thanh kiếm đang đâm mình.

Vấn Thiên hét to một tiếng rồi cái đầu của hắn đập thẳng vào ngực Duệ Tuân.(cảnh này mình ăn trộm của Naruto).

Đồng thời cánh tay kia của hắn giật mạnh lại phía sau.
— QUẢNG CÁO —
Duệ Tuân buông kiếm, hắn thấy đau nhói khủng khiếp ở ngực, hô hấp của hắn bị ngưng trệ trong phút chốc, hắn bị lực từ cái đầu kia chấn lùi lại bốn năm thước.

Sức lực ấy khiến bản thân hắn cũng không ngăn cản được, miệng hắn mở lớn:
-Tại sao ngươi...
Hắn còn chưa nói xong thì “bụp”.

Trước mặt hắn chợt xuất hiện những giọt máu, cơn đau ở ngực còn chưa nguôi thì thân thể hắn lại chịu một cơn đau khác, hắn cúi người xuống, nhìn thứ đồ vật đen kịt vừa xuyên qua bụng mình, rồi hắn lại ngước nhìn tên thiếu niên đang gắt gao nhìn mình kia.
-Tại sao ngươi làm được như vậy? Tại sao?
Hắn gào lên câu hỏi ban nãy chưa nói hết của mình.

Hắn không tin được đau đớn trên người hắn hiện tại lại do một tên phàm nhân gây ra.

Rồi hắn nhìn xuống bụng mình, cái ô rách đen tuyền xấu xí ấy đang toả ra thứ khí tức ai oán đến run người, cái ô ấy đã phá hủy hoàn toàn linh căn của hắn, đồng nghĩa với việc nó đã cướp đi cái đặc quyền là một tu hành giả của hắn.

Vết thương ấy không khiến hắn chết, nhưng nó lại giết chết tất cả những khát khao, những hoài bão của hắn.

Vậy thì hắn chết thật rồi.

Duệ Tuân chợt cười lớn, hắn cười điên dại, điệu cười ấy vang vọng cả một góc rừng.


Rồi hắn gằn giọng mà bi phẫn cất tiếng:
-Chẳng ngờ Duệ Tuân ta lại có ngày này, chẳng ngờ ta lại bị phế bởi một thằng nhóc phàm nhân.

Haha! Ta thật sự là nghiệt đồ của Kiếm Thủy Môn mà.

Ta thật sự là một kẻ thất bại mà.
Duệ Tuân nói xong hắn lại khóc, hắn khóc như một đứa trẻ con vừa mất đi thứ quan trọng nhất với mình vậy.

Rồi hắn nhìn vào Vấn Thiên đang tàn tạ đứng đó rồi nói tiếp:
— QUẢNG CÁO —
-Ta chẳng hiểu tại sao ngươi lại không giết ta, có vẻ trong ngươi vẫn tồn tại thứ thương hại rẻ mạt không nên có của một tu hành giả.

Mà ngươi chỉ là một phàm nhân nhỉ? Nhưng mà ngươi đã muốn dấn thân vào thế giới chó chết này thì cũng nên vứt bỏ thứ đó đi thì hơn.

Mà thôi, ngươi cũng chẳng cần vứt bỏ nó đi làm gì, cùng với nó về với đất mẹ đi.
Duệ Tuân nói xong liền rút cái ô đang cắm ở trên bụng mình ra, không một tiếng kêu đau đớn, không có máu chảy, chỉ có một cái lỗ xuất hiện nơi đó.

Hắn vứt cái ô sang một bên rồi tay hắn chợt vận sức.
Vấn Thiên bất lực nhìn tên nam tử trung niên đang chuẩn bị giết chết mình kia.

Khoảnh khắc vừa nãy đã có quá nhiều thứ không tin nổi đã được hắn tạo ra.

Nhưng hắn chẳng nghĩ được gì nữa rồi.

Mắt hắn đang dán chặt vào bàn tay đang vận sức của tên nam tử trung niên.

Hắn cực kỳ quen thuộc với thứ khí tức ấy, ai oán và tang thương.

Hắn sắp chết thật rồi, hắn đáng ra nên giết tên kia mới phải chứ, nhưng hắn ghét việc giết người.

Trong đầu Vấn Thiên chợt xuất hiện những mâu thuẫn hắn chẳng thể giải đáp.

Nhưng hắn thực sự sắp phải chết rồi ư?.


Bình luận

Truyện đang đọc