TƯƠNG TƯ TÁN


Trên tay Mạc đại sư hiện ra một tấm phù, Hồ tiên tử thấy thế liền vội đưa tay ngăn lại nói:
-Huynh dùng Bạo phù là Duệ Tuân chết mất!
-Nếu không dùng thì đệ ấy cũng chết!
Mạc đại sư vừa nói xong thì một đường kiếm mang lam sắc đột nhiên từ trong đống độc hạt sáng bừng lên.

Thấp thoáng một hư ảnh lam long mờ ảo cuộn trào trong đó.

Một bóng người từ trong đó phi thẳng ra ngoài, kiếm đi trước, người như nước theo sau.

Trên mũi kiếm đâm thẳng xuống đất, găm con Hắc Vĩ Độc Hạt địa giai đang ngọ nguậy rãy chết ghim chặt xuống nền cát.

Thanh kiếm vừa chạm đất liền vỡ vụn, Duệ Tuân thân khụy trên độc hạt thở hồng hộc, giáp mũ bị chi chít những vết lõm do giáp vĩ đâm xuyên.

Hắn thở nặng nhọc ngẩng đầu nhìn mọi người nói:
-Mau chạy!
Ba người thấy Duệ Tuân an toàn thoát ra liền cười lớn rồi mau chóng di chuyển, Duệ Tuân cũng theo đó mà chạy theo.

Vừa chạy lên đồi cát, nhìn lại phía sau vẫn là bao la Hắc Vĩ Độc Hạt đuổi theo, nhìn về cứ điểm đổ nát, dưới màn sương đen tối, một nơi trong đó bụi mù một mảng vang lên từng tiếng kim loại va chạm mãnh liệt.

Dưới không gian mù mịt ấy không thể đoán định tình hình bên trong.
-Mọi người đi trước, đệ trở lại tiếp ứng đội trưởng.
Trên tay Duệ Tuân hiện ra Thủy Kiếm, hắn quay đầu nói với ba người.
-Duệ Tuân! Không được hành động cảm tính, tự đội trưởng có tính toán của mình.
Hứa Niên mau chóng chặn lời.
Hồ tiên tử cũng lo lắng can ngăn:
-Đúng đấy! Lúc nãy đệ cũng nói với chúng ta như vậy mà! Vả lại đệ vẫn còn thụ thương sau lần công kích vừa rồi!
-Đệ không sao! Nhưng con rắn kia rất không tầm thường, nếu chúng ta thoát ra đám độc hạt này sẽ quay lại vây công huynh ấy, đến lúc đó huynh ấy có cánh cũng chẳng thoát được.

Tin đệ đi, nếu không nhanh đội trưởng sẽ nguy mất.
— QUẢNG CÁO —

Duệ Tuân thành khẩn cất lời.
Mạc đại sư nghe Duệ Tuân nói xong liền vỗ vai hắn nói:
-Vậy được! Ta tin đệ.

Cái này ta đã kích phát uy năng, chỉ cần quán thâu pháp lực sẽ tạo ra một vụ nổ lớn giống như ban nãy vậy.

Cố gắng cùng đội trưởng quay về, chúng ta sẽ đợi ở gần đây.
Vừa nói Mạc đại sư vừa nhét vào tay Duệ Tuân một tấm phù lam sắc.

Duệ Tuân gật đầu với Mạc đại sư cùng mọi người rồi mau chóng quay đầu chạy sang một hướng khác.
-Mọi người cẩn thận!
Duệ Tuân hô to lên rồi nhẹ nhàng chém bay đám độc hạt đang tấn công mình.

Hứa Niên nhíu mày nói với Mạc đại sư:
-Duệ Tuân nó đã bồng bột, đệ cũng bồng bột theo nó sao?
-Duệ Tuân nó bồng bột nhưng nó có cơ sở để vịn vào, với kiếm pháp kì lạ mà ảo diệu kia của nó, quả thật có thể tự bảo vệ mình cũng như giúp đỡ được cho đội trưởng.
Mạc đại sư vừa nhìn thân ảnh Duệ Tuân vừa bình tĩnh nói.

Hứa Niên lắc đầu khó chịu hô:
-Đệ đúng là hồ đồ mà.

Duệ Tuân nó mới chỉ là Huyền cảnh đỉnh phong, sức lực cũng là có hạn.

Quay lại đó chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
-Cứ tin đệ ấy một lần đi.

Mà nếu đệ không nhìn lầm, thằng nhóc đó phá cảnh rồi.

Chúng ta bây giờ chạy tiếp thôi, đám độc hạt đuổi đến nơi rồi! Mấy người chúng ta cứ giữ khoảng cách với đám ma thú ngu ngốc này, tránh cho chúng quay lại vây công hai người họ.
-Ài! Ta cũng đến chịu bọn đệ! Chạy đi!

— QUẢNG CÁO —
Hứa Niên hơi bất ngờ, sau đó thở dài một tiếng dẫn đầu đi trước, hai người Mạc đại sư nhìn bóng lưng Duệ Tuân đang sắp sửa khuất sau tường vây cười một cái rồi quay đầu chạy theo, phía sau đám Hắc Vĩ Độc Hạt cũng đã đuổi đến nơi.

Duệ Tuân mang đến cho họ một cảm giác tin tưởng khó hiểu, gã đồng đội kia chỉ mới sát cánh bên họ vài canh giờ nhưng lại giống như đã biết bao lần cùng nhau vượt qua sinh tử.

Hồ tiên tử vừa chạy vừa ngước nhìn cứ điểm nay đã chẳng còn thấy bóng người, thì thào nói:
-Hai người đừng có chết đấy!
Duệ Tuân vừa chạy qua đống đổ nát vừa thở hồng hộc, chiến đấu dưới áp lực thế này quả thật là một sức ép quá lớn với hắn.

Duệ Tuân quay đầu nhìn nơi cái cổng giờ đã chẳng còn hình dáng mà hít một hơi khí lạnh, ở thời khắc nguy nan bị đám bọ cạp bức đến tuyệt cảnh thì may mắn làm sao nút thắt tu vi của hắn mấy tháng qua im lìm không động lại được tháo bỏ.

Không những thế, hắn còn mơ hồ cảm nhận được thứ sức mạnh mông lung sâu trong nơi linh hải đột nhiên xuất hiện đúng thời điểm ấy, hai điều may mắn tình cờ cùng lúc nở ra cứu lấy một mạng của hắn.
Duệ Tuân vẫn nhớ cảm giác ban nãy khi nằm dưới đống bọ cạp bủa vây, hắn đã từng nghĩ đến tử vong, hắn đã từng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng rồi bằng một cách kì diệu nào đó, Thủy Kiếm đang ẩn sâu trong linh hải đột nhiên có dị động, kiếm minh vang vọng nơi tiềm thức khiến hắn đột nhiên tỉnh táo trở lại, rồi một đường kiếm mang theo lam long thuận thế mà hiện.

Thức kiếm đỉnh cao nhất của Kiếm Thủy Quyết trong mơ mơ hồ hồ được hắn đánh ra, tuy chỉ là chút thô lậu có hình mà thiếu ý, có điều chút ít ấy cũng đủ để giúp hắn thoát khỏi được hoàn cảnh éo le lúc đó.
Duệ Tuân hơi cảm thấy khó thở, không phải bởi áp lực còn chưa tan của con rắn kia đè ép, việc hoạt động thời gian quá lâu bên trong màn sương đen tối với một kẻ chưa có kinh nghiệm như hắn vẫn là có đôi chút khó khăn.

Liễm Khí Thuật hắn mới chỉ tu luyện không lâu, cùng với việc phải chật vật chạy chối chết từ nãy đến giờ, Duệ Tuân thấy trạng thái bây giờ của bản thân thực ra không ổn định.

Mắt Duệ Tuân nhìn sâu vào cứ điểm nơi đang bụi mù một mảnh cát tối, hắn biết dù bản thân như vậy nhưng đồng đội của hắn trong kia có lẽ đang chật vật lắm rồi.
Kiếm như sao rơi rạch phá bầu trời, bóng người vũ động lượn lờ giữa phong sa.

Càng đến gần nơi Kim Đắc đang chiến đấu, đám độc hạt kia cản bước càng nhiều.

Tuy là vậy, Duệ Tuân vẫn đủ thực lực để giải quyết đám độc hạt Huyền giai này.

Sự thăng hoa sau một hồi tiến triển sức mạnh khiến Duệ Tuân dần quên đi sự khó chịu nơi thân thể, hắn đang đánh ra thứ kiếm pháp mà rất lâu rồi vẫn lẩn khuất cùng hồn kiếm ngủ say của hắn.


Hắn thực ra chẳng biết hồn kiếm là cái gì, sư phụ bảo nó ngủ say thì hắn cũng chỉ nghe vậy.

Nhưng thứ kiếm pháp trôi chảy lúc này đã từng được hắn đánh ra.
Duệ Tuân chém đứt đôi người một con Hắc Vĩ Đọc Hạt Huyền giai đỉnh phong, mắt hắn gắt gao nhìn đám bụi quay cuồng nơi Kim Đắc chiến đấu.

Rồi hắn lại liếc nhìn đám bọ cạp đang vây quanh nơi đó, một cảm giác cực kì bất an nổi lên trong lòng, những con Hắc Vĩ Độc Hạt dường như đang nghe theo sai khiến của Thôn Thiên Ma Xà kia.

Một con ma thú cách xa ngàn dặm tới đây áp chế một đám bọ cạp thấp giai tấn công một cứ điểm, đấy không phải là lẽ thường.

Ma thú vốn hiếu sát nhưng không thể nào vô duyên vô cớ tập kích một cứ điểm kiên cố như này.

Vậy con Thôn Thiên Ma Xà đang biểu trưng cho cái gì, rằng đám ma thú này đang thay đổi cách thức tồn tại sao.
Mày Duệ Tuân cau lại, màn sương đen này mấy ngàn năm qua vẫn cứ khó hiểu như vậy, chỉ có điều sự tình lần này quả thật mang đến nhiều điều phải hoài nghi.

Có vẻ như trí tuệ của đám ma thú kia dần có cải biến, một đám hiếu sát lại có thể kiên nhẫn chờ đợi bọn hắn sảy chân để bao vây một cách chặt chẽ như vậy.

Bọn chúng đang tiến hoá sao?
Duệ Tuân từ nãy tới giờ cũng chỉ dám chém giết ở bên ngoài khu vực bụi mù kia, không phải hắn sợ mà bản thân hắn chưa đủ bản lĩnh để có thể đường hoàng can thiệp vào cuộc chiến khủng khiếp ấy.

Duệ Tuân dù đã tiến cảnh nhưng hắn vẫn chỉ là một gã Địa cảnh nhỏ bé đến đáng thương nếu đứng trước mặt con rắn đó, một cái quẫy đuôi thôi cũng đủ để hắn đi đời nhà ma rồi.

Đột nhiên từ trong đám bụi quay cuồng, một vật to tròn xé gió bị bắn ra găm thẳng tới chỗ Duệ Tuân, cũng may Duệ Tuân hắn luôn để ý đến chiến cuộc nơi đó, Thủy Kiếm sáng rực đâm thủng đầu một con bọ cạp vướng đường, sau đó vội tung người lùi lại, lách khỏi.
Thứ to lớn kia xoẹt qua người Duệ Tuân mang theo mùi hôi tanh nồng nặc suýt chút nữa khiến hắn không kìm được mà nôn ra.

Đi cùng với đó là lực ép mãnh liệt toả ra, dù đã cách hẳn một đoạn, cơ thể Duệ Tuân vẫn bị sức mạnh từ thứ ấy đè nén đến khó thở.

Chân vừa chạm đất, mắt hắn liền gắt gao nhìn theo hướng thứ kia phóng đến, nó đâm thẳng vào mảng tường đá dày vẫn còn ẩn hiện trận văn.

Không có tiếng nổ kinh thiên, cũng chẳng có bụi bay mù mịt, thứ đen kịt ấy bắn vào rồi cứ thế xuyên qua, nó cứ găm thẳng vào từng lớp đổ nát như kiểu những thứ kia chỉ là miếng đậu hũ.
Duệ Tuân hít vào một ngụm khí lạnh, mặt hắn đã toát đầy mồ hôi, đôi mắt đăm đăm nhìn mảng tường đã bị thủng ra một lỗ lớn.

Từng bọt khí đen sì nổ tí tách, khói theo đó lững lờ bốc lên, chẳng mấy chốc mảnh tường ấy bị ăn mòn chẳng còn lại dù chỉ là chút bụi đá.

Tay Duệ Tuân vung kiếm chém chết hai con bọ cạp vừa tấn công, mắt thì vẫn nhìn đống đổ nát nay chỉ còn là một cái rãnh sâu.

Một tiếng rít dài từ nơi chiến cuộc vang lên khiến tai Duệ Tuân trở nên đau đớn, hắn vội quay đầu nhìn lại.

Đám bụi cát, những âm thanh va chạm đã đình chỉ, con rắn kia cùng với Kim Đắc theo đó mà hiện ra.

Từ một đống cát đá đổ nát lởm chởm, chỗ được gọi là chiến trường kia nay đã thành một cái hố lớn.

Duệ Tuân lúc này đang đứng trên miệng hố, hắn thấy Kim Đắc tay khiển luân xa gắt gao nhìn Thôn Thiên Ma Xà.

Bộ khải giáp kim sắc nay đã chẳng còn nguyên vẹn, những vết lõm, những vết ăn mòn chi chít tưởng như bộ giáp ấy là mấy miếng sắt vụn đang xếp chồng lên người.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng kẻ chật vật không chỉ có một, con rắn kia cũng không phải đang vui đùa, trên cái thân thể đậm màu lục sắc của nó, rất nhiều miếng vảy bóng loáng đã không còn tại thân, một thứ máu đen kịt nhỏ ra từ từ ở nơi đó.

Thôn Thiên Ma Xà lặng yên gắt gao nhìn Kim Đắc, thậm chí cái đầu lúc nào cũng ngọ nguậy của nó giờ đây đã đình chỉ lắc lư.

Đôi mắt đỏ ngầu mang theo dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống nhân loại nhỏ bé đã làm tổn thương cơ thể của mình.
Duệ Tuân lại thấy hốt hoảng, hơi thở của hắn lại trở nên lạc nhịp, cái khí tức đáng sợ của con rắn kia một lần nữa khiến hắn bị ảnh hưởng.

Trong sự sợ hãi, ánh mắt hắn chạm đến được một đôi mắt kiên định phẳng lặng không một gợn sóng, đôi mắt ấy là của Kim Đắc.

Duệ Tuân đột nhiên lấy lại được bình tĩnh, hắn vội thở dốc, bên tai hắn chợt vang lên tiếng nói trầm ổn nay đã quen thuộc:
-Sao đệ còn ở đây!
-Đệ tới giúp đỡ huynh!
Duệ Tuân bình tĩnh truyền âm đáp lời.
-Thằng điên này! Ta đã bảo ta tự có cách giải quyết.

Đệ đến đây là muốn đi tìm chết sao?
Duệ Tuân nhíu mày theo tiếng quát lớn của Kim Đắc, rồi hắn nhoẻn miệng cười nhẹ truyền âm lại:
-Huynh yên tâm...
Còn chưa kịp truyền âm xong, tai hắn đã bị tiếng hô “Cẩn thận!” của Kim Đắc ngắt lời.

Cùng lúc đó, Thôn Thiên Ma Xà đang lặng yên đột nhiên quay phắt cái đầu của mình lại, một khối cầu đen kịt từ miệng nó với một tốc độ như vũ bão bắn thẳng tới người Duệ Tuân.

Lúc Duệ Tuân nhận ra nguy hiểm liền vội tránh, nhưng...hắn tránh không kịp mất rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc