TUYẾT MỊ NƯƠNG - GIÁ OẢN CHÚC

Đại danh "Mạnh Trạch lớp 7" lan truyền khắp khối 12, có người nói thẳng rằng Mạnh Trạch là người đứng hạng nhất trong trong kỳ thi thử.

Vương Huy ngẩng cao đầu, gặp ai cũng nói: "Mạnh Trạch, bạn học cũ của tôi, cậu ấy không đứng nhất thì ai đứng nhất.”

Giọng cậu ta cũng lớn hơn, vừa quay đầu liền nhìn thấy Lý Nghi Gia đang đứng ở quầy bán đồ ăn bên cạnh.

Sợ cô nàng đã nghe thấy lời mình nói.

Vương Huy lập tức thu lại vẻ đắc ý: "Thắng bại là chuyện thường tình, bạn Lý Nghi Gia, kết quả thi thử không đại diện cho toàn bộ thực lực của cậu."

Lý Nghi Gia mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: "Giờ thì tôi tin lời của cậu rồi, Mạnh Trạch không phải hạng tầm thường, tôi rất vinh dự được gặp một đối thủ như vậy ở trường cấp ba Nham Nguy."

Đối mặt với cạnh tranh, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, Vương Huy khen ngợi: “Bạn Lý Nghi Gia là một nhân tài hiếm có”. Giống như nịnh bợ đã thành tinh.

"Lần trước tôi nói muốn thảo luận với Mạnh Trạch về bài phát biểu trong lễ tuyên thệ, cậu ấy chỉ nói một nửa rồi ngưng, thì ra là đang dốc sức chuẩn bị cho kỳ thi thử."

"Cập sắp lên sân khấu phát biểu sao? Cố lên!” Vương Huy có chút khó hiểu, bài phát biểu còn cần phải so kịch bản?" Mạnh Trạch từng có vài lần phát biểu ngẫu hứng hồi cấp hai, không cần phải nghiêm túc như vậy chứ?

Nhưng... Lý Nghi Gia nói gì cũng đúng.

“Nếu Mạnh Trạch là bạn học của cậu thì khi gặp cậu ấy cậu hãy nhắc đến chuyện này.” Lý Nghi Gia đẩy mắt kính, “Tốt nhất nên sắp xếp thời gian để tôi nói chuyện với cậu ấy.”

Vương Huy nhanh nhảu đồng ý: "Không thành vấn đề."

Lý Nghi Gia gặp được một bạn nữ cùng lớp, hai người trò chuyện về chiếc kẹp tóc mới của cô bạn.

Vương Huy không thể xen vào, lại bước rất nhanh, dần dần chỉ còn lại một mình.

Thật trùng hợp, cậu ta gặp Mạnh Trạch ở dưới tòa nhà giảng dạy.

“Chào.” Mạnh Trạch chẳng có biểu cảm gì với bạn học cũ.

“Chào.” Vương Huy quay đầu lại nhưng không thấy Lý Nghi Gia đâu, “Vừa rồi có người nhờ tôi chuyển lời cho cậu.”

"Hả?" Ngoài lớp 7 ra, Mạnh Trạch hầu như không trò chuyện với ai ngoại trừ Vương Huy, đếm tới đếm lui cũng không có mấy người để chuyển lời.

"Lý Nghi Gia muốn trao đổi với cậu về bài phát biểu, cậu có rảnh không?"

“Tôi vẫn chưa viết.”

"Tôi biết mà." Vương Huy khuyên: "Tôi nói cậu nghe, Lý Nghi Gia rất nghiêm túc, mỗi lần trước khi lên sân khấu phát biểu cậu ấy đều phải sửa đi sửa lại bản thảo mấy lần."

"Tôi là tôi, cậu ta là cậu ta, cậu ta thì liên quan gì đến tôi?"

"Vậy là cậu không đúng rồi." Vương Huy kiên trì nói tốt cho Lý Nghi Gia, "Cậu cướp hạng nhất của cậu ấy, nhưng Lý Nghi Gia lại có tinh thần cạnh tranh, thay vì tức giận, cậu ấy lại sục sôi ý chí chiến đấu. Lần này cậu ấy lỡ mất hạng nhất, có một số bạn chỉ trỏ cậu ấy nhưng người ta rất vô tư, đấy gọi là cởi mở."

"Tôi còn không biết cậu ta được bao nhiêu điểm mà gọi là cướp mất hạng nhất của cậu ta sao?"

"Đừng giả ngốc nữa, người đứng nhất khối lần này chắc chắn là cậu." Vương Huy nhéo cổ mình, "Tôi lấy cái đầu trên cổ để bảo đảm."

"Thắng bại là chuyện thường tình."

Vương Huy vỗ tay: "Tôi đã nói với Lý Nghi Gia y chang vậy đấy.”



Hôm nay Lý Minh Lan đến rất sớm.

Chu Phác Ngọc dù đang học từ vựng cũng không ngăn được cơn nhiều chuyện: "Tối qua cậu không sao chứ?"

"Mọi thứ đều ổn."

Nhìn thấy khóe mắt và lông mày của Lý Minh Lan đều mang ý cười, Chu Phác Ngọc đặt thẻ từ vựng xuống: “Mạnh Trạch có chuyện gì thế?”

"Để tớ đoán thử." Lý Minh Lan đoán thật, "Sau khi chuyển trường đến Nham Nguy, cậu ấy không quen mà tính cách hướng nội nên giữ mọi chuyện trong lòng, ngột ngạt quá bèn đến tìm tớ để được khơi thông. "

Chu Phác Ngọc nghi hoặc: “Người có thành tích nổi trội như vậy vẫn có thể khiến bản thân ngột ngạt?”

"IQ cao không nhất thiết EQ cũng cao. Chẳng phải ông bà ta có từ mọt sách sao."

Rất có lý, Chu Phác Ngọc tiếp tục học từ vựng.

Lý Minh Lan không thể ngồi yên, thường xuyên nhìn ra sau, cho đến khi Mạnh Trạch xuất hiện.

Người khác mặc đồng phục, cậu cũng mặc đồng phục, nhưng cậu là người siêu phàm.

Mạnh Trạch còn chưa ngồi xuống đã nhìn thấy cô chớp chớp mắt, lắc đầu, cộng với đôi má phúng phính của cô, giống hệt một con sóc nhỏ.

Cô cười với cậu: “Chào buổi sáng, bạn Mạnh Trạch.”

Mạnh Trạch gật đầu, coi như là chào hỏi.

“Cậu nhớ giao hẹn tối qua của chúng ta chứ?”

"Không quên."

Cô cười khì khì: “Tôi chép bài tập trước hay là bái sư học nghệ từ cậu trước?”

“Không phải cậu phải nộp bài tập đúng giờ sao?”

"Tôi trực tiếp chép của cậu là được mà."

Cậu từ chối: "Việc này không nằm trong phạm vi thỏa thuận của chúng ta."

"Cậu thật vô tình, quá tàn nhẫn."

Nhưng không sao, Lý Minh Lan đi lên hàng ghế đầu dạo một vòng rồi quay về, lấy được một đống bài thi, cô chưa bao giờ lo không có bài tập để chép.

Hôm nay cô chép hơi sơ sài rồi nộp sớm, nóng lòng muốn bắt đầu giờ học mỹ thuật: “Mạnh Trạch, cậu vẽ cho tôi một vài nét cơ bản là được.” Nếu vẽ thật quá, đem so với một thí sinh ngành mỹ thuật như cô thì xấu hổ lắm.

Cô mong rằng cậu vẽ vài nét là có thể vẽ ra được tinh túy.

Mạnh Trạch cũng nói: “Vẽ tranh rất đơn giản.”

Cô gật gù: “Mạnh Trạch, điều gì mới là khó đối với cậu vậy?”

Có lẽ không có, cậu thật sự là một người hoàn hảo.

Chỉ nghĩ như vậy thôi là mắt cô đã sáng ngời, chiếu thẳng vào cậu.

Mạnh Trạch cúi đầu tránh ánh sáng ấy, cầm bút lên, vẽ vài nét xong rồi đưa tờ giấy qua.

Lý Minh Lan sửng sốt.

Đây không phải người diêm sao? Bút pháp còn không mượt mà bằng cô, những đường khập khiễng được nối với nhau bằng hai đoạn, hoàn toàn là người ngoại đạo vẽ nguệch ngoạc.

Sóc nhỏ phồng má: "Mạnh Trạch, cậu đùa tôi à?"

Mạnh Trạch: “Tôi vẽ xong rồi.”

Sóc nhỏ từ chối: “Tôi muốn cậu vẽ một bức phác họa giống năm ngoái.”

Lớp học khá ồn.

Tuy nhiên, nếu có... Mạnh Trạch vẫn không muốn bị người khác nghe thấy.

Phùng Thiên Lãng bị sốc bởi kỳ thi thử, cưỡng ép bản thân tập trung tinh thần, vùi đầu làm bài thi.

Chu Phác Ngọc lật thẻ từ vựng, chép chép viết viết.

Người rảnh rỗi trong góc chỉ có Mạnh Trạch và Lý Minh Lan. Cậu xoay bút, chọt về phía cô.

Cô nghiêng người qua.

Cậu đang định cắn vào tai cô, chợt nhận ra hai người ở quá gần nhau nên lại không động đậy nữa.

Không ngờ Lý Minh Lan lại là người lên tiếng trước, cô hạ giọng nói: “Năm ngoái, sau kỳ nghỉ hè, tôi lại gặp được ông cụ, theo thỏa thuận của chúng ta, tôi đã trả cho ông ấy một nghìn tệ.”

Mạnh Trạch không biết chuyện này, cậu nói: “Bức tranh năm ngoái không phải tôi vẽ.”

Lý Minh Lan mở to mắt.

Đen láy, phát sáng, Mạnh Trạch nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của chính mình trong đó: “Là ông ngoại tôi vẽ.”

Không ai là hoàn hảo, hội họa là điểm mù của Mạnh Trạch.

Ông ngoại muốn bồi dưỡng cậu thành người thừa kế, sau khi Mạnh Trạch làm quen với lý thuyết mỹ thuật, phát hiện não thì hiểu nhưng tay thì không.

Lý Minh Lan sấn tới: “Không phải ông cụ nói cậu lo việc mua bán sao?”

Làn da thiếu nữ tựa ngọc, trắng ngần trong suốt.

Mạnh Trạch đành phải dịch ghế, để mình cách xa cô ra: “Tôi lo liệu, nhưng người vẽ không phải là tôi.”

“Tôi bị lừa rồi, đồ dối trá.” Lần này Lý Minh Lan không hề tức giận, cô chắp tay làm động tác cầu xin: “Mạnh Trạch, cậu phụ đạo toán cho tôi đi.”

Lúc này, cô giống như một con sóc nhỏ bị rơi từ trên cây xuống, đáng thương vô cùng.

Mạnh Trạch đem sách toán đặt trước mặt cô: “Toán học, tuyệt vọng.”

"Mạnh Trạch... Mạnh Trạch..." Cô mếu máo.

"Tôi có thể chỉ cậu một số mẹo nhanh để làm bài thi mỹ thuật."

Cái miệng vừa mếu máo lại cong lên: "Chốt!"



Trong giờ ra chơi, Mạnh Trạch ra ngoài lớp học ngắm cảnh.

Cậu nói với Lý Minh Lan những kỹ xảo do ông ngoại dạy, không biết cô lĩnh hội được bao nhiêu, lúc này cô nhảy đến bên cạnh cậu.

Mạnh Trạch rất cao, phải khom lưng mới có thể tựa khuỷu tay vào lan can, lưng cậu hơi gù.

Ngược lại, cô cảm thấy cậu có cảm giác thư giãn hiếm có: “Mạnh Trạch, nghe nói trường sắp cập nhật bảng vinh danh.”

"Ừm."

Cô chỉ muốn chọc thủng vẻ lạnh lùng của cậu, lặp lại câu nói cũ: “Đồ dối trá này, cậu còn chưa trả bùa thi đậu lại cho tôi.”

“Vứt rồi.” Mạnh Trạch kẹp lá bùa ma quỷ vào cổ áo cô, cô không hay biết, sau đó lá bùa ấy cũng không biết biến đi đâu mất.

"Cậu dùng thủ đoạn tiểu nhân lừa lấy bùa thi đậu của tôi."

Mạnh Trạch không nói gì, quay trở lại lớp học.

Cậu mở một trang giấy trắng trong sổ nhật ký, viết hai chữ thật lớn: “Thi đậu”.

Đây là lần đầu tiên Lý Minh Lan được thưởng thức chữ viết của cậu——

Mạnh mẽ, ngang ngược, thể hiện sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành.

Mạnh Trạch xé tờ giấy đưa cho cô: “Huề rồi nhé.”

“Tâm cậu không thành, cái này không linh.”

"Linh hơn của cậu."

Nghĩ bụng, đây là bùa thi đậu của học bá, có lẽ còn hữu dụng hơn của Phật Tổ, Lý Minh Lan nhận lấy tờ giấy: “Mạnh Trạch, hay là cậu phụ đạo toán cho tôi đi.”

“Cậu đừng có được voi đòi tiên.”

"Mạnh Trạch ơi, Mạnh Trạch à."

Mạnh Trạch lại đeo tai nghe vào.

Bên ngoài cửa sổ là tiếng chim hót líu lo, Lý Minh Lan nhìn thấy bầu trời trong xanh được mưa gột rửa, một màu trong veo.

Mạnh Trạch và cô, khoảng cách như trời với đất.

Tuy nhiên, cô uốn cong ngón cái và ngón trỏ, thu nhỏ trời và đất lại giữa hai ngón tay mình.

Cũng được, chẳng phải ngồi rất gần nhau sao.



Vẫn chưa đến cuối tuần, Lý Húc Bân lại về Lý gia, anh đi gõ cửa phòng em gái.

Lý Minh Lan lê bước nặng nề ra mở cửa: “Anh.”

“Tính thời gian thì chắc sắp thi thử rồi phải không?”

Lý Minh Lan thành thật khai báo kết quả từng môn học với anh trai.

Báo cáo xong, bầu không khí im lặng như tờ.

Lý Minh Lan sẵn sàng tư thế, chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ sấm sét của anh trai.

“Về điểm số của em.” Lý Húc Bân vẫn gọi là bình tĩnh, “Thầy cô của em có nói gì không?”

“Thầy cô đã cố gắng hết sức.” Nham Nguy không phải là trường cấp ba hạng nhất, đứng bét ở Nham Nguy đến trường thi đại học cũng sẽ đứng bét, không trách giáo viên được.”

"Em đừng nói cho ông bà biết thành tích." May mà Lý Húc Bân luôn bình tĩnh, nếu không lúc này anh đã gầm lên như sư tử với em gái mình.

"Đương nhiên em sẽ không khiến ông bà bị kích động."

"Minh Lan." Lý Húc Bân không tin vào số phận, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận. "Dựa vào tính tình của em, có lẽ sẽ thích hợp với ngành dịch vụ, cho dù gặp phải khách hàng khó tính đến đâu em cũng vẫn có thể mỉm cười."

“Anh.” Lý Minh Lan tựa người vào cửa, đột nhiên nói: “Em muốn nghiêm túc học mỹ thuật.”

Lý Húc Bân tưởng cô đang nói nhảm: "Anh không phải ông nội, sẽ không dễ dàng bị em lừa đâu."

"Lần này là em nói thật.”

“Có phải trong lớp có bạn nào xì xào về điểm số của em không?” Em gái tuy khó chịu nhưng dù sao cũng là em gái, Lý Húc Bân đặc biệt bênh vực.

“Em muốn tìm lối thoát cho kỳ thi đại học.” Cô thu lại nụ cười, “Em muốn quyết chí vươn lên.”

Lý Húc Bân nhất thời không thể tiếp lời, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Lý Minh Lan kêu lên: “Anh, sao anh trông như nhìn thấy ma vậy?”

"Ngươi không phải Lý Minh Lan, ngươi là ai?"

“Lẽ nào anh coi thường Lý Minh Lan sao?"

“Không phải em bị sốt chứ?”

Lý Minh Lan vỗ vai anh trai: “Em không đùa với anh đâu, thật ra trước đó em cũng đã có một số ý tưởng, lúc ấy còn do dự, nhưng ngay khi công bố kết quả kỳ thi thử đầu tiên, em đã không còn sự lựa chọn nào khác.”

“Em muốn quyết chí vươn lên, anh rất mừng.” Lý Húc Bân xoa đầu em gái, “Nếu em bị bắt nạt thì nhất định phải nói cho anh biết.”

Cô để mặc anh trai vò tóc mình ngày càng bù xù: “Anh yên tâm đi.”

"Lần này em phải giữ lời đấy, đừng giả vờ nghiêm túc chỉ để tránh bị khiển trách."

Lý Minh Lan gật đầu: “Anh, phòng khảo thí của Học viện Mỹ thuật rất xa, anh lái xe chở em tới đó được không?”

"Được, ai bảo anh là anh trai của em chứ.”



Bảng vinh danh lớp 12 đã cập nhật phần giới thiệu mới, và “chú tiểu quét rác” đứng đầu bảng đã trở thành bom tấn.

Lớp 7 có học sinh đứng hạng nhất quả thực là một kỳ tích to lớn.

Ngoài lớp học, thường có người thì thầm to nhỏ về Mạnh Trạch.

Trong phòng học, ba đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu.

"Oa, Mạnh Trạch, cậu đứng nhất khối đấy." Lý Minh Lan cười tươi như thể mình đứng nhất vậy.

Phùng Thiên Lãng giơ ngón tay cái lên, kích động dâng trào: “Mạnh Trạch, lớp 7 chúng ta chưa từng có nhân vật lợi hại như vậy.”

“Ồ.” Mạnh Trạch không muốn nói thêm gì nữa.

Phùng Thiên Lãng chắp tay, cung kính nói: “Mạnh thiếu hiệp, xin nhận của ta một lạy.”

Mạnh Trạch chỉ xem như giấc mơ võ hiệp của bạn cùng bàn đang trỗi dậy.

Không ngờ Lý Minh Lan và Chu Phác Ngọc cũng làm động tác tương tự, đồng thanh nói: “Mạnh thiếu hiệp, xin nhận của ta một lạy.”

Mạnh Trạch: “…” Một đám thần kinh.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

Bình luận

Truyện đang đọc