TUYẾT MỊ NƯƠNG - GIÁ OẢN CHÚC

Hai ngày nay Lý Minh Lan không thèm để ý tới Mạnh Trạch, giống như lớp 7 không có người này.

Ngoại trừ Phùng Thiên Lãng, không có học sinh lớp 7 nào nói chuyện với Mạnh Trạch cả. Dần dần, có tin đồn rằng không ai trong lớp 7 để ý đến Mạnh Trạch.

Sau đó, Lý Minh Lan thay đổi cách tiếp cận, cô khiêu khích Mạnh Trạch.

Vài ngày sau, trời chuyển nhiều mây, gió lại mạnh hơn.

Lý Minh Lan mặc một chiếc áo len màu tím nhạt cổ cao ôm lấy khuôn mặt bị gió thổi đỏ ửng của mình, vừa vào lớp học liền đi đóng cửa sổ lại: “Hôm nay trời lại lạnh, tháng ba mùa xuân mà sợ thật.”

Mạnh Trạch đã chừa lại một khoảng không gian đủ rộng cho cô.

Khi cô quay lại thấy trống không. Cô dịch ghế của mình ra sau, chiếc ghế đụng vào bàn của cậu.

Cậu ngước mắt lên.

Cô nhe răng, phát ra tiếng "hi" từ kẽ răng.

Cậu cúi đầu đọc sách. Đột nhiên, chiếc bàn bị cô kéo lên, cậu lập tức giữ lại.

Lý Minh Lan dứt khoát quay người lại đối mặt với cậu, hai tay dùng sức kéo mạnh chân bàn cậu.

Mạnh Trạch lạnh lùng quát: "Lý Minh Lan."

Cô cười giả tạo.

Cậu ghì chặt bàn.

Cô không thể kéo được nữa bèn bỏ cuộc, hít một hơi thật sâu: "Phù, cuối cùng trời cũng hết lạnh rồi."

Hóa ra là dùng bàn của cậu để tập thể dục? Mạnh Trạch hỏi Phùng Thiên Lãng: “Tôi đứng đầu khối có thể xin đổi chỗ được đúng không?”

Phùng Thiên Lãng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mới khai giảng hơn một tháng, chưa đến thời gian điều chỉnh cả lớp, giáo viên chủ nhiệm có thể xếp cho cậu ngồi riêng.”

Đây là góc vắng vẻ nhất, nếu các bạn ở hàng ghế đầu bị dời xuống, chắc chắn sẽ có người oán thán, có lẽ chỉ có những người ở hàng ghế sau mới không quan tâm đến việc mình ngồi ở đâu.

Phùng Thiên Lãng vừa mới chứng kiến màn đọ sức của Mạnh Trạch và Lý Minh Lan, thì thầm: “Hai người tốt nhất nên tách ra.”

Lý Minh Lan không chỉ khiêu khích mà cô còn đang quan sát, vẻ lạnh lùng của Mạnh Trạch cũng phân ra nhiều tầng.

Mấy ngày nay, nói cậu lạnh lùng sẽ là nông cạn, cậu còn có thêm cảm xúc nữa.

Lý Minh Lan không đoán được, nhưng cô lại cảm thấy rất vui và thú vị.

Sớm muộn gì Mạnh Trạch cũng sẽ bị dồn vào chân tường, nhưng nếu bị dồn vào chân tường thì sao? Cô quen cậu được hơn một tháng, ngoài sự lạnh lùng ra thì cậu không có vũ khí nào khác.

Nhưng cô không thể nhìn thấu cậu, làm sao có thể biết được cậu dám giận nhưng không dám nói?

Kỳ thi trường mỹ thuật sắp đến, Lý Minh Lan tranh thủ thời gian, sử dụng thời gian nhàn rỗi để luyện tập kiểm soát bút.

Trong tiết toán này, đầu óc cô quay cuồng, mở hộp bút chì hai tầng của mình ra.

Cô đẩy tầng trên lên, chỉ thấy bút chì mỹ thuật đã chất đầy, thậm chí còn nhiều hơn cả tầng dưới. Suy cho cùng, mỹ thuật mới là lối thoát của cô.

Cô chợt nghĩ, chẳng phải Mạnh Trạch cũng giống hệt hộp bút này sao?

Bề ngoài là một tầng nhưng bên trong có lẽ còn có một tầng nữa.

Cô vốn biết cậu là người mâu thuẫn, nhưng lúc bố và anh trai thảo luận tin tức đã từng nói rằng: “Dưới bề ngoài hay thay đổi của một người nhất định phải có bản chất bất biến.”

Lời của bố và anh chắc chắn có lý.



Vương Huy có đôi tai nhạy bén nên nhanh chóng nghe tin, hạng nhất khối mới đến cao ngạo hơn Lý Nghi Gia.

Vương Huy cảm thấy rằng chính học sinh lớp 7 đã cô lập Mạnh Trạch.

Cậu ta rất nghĩa khí, với tư cách bạn học cũ thời cấp hai của Mạnh Trạch, cậu ta quyết tâm ra mặt đứng về phe Mạnh Trạch.

Buổi trưa, Vương Huy còn chưa tới cửa lớp 7, đã nhìn thấy Lý Minh Lan.

Cô không mặc áo khoác đồng phục mà mặc một chiếc áo len màu xanh tươi, hai bên có một cái túi lớn vẽ hình mặt gấu. Cô đút hai tay vào túi khiến góc áo trì sang hai bên.

Cô đi hai bước rồi nhìn sang.

Đang nhìn về phía cậu ta sao… Cách đến năm sáu mét nên Vương Huy không chắc lắm, cậu ta cười ngây ngô.

Cô nghiêng đầu, không biểu cảm gì, quay người rời đi.

Lúc Mạnh Trạch đi ra, Vương Huy sửng sốt.

Sắc mặt của Mạnh Trạch hôm nay giống như mùa mưa, mang màu xám xịt của bầu trời cùng với màu nâu đất của mặt đất, tóm lại là một màu thiếu sức sống.

So với diện mạo tinh thần của Lý Minh Lan tràn đầy sức sống vừa rời đi, Mạnh Trạch đã thua.

Vương Huy nói đùa với giọng điệu của người quen cũ: “Mạnh Trạch, cậu đứng đầu bảng vinh dự, đến giờ còn chưa khao tôi nữa đấy.”

Mạnh Trạch cũng không làm Vương Huy mất mặt: “Đi thôi.”

Đang là mùa xuân, bầu trời trong xanh bị che khuất bởi những tán lá xanh mướt.

Vương Huy lại nhìn thấy cô gái mặc trang phục cùng gam màu với chồi non trên cây ở phía trước, vừa sáng sủa vừa nổi bật.

Lý Minh Lan đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm.

Vương Huy nói: “Đúng rồi, cậu có biết trường cấp ba Nham Nguy chúng ta có cuộc thi hoa khôi không?”

Hỏi cũng bằng thừa, Mạnh Trạch không thể biết được, vì cậu sống khép kín mà.

Cuộc thi hoa khôi không phải là toàn trường bình chọn mà là một nhóm nam sinh rảnh rỗi thi nhau truyền miệng xem ai đẹp hơn.

Tất nhiên, phái nữ cũng có cuộc thi hoa khôi, nhưng Vương Huy vẫn chưa nghe ngóng được thông tin về cuộc thi năm nay.

Những năm trước, Tôn Cảnh luôn đứng đầu danh sách.

Năm nay... dự đoán cuộc chiến sẽ rất khốc liệt.

“Cuộc thi hoa khôi có một cuộc thi mùa xuân và một cuộc thi mùa thu.” Vương Huy cười ra vẻ thần bí, “Cậu có muốn biết ai là quán quân của cuộc thi mùa thu năm ngoái không?”

Không hiểu sao mí mắt phải của Mạnh Trạch giật giật vài cái, cậu nói: “Không muốn.”

Vương Huy dường như không nghe thấy lời của Mạnh Trạch, tự nói: “Là Lý Minh Lan.”

Quả nhiên, lại là cái tên ác mộng này, tấm lưng màu xanh tươi mà Mạnh Trạch nhìn thấy vui vẻ và thoải mái.

Cô đặc biệt thích màu đỏ tươi và xanh lá cây. Ngoài bộ đồng phục học sinh đơn giản, trang phục còn lại của cô có thể nói là màu sắc sặc sỡ.

Mạnh Trạch hờ hững nói: "Ồ." Như chẳng liên quan gì đến mình.



Buổi chiều có tiết tự học thật sự, mấy hàng ghế phía sau rất ồn ào.

Hồ Hàn Nhiên chán nản, vươn vai nhìn xung quanh thì thấy Lý Minh Lan.

Có những người khoác lên người màu đỏ màu xanh trông vừa lỗi thời vừa quê mùa, nhưng Lý Minh Lan...

Dù nhìn thế nào đi nữa, Hồ Hàn Nhiên cũng cảm thấy cô sinh ra đã giống như một con công, càng xòe đuôi càng rực rỡ.

Cậu ta xé giấy bài tập gấp thành một chiếc máy bay giấy, đứng dậy ném nó đi.

Máy bay giấy bay thẳng về phía Lý Minh Lan, đáp xuống bàn cô, cô đặt bút xuống: "Hồ Hàn Nhiên, cậu thật nhạt nhẽo." Cô cũng đứng dậy, hà một hơi với chiếc máy bay, rồi lại ném nó về cho cậu ta.

Mũi máy bay giấy đập vào trán Hồ Hàn Nhiên, cậu ta "ây da" một tiếng rồi ngồi xuống.

Mạnh Trạch liếc tên họ Hồ, ấu trĩ.

Lý Minh Lan ngồi xuống, lật giở bài tập.

Đuôi mắt Mạnh Trạch liếc nhìn mái tóc của cô.

Kính cửa sổ mở rộng, dù cô có ngồi yên thì tóc cũng bị gió thổi bay đung đưa trước mặt cậu như một chiếc roi.

Cậu dứt khoát đi đóng cửa sổ lại.

Cô chống cằm, nghiêng đầu: “Mạnh Trạch, sao cậu biết tôi lạnh?”

Cậu đâu có biết.

Lý Minh Lan cảm thấy vẻ lạnh lùng của Mạnh Trạch lúc này lại có sự thay đổi một cách vi diệu.

Cô không để ý đến sự lạnh lùng của cậu, gặp phải vấn đề liền quay lại hỏi: "Mạnh Trạch, bài này giải sao?"

Cậu không trả lời.

Cô vừa khéo có cơ hội quan sát cậu, ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, có phải còn đang tức giận? Nhưng cậu vẫn dám giận nhưng không dám nói.

Phùng Thiên Lãng sấn đến, vừa khéo đã phân tích đáp án bài này, cậu ta rất sẵn lòng giúp đỡ: "Lý Minh Lan, tôi biết làm bài này."

Đuôi mắt Lý Minh Lan liếc nhìn Mạnh Trạch, giống như hôm cô trực nhật quét bụi vậy.

Mạnh Trạch âm thầm thở ra. Cô là hoa khôi của trường, nhưng trong mắt cậu lại là một trò đùa.



Vương Huy và Mạnh Trạch cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tan học. Cả khối 12 đều biết hai người là bạn tốt của nhau.

Vương Huy và Mạnh Trạch chuyện gì cũng nói với nhau, tất nhiên cũng nói về cuốn phim nhập môn: “Gần đây bố mẹ tôi rảnh rỗi nên quản tôi rất chặt, tôi vẫn chưa có cơ hội cùng cậu khám phá thế giới. May mà điểm thi thử của tôi khá tốt, nếu không sắc mặt bố mẹ tôi sẽ còn tệ hơn."

Mạnh Trạch đã nghe Vương Huy nhắc tới mấy lần: “Tôi còn tưởng cậu đã xem xong rồi.”

"Đùa, tôi là loại người bỏ mặc anh em để hưởng phúc một mình sao? Bây giờ tôi cảm thấy tương lai mình có thể dựa vào kỹ năng chụp ảnh để kiếm sống. Nói thật nhé, Mạnh Trạch, tôi rất mừng vì đã học nhiếp ảnh từ cậu, bây giờ gọi là đã thành thạo rồi, không đến mức tương lai mờ mịt nữa." Nói đến sở thích chung của hai người, Vương Huy càng hào hứng hơn, "Đúng rồi, bố tôi mới mua một chiếc máy ảnh mới, nhập khẩu từ Nhật Bản, tôi đang định gửi bài dự thi đến một cuộc thi nhiếp ảnh. Cậu thấy thế nào?"

Mạnh Trạch không có lý do gì để phản đối: “Gửi bài dự thi cũng không tốn tiền, vậy sao không đi?”

"Lấy chủ đề gì đây?" Vương Huy đưa mắt nhìn quanh, thấy bóng lưng Lý Minh Lan đã đi xa, "Phải rồi, cuộc thi tranh bá hoa khôi của trường Nham Nguy chúng ta năm nay lại không có gì để hồi hộp, cô bạn gặp quỷ giết quỷ, thấy Phật giết Phật đó của lớp 7 các cậu.”

Mạnh Trạch không có hứng thú với cuộc thi hoa khôi, nhưng Vương Huy lại bị mê hoặc bởi khuôn mặt của Lý Minh Lan.

Tan học, Vương Huy đứng ở cổng trường nhìn thấy thiếu nữ phía trước, nheo mắt lại huýt sáo.

Mạnh Trạch nghe thấy cũng khinh thường như Lý Minh Lan.

Vương Huy: "Lý Minh Lan dậy thì rất thành công, trông cũng rất đẹp, chụp nhanh mấy tấm thấy rất ăn ảnh. Cậu ấy còn ngồi ở hàng ghế trước cậu, nếu là tôi thì đi học sẽ hăng hái hơn gấp bội."

Lý Minh Lan xách cặp vui vẻ chạy về phía một người đàn ông mặc vest đi giày da.

Mạnh Trạch lạnh lùng nhìn cô kéo góc áo của người đàn ông: “Bề ngoài đẹp đẽ, bên trong thối rữa.”

Vương Huy vỗ vai Mạnh Trạch: “Tôi biết xung quanh cậu có rất nhiều mỹ nữ.” Vương Huy không nhịn được giơ máy ảnh về phía Lý Minh Lan, ngay lúc này lại bị phát hiện, người đàn ông mặc vest cau mày.

Lý Minh Lan quay người, chu môi, đuôi mắt liếc nhìn Mạnh Trạch, màu đỏ trên mặt không biết là thiếu nữ đỏ mặt hay đỏ của ráng chiều.

Mạnh Trạch nhìn đi nơi khác.



“Có người đang chụp ảnh.” Người đàn ông ngồi trong xe cũng mặc vest đi giày da, tỉ mỉ cẩn thận, nhìn chiếc máy ảnh trong tay Vương Huy, “Là người đó.”

Lý Minh Lan mở cửa xe, cười nói: “Anh Nam Nhạc.”

Người này tên Vương Nam Nhạc, là bạn học cấp ba của Lý Húc Bân.

Hai người thân nhau từ hồi cấp ba, bây giờ lại làm chung công ty nên càng thân thiết hơn nữa. Vương Nam Nhạc phụ trách vấn đề pháp lý của công ty, rất nhạy cảm với hành vi quấy rối.

Lý Húc Bân xắn tay áo lên, có ý định đi tính sổ.

Lý Minh Lan ngăn lại, “Không sao đâu anh, đó là bạn học lớp 12 của em.”

Lý Húc Bân: "Em biết cậu ta?"

“Vâng.” Lý Minh Lan gật đầu.

Vương Nam Nhạc: “Cũng phải đề phòng ý đồ bất chính của các bạn nam. Em gái Lý gia xinh đẹp thế này cơ mà.”

Lý Minh Lan cười ha hả: “Có anh trai em, còn có anh Nam Nhạc của em nữa, em chính là vô địch thiên hạ.”

"Đừng có nói leo." Lý Húc Bân một tay giữ cửa xe, không có ý định ngồi vào. "Có quen thật không? Nếu không anh sẽ báo án ngay bây giờ."

Lý Minh Lan hạ cửa xe xuống, đặt hai tay ra ngoài, phồng má: “Anh ơi, anh nghiêm túc quá rồi. Hồi lúc phân ban lớp 11, em đi khắp nơi chụp ảnh cùng các bạn, không biết có bao nhiêu bạn lưu hình của em trong máy ảnh. Hay là anh muốn đi cướp từng chiếc máy ảnh sao?

"Đây là hai việc khác nhau." Lý Húc Bân hơi bất lực.

Vương Nam Nhạc cười ha ha: “Em gái cậu có tài ăn nói đấy, hay là đi học luật với anh đi.”

Lý Minh Lan: “Không, em sợ nhất là học thuộc lòng.”

Vương Nam Nhạc: “Minh Lan, sau này em muốn thi chuyên ngành gì?”

“Mỹ thuật.” Lý Húc Bân nói: “Tuần này nó sẽ tham gia kỳ thi sơ khảo của Học viện Mỹ thuật. Lát nữa tôi sẽ chở nó đến phòng thi xem qua.”

Vương Nam Nhạc: “Tôi nhớ ra rồi, trước đây Minh Lan vẽ tranh rất đẹp.”

Lý Minh Lan cười nhưng không nói gì.

Lý Húc Bân: “Hội họa mà không luyện tập thì sẽ ngượng tay. Nó lười lắm, chỉ có thể nước đến chân mới nhảy, miễn cưỡng vượt qua kỳ thi thống nhất.”

Vương Nam Nhạc: “Vậy có phương án dự phòng không? Minh Lan còn giỏi chuyên ngành nào khác nữa không?”

"Chắc là tiếng Anh." Lý Minh Lan đã rà trúng đài, "Anh Nam Nhạc, anh biết phim ‘Những Người Bạn’ không? Sau khi xem xong, tiếng Anh của em như được đả thông kinh mạch vậy."

Lý Húc Bân dội gáo nước lạnh: “Điểm thi thử của em đâu?”

Sự hưng phấn của Lý Minh Lan lập tức bị dập tắt: “Em xin đính chính lại, kinh mạch chỉ được đả thông một nửa, thi cử khác với phim Mỹ mà.”

Vương Nam Nhạc: “Thành thạo khẩu ngữ thì vẫn còn con đường đi du học.”

Lý Minh Lan lắc đầu: “Em không muốn đi du học, ở bên ngoài lạ nước lạ cái, sẽ bị bắt nạt.”

Cửa xe được đóng lại, chiếc xe lao đi.

Bên ngoài, Mạnh Trạch quay sang nói chuyện với bạn cùng lớp.

Cậu đối với ai cũng đều thờ ơ lạnh lùng, không chút nhân khí, đúng, thiếu thất tình lục dục.

Cô cũng có thể lạnh lùng, thế là làm mặt quỷ với cậu.

Đúng lúc này, một tấm bảng quảng cáo trên cao sáng đèn neon, trong chớp mắt, cô nhớ tới dòng chữ lớn trên tấm áp phích mà Mạnh Trạch tìm kiếm ở quán net.

Ánh hoàng hôn chiếu trên kính xe.

Mạnh Trạch chỉ thấy những khuôn mặt ở bên trong và ánh đèn neon cùng nhau lóe lên, tràn ngập ánh sáng.



Đã lâu rồi Tôn Cảnh không xuất hiện ở lớp 7, đừng nói lớp 7,  ngay cả lớp 6 hắn cũng thường xuyên vắng mặt.

Hôm nay khi sắp tan học, hắn đi tới cửa sau lớp 7, hai tay kẹp một tờ giấy, ném đến chiếc bàn gần nhất.

Tờ giấy được truyền đi và đến tay Phùng Thiên Lãng.

Phùng Thiên Lãng nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Mạnh Trạch thì không dám đưa tờ giấy qua, thế là dùng bút chọt lưng Lý Minh Lan.

Lý Minh Lan dùng hai ngón tay kẹp tờ giấy đi.

Cô tưởng Tôn Cảnh sắp giao nhiệm vụ mới, đang nghĩ cớ để từ chối thì lại nhìn thấy tên quán net viết trên tờ giấy.

Có cơ hội rồi, cô sẽ tra xem ngày hôm đó Mạnh Trạch đang tìm kiếm thứ gì.



Lý Minh Lan tan học đến quán net.

Mã Mẫn Triết luôn đi theo Tôn Cảnh, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà lại ngồi một mình ở chỗ ghế cạnh cửa, cậu ta đang gõ chữ lạch cạch, không biết đang gõ phím hay đang chơi game.

Lý Minh Lan nhìn qua.

Hóa ra cậu ta đang chào hỏi mẹ của người khác.

Hôm nay Tôn Cảnh ngồi trong góc, rất trùng hợp chính là chỗ lần trước Mạnh Trạch ngồi.

Tôn Cảnh nhả khói, khuôn mặt dưới làn khói trắng lạnh như băng.

Chẳng trách Mã Mẫn Triết lại trốn rất xa.

“Tôn lão đại.” Lý Minh Lan kéo ghế ngồi xuống, “Có chỉ thị gì?”

Tôn Cảnh không trả lời, ngậm điếu thuốc, đánh quái trong game như đánh người thật. Hắn gõ phím còn to hơn Mã Mẫn Triết.

Xem ra hôm nay tâm trạng Tôn lão đại không vui.

Khi chữ "WINNER" hiện lên trên màn hình máy tính, sắc mặt Tôn Cảnh càng u ám hơn trước.

Lý Minh Lan đoán được nguyên nhân - cổ tay Tôn Cảnh trống trơn, không còn đồng hồ đôi nữa.

Có lẽ là bị Phương Thanh Nhiễm kích động.

Lý Minh Lan hỏi: “Tôn lão đại, có phải cần làm nhiệm vụ nữa không?”

“Lý Minh Lan, ngoài xinh đẹp ra, em còn rất thông minh.” Thành tích của Tôn Cảnh tệ đến mức hắn chưa bao giờ đánh giá dựa trên điểm số.

Lý Minh Lan không phải xinh đẹp bình thường, cô là một đại mỹ nhân hàng đầu, vẻ đẹp này có thể đối phó với đủ dạng người theo đuổi mà không bị tổn hại gì, nếu nói ngu dốt là chắc chắn không phải, cô có sự khôn ngoan của riêng mình.

Người ngoài nói cô là “người đẹp ngu ngốc”, cho rằng cô dễ bị lừa, nhưng đến nay vẫn chưa có ai lừa được cô.

Lúc chọn bạn gái, Tôn Cảnh đã cân nhắc kỹ lưỡng, nếu cô thật sự không có đầu óc thì hắn sẽ không thể “đi làm nhiệm vụ” cùng cô.

Lý Minh Lan mỉm cười, xoay cổ tay, cởi món đồ chơi bằng nhựa ra: “Coi như tôi trả hết ân tình cho anh rồi.”

Cô đặt chiếc đồng hồ của mình cạnh cổ tay hắn.

Nếu Tôn Cảnh đeo đồng hồ nam, thật ra có thể so sánh được đồng hồ của cô và của hắn không phải là một cặp, chiếc của cô là hàng nhái, ngay từ đầu Tôn Cảnh đã không định đeo “đồng hồ đôi” lên tay cô.

Chính vì biết Tôn Cảnh không có hứng thú với mình nên cô mới chơi trò kiêu ngạo với hắn.

Lý Minh Lan ngồi chéo đối diện, bật điện thoại lên mở trang web tìm kiếm, cô mở từng trang một, kết quả tìm kiếm khiến cô vô cùng bất ngờ.

Cảm nhận được có người đến gần, cô lập tức đóng trang web lại.

Tôn Cảnh dập điếu thuốc: “Em cười gì thế?”

Cô cười tươi, đôi mắt lấp lánh: “Tôi phát hiện ra một bí mật.”

Con cưng của trời cao cao tại thượng như Mạnh Trạch mà cũng có một mặt không muốn người khác biết.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

Bình luận

Truyện đang đọc